Cuối cùng Thích Bạch Trà không thu hệ thống Học Bá về chỉ xóa bỏ trừng phạt bằng điện giật của hệ thống.

Đây là trang bị mà khi hệ thống vừa được chế tạo ra đã tự động lắp đặt. Từ lần đầu tiên An Tĩnh thay Nghiêm Việt Sầm bị một lần điện giật, sau đó Nghiêm Việt Sầm đều hoàn thành vượt mức nhiệm vụ nên không cho nó cơ hội kích phát.

Nhưng mà mục tiêu cuối cùng là Trạng Nguyên kỳ thi đại học, toàn tỉnh cao thủ nhiều như mây, cái này ngay cả Nghiêm Việt Sầm cũng không dám bảo đảm. Cậu lo lắng mình thi không tốt khiến An Tĩnh lại chịu trừng phạt điện giật khiến tâm lý cậu có áp lực rất lớn.

Lúc này Thích Bạch Trà đã thu lại trang bị trừng phạt Nghiêm Việt Sầm liền vô cùng vui vẻ rối rít cảm ơn Thích Bạch Trà, hưng phấn ôm thành một cục với An Tĩnh.

Thích Bạch Trà không lưu tình đuổi hai đứa ra khỏi văn phòng.

Trẫm mệt mỏi, quỳ an đi.

(Quỳ an là từ cổ biểu đạt mệnh lệnh của Hoàng Đế bảo mọi người rút lui. Mình định edit thẳng thành lui ra đi nhưng thấy cho mn biết thêm một khái niệm nhỏ cũng không tồi.)

Ở trường học ăn đủ cẩu lương làm Thích Bạch Trà vừa về đến nhà liền bổ nhào vào Kỳ Dạ muốn ôm một cái.

Kỳ Dạ đối với nhiệt tình của Thích Bạch Trà mà thụ sủng nhược kinh, một tay đỡ được hắn ôm về phòng ngủ: “Làm sao vậy? Trong trường có học sinh chọc em không vui?”

Chủ nhiệm lớp năm ba mang trọng trách nặng nề, năm nay Trà Trà rõ ràng bận rộn hơn rất nhiều.

Thích Bạch Trà nói: “Tình yêu của người trẻ tuổi làm ê hết răng em rồi.”

“Chúng ta cũng có tình yêu ngọt ngào.” Kỳ Dạ buồn cười nói.

Thích Bạch Trà thở dài: “Nhưng chúng ta không còn trẻ nữa.”

“Ai nói?” Kỳ Dạ lập tức biến thành dáng vẻ thiếu niên mười mấy tuổi: “Còn cần anh trẻ thêm một chút nữa không?”

Thích Bạch Trà ghét bỏ nói: “Anh là đang giả trang, Tà Thần các hạ.”

Kỳ Dạ lại biến về: “Hâm mộ người khác làm gì? Về sau chúng ta còn có thể đều biến thành dáng dấp mười mấy tuổi, đi diễn một hồi yêu đương thanh xuân vườn trường.”

Thích Bạch Trà vỗ tay cho chủ ý của y: “Chúng ta còn có thể cùng nhau biến thành ông già 70 tuổi triển khai một đoạn tình yêu lúc xế bóng nha.”

Kỳ Dạ ngốc nghếch thổi phồng: “Thật là một ý kiến hay.”

Thích Bạch Trà: “Hay cái đầu anh.”

Kỳ Dạ câm miệng.

Thích Bạch Trà dứt khoát bắt đầu cởi quần áo: “Quả thật không có gì không vui cả, đêm nay bọn nhóc con đó còn phải làm đề chuẩn bị thi đại học, chúng ta lại có thể hạnh phúc sinh hoạt vợ chồng.”

Kỳ Dạ: “...” Xem ra hôm nay Trà Trà xác thật là bị kích thích không nhẹ.

-

Sau khi từ văn phòng đi ra Nghiêm Việt Sầm và An Tĩnh hoàn toàn làm rõ quan hệ thành bạn trai.

An Tĩnh còn cần một thân phận nhân loại, Nghiêm Việt Sầm tính nói tình hình thực tế cho ba mẹ. Trải qua sự kiện nữ tu và mượn xác hoàn hồn, năng lực thừa nhận của hai vợ chồng đã ở mức mạnh mẽ nhất, tiếp nhận một cách tốt đẹp đối với chuyện này.

Chỉ cần người một nhà có thể vui vẻ con trai thích ai cũng được.

Duy nhất khiến Nghiêm Thế Hoa lo lắng là vấn đề tuổi thọ của hai đứa nhỏ.

Đối với việc này, An Tĩnh trả lời rằng hệ thống Học Bá có kỳ hạn sử dụng là một trăm năm, nếu định kỳ bảo trì có thể liên tục sử dụng hai trăm năm.

Nhưng An Tĩnh không ở thế giới tinh tế, hiển nhiên không thể bảo trì nên một trăm năm chính là cực hạn.

Một trăm năm, thời gian một đời người cũng vừa đúng bằng ấy.

Nghiêm Việt Sầm nghe vậy nói: “Anh chỉ sợ mình không sống đến một trăm tuổi.”

An Tĩnh nói: “Nếu anh không sống đến một trăm tuổi lúc đó em khởi động quy trình tự huỷ là được.”

Nghiêm Việt Sầm nắm chặt tay cậu.

Còn có một vấn đề, hình dáng của hệ thống sẽ không thay đổi. Theo thời gian trôi qua, lúc hai đứa cùng nhau đi ra ngoài sẽ bị cho rằng là anh em, cha con, ông cháu... Nhưng bọn họ tin rằng tình yêu sẽ không bởi vậy biến chất.

“Nếu hai đứa nhỏ có thể khắc phục trở ngại về thời gian và hình dáng, đến chết vẫn còn yêu nhau.” Thích Bạch Trà nói: “Em sẽ đề cử với chủ thần để sau khi Nghiêm Việt Sầm chết linh hồn trở thành thần sử, An Tĩnh cũng trở thành hệ thống Chủ Thần của cậu bé.”

Thần sử phần lớn là được hệ thống chủ thần lựa chọn ngẫu nhiên trong các thế giới, đương nhiên thần minh cũng có thể tiến cử. Điều kiện chỉ có một, phải là một linh hồn thuần tịnh thiện lương.

Kỳ Dạ nói: “Em vẫn luôn nhọc lòng vì người khác.”

“Anh gặp nhiều linh hồn tà ác như vậy, không cảm thấy linh hồn thuần tịnh rất đáng quý sao?” Thích Bạch Trà mỉm cười: “Tình yêu trong sáng cũng rất đáng quý, thành toàn một đôi là trọn vẹn một đôi.”

Kỳ Dạ nói: “Em đó, mang danh Tuyết Thần chịu trách nhiệm cứu thế, vậy mà lại mang trái tim của Hồng Nương.”

“Vậy còn anh? Tiên sinh.” Thích Bạch Trà liếc hắn: “Mang danh Tà thần nhưng làm việc thiện, mang trái tim hừng hực muốn ‘làm’ em?”

“Anh làm việc thiện lúc nào?” Kỳ Dạ ngạc nhiên nói.

“Anh không làm việc ngược lại là không có việc thiện nào hơn thế.”

Kỳ Dạ: Cái này nghe như đang mắng y thì phải.

Y u oán nói: “Thiện ác anh không biết, anh chỉ nhọc lòng em. Cả ngày em vì cái này bôn ba vì cái kia bận rộn, cũng không có thời gian ở bên anh...”

“Như vậy gọi là nhọc lòng em sao?” Thích Bạch Trà cong cong đôi mắt, nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, đó là trong lòng anh muốn lên giường với em.”

Kỳ Dạ: “...”

Cứu mạng, Trà Trà nhà y không có khả năng lại bạo dạn như vậy.

Như là từ sau lần thẳng thắn thân phận, Trà Trà càng ngày càng sống thật với bản thân hơn.

Đây là tất nhiên. Ban đầu Thích Bạch Trà tưởng tiên sinh chỉ có một đời ngắn ngủi một trăm năm này, hắn đương nhiên là muốn mang ôn nhu của cả đời này đều dành cho tiên sinh.

Bây giờ thì... tới đê, giả vờ làm gì dù sao cũng còn cả bó lớn thời gian.

Kỳ Dạ nghiêm trang nói: “Nếu như em đã nghĩ như vậy anh đây liền cung kính không bằng tuân mệnh.”

Thích Bạch Trà cong môi, tặng cho y một từ.

“Ra vẻ đạo mạo.”

-

Đếm ngược từng ngày, con số rốt cuộc biến thành không.

Một ngày cuối cùng trước khi thi ở trường học, bọn trẻ kích động đến độ ôm nhau nói lời tạm biệt. Xé sách, hoan hô, bạn học có nhân duyên tốt cởi đồng phục truyền khắp lớp, đến lúc lấy lại trên áo đã tràn ngập tên của bạn học cả lớp.

Còn có không ít học sinh tỏ vẻ không nỡ xa rời Thích Bạch Trà.

“Thầy Thích, chúng em thật luyến tiếc thầy, lên đại học rồi tìm đâu ra thầy giáo đẹp như vậy nữa!”

“Không gặp thầy Thích cả đời lỡ, gặp rồi mới biết lỡ cả đời. Em cảm giác sau này tìm bạn trai đều sẽ dựa vào tiêu chuẩn của thầy Thích mà tìm, thấp hơn sẽ chướng mắt.”

“Vậy chỉ sợ cậu sẽ bị chú định cô đơn cả đời ha ha ha ha ha.”

“Vương Hiên Vũ! Cậu đừng có chạy!”

Bọn học sinh truy đuổi đùa giỡn, trên bục giảng Thích Bạch Trà lắc đầu cười khẽ lấy di động chụp lại một màn này, lưu giữ lại một khoảng thanh xuân.

-

Ngày thi đại học, bên cạnh trường thi cấm bóp còi, tất cả đều chú ý vì kỳ thi đại học. Phụ huynh đội nắng đứng ngoài trời vài giờ đồng hồ đợi con đi thi.

Nhóm chủ nhiệm lớp mặc áo màu đỏ, hy vọng học sinh của mình may mắn, phát huy hết mình.

Vợ chồng Nghiêm Thế Hoa và Hàn Tố Vân cũng tới. Thương nhân oai phong một cõi của thành phố S hôm nay cũng như bao cha mẹ bình thường khác quan tâm đến con trai bước vào kỳ thi đại học.

Hàn Tố Vân mặc một chiếc sườn xám màu đỏ, xẻ tà rất cao, ngụ ý “Kỳ khai đắc thắng”. Nghiêm Việt Sầm đi vào trường thi, bà ở bên ngoài gào to một câu “Con trai cố lên!”, Rước lấy bao ánh nhìn xung quanh mình.

(Chỉ công việc thuận lợi, xuôi chèo mát mái. Mọi người thường nói: Kỳ Khai Đắc Thắc Mã Đáo Thành Công - 旗開得勝 馬到成功 )

Mỹ nhân trẻ tuổi như vậy mà đã có con trai tới tuổi thi đại học.

Nghiêm Việt Sầm quay người lại, giơ tay làm thủ thế ‘ok’, xoay người tiêu sái tiến vào trường thi.

An Tĩnh lấy tay làm loa đặt bên miệng hô to: “Nghiêm ca tốt nhất! Nghiêm ca giỏi nhất!”

Bóng dáng tiêu sái của Nghiêm Việt Sầm lảo đảo, lại xoay người lần này là làm một hình trái tim.

Thích Bạch Trà đứng phía sau đám người yên lặng quan sát: “Tiên sinh, em lại thấy ghen tị.” Tình cảm thiếu niên thật tốt.

Kỳ Dạ trầm mặc không lên tiếng biến ra một cây kẹo que hình trái tim, đưa cho Thích Bạch Trà: “Ngọt.”

Thích Bạch Trà quay đầu đi: “Em không ăn.”

Kỳ Dạ nhướng mày: “Vậy anh đây chỉ có thể hôn em.”

Thích Bạch Trà nghe vậy: “Vậy em đây lại càng không thể ăn.”

Mắt Kỳ Dạ ngậm cười, duỗi tay nắm cằm Thích Trà cúi đầu hôn một cái: “Muốn anh hôn cứ việc nói thẳng, uyển chuyển cái gì.”

“Xong lần thi này em sẽ từ chức.” Thích Bạch Trà nói.

Kỳ Dạ vui vẻ: “Cuối cùng em cũng định toàn tâm ở bên cạnh anh ư?” Một năm này tâm tư Trà Trà toàn đặt lên học sinh của em ấy.

Thích Bạch Trà nói: “Đi thành phố B, người mang vận mệnh của thế giới này ở bên đó.”

Người mang khí vận cường thịnh của thế giới có rất nhiều, ví dụ như Nghiêm Việt Sầm. Nhưng người mang khí vận mạnh nhất chỉ có một vị, chỉ khi người đó chết đi người mang đại khí vận tiếp theo mới ra đời.

Khí vận trên người hắn đủ để chống đỡ vận chuyển của một thế giới, quan trọng nhất là nếu xảy ra việc ngoài ý muốn thế giới sẽ ngay lập tức sụp đổ.

Giống như Tư Mã Phục 2500 năm trước.

Lần đó còn phát hiện kịp thời mới không tạo thành thế không thể vãn hồi. Hai ngàn năm này người mang đại khí vận cũng an ổn không xảy ra sai lầm gì nhưng gần đây không yên ổn lắm, hắn không thể không để ý.

Kỳ Dạ mặt tối sầm: “Đi xem kẻ mang đại khí vận làm gì?”

“Xem hắn có xảy ra chuyện hay không.” Thích Bạch Trà nhìn y: “Anh không cảm thấy gần đây phát sinh quá nhiều sự kiện dị thường sao? Em đã điều tra một chút, thế giới của chúng ta không xảy ra vấn đề. Hẳn là thế giới nào đó xuất hiện dị biến lớn ảnh hưởng đến toàn bộ thế giới.”

Kỳ Dạ thở dài.

Trà Trà nhà hắn không sai chính là kẻ cuồng công tác.

-

Ngày biết điểm thi đại học, người một nhà Nghiêm gia đều căng thẳng canh giữ trước máy tính nín thở chờ đợi.

Trong giây cuối cùng nhìn thấy thành tích kia, đầu tiên là cả nhà sửng sốt sau đó là bộc phát ra một trận hét chói tai mãnh liệt.

“702 điểm, đứng thứ nhất khoa văn toàn tỉnh, con trai, con chính là Trạng Nguyên toàn tỉnh!!!” Hàn Tố Vân kích động ôm Nghiêm Việt Sầm hoan hô: “Chỉ số thông minh này của mẹ sao có thể sinh ra đứa con trai thông minh như vậy!!”

Nghiêm Thế Hoa kiêu ngạo nói: “Từ anh đó.”

Nghĩ đến mình năm đó cũng là học bá chứ đùa.

Nghiêm Việt Sầm bổ sung: “Còn có công lao của An Tĩnh.”

“Anh đi gọi điện thoại phát thiệp mời.” Nghiêm Thế Hoa lập tức xoay người đi ra ngoài: “Tiệc rượu này nhất định phải sắp xếp mới được.”

“Tiệc rượu ngày mai lại làm, em xuống bếp làm vài món thức ăn.” Hàn Tố Vân hưng phấn nói: “Đêm nay em xuống bếp tự mình làm đồ ăn khao Việt Sầm.”

Thân là đương sự Nghiêm Việt Sầm ngược lại không kích động đến như vậy. Cậu cười nhìn ba mẹ hưng phấn ra cửa, tựa lưng vào ghế ngồi mà tâm tình rất tốt.

Ánh mặt trời ngoài cửa chiếu vào ấm áp, năm tháng êm đềm.

Cậu trải qua hai năm sống mơ mơ màng màng cùng ngày tháng vô cùng dày vò, cho rằng cuộc đời của mình từ đây rơi vào bóng tối chẳng còn thấy được mặt trời.

Nhưng bây giờ cậu có gia đình hạnh phúc, việc học thành công, bên người còn có bạn trai nhỏ mình yêu thích.

Hết thảy tựa như nằm mơ.

“An Tĩnh, mục tiêu cuối cùng của chúng ta hoàn thành rồi.” Nghiêm Việt Sầm nói.

Trong đầu An Tĩnh nói: “Dạ.”

“Anh rất cảm ơn thầy Thích.” Nghiêm Việt Sầm dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Cũng rất cảm ơn em.”

An Tĩnh thẹn thùng nói: “Anh đừng có mà đột nhiên quăng thính.”

Nghiêm Việt Sầm tiếp tục lừa tình: “Những người ở tinh tế đó thật là có mắt không tròng. Bọn họ ném em xuống còn may có anh nhặt em về.”

An Tĩnh sửa đúng: “Rõ ràng là em tự mình rơi lên đầu anh!”

“Ừm, cảm ơn Tĩnh Tĩnh đã rơi vào đầu anh.” Nghiêm Việt Sầm cười cười: “Tĩnh Tĩnh có thể ra đây không? Anh nhớ Tĩnh Tĩnh rồi.”

An Tĩnh: “...” Biết ngay tên này chỉ muốn lừa mình ra.

Một giây sau thiếu niên tóc đen xuất hiện, bị Nghiêm Việt Sầm ôm vào trong ngực.

“Mục tiêu cuối cùng hoàn thành, em cũng phải cho anh cái gì để khen thưởng chứ?” Nghiêm Việt Sầm rủ mắt nhìn cậu.

An Tĩnh khó xử nói: “Giáo trình của em đến thi đại học là hết rồi, không còn sách bài tập để cho anh nữa.”

“...”

“Vậy thì...” Nghiêm Việt Sầm kề sát vào: “Khen anh một cái hôn đi.”

An Tĩnh ngẩn người, nhắm mắt lại không chút cự tuyệt.

Chạng vạng một năm trước cũng vào khoảng thời gian này, sắc trời như vậy, bỗng nhiên một cái gọi là hệ thống Học Bá từ trên trời rơi xuống trói định linh hồn của cậu.

Chưa từng một lần trừng phạt điện giật với cậu lại khiến linh hồn cậu chấn động.

Ánh hoàng hôn rón rén chiếu vào cửa sổ sát đất.

Trái tim thiếu niên rung động như cỏ dại tốt tươi.

Cậu từng chìm trong đêm tối, bỗng nhiên nhìn thấy từ trên trời rơi xuống một thái dương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play