Nghiêm Thế Hoa biết Hàn Tố Vân còn có thể cứu chữa phải nói là hoan thiên hỷ địa, thần thanh khí sảng, sau khi phục hồi tinh thần lại mới hỏi: “Thích đại tiên, như thế nào được tính là nữ thi hợp pháp?”

Thân thể thì dễ, có thể qua nhiều cách mà tìm về được. Ví dụ như những thi thể ở nhà xác không người đến nhận, quá thời hạn sẽ trực tiếp bị đưa đi hoả táng. Ông có thể dựa vào quan hệ mang một thi thể về rồi sắp xếp thân phận. Chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến ai nhưng cứng rắn cho là hợp pháp thì cũng coi như có chút gượng ép...

“Đừng gọi ta là Thích đại tiên.” Thích Bạch Trà dừng một chút: “Không đi đào mồ là được.” Loại chuyện mượn xác hoàn hồn này vốn đã không thích hợp với pháp luật của nhân loại.

Hắn nói pháp là pháp tắc của thế giới, không phải pháp luật của nhân loại.

Mượn xác hoàn hồn nói chung là không được phép. Thần sử do hệ thống chủ thần phái tới sẽ thả xuống một thân thể mới chứ không chiếm dụng thân thể của bất kỳ ai. Mượn xác hoàn hồn thường không thông qua một con đường chính quy nào. Hay như đoạt xá, mượn thân thể người sống bằng cách đuổi linh hồn của nguyên chủ đi chiếm lấy thân thể, làm hại một sinh hồn. Kể cả là mượn thân thể người chết, hồn phách mượn xác phần lớn lai lịch không rõ đều là đối tượng bị thần minh truy đuổi. Mưu toan nghịch thiên mà làm, đây là phạm vi mà pháp tắc không cho phép.

Nhưng Hàn Tố Vân lại vừa vặn không phải loại tình huống này. Nếu như vận mệnh của bà đã như vậy Thích Bạch Trà cũng không có năng lực cứu một người vận số đã hết. Bỗng nhiên bị Vân Thiển Tịch giết chết cũng không phải mệnh số nguyên bản của bà. Mệnh số của Hàn Tố Vân chưa tuyệt, sống lại là thuận theo thiên mệnh nên Thích Bạch Trà mới có thể khiến bà hoàn hồn.

Điều này nằm trong pháp tắc, thuộc định nghĩa “Hợp Pháp” của thần minh.

Nghiêm Thế Hoa nhẹ nhàng thở ra: “Cái này dễ làm.”

Thích Bạch Trà gật đầu chào, việc của Vân Thiển Tịch đã giải quyết bọn họ cũng nên về nhà.

Nghiêm Thế Hoa theo sau: “Tôi tiễn hai vị.”

Một người hai thần đều đứng dậy đi ra khỏi thư phòng, Thích Bạch Trà bước ra khỏi thư phòng phát hiện một chiếc cúc áo rớt trên mặt đất.

Hắn làm như không nhìn thấy mà bước qua.

Nghiêm Thế Hoa tiễn bọn họ tới cổng lớn khom lưng nói: “Cảm tạ đại ân đại đức của hai vị, hai vị yên tâm việc hôm nay tôi nhất định sẽ không nói ra ngoài nửa chữ.”

Ông không tò mò tìm hiểu thân phận của Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ rốt cuộc là gì mà lại thần thông quảng đại như thế. Đi được đến vị trí này, ông học được cách kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình, không nên hỏi tuyệt không hỏi nhiều.

Tố Vân có thể sống lại, ông đã không còn cầu mong gì khác.

-

Lần tới khi Thích Bạch Trà lại đến trường, thái độ của Nghiêm Việt Sầm đã chuyển biến 180 độ.

Từ khi bắt đầu năm ba thành tích học tập của Nghiêm Việt Sầm càng ngày càng tốt, nhưng trạng thái học tập lại không nghiêm túc ⸺ thứ cậu ta học là bài giảng của giáo sư nổi tiếng đương nhiên không cần để ý tri thức học được trên lớp. Trong mắt bạn học chính là cậu ta chẳng học hành gì mà thành tích vẫn tiến bộ vượt bậc.

Nhưng lúc này, vừa đến tiết lịch sử Nghiêm Việt Sầm liền ngồi đoan đoan chính chính, ngay cả nói chuyện phiếm với An Tĩnh nói trong đầu cũng không nói, nghe giảng vô cùng nghiêm túc.

Các bạn học đều cảm thấy lạ, ngay cả tiết của chủ nhiệm lớp Nghiêm Việt Sầm cũng không để bụng, sao lại coi trọng tiết lịch sử như vậy? Giáo viên lịch sử là chủ nhiệm lớp một bên cạnh chứ không phải chủ nhiệm lớp hai bọn họ...

Nếu nói do thầy Thích ngoại hình đẹp, bài học cũng giảng giải sinh động thú vị nên học sinh đều thích tiết của thầy. Nhưng mà nếu Nghiêm Việt Sầm cũng nghĩ như vậy thì hai năm qua cậu ta đã không nộp giấy trắng. Cậu ta đối xử với các môn khác đều bình đẳng, toàn bộ nộp giấy trắng không có ngoại lệ.

Bây giờ cũng không biết sao lại đối xử đặc biệt với môn lịch sử.

Nghiêm Việt Sầm thầm nghĩ: nếu như các cậu biết thân phận thầy Thích sẽ còn để bụng hơn với tôi cho mà xem.

Vì thái độ học tập của cậu nghiêm túc lên, giáo viên bộ môn đều tỏ vẻ vui mừng, Thích Bạch Trà còn để cậu làm đại diện môn lịch sử của lớp ⸺ chuyên phụ trách thu nộp bài tập.

Ngày nọ Nghiêm Việt Sầm mang hai chồng sách bài tập lớn vào văn phòng đặt lên bàn làm việc của Thích Bạch Trà. Cậu hạ giọng: “Thầy Thích, thầy yên tâm, thân phận của thầy em sẽ không nói ra ngoài.”

Thầy Thích khiêm tốn hai năm ở Nam thành Nhất trung, khẳng định không muốn bị nhiều người biết đến thân phận khác của mình. Nghiêm Việt Sầm thật sự kín miệng, giữ bí mật lớn như vậy đến nay cũng không nói với bất kỳ ai.

Thích Bạch Trà mỉm cười: “Cảm ơn.”

Nghiêm Việt Sầm lắc lắc đầu: “Là em... Muốn cảm ơn thầy Thích.”

Cuối học kỳ một năm ba, Nghiêm Việt Sầm thi đứng thứ nhất toàn khối.

An Tĩnh cực kỳ hưng phấn: “Tôi nói cậu có thể làm được mà!!!”

Từ đứng chót đến đứng nhất, Nghiêm Việt Sầm thật sự làm được.

Nghiêm Việt Sầm nói: “Tổ tông của tôi, cũng sắp nghỉ đông rồi, lần này đừng có khen thưởng cái gì mà tuyển tập sách bài tập nữa đi?”

An Tĩnh hỏa tốc móc ra một quyển «Mỗi vui vẻ nghỉ đông» ném cho cậu: “Nghỉ đông càng không thể thiếu cảnh giác, học kỳ sau sẽ phải thi đại rồi nhớ kỹ là ngày ngày làm đề mới được.”

Nghiêm Việt Sầm: “...” Cậu không vui vẻ.

Mỗi ngày đều muốn giết hệ thống.

-

Đợt nghỉ đông này, thành phố S đã xảy ra một sự kiện không lớn không nhỏ.

Nghiêm tổng cưới vị phu nhân thứ hai.

Là thứ hai, không phải thứ ba, Kỳ Dạ xóa bỏ tồn tại của Vân Thiển Tịch, ngoại trừ đương sự không có người nào còn nhớ ả.

Ký ức tất cả mọi người đều dừng lại ở hai năm trước, Nghiêm tổng và phu nhân vợ chồng ân ái, phu nhân đột ngột mất. Hai năm, cũng nên tìm một người bầu bạn rồi.

Vị phu nhân mới này tuổi trẻ xinh đẹp, mới hai mươi tám tuổi, trùng hợp chính là tên cô ấy và tên vị phu nhân thứ nhất của Nghiêm tổng giống nhau như đúc, Hàn Tố Vân. Nếu nói là tìm thế thân thì trông hai người chẳng có điểm nào giống nhau.

Thân thể này là Nghiêm Thế Hoa chọn lựa kỹ càng, sợ Hàn Tố Vân không quen, ông cũng không muốn để quãng đời còn lại của Tố Vân dùng tên người khác nên lúc đăng ký thân phận vẫn dùng tên cũ.

Mọi việc khác đều dễ làm, chỉ có một việc khó là làm cách nào giải thích với con trai. Nghiêm Thế Hoa dùng một học kỳ chữa trị vết rách tình cảm với con trai, hai cha con trước sau có khúc mắc nhưng dần dần cũng tiêu tan đi hiềm khích lúc trước.

Nghiêm Thế Hoa sợ chuyến này lại khiến quan hệ cha con rơi xuống âm điểm. Nên nói như thế nào đây? Chẳng lẽ nói: “Tới đây con trai, đây là mẹ con.” Sợ rằng Nghiêm Việt Sầm sẽ cho rằng ông bị điên sau đó mắng một câu “Mẹ ông ấy”.

Nghiêm Thế Hoa thực ưu sầu.

Ông nghĩ, nếu không trước cứ dùng thân phận dì để Nghiêm Việt Sầm thích ứng hai ngày. Chờ ngày tháng lâu rồi, Nghiêm Việt Sầm khẳng định có thể từ việc nhỏ không đáng kể cảm nhận được cảm giác mẹ con quen thuộc, đến lúc đó lại thẳng thắn càng dễ dàng để thằng bé tiếp nhận.

Ai ngờ Nghiêm Việt Sầm vừa thấy người phụ nữ vào cửa hốc mắt liền đỏ lên. Nghiêm Thế Hoa vừa định an ủi “Con à không phải ba thay lòng đổi dạ, là đây là mẹ con”, liền thấy thiếu niên cao lớn lập tức lao vào lồng ngực người phụ nữ, nghẹn ngào hô một tiếng “Mẹ”.

Cả nhà im lặng.

Nghiêm Việt Sầm hai năm chưa từng có sắc mặt tốt với Vân Thiển Tịch, lần này sao lại mở miệng đã gọi mẹ... Chẳng lẽ đây là mẫu tử liền tâm?

Người một nhà vào thư phòng ngồi tâm sự, lúc ra ngoài đều mang theo tươi cười. Sau khi nhìn con trai về phòng ngủ, Hàn Tố Vân và Nghiêm Thế Hoa nhìn nhau trao cho nhau một cái ôm.

“Anh nhìn anh xem, không có em quản ngay cả bụng bia cũng có rồi.” Hàn Tố Vân quở trách nói.

Mấy năm nay Nghiêm Thế Hoa trải qua trong mơ màng, hút thuốc uống rượu, tinh thần uể oải cũng tránh không được mập ra lúc trung niên.

Nghiêm Thế Hoa chỉ biết cười ngây ngô: “Anh liền lập tức sắp xếp phòng tập thể thao, nhất định sẽ luyện lại dáng người khi xưa.” Bây giờ hắn và Vân Vân không phải cùng tuổi, nhìn qua như cha con nên đương nhiên ý thức được nguy cơ.

Hàn Tố Vân trừng hắn: “Thuốc lá và rượu cũng cai.”

“Được, anh cai anh cai.”

...

“An Tĩnh.” Nghiêm Việt Sầm trở lại phòng ngủ, che mắt cười: “Mẹ tôi trở lại. Tôi thật sự vui vẻ.”

An Tĩnh nói: “Tôi cũng vui vẻ thay cậu.”

Nghiêm Việt Sầm hỏi: “Một hệ thống như cậu cũng biết tình cảm nhân loại sao? Biết vui vẻ là loại cảm giác gì ư?”

An Tĩnh nói: “Tôi không biết.”

Nghiêm Việt Sầm thở dài: “Cậu đương nhiên không biết, cậu vui vẻ chính là «Vui Vẻ Nghỉ Đông Mỗi Ngày».”

“Nhưng mà ở bên cạnh ký chủ, cùng ký chủ học tập, cùng ký chủ nói chuyện phiếm, thậm chí cùng ký chủ chơi cờ năm quân, đều có thể làm cho số liệu của tôi hỗn loạn. Số liệu hỗn loạn cũng không phải hiện tượng tốt nhưng tôi rất thích cảm giác như vậy, thích cảm giác cùng ký chủ làm những việc này.” An Tĩnh nói: “Ký chủ vui vẻ, số liệu của tôi cũng sẽ sinh ra kịch liệt dao động, tôi nghĩ, đây cũng là vui vẻ đi?”

Nghiêm Việt Sầm yên tĩnh một hồi: “An Tĩnh.”

“Sao thế?”

“Cậu biết không, nhân loại cũng không chỉ có một loại cảm giác gọi là vui vẻ.”

Số liệu hỗn loạn, điện tâm đồ của nhân loại cũng là một loại số liệu không thể khống chế.

Gọi là tâm động.

An Tĩnh đạo lý rõ ràng: “Tôi biết, ngoại trừ vui vẻ còn có bi thương, phẫn nộ, kích động, phiền muộn...”

Nghiêm Việt Sầm bất đắc dĩ: “Được rồi, ngủ ngon.”

-

Học kỳ hai năm ba, không khí mỗi phòng học dùng từ ngưng trọng đã không đủ để hình dung.

Quả thực phải dùng một từ đó là trang nghiêm.

Dù có là học sinh nghịch ngợm nhất lớp cũng chú ý không làm nhiễu loạn kỷ luật của lớp. Ở ngã rẽ của cuộc đời, ai rồi cũng có lúc hoang mang không biết ngày sau sẽ ra sao, nhưng lúc này việc cần làm chính là chăm chỉ.

Thành tích của Nghiêm Việt Sầm đã ổn định nhiều lần đều đứng thứ nhất. Sau khi mẹ trở về, Nghiêm gia lại quay về cảnh một nhà ba người hạnh phúc trước đây, tính cách của cậu cũng cởi mở hơn còn kết thêm được mấy người bạn ở trường.

Thích Bạch Trà là chủ nhiệm lớp một nên trọng tâm vẫn đặt ở lớp mình, gần như là không chú ý đến Nghiêm Việt Sầm.

Số trên bảng đen đếm ngược ngày thi đại học biến đổi từng ngày, thẳng đến “Cách thi đại học 30 ngày”.

Một tháng.

Hệ thống kia cũng không thể tiếp tục kéo dài.

Thích Bạch Trà dùng bút đỏ đánh một dấu X lên bài thi.

“Thầy Thích.” Nghiêm Việt Sầm lại tới đưa sách bài tập. Trong văn phòng chỉ có Thích Bạch Trà, Lê Tẫn còn đang đi dạy.

“Ừm.” Thích Bạch Trà gật đầu.

Nghiêm Việt Sầm đặt sách bài tập xuống định đi ra ngoài bỗng nhiên cửa văn phòng trước mặt cậu tự động đóng lại.

Bước chân cậu dừng một chút, trước mắt tối sầm.

Thiếu niên trên người mặc đồng phục té xỉu trên mặt đất.

Thích Bạch Trà im lặng đứng nhìn nhìn, trong tay hóa ra băng nhọn không chút do dự phóng về phía Nghiêm Việt Sầm.

“Ký chủ!”

Lưỡi băng sắc nhọn dừng lại cách thái dương thiếu niên 1cm.

Thiếu niên tóc đen thanh tú bỗng nhiên xuất hiện trong văn phòng trống rỗng che trước mặt Nghiêm Việt Sầm. Mũi băng kia chỉ kém một chút là có thể xuyên qua thái dương cậu.

Thích Bạch Trà hòa tan phiến băng: “Cuối cùng cũng chịu ra.”

Không doạ cho hệ thống tự chui ra mà để hắn phải tự tách mà nói sẽ khiến hai cậu bé phải chịu một chút đau đớn.

An Tĩnh nửa ngồi xổm, bảo vệ trước người Nghiêm Việt Sầm nhấp chặt môi.

Hệ thống có thể hoá ra thực thể. Ở thời đại tinh tế hệ thống Học Bá vốn đảm đương vị trí gia sư, đương nhiên có thể xuất hiện ở trong hiện thực.

Chỉ là đối với thế giới này, cậu là người từ ngoài đến không có thân phận nên mới trốn ở bên trong không gian hệ thống.

“Ngươi đến từ thế giới nào?” Thích Bạch Trà móc nhật ký công tác làm ghi chép.

An Tĩnh căng thẳng nói: “Tinh tế.”

“Số bao nhiêu?”

An Tĩnh sửng sốt: “... Không biết.” Số gì cơ?

Động tác của Thích Bạch Trà dừng một chút: “Xem ra là ngoài ý muốn rơi xuống.”

Hệ thống xuyên nhanh giống hệ thống Ca Hậu đều bị người sai sử chuyên xuyên qua các thế giới sưu tập khí vận hoặc tín ngưỡng, đều thuộc về nhập cư trái phép.

Nhưng loại giống như An Tĩnh hẳn là trùng hợp đụng phải khe hở thời không mới vào nhầm dị thế, tựa như tộc Hải Yêu lúc trước không cẩn thận bị lốc xoáy cuốn vào thế giới 493.

Hệ thống Học Bá ở thế giới tinh tế thuộc loại khoa học kỹ thuật bình thường, cậu cũng không biết đến sự tồn tại của thần minh, không biết các thế giới nhỏ đều có đánh số.

Phương pháp xử lý tình huống này phân hai loại. Vân Thiển Tịch cũng vào nhầm thế giới nhưng ả phạm pháp ở đây, tất nhiên là phải giết. An Tĩnh thì cái gì cũng không làm, cả ngày chỉ đốc thúc người ta học tập cẩn thận, theo lý phải ném về thế giới ban đầu.

“Ta là thần bảo vệ kiêm thần thi hành pháp luật của thế giới này.” Thích Bạch Trà cúi đầu tiếp tục viết nhật ký công tác. Ngươi không phạm phải sai lầm ta sẽ không tiêu hủy ngươi, nhưng sau khi tra được thế giới kia sẽ đưa ngươi trở về...” Hắn lại dừng lại.

Thiếu niên tóc đen cong đầu gối quỳ trước mặt hắn, ngẩng đầu cầu xin nói: “Thần minh đại nhân, tôi muốn ở bên cạnh cậu ấy đến khi thi đại học. Cậu ấy sắp thi đại học rồi nếu tôi đột nhiên rời đi sẽ ảnh hưởng đến tâm lý cậu ấy. Ít nhất... Ít nhất chờ một tháng thôi được không.”

Thích Bạch Trà nhìn cậu một lúc lâu, hỏi: “Ngươi xác định chỉ cần một tháng?”

An Tĩnh mờ mịt cúi đầu: “Nếu có thể, tôi muốn bên cậu ấy cả đời... tôi không muốn...” Tôi không muốn tách khỏi cậu ấy.

Chất lỏng lạnh lẽo xẹt qua trên má, An Tĩnh ngẩn người.

Cậu đang khóc ư?

Bởi vì không thể rời bỏ?

Thích Bạch Trà nhìn cậu kỹ càng: “Hệ thống Học Bá vốn phải lãnh khốc vô tình như máy móc, ngươi có tình cảm của nhân loại?”

An Tĩnh lắc đầu: “Tôi không biết cái gì gọi là tình cảm của nhân loại.”

Cậu chỉ là một hệ thống, một sản phẩm thất bại bị vứt bỏ.

“An Tĩnh.” Giọng nói thiếu niên từ phía sau vang lên.

An Tĩnh cứng đờ.

“Hoá ra cậu... có thực thể?”

Nghiêm Việt Sầm hôn mê không bao lâu, Thích Bạch Trà xuống tay không nặng nên cái nên nghe

cậu đều nghe được.

“Thầy Thích.” Nghiêm Việt Sầm cũng quỳ xuống cạnh An Tĩnh gắt gao nắm tay An Tĩnh: “Có thể đừng đưa An Tĩnh đi được không? Ở thế giới kia cậu ấy cái gì cũng không có, nếu bị phát hiện sẽ bị đưa đi thiêu huỷ, nhưng ở thế giới này cậu ấy có em, cậu ấy là... bạn tốt nhất của em.”

Thích Bạch Trà nhìn hai thiếu niên đang quỳ thẳng tắp: “...”

Sao lại có cảm giác hắn cầm gậy đánh uyên ương như trong truyện hay viết là thế nào.

Nghiêm Việt Sầm cũng không ngạc nhiên thân phận phi nhân loại của Thích Bạch Trà: “Ngày đó ở bên ngoài thư phòng em đều thấy được.”

Cậu nhìn thấy cũng nghe thấy tất cả, An Tĩnh trong đầu đương nhiên cũng biết thân phận của phu nhân Phó tổng không đơn giản, tuyệt không phải nhân loại bình thường. Cho nên Nghiêm Việt Sầm mới có thể nhanh như vậy tiếp nhận mẹ mình thay đổi thân thể, mới ở trường học nói với Thích Bạch Trà rằng sẽ bảo mật.

Bí mật cậu bảo vệ không chỉ là thân phận người thương của thương nhân giàu nhất Trung Quốc mà còn có thân phận phi nhân loại của Thích Bạch Trà.

Cậu đã nghĩ rất nhiều lần, thầy Thích là thần thánh phương nào. Đạo sĩ? Thiên sư? Yêu tinh? Tiên nhân?

Không ngờ lại là thần minh.

Cậu thật sự cảm ơn thầy Thích ra tay trợ giúp nhà cậu giải quyết nữ tu dùng mị thuật mê hoặc lòng người, cứu mẹ cậu trở về.

Nhưng cậu cũng tuyệt không thể trơ mắt nhìn thầy Thích đưa An Tĩnh đi.

Thích Bạch Trà nói: “Tôi biết.”

Nghiêm Việt Sầm sửng sốt.

Thích Bạch Trà lời ít ý nhiều: “Cúc áo đồng phục của em thiếu một viên.”

Ngày đó hắn toàn thân lẫn tâm vội vàng cảm ứng hồn phách Hàn Tố Vân, không chú ý ngoài cửa. Nhưng lúc phát hiện viên cúc áo ngoài cửa thư phòng Thích Bạch Trà liền biết Nghiêm Việt Sầm ở bên ngoài thấy được tất cả.

Nghiêm Việt Sầm lại lần nữa nâng giọng: “Em sẽ không nói ra ngoài!”

Thích Bạch Trà dù bận vẫn ung dung: “Đại khái thầy có thể trực tiếp xoá bỏ ký ức của em.”

Nghiêm Việt Sầm có chút suy sụp. Thần minh cường đại như vậy, kết cục thật sự không thể sửa đổi sao?

Cậu nghiêng đầu nhìn phía An Tĩnh.

Có vài lời cậu vẫn chưa nói được.

Ví dụ như cảm ơn cậu ấy đã đến làm bạn với cậu.

Ví dụ như...

Cậu đột nhiên ôm lấy An Tĩnh: “Có thể ôm cậu ngoài hiện thực, thật tốt.”

Mặt An Tĩnh đỏ lên: “Ký, ký chủ.”

Thích Bạch Trà: “...” Không muốn xem.

Ngày ngày rải cẩu lương cùng tiên sinh, một ngày kia thế mà lại bị một học sinh trung học với một nhóc con hệ thống bật lại.

Nghiêm Việt Sầm ngược lại nhìn phía Thích Bạch Trà, kiên định nói: “Thầy Thích, ngày đó thầy ở trong thư phòng nói Phó tiên sinh yêu thầy, không thể rời bỏ thầy, mẹ em yêu ba em cũng không thể rời bỏ ông ấy. Em còn trẻ có lẽ không hiểu cái gì là yêu, nhưng em biết em thích An Tĩnh, em cũng không bỏ được cậu ấy.”

Thích Bạch Trà: Đủ rồi, quá đủ rồi.

An Tĩnh ngốc lăng: “Ký chủ...” Nước mắt hệ thống còn chưa ngừng được khóc đến thảm hề hề: “Tôi cũng luyến tiếc cậu...”

“... Được rồi.” Thích Bạch Trà mặt vô biểu cảm xé tờ nhật ký công tác về hệ thống xé xuống ném cho bọn họ.

Hắn cảnh cáo: “Chờ đến ngày em không thích cậu ta nữa tôi liền ném cậu ta về nhà.”

Pháp lý không qua được nhân tình. Coi như là... Bồi thường hai năm khổ sở cho đứa nhỏ này. Tuyết Thần vì mình tự tìm lấy một cái cớ.

Ánh mắt Nghiêm Việt Sầm sáng lên đỡ An Tĩnh đứng dậy.

“Thầy Thích an tâm, đời này An Tĩnh đều sẽ ở nhà em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play