Trực giác Vân Thiển Tịch thấy không ổn, nhưng nghĩ lại hai kẻ phàm có gì mà phải sợ.

Không phải ả đang muốn hai người này đều ở lại đêm nay hay sao?

Vân Thiển Tịch lại nở nụ cười mê hoặc: “Phó tổng... A!!!”

Một tiếng thét chói tai thảm thiết vang lên.

Bút máy trong tay Kỳ Dạ xoay một vòng, ngòi bút nhắm ngay mặt Vân Thiển Tịch, vẽ ra một miệng vết thương sâu có thể thấy cả xương.

Vân Thiển Tịch che mặt, máu tươi theo khe hở ngón tay nhỏ giọt, ả ngẩn người phát ra tiếng thét cuồng loạn: “A a a a!!!”

Thích Bạch Trà lật qua trang sách, đầu cũng chưa nâng: “Khiến ả ta yên tĩnh một chút.”

Kỳ Dạ dứt khoát lưu loát hóa ra một lưỡi dao sắc bén cắt đầu lưỡi ả: “Nghe thấy không, đừng quấy rầy Trà Trà đọc sách.”

Hai mắt Vân Thiển Tịch trừng lớn, khóe mắt muốn nứt ra mà nhìn chằm chằm đầu lưỡi mình rơi trên mặt đất, trong miệng còn phát âm thanh “a a” nghẹn ngào như dã thú.

Sao có thể... pháp thuật của ả không nhạy...

Tu chân giới cá lớn nuốt cá bé, giết người là chuyện thường ngày. Ả là nữ tu, mặc dù không là gì trong mắt cao thủ chân chính, nhưng dư sức đối phó với mấy tu sĩ Trúc Cơ. Ả không biết đã hại bao nhiêu mạng người, huỷ đi bao mối nhân duyên nhưng đã tới thế giới phàm tục này thì ả là tồn tại vô địch.

Người ở đây ngay cả linh căn cũng không có, với năng lực của ả đủ để nhìn xuống chúng sinh, là cường giả của nơi này.

Nhưng hiện tại, đã lâu rồi Vân Thiển Tịch mới cảm nhận được bản thân nhỏ yếu như vậy. Kể cả là đại năng Hoá Thần kỳ đứng trước mặt ả cũng không nhất định có thể cho ả cảm giác áp bách cường đại như vậy.

Ả chọc vào tồn tại không nên dây vào.

Kỳ Dạ cầm đao nhẹ nhàng vuốt ve mặt ả: “Mặc ngươi từ thế giới nào tới, tới địa bàn bọn ta phải theo quy củ bọn ta.”

Thích Bạch Trà nghe vậy nâng nâng mí mắt, rõ ràng là thần minh chân chính, thế mà tiên sinh vừa mở miệng lại tỏa ra hơi thở xã hội đen là thế nào...

“Trà Trà, nhắm mắt lại.” Kỳ Dạ nói.

Chuyện xảy ra kế tiếp quá máu me, Trà Trà nhìn không thích hợp.

Thích Bạch Trà: “...”

Hắn từng là tướng quân lên chiến trường chém giết, núi thây biển máu đều đã gặp, có cái gì đáng sợ?

Tuy nhiên hắn vẫn rất nghe lời mà nhắm mắt.

Tiên sinh cảm thấy hắn cần được bảo vệ, hắn liền ngoan ngoãn để tiên sinh che chở.

Ánh trăng ngoài cửa sổ mông lung chiếu vào vệt máu vẩy lên tường, trong phòng vang lên tiếng nức nở sợ hãi.

Thích Bạch Trà an tĩnh ngồi ôm sách khép mi mắt, lông mi chưa từng rung động một phân.

Hắn cũng không thương hại Vân Thiển Tịch.

Thương hại kẻ ác chính là giẫm đạp lên người bị hại.

Huống chi ⸺

Hắn sao có thể đồng tình với một kẻ dám mơ ước tiên sinh.

Kỳ Dạ phế đi một thân tu vi của ả, cắt đứt gân mạch toàn thân lại mổ lấy kim đan trong đan điền ra ngoài.

Y hành sự vô cùng tàn nhẫn nhưng phong cách của Tà Thần chính là như vậy.

Vân Thiển Tịch là tu sĩ, tuổi thật vốn đã mấy trăm. Không có tu vi dung nhan lập tức bắt đầu già nua, làn da tinh tế bóng loáng nhăn thành vỏ quýt khô khốc, từ mỹ nhân tuyệt sắc biến thành bà lão tám mươi.

Từ đây ả sẽ tiếp tục thể nghiệm sinh lão bệnh tử của người phàm, nhưng nhìn tình trạng già cả trước mắt của ả chỉ sợ không sống được bao lâu.

Kỳ Dạ nhìn dáng vẻ kéo dài hơi tàn của ả, mỉm cười biến ra một mặt gương cho ả nhìn: “Giữ lại mắt của ngươi là để ngươi nhìn rõ dáng vẻ này của mình, cũng xứng giữ Trà Trà ở lại đêm nay?”

“Chúng ta xác thực sẽ giữ lại mạng chó này của ngươi.”

Không phải vì chính nghĩa, không phải vì trách nhiệm, Kỳ Dạ xuống tay tàn nhẫn như vậy thuần túy là xuất phát từ trả thù.

Vốn dĩ y chỉ cần phế bỏ tu vi ả là đủ, nhưng ai bảo Vân Thiển Tịch lưỡi quá dài, còn đánh chủ ý lên người bọn họ, thậm chí mưu toan dùng mị thuật ghê tởm mời mọc Thích Bạch Trà.

Vậy trách không được Kỳ Dạ cắt lưỡi huỷ dung rồi còn rút gân ả.

Vân Thiển Tịch nhìn thấy mình trong gương sợ hãi như thấy quỷ liền hoàn toàn ngất đi.

“Ả vốn không là tồn tại của thế giới này, ta sẽ huỷ ký ức của tất cả người có liên quan đến ả.” Kỳ Dạ đứng dậy: “Giết ả hay giữ lại trong tay tiếp tục tra tấn, hoặc là ném ra đường tự sinh tự diệt, tuỳ ngươi đi.”

Y bổ sung nói: “Ả sống không bao lâu nữa.”

Lúc Kỳ Dạ làm những chuyện này, Nghiêm Thế Hoa vẫn luôn đứng một bên nhìn.

Ông không chớp mắt, người đàn ông nhân từ nho nhã này tận mắt nhìn thấy kết cục thê thảm của Vân Thiển Tịch vẫn không giải hận.

Tưởng tượng đến bản thân mấy năm nay bị người mê hoặc, chung chăn chung gối với hung thủ giết hại Tố Vân, còn lạnh nhạt với con trai Tố Vân để lại, tất cả khiến ông căm ghét bản thân hơn cả khi chắp tay mang cả gia nghiệp kia cho kẻ đó.

Ông đã làm những gì....

Đã làm những gì...

Tố Vân ở trên trời có linh chỉ sợ cũng không thể an tâm.

“Tôi không muốn tiếp tục nhìn thấy cô ta.” Nghiêm Thế Hoa quay đầu đi, cảm giác nhìn nhiều thêm một lần cũng thấy chán ghét.

“Được.” Kỳ Dạ lập tức đóng gói người truyền tống đi: “Ta liền tống ả sang bên kia đại dương.”

Y dừng một chút, xuỳ một tiếng: "Định vị có chút lệch lạc truyền tới đại dương mất rồi.”

Cá trên biển hẳn phải cảm ơn y đã đưa cơm đi.

Thích Bạch Trà liếc y, nhìn thấu nhưng không thèm nói toạc ra.

Tiên sinh tuyệt đối là cố ý.

-

Kỳ Dạ xử lý sự tình sạch sẽ không khiến Thích Bạch Trà dính một giọt máu.

Thích Bạch Trà nâng tay, sức mạnh Tuyết Thần tinh lọc mọi thứ biến hiện trường như án giết người khôi phục nguyên dạng, ngay cả vết máu loang lổ nơi vách tường cũng biến về màu sắc vốn có.

Kỳ Dạ nhìn Nghiêm Thế Hoa đang thất hồn lạc phách, khó có khi an ủi một câu: “Báo thù cho ngươi.”

Nghiêm Thế Hoa nhìn căn phòng như chưa từng có gì xảy ra, che mắt lại chậm rãi cười nói: “Phải, phải, đã báo được thù! Tố Vân em thấy không, kẻ hại em rốt cuộc không được chết tử tế!”

Ông cười như vui vẻ cực kỳ.

Cười cười rồi lại khóc.

Người đàn ông bốn mươi tuổi ngã ngồi xuống án thư khóc như một đứa trẻ.

Bi thương tới muộn hai năm dùng một lần này bùng nổ, hợp với ký ức mơ hồ mấy năm nay khiến lòng ông đau như đứt từng khúc ruột.

"Vân Vân..." Trong lòng cực độ bi thương, Nghiêm Thế Hoa thậm chí không muốn tìm hiểu thân phận Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ là gì. Hành động của họ rõ ràng không phải người thường, nhưng Nghiêm Thế Hoa đã không thèm để ý đến nữa.

Người ông để ý nhất đã đi rồi.

Báo thù được thì sao, người mất đi rốt cuộc cũng không về được.

“Đều là anh sai, hai năm em rời đi...” Nghiêm Thế Hoa khóc nức nở: “Anh không hề nhớ tới em. Còn đối xử như vậy với Việt Sầm của chúng ta...”

Kỳ Dạ bình tĩnh nói: “Người phụ nữ kia đến từ Tu chân giới, ả dùng mị thuật với ngươi, ngươi không nhớ tới mới là bình thường.”

Thích Bạch Trà trừng mắt liếc y một cái ý bảo y bớt tranh cãi.

“...” Kỳ Dạ lại sửa miệng: “Nếu ngươi cảm thấy khó chịu, ta có thể giúp ngươi xóa bỏ ký ức thống khổ.” Cái này tính là việc tốt đi?

Nghiêm Thế Hoa vừa khóc vừa lắc đầu: “Tôi không cần, tôi không muốn quên cô ấy. Tôi đã quên mất hai năm, sao có thể quên cả đời.”

“Trước đây nói muốn bên nhau cả đời...” Nghiêm Thế Hoa nức nở nói: “Không thể ở bên nhau cả đời, tôi liền dùng cả đời này nhớ cô ấy.”

Không thể ở bên nhau cả đời, liền dùng cả đời nhớ kỹ người kia.

Ý nghĩ như vậy, Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ đều từng nghĩ tới. May mắn rằng bọn họ đều là thần không phải trải qua loại cảm giác sinh ly tử biệt này, thế nhưng trên đời này có rất nhiều người không có may mắn như vậy.

Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ đều không an ủi ông. Thích Bạch Trà là không biết nên an ủi như thế nào, Kỳ Dạ là không muốn an ủi.

Việc này hiển nhiên cũng không phải việc người ngoài có thể an ủi được.

Nghiêm Thế Hoa áp lực hai năm, cần phải phát tiết như vậy một hồi mới ổn.

Ông khóc hồi lâu, thật vất vả ngăn xuống một chút cảm xúc, ngẩng đầu vừa nhìn thấy quyển sách trong tay Thích Bạch Trà, lại khóc đến trời sụp đất nứt.

Thích Bạch Trà: “...”

“Quyển sách này là sách giáo khoa toán học thời cao trung của Vân Vân.” Nghiêm Thế Hoa đỏ mắt nói: “Tôi và Vân Vân là bạn học cao trung, lúc đó cô ấy học toán không giỏi còn tôi là đại diện toán học trong lớp, giáo viên liền sắp xếp hai chúng tôi ngồi cùng bàn để tôi dạy cô ấy học toán. Tôi chê cô ấy ngốc, cô ấy lại cười tôi kém tiếng Anh...”

Thanh xuân là quãng thời gian ngây ngô tươi đẹp. Vào thời đại đó bạn học nam và bạn học nữ chỉ ngồi đối diện nhau đã đủ thẹn thùng, một thiếu niên với một thiếu nữ dưới sắp xếp của giáo viên mà trở thành đôi hoan hỉ oan gia, lại từ tình bạn phát triển thành tình yêu, cuối cùng thành ba mẹ của đứa trẻ.

“Khi đó, tan học chúng tôi đều đi cùng nhau. Nhà cô ấy quản rất nghiêm, trường học cũng cấm yêu sớm nên tôi không dám đưa cô ấy đến cửa nhà. Mỗi ngày tôi tan học lại đi qua cửa sổ nhà cô ấy nhìn thấy cô ấy ngồi trước cửa sổ làm bài tập, ngẩng đầu cười với tôi là tôi đã có một đêm mộng đẹp rồi.” Kể đến hồi ức vui vẻ, trên mặt Nghiêm Thế Hoa cũng lộ ra mỉm cười nhàn nhạt, dường như người đàn ông trung niên trước mắt vẫn là chàng thanh niên tuấn tú đĩnh bạt trước kia.

“Chúng tôi còn hẹn nhau thi cùng một trường đại học. Vào thời đó học đại học rất tốn kém, nhưng chúng tôi thật sự thi đậu. Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển tôi vô cùng vui vẻ chạy đến nhà cô ấy, ba mẹ cô ấy không ở nhà tôi liền trộm hôn môi cô ấy, cô ấy không đẩy ra tôi vui vẻ như vừa nãy trúng tuyển đại học vậy.” Nghiêm Thế Hoa hít hít mũi: “Lúc lên đại học tôi và cô ấy là một đôi tình nhân khiến mọi người hâm mộ, lúc đó cô ấy là hoa khôi, một đống người đến theo đuổi cô ấy đều bị tôi đánh chạy. Sau khi tốt nghiệp chúng tôi lại cùng nhau gây dựng sự nghiệp, ở căn phòng đi thuê chỉ mấy mét vuông ăn mì ăn liền. Ngày ba mẹ cô ấy đồng ý kết hôn tôi vui vẻ đến mức đốt pháo ăn mừng, lại quên mất ở trong thành phố không được đốt pháo, kết quả bị quản lý thành phố đuổi theo ba con phố...”

“Ngày tháng gian nan ấy đều ở đây.” Nghiêm Thế Hoa lật sách giáo khoa đã ố vàng, mũi đau xót: “Hai người xem, lúc cô ấy học cao trung rất ghét toán học nên giờ toán thường không nghiêm túc nghe giảng, toàn viết bừa lên sách giáo khoa sau đó lại lặng lẽ dịch sang để tôi đáp lời, dòng chữ năm đó vẫn còn đây...”

Thích Bạch Trà cúi đầu nhìn nhìn.

Dấu vết bút chì viết chữ đã rất nhạt nhoà nhưng vẫn có thể nhìn ra chữ viết gọn gàng đẹp đẽ của thiếu nữ và đôi dòng cuồng thảo thuộc về thiếu niên.

⸺ Nghiêm Thế Hoa, thầy giáo đang giảng cái gì nha, tui nghe hông hiểu.

⸺ Hàn Tố Vân, cậu đi học còn làm việc riêng đương nhiên nghe không hiểu.

⸺ Nhưng tui hông muốn nghe thầy dạy toán giảng bài, ai, tui muốn nói chuyện phiếm với cậu.

Không có bên dưới.

Thích Bạch Trà hỏi: “Sao lại không tiếp tục nữa?”

Nghiêm Thế Hoa ngửa đầu ép nước mắt quay về: “Sau đó chúng tôi bị giáo viên toán phát hiện làm việc riêng, cả hai bị bắt đi ra ngoài phạt đứng.”

Vốn là thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư.

Yêu đến mức sách giáo khoa, bài thi từ vài thập niên trước cũng được sắp xếp chỉnh tề bày biện trên giá sách đầy hồ sơ quản lý tài chính thương nghiệp.

“Xin lỗi, tôi thất thố.” Nghiêm Thế Hoa thấp giọng: “Hai vị cũng là một đôi, hẳn là có thể hiểu tâm tình của tôi. Tôi sẽ không tự sát, cũng vì con trai của tôi, tôi không thể lại một lần bỏ rơi nó.”

Thích Bạch Trà tỏ vẻ lý giải.

Bọn họ giới tính bất đồng, nhưng tình yêu thì giống nhau.

Thích Bạch Trà nói: “Không phải không có cơ hội thay đổi.”

Thần sắc Nghiêm Thế Hoa chấn động: “Ngài nói cái gì?”

“Người chết không thể sống lại, ai cũng không thể cứu vãn.” Thích Bạch Trà nói: “Nhưng tôn phu nhân dương thọ chưa hết, cũng không phải tử vong bình thường nên hồn phách không vào luân hồi, bà ấy còn du đãng tại nhân gian. Vừa rồi ta thông qua quyển sách giáo khoa này cảm ứng, phát hiện hồn phách của tôn phu nhân vẫn còn trên đời.”

Thần có thể thông qua vật phẩm bên người cảm ứng được nơi linh hồn trú ngụ. Ở thế giới 493 thần Tinh Linh cũng dùng một lọn tóc cảm nhận tồn tại của Thích Bạch Trà. Quyển sách giáo khoa này thuộc về Hàn Tố Vân, phía trên lưu lại hơi thở của Hàn Tố Vân. Vừa rồi lúc Kỳ Dạ giải quyết Vân Thiển Tịch Thích Bạch Trà vẫn luôn nhắm hai mắt để cảm ứng hồn phách của Hàn Tố Vân.

Linh hồn Hàn Tố Vân rất thuần tịnh, Thích Bạch Trà mới có thể nhanh như vậy cảm ứng được.

Cả người Nghiêm Thế Hoa chợt có tinh thần.

“Đây là có ý gì?” Nghiêm Thế Hoa cả kinh đứng lên, người không khóc chân cũng không mềm: “Là nói Vân Vân còn có thể sống lại sao? Nhưng, nhưng thân thể của cô ấy đã hỏa táng...”

“Tìm một thi thể phụ nữ phù hợp.” Thích Bạch Trà khép sách lại: “Ta tới chiêu hồn, lại dùng viên kim đan kia củng cố tàn hồn là có thể mượn xác hoàn hồn, khởi tử hồi sinh cho tôn phu nhân.”

Chuyện mượn xác hoàn hồn là không được phép. Nhưng Hàn Tố Vân vốn không nên chết sớm như vậy, bà ấy hẳn phải mỹ mãn cả đời với Nghiêm Thế Hoa, không may lại bị kẻ đến từ ngoài cường ngạnh sửa mệnh.

Nói đến vẫn là hắn thất trách, để cục diện rối rắm đến mức này còn phải tự mình tới thu thập. Thích Bạch Trà xoa xoa huyệt Thái Dương.

Nghiêm Thế Hoa kích động đến mức nói năng lộn xộn: “Tôi, tôi liền đi làm! Thích tiên sinh, không, Thích đại tiên, từ hôm nay trở đi, ngài chính là cha tôi!”

Thích Bạch Trà: “...” Kể ra cũng không cần.

Kỳ Dạ hiếm lạ nói: “Làm cô hồn dã quỷ đã hai năm, nếu không phải thành lệ quỷ thì đã sớm hồn phi phách tán mới đúng. Quỷ hồn tầm thường ở dương gian không chịu đựng nổi thời gian lâu như vậy thế nhưng hồn phách này vẫn tồn tại được sao?”

Nếu như đã hồn phi phách tán, ngay cả thần minh cũng khó xoay trời chuyển đất mà tìm ra phương pháp.

Thích Bạch Trà nói: “Bà ấy có chấp niệm.”

Ngữ điệu Kỳ Dạ cao lên: “Hửm?”

“Cũng giống như tiên sinh yêu em, không rời bỏ được em.” Thích Bạch Trà nghiêng đầu nhìn phía Nghiêm Thế Hoa.

“Bà ấy cũng yêu Nghiêm tiên sinh, không rời bỏ ông ấy được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play