Thích Bạch Trà hiện tại với dáng vẻ ôn nhuận nhu hòa lúc ở trường học khác nhau một trời một vực, thành thạo ứng phó mấy vị hào môn quyền quý tới bắt chuyện. Không ít người cầm champagne đến chào hỏi với hắn, Thích Bạch Trà tùy ý nói chuyện nâng ly rượu hư hư khẽ chạm, thái độ vừa không có vẻ lãnh đạm cũng không quá thân thiện. Không có Phó tổng ở đây một mình hắn cũng có thể đảm đương một phía.
Không ít người hoài nghi hắn từ nhỏ đã thích ứng với loại trường hợp như vậy. Loại ưu nhã quý khí này không phải gả vào hào môn ngắn ngủn mấy năm là có thể bồi dưỡng ra được, Thích tiên sinh nhất định xuất thân từ một gia đình có địa vị không nhỏ.
Nghiêm Việt Sầm xoa xoa mắt: “Tôi đang nằm mơ phải không?”
An Tĩnh: “Cậu không phải đang nằm mơ.”
Nghiêm Việt Sầm: “Nhưng hình như tôi xuất hiện ảo giác.”
An Tĩnh: “Có cần tôi giật điện cậu một phát không?”
Nghiêm Việt Sầm liền tỉnh táo.
Kia đương nhiên là thầy Thích, trên đời còn ai có thể trưởng thành thành dáng vẻ được trời ưu ái này nữa.
Cậu một lời khó nói hết mà nhìn chằm chằm thanh niên quý khí như cá gặp nước trong đám người, không dám tưởng tưởng vị Thích tiên sinh đầy miệng là thuật ngữ tài chính chuyên nghiệp kia là thầy Thích đã dạy cậu hai năm lịch sử.
Thầy Thích, thầy tới trường học để chơi trò chơi sắm vai phải không?
Cậu biết thầy Thích có một thân khí chất vừa nhìn liền không giống người thường, nhưng không ngờ lại không bình thường đến mức này...
Nghiêm Việt Sầm đang do dự nên đi lên chào hỏi một câu hay là nhanh chóng trốn đi không để thầy nhìn thấy đã thấy Vân Thiển Tịch cầm ly rượu vang, xoắn thân hình như rắn nước đi đến trước mặt Thích Bạch Trà.
Sắc mặt Nghiêm Việt Sầm liền căng chặt.
Người phụ nữ kia lại muốn làm cái gì?
Vân Thiển Tịch thưởng thức khuôn mặt hoàn mỹ của Thích Bạch Trà, môi đỏ gợi lên một tia cười: “Thích tiên sinh, vinh hạnh được biết ngài. Tôi kính ngài một ly.”
Thích Bạch Trà rủ mắt, cũng không nâng chén.
Vân Thiển Tịch chủ động nâng ly chạm vào cái ly trong tay Thích Bạch Trà, hai tròng mắt lập tức lập loè hồng quang yêu dị, thanh âm tựa như mang theo mê hoặc: “Tôi có thể mời Thích tiên sinh ở lại đêm nay không?”
Túi da đẹp như vậy ngủ xong rồi tính tiếp.
Có mị thuật của ả, toàn bộ người hầu nhà họ Nghiêm sẽ nhìn như không thấy. Kể cả Nghiêm Thế Hoa chính mắt thấy hắn bị đội nón xanh cũng sẽ tiếp tục chiều chuộng ả.
Hơn nữa... Qua đêm nay, tất cả tài sản nhà họ Nghiêm đều là của ả, Nghiêm Thế Hoa tức giận thì như thế nào?
Đồng tính luyến ái thì sao, quản hắn ân ái với người kia nhiều như thế nào, ả đã coi trọng thì không có chuyện không chiếm được.
Vân Thiển Tịch tin tưởng Thích Bạch Trà nhất định sẽ không cự tuyệt.
Không có người thường nào có thể chống đỡ mị thuật của ả.
Thích Bạch Trà lẳng lặng nhìn ả, hai tròng mắt tựa hồ không có thần thái.
Sắp thành công, nụ cười của Vân Thiển Tịch càng tươi.
Đột nhiên ả nghe thanh niên thấp giọng hỏi: “Là ngươi giết Nghiêm phu nhân phải không?”
Sao lại thế này? Tâm thần Vân Thiển Tịch chấn động, không kịp tự hỏi đã mất đi ý thức, đồng tử trở nên tan rã.
Ả định mị hoặc Thích Bạch Trà không ngờ lại bị Thích Bạch Trà nhiếp hồn.
Vân Thiển Tịch ngơ ngác nói: “Đúng vậy.”
Thích Bạch Trà mặt không biểu cảm: “Lai lịch và mục đích của ngươi.”
“Ta là... nữ tu ở tu chân giới, môn phái của chúng ta chuyên tu tập mị thuật, dựa vào thải dương bổ âm hấp thụ công lực của nam nhân, ta đã tới Kim Đan kỳ... Ta không cẩn thận rơi vào một cái động liền bị đưa đến thế giới kỳ quái này. Nơi này linh khí loãng chỉ có người phàm, ta không thể tiếp tục tu luyện nhưng còn có thể... Dựa vào mị thuật mê hoặc nhân tâm, chiếm lấy nam nhân và tài phú...” Vân Thiển Tịch đứt quãng nói ra toàn bộ.
Tuấn nam mỹ nữ tự thành một phương, đám khách khứa khác đều biết điều không đi quấy rầy, cũng không biết bọn họ đang nói chuyện gì.
Thích Bạch Trà lật xong lý lịch của Vân Thiển Tịch liền không có hứng thú, giải trừ thôi miên.
Tu sĩ Kim Đan kỳ nghe qua đúng là lợi hại, ít nhất là người bình thường tuyệt đối đánh không lại.
Tuy nhiên sở cầu cả đời của tu chân giới chính là mọc cánh thành tiên, mà thần sinh ra đã cao hơn một bậc với tiên, cái chênh lệch này tất nhiên là lớn tựa rãnh trời.
Vân Thiển Tịch vừa mới tỉnh táo, đầy mặt mờ mịt, ả vừa mới nói đến chỗ nào rồi nhỉ... À đúng rồi đang hỏi Thích tiên sinh có đồng ý ở lại đêm nay hay không.
Nhất định là đồng ý, ả đã phóng mị thuật rồi mà.
Ai ngờ thanh niên ném xuống một câu “Xin lỗi không tiếp được” liền lập tức bỏ đi.
Vân Thiển Tịch: “???”
Vậy rốt cuộc là đáp ứng hay là không đáp ứng?
Thích Bạch Trà đặt cái ly bị Vân Thiển Tịch chạm qua lên khay của nhân viên phục vụ, hỏi: “Toilet ở đâu?”
Gián tiếp tiếp xúc với loại người này khiến Tuyết thần đại nhân có thói ở sạch nghiêm trọng không chỉ muốn rửa tay còn muốn rửa mắt.
Nhân viên phục vụ chỉ về một hướng Thích Bạch Trà liền đi vào buồng vệ sinh.
Nghiêm Việt Sầm thấy thế cũng lập tức đuổi theo.
-
Thích Bạch Trà vào toilet rửa sạch từng ngón tay, lúc ngẩng đầu trong gương đã xuất hiện khuôn mặt Nghiêm Việt Sầm.
Hắn xoay người, Nghiêm Việt Sầm tâm tình phức tạp mà gọi một câu: “Thầy Thích.”
Xưng hô này xuất hiện ở trường học là hết sức bình thường nhưng ở trường hợp này nghĩ đến một thân phận khác của Thích Bạch Trà, Nghiêm Việt Sầm cảm giác thế giới này thật là kỳ ảo.
Loại kỳ ảo này thậm chí không thua gì việc ngày đó cậu bị hệ thống Học Bá trói định.
Thích Bạch Trà cũng không ngoài ý muốn nhìn thấy cậu: “Bạn học Nghiêm tìm tôi có việc sao?”
Nghiêm Việt Sầm dừng một chút nói: “Em muốn nhờ thầy giúp em một việc.”
...
Toilet cũng không phải nơi tử tế để nói chuyện.
Nhưng trong bữa tiệc lại càng không thích hợp.
“Ý em là, Nghiêm tổng định lát nữa trước mặt mọi người mang tài sản mình sở hữu chuyển cho Vân Thiển Tịch, em muốn thầy hỗ trợ em ngăn cản?” Thích Bạch Trà đánh giá cậu bé.
“Đúng vậy.” Thiếu niên mặc một thân âu phục dựng thẳng thân thể, tiếp nhận ánh mắt xem xét của Thích Bạch Trà.
Cậu nghĩ rất kỹ càng, cậu không có cách nào ngăn cản ý tưởng của ba, trên tay cậu cũng không có thực quyền gì ba cậu đương nhiên sẽ không cần phải băn khoăn gì về cậu.
Nhưng Phó thị không giống. Trên tay Phó thị có không ít dự án hợp tác với Nghiêm thị, ở toàn bộ thành phố S chính là nói một không nói hai, nếu bọn họ đồng ý ra mặt hỗ trợ ba nhất định sẽ suy nghĩ.
Nghiêm thị là tâm huyết ba mẹ cùng nhau dốc sức tạo thành, cậu tuyệt không đồng ý để nó rơi vào tay người ngoài.
Thích Bạch Trà cười một cái, cũng không lập tức đáp ứng: “Cho tôi một lý do để hỗ trợ.”
Hắn thể hiện khía cạnh sắc sảo trong việc làm ăn chứ không dễ nói chuyện như trước nữa.
Nghiêm Việt Sầm trầm mặc một lát bình tĩnh nói: “Phó thị và Nghiêm thị có rất nhiều hợp tác, sau này khi em thừa kế công ty mọi hợp tác tương quan toàn bộ chia năm phần lợi nhuận cho Phó thị. Nếu có trường hợp tranh thị trường đầu tư, dưới tình huống không tất yếu Nghiêm thị sẽ không cạnh tranh với Phó thị.”
Cậu sẽ không khờ dại nói “Bởi vì thầy là thầy giáo của em”, sau đó ỷ vào tình nghĩa thầy trò mà yêu cầu Thích Bạch Trà hỗ trợ. Cậu với thầy có tình nghĩa thầy trò gì chứ, là tình nghĩa hai năm trời nộp giấy trắng sao?
Thiếu niên rất thông minh, biết thương nhân trọng lợi ích nên dùng lợi ích trực tiếp nhất đả động hắn. Phó thị và Nghiêm thị đều là xí nghiệp lớn ở thành phố S, hợp tác và cạnh tranh tuyệt đối không ít. Năm phần lợi nhuận vừa đủ nằm trong phạm vi có thể thừa nhận của Nghiêm thị, thị trường đầu tư cũng bỏ thêm cái một điều kiện không tất yếu, chứ không phải không chừa đường lui. Cậu bé đưa điều kiện đủ động lòng người nhưng cũng không làm tổn thương căn bản của Nghiêm thị.
Nhưng tất cả mọi thứ trước mắt đều chỉ là ngân phiếu ảo. Thiếu niên hiện tại hai bàn tay trắng, nếu muốn có được phải giúp hắn đấu lại mẹ kế, thân là con trai duy nhất của Nghiêm Thế Hoa cậu tất nhiên có thể thừa kế sau đó biến tấm ngân phiếu ảo này thành thật.
Đây là biện pháp tốt nhất mà một học sinh cao trung có thể nghĩ ra.
Trong vòng vài phút ngắn ngủi khi biết được tầng thân phận khác của Thích Bạch Trà đã có thể lợi dụng hoàn mỹ để giúp mình vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.
Đúng là một cậu bé thông minh, khó tránh khí vận cường thịnh như vậy, cũng không bị mị thuật của Vân Thiển Tịch mê hoặc.
Thích Bạch Trà nghe được tiếng bước chân: “Có người tới.”
Thích Bạch Trà không đáp trực tiếp, Nghiêm Việt Sầm vẫn luôn kiệt lực bình tĩnh sắp duy trì không nổi. Rốt cuộc vẫn là một cậu bé nhỏ tuổi, lời nói có chút bất lực: “Thầy Thích...”
Cậu biết điều kiện mình đưa ra trước mắt nhìn như mê người, kỳ thật đều chỉ là bánh nướng lớn của tương lai. Trước mắt, Thích Bạch Trà có được quyền lựa chọn tuyệt đối.
Không phải cậu cho Thích Bạch Trà quyền chọn muốn hợp tác hay không, mà là Thích Bạch Trà lựa chọn muốn giúp cậu hay không.
“Đi thôi.” Thích Bạch Trà vỗ vỗ vai cậu bé, mặt mày nhu hòa: “Không cần em làm cái gì chúng tôi sẽ giúp em.”
Kẻ từ ngoài đến huỷ hoại một gia đình đang hạnh phúc mỹ mãn đã hai năm mà hắn cũng không phát hiện ra dị thường trong nhà đứa nhỏ này, là hắn thất trách.
Hắn nên đền bù.
Nghiêm Việt Sầm ngẩn người, bỗng nhiên cảm thấy an tâm.
-
Lúc từ toilet ra ngoài Kỳ Dạ và Nghiêm Thế Hoa cũng ra khỏi thư phòng.
Nghiêm Thế Hoa sắc mặt đen tối, như đang cố nén điều gì nhưng ghi nhớ yêu cầu của Kỳ Dạ cố gång không phát tiết.
Ông miễn cưỡng cười cười, lần nữa bước lên bục đứng trước micro: “Các vị, tiệc sinh nhật hôm nay Nghiêm mỗ vẫn còn một mục đích khác...”
Kỳ Dạ ngựa quen đường cũ cầm lên một miếng bánh kem đi đến bên cạnh Thích Bạch Trà đút vào miệng hắn: “Bánh kem ở bữa tiệc này ăn còn được.”
Kỳ Dạ thấp giọng: “Đã sắp xếp xong rồi. Cảm xúc Nghiêm Thế Hoa quá khích, anh đã thi thuật trấn định cho ông ta nhưng chỉ có thể kéo dài hai giờ.”
Sớm muộn cũng phải đối mặt.
Thích Bạch Trà rủ mắt: “Vậy đêm nay ông ta hẳn rất khổ sở.”
Giọng Nghiêm Thế Hoa xuyên qua microphone truyền khắp đại sảnh: “Tôi mời luật sư cùng với các vị ở đây làm chứng, tôi muốn giao tài sản trên danh nghĩa của tôi, bao gồm cả cổ phần công ty đều chuyển cho người vợ duy nhất mà tôi yêu thương...”
Lời vừa nói ra cả phòng đều ồ lên.
Nghiêm tổng chơi điên đến mức này?
Hào môn vì tài sản mà làm đủ trò, loại chồng đưa toàn bộ tài sản giao cho vợ thật đúng là hiếm có khó tìm.
Tươi cười trên mặt Vân Thiển Tịch sắp ngăn không nổi, ả ta sắp sửa được như ước nguyện.
Nghiêm Việt Sầm nôn nóng liên tiếp nhìn về phía Thích Bạch Trà, còn không ra tay sẽ không kịp mất, cậu cũng không biết thầy Thích nói sẽ hỗ trợ là dùng phương pháp gì...
Bây giờ thầy Thích đang làm gì?
Nghiêm Việt Sầm nhìn qua, thấy lúc mọi người vì lời nói của ba Nghiêm mà khiếp sợ châu đầu ghé tai khe khẽ nói nhỏ, hai người này lại đang...
Phó tổng đang đút bánh kem cho thầy Thích, thầy Thích tiện tay lấy một ly nước trái cây cắm ống hút, Phó tổng thuận thế cúi đầu uống một ngụm, thầy Thích với thói ở sạch nghiêm trọng cũng không chê cúi đầu ngậm lấy cái ống hút tiếp tục uống...
Nghiêm Việt Sầm hoá đá.
Cậu mờ mịt thu hồi tầm mắt, Phó tổng và thầy Thích hẳn là đang thương nghị làm thế nào hỗ trợ... đi?
Cậu bỗng nhiên không quá xác định cho lắm.
“Hàn Tố Vân.”
Sấm sét giữa trời quang.
Nghiêm Việt Sầm đột nhiên ngẩng đầu.
Nghiêm Thế Hoa đứng trên bục bày ra một loại tang thương, hai tròng mắt lại vẫn kiên định như khi còn trẻ: “Là người vợ duy nhất tôi yêu thương chưa từng thay đổi, cô ấy tên là Hàn Tố Vân.”
Khách khứa: “!!!”
Nếu vừa mới chỉ là khiếp sợ, lúc này đã là sấm sét như búa tạ đập xuống khiến trời sập đất lún.
Nghiêm tổng ngài tỉnh táo một chút, vợ trước của ngài đã chết hai năm! Bây giờ đứng trong bữa tiệc là vị phu nhân thứ hai của ngài!
Ở tiệc sinh nhật phu nhân hiện tại lại nói loại lời nói này... Ánh mắt mọi người nhìn về phía Vân Thiển Tịch đồng tình vô cùng.
Tươi cười của Vân Thiển Tịch tức khắc cứng đờ.
Luật sư cũng ngốc lăng, trước đó nói không giống vậy nha.
“Nghiêm tiên sinh.” Luật sư nhỏ giọng nhắc nhở: “Tên trên hợp đồng chúng ta viết không phải Hàn nữ sĩ. Hơn nữa... Hàn nữ sĩ đã qua đời không thể chuyển tặng tài sản được.”
Chỉ có người sống kế thừa tài sản của người chết, nào có chuyện người chết tiếp nhận tài sản người sống.
“Tôi biết. Tôi đã chuẩn bị một phần hợp đồng khác.” Nghiêm Thế Hoa nói.
Lúc trước Kỳ Dạ dùng pháp thuật biến ra, ngoại trừ tên người được nhận những thứ khác đều giống như đúc với hợp đồng của Vân Thiển Tịch.
“Người tôi yêu không còn trên đời nhưng cô ấy để lại cho tôi một kết tinh tình yêu. Là con trai của tôi Nghiêm Việt Sầm, hai tháng trước vừa mới bước qua sinh nhật tuổi 18.” Nghiêm Thế Hoa nhìn về phía cậu ánh mắt đều là áy náy và thống khổ, còn có tình thương của cha đã lâu chưa xuất hiện: “Món quà sinh nhật muộn này, là lời xin lỗi và... tình yêu của ba dành cho con...”
Ông giao tài sản mình sở hữu tất cả đều cho Nghiêm Việt Sầm.
Nghiêm Việt Sầm ngẩn ra.
Cả người cậu bây giờ đều là ngỡ ngàng.
Đây là có chuyện gì?
“Bốp bốp bốp ⸺”
Một trận vỗ tay đánh vỡ trầm mặc.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, là Thích tiên sinh đang vỗ tay, Phó tổng cũng vỗ tay theo.
Hai vị có địa vị tối cao kia đều tỏ thái độ, khách khứa còn lại cũng mặc kệ có thích hợp hay không, nữ nhân vật chính hôm nay có suy nghĩ gì mà sôi nổi vỗ tay.
Từng tràng vỗ tay như sấm, thật lâu còn chưa ngừng.
Sắc mặt Vân Thiển Tịch lúc xanh lúc trắng, ả không rõ là chỗ nào lệch khỏi khống chế ban đầu.
Ả đang định thi triển mị thuật lần nữa, ép ba Nghiêm sửa miệng, khiến cho khách khứa ở đây quên hết tất cả mọi việc vừa xong để mọi chuyện tiến triển theo hướng ả muốn ban đầu.
Nhưng lúc này mặc cho ả thi pháp ra sao đều không có hiệu quả.
Có hai tôn đại thần là Kỳ Dạ và Thích Bạch Trà ở đây, chút tài mọn của Vân Thiển Tịch có thể dùng mới là lạ đó.
Đáng tiếc Vân Thiển Tịch đến giờ vẫn không biết chỗ nào xảy ra vấn đề.
Nghiêm Việt Sầm mơ mơ hồ hồ được ba Nghiêm dắt lên bục, trước sự chứng kiến của mọi người hoàn thành chuyển nhượng tài sản. Mãi cho đến các khi các trưởng bối nhiệt tình lại chào hỏi cậu vẫn còn cảm giác không thật.
Sự việc hôm nay thật giống một giấc mộng đẹp.
Nghiêm Việt Sầm nhịn không được hướng ánh mắt về phía Thích Bạch Trà đang nói chuyện với Kỳ Dạ.
Là thầy Thích ư? Cậu nhớ lúc trước ba và Phó tổng có vào thư phòng nói chuyện một lát. Là thầy Thích sớm biết tình huống nhà cậu mới để Phó tổng thuyết phục ba sao.
Thích Bạch Trà nhận thấy ánh mắt cậu, nghiêng đầu nâng ly rượu lên với cậu.
Ánh mắt Nghiêm Việt Sầm như bị bỏng.
Kỳ Dạ bất mãn nói: “Em còn kính rượu với nó?”
Thích Bạch Trà quay đầu lại: “Đủ rồi, đừng nói với em ngay cả thằng nhóc 18 tuổi anh cũng muốn ăn dấm.”
“Nhà này cũng đủ thú vị. Mẹ kế là nữ tu, con trai lại trói định với hệ thống.” Kỳ Dạ hỏi: “Muốn anh đi giải quyết không em?”
“Không cần.” Thích Bạch Trà thu tầm mắt: “Cái này giao cho em đi.”
Hai giờ đồng hồ tiệc tùng nhanh chóng qua đi, nội bộ sóng gió mãnh liệt thế nào không biết chỉ biết rằng bên ngoài khách chủ đều vui.
Vân Thiển Tịch miễn cưỡng cười vui cả đêm, tiễn vị khách cuối cùng xong lập tức thay đổi sắc mặt.
Ả phẫn nộ quay đầu chỉ trích Nghiêm Thế Hoa: “Anh điên rồi phải không? Đêm nay anh xảy ra chuyện gì mà lại mang toàn bộ tiền đều đưa cho đứa con hoang kia?”
Nghiêm Thế Hoa cười lạnh: “Tôi không cho con trai mình chẳng lẽ lại cho một người ngoài như cô?”
Vân Thiển Tịch không thể tin nổi: “Anh...”
Sao lại thế này? Nghiêm Thế Hoa không bị ảnh hưởng bởi mị thuật?
Nghiêm Việt Sầm cũng kinh ngạc.
Đời này thế mà có thể nhìn thấy ba cậu dỗi người phụ nữ này.
Không thể không nói, dỗi đến cậu sảng khoái cực kỳ...
“Cô đến thư phòng với tôi.” Nghiêm Thế Hoa áp xuống hận ý trong lòng, ngược lại ôn hoà nói với con trai: “Con về phòng ngủ đi.”
Nghiêm Việt Sầm: “... Vâng.” Cậu chậm chạp nói.
Vân Thiển Tịch mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn cùng Nghiêm Thế Hoa lên thư phòng. Ả phải làm cho rõ ràng rốt cuộc xảy ra sai lầm ở chỗ nào.
Vân Thiển Tịch chân trước vừa bước vào thư phòng, Nghiêm Thế Hoa sau lưng liền đóng cửa phòng lại.
Ả biến sắc: “Các người sao còn chưa đi?”
Trong thư phòng, Kỳ Dạ ngồi trên bàn sách chơi bút máy, Thích Bạch Trà lười biếng ngồi trên sopha đọc sách.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT