Nghiêm Việt Sầm chơi cờ năm quân với An Tĩnh đến rạng sáng cũng không buồn ngủ.

An Tĩnh là hệ thống nên không biết mệt mỏi nhưng Nghiêm Việt Sầm là người nếu thức đêm như vậy thân thể sẽ không chịu được.

“Ký chủ vẫn nên đi ngủ sớm một chút đi.” An Tĩnh khuyên cậu.

“Trước đây cũng không phải chưa từng thức cả đêm ở ngoài chơi game.” Nghiêm Việt Sầm không để bụng nói: “Cũng không bị chết đột ngột.”

An Tĩnh đột nhiên tức giận: “Ký chủ không thể không để ý sức khoẻ mình như vậy! Tôi không chơi với cậu nữa! Mau đi ngủ đi!”

Nghiêm Việt Sầm sửng sốt chớp mắt liền trở lại trong phòng ngủ, An Tĩnh đuổi cậu ra khỏi không gian hệ thống.

“...” Nghiêm Việt Sầm cạn lời.

Cậu vẫn không ngủ được, dứt khoát đứng dậy không biết sao lại đi đến một phòng ngủ khác.

Đó vốn là phòng ngủ của ba và mẹ cậu.

Có lẽ là ghét bỏ ba Nghiêm cả người toàn mùi rượu, đêm nay Vân Thiển Tịch cũng không ngủ chung với ông.

Nghiêm Việt Sầm đi vào, ba Nghiêm say mèm nằm bất tỉnh nhân sự trên giường.

Trước đây ba cũng không uống rượu vì mẹ không cho phép, mặc dù xã giao cũng không có người nào dám ép rượu Nghiêm tổng. Khi đó ba sẽ kiêu ngạo mà nói ⸺ bà xã ở nhà quản nghiêm.

Khi đó ba vẫn còn là một người đàn ông phong độ, nhẹ nhàng nho nhã. Ông nói ông phải chú ý quản lý dáng người không thể để bà xã ghét bỏ.

Hai năm qua đi, trong nhà nhiều thêm một người phụ nữ dáng vẻ yêu mị, ba Nghiêm lại không hề xuân phong đắc ý. (Chỉ con đường thăng quan tiến chức thuận lợi, hanh thông. Đây là thành ngữ khoa trương trong tiếng Trung Quốс.)

Ông nhiễm tật xấu uống rượu, người đến tuổi trung niên liền bắt đầu có bụng bia khiến từ trong ra ngoài trở nên hoàn toàn xa lạ.

Ánh mắt Nghiêm Việt Sầm phức tạp nhìn ông.

“Vân Vân... tâm can của anh.” Ba Nghiêm nói mớ: “Đừng đi.”

Nghiêm Việt Sầm lạnh mặt không muốn tiếp tục nghe.

“Tố Vân...” Ba Nghiêm lại gọi một tiếng.

Nghiêm Việt Sầm dừng bước chân.

... Mẹ tên Hàn Tố Vân, trong tên của người phụ nữ kia cũng có một chữ Vân.

Ba đang gọi tên mẹ sao?

Nghiêm Việt Sầm còn nhớ rõ lúc học tiểu học ba cũng gọi mẹ là tâm can bảo bối mẹ còn làm bộ ghét bỏ nói sến sẩm, ba mẹ liền cười rộ lên. Nghiêm Việt Sầm bé bỏng chỉ cảm thấy mình bị thồn cho một miệng cơm chó.

Nghiêm Việt Sầm cứng đờ sau một lúc lâu, thấp giọng nói: “Ba còn nhớ mẹ sao?”

Hai năm này, ba chưa từng một câu nhắc đến mẹ.

Lúc này ba Nghiêm lại đã hoàn toàn ngủ say không trả lời.

-

Ba ngày sau, biệt thự Nghiêm gia.

Áo quần là lượt, trang sức xa hoa. Bên ngoài biệt thự cao cấp đỗ từng chiếc siêu xe, dường như toàn bộ giới thượng lưu thành phố S đều tụ tập ở chỗ này.

Ở thành phố S, rất ít người sẽ không có mắt mà không cho Nghiêm tổng mặt mũi bởi vậy sôi nổi vui vẻ dự tiệc. Nói là tiệc sinh nhật của Nghiêm phu nhân nhưng đại đa số khách mời đều coi bữa tiệc này thành tiệc xã giao, vui vẻ nói cười tìm đối tác thích hợp để làm ăn.

“Không biết Phó tổng hôm nay có tới hay không.”

Đây cũng là tò mò của mọi người. Không thể nghi ngờ, Phó tổng là đối tượng mà toàn bộ giới quyền quý thành phố S đều muốn kết giao. Nhưng kể từ khi kết hôn ba năm trước đây Phó tổng lại chỉ ru rú trong nhà, không tham dự loại tiệc tùng này, ngay cả vị trong nhà kia cũng không chịu để lộ diện mạo.

Người bình thường đương nhiên mời không được cấp bậc đại nhân vật như Phó tổng lên sân khấu. Nhưng Nghiêm tổng lại rất có khả năng, Nghiêm thị ở thành phố S nói như thế nào cũng xếp thứ hai.

Một đám đàn ông mang tây trang giày da, phụ nữ mặc lễ phục hoa lệ ăn uống linh đình khách sáo hàn huyền.

Nghiêm Việt Sầm cũng mặc một thân tây trang, thiếu niên dáng thẳng tắp, dung mạo anh tuấn.

Một mình cậu ngồi một góc trên sopha uống một hơi cạn sạch ly rượu.

An Tĩnh ở trong đầu ấm áp nhắc nhở: “Ký chủ, uống rượu hại thân.”

“Qua đêm nay tôi liền bị đuổi khỏi nhà, còn không cho tôi phóng khoáng một phen?” Nghiêm Việt Sầm nhẹ nhàng lắc lắc cái ly: “Rượu này đáng quý.”

“Ký chủ không được tự sa ngã!” An Tĩnh cổ vũ cho cậu: “Tri thức chính là sức mạnh, ký chủ thi đậu đại học tự mình làm nên sự nghiệp, nói không chừng là có thể lại lần nữa dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thu mua công ty về!”

Nghiêm Việt Sầm cũng không kích khởi lên nhiệt huyết, ngược lại càng không thú vị: “Phí sức lực lớn đi cướp lấy đồ vật vốn dĩ thuộc về mình, này cũng quá thảm.”

An Tĩnh cũng không biết nên an ủi người như thế nào.

Đại sảnh bỗng nhiên trầm trong chốc lát, khách khứa đều dừng ánh mắt lên người nhân vật chính hôm nay.

Nghiêm tổng dắt phu nhân của mình ra ngoài.

Không phải họ chưa từng gặp vị phu nhân thứ hai của Nghiêm tổng trên truyền thông bao giờ, nhưng chính mắt nhìn thấy mỹ mạo bậc này cũng sẽ chấn động không thôi.

Vân Thiển Tịch mặc một bộ lễ phục hoa hồng cúp ngực, váy dài phết đất, khe ngực phía trước phô diễn xinh đẹp. Ả tạo hình mái tóc xoăn nhẹ, vành tai tinh xảo đeo khuyên tai hồng ngọc dẫm lên giày cao gót 8cm, khuôn mặt ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần.

Ở đây không ít nam sĩ mang theo bạn gái, trong đó cũng không ít là minh tinh màn bạc, thế nhưng một khắc này cũng chợt ảm đạm thất sắc lép vế so với Vân Thiển Tịch.

Mọi người si ngốc nhìn Vân Thiển Tịch, bỗng nhiên hiểu vì sao Nghiêm tổng đang lúc vợ cũ thấy cốt chưa lạnh đã gấp gáp cưới người vào cửa.

Cô ta quả thật quá mức hoàn mỹ, ngay cả phụ nữ cũng không dậy nổi một tia ghen ghét. Đàn ông mê muội cả lũ, phụ nữ thì lòng đầy hâm mộ.

Cô ta chính là vạn nhân mê khiến tất cả mọi người chú ý.

Trong một loạt ánh mắt chỉ có Nghiêm Việt Sầm là gắt gao nhìn chằm chằm ả, toàn bộ ánh nhìn đều là chán ghét.

“Cảm ơn các vị đã tới dự tiệc sinh nhật phu nhân của tôi, Nghiêm mỗ quả thực vinh hạnh.” Ba Nghiêm đứng lên bục đọc diễn văn: “Hôm nay mời các vị tới là còn có một việc muốn mời mọi người làm chứng.”

Vân Thiển Tịch đứng bên cạnh nụ cười càng sâu.

Rất nhanh sau đó luật sư sẽ đưa hợp đồng chuyển nhượng tài sản lên, Nghiêm Thế Hoa sẽ ký tên trước sự làm chứng của mọi người.

Ả không thiếu tiền, ả đẹp như vậy đi đến đâu cũng không thiếu đàn ông theo đuổi đòi chết đòi sống vì ả, vì ả táng gia bại sản.

Vân Thiển Tịch chỉ là hưởng thụ cảm giác đối phương vì mình làm tất cả, sau khi đạt được sẽ lập tức mất hứng thú.

Ở thế giới trước kia, chỉ cần ả ngoắc tay một cái cũng có một đống kẻ tình nguyện quỳ dưới mép váy, bị ả dùng một ánh mắt mê mẩn thần hồn. Đó là ở tu chân giới, một đám xưng là đạo sĩ chính đạo thanh tâm quả dục cũng một kích khó tránh huống chi là thế giới phàm tục này. Ả thấy Nghiêm Thế Hoa bắt mắt, tự tin mình xinh đẹp mới bước lên tiếp chuyện, thế nhưng Nghiêm Thế Hoa lại không hiểu phong tình nói: “Xin lỗi, vị tiểu thư này, tôi đã có phu nhân.”

Vân Thiển Tịch ép hỏi: “Chẳng lẽ cô ta còn đẹp hơn tôi sao?” Ả tự nhận nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, không tin có người phàm nào có thể so sánh được.

Nghiêm Thế Hoa nói: “Trong lòng tôi phu nhân của mình tất nhiên là đẹp nhất, không ai có thể so sánh.”

Một câu liền khiến Vân Thiển Tịch sinh ghen ghét.

Ả giỏi nhất là đùa bỡn nhân tâm, tu tập một thân mị thuật mê hoặc tâm trí, nhưng cũng vô cùng rõ ràng rằng những người đó đều là bị pháp thuật của ả lừa bịp, chứ không có lấy một người yêu ả thực lòng.

Ả vốn khinh thường loại tình cảm hư vô mờ ảo này nhưng ả không chiếm được, người khác cũng đừng hòng.

Từ ánh mắt Nghiêm Thế Hoa ả thấy được tình yêu dành cho vợ của hắn, liền muốn huỷ hoại.

Ả giết mẹ Nghiêm, người phụ nữ nhu nhược kia còn không kịp hét lên một tiếng đã chết.

Nghiêm Thế Hoa nhìn thấy một màn kia, lập tức phát điên muốn xông tới, nhưng chỉ giây lát đã bị Vân Thiển Tịch phát động mị thuật mê hoặc.

“Cái gọi là tình yêu vẫn chỉ là một kích không thể chống đỡ.” Ả nhìn ánh mắt tan rã của Nghiêm Thế Hoa cười nói: “Ngươi còn rất có bản lĩnh, một người phàm mà thôi còn chống cự được nhiều hơn hai giây so với đám gia hỏa giới tu chân kia.”

Một phàm nhân toàn thân toàn tâm là yêu, cũng chỉ có thể đổi lấy nhiều hơn hai giây kiên trì.

-

Khách khứa cũng tò mò không biết chuyện gì lại cần nhiều người như vậy cùng nhau chứng kiến.

Không chờ ba Nghiêm mở miệng nói câu tiếp theo cửa lớn bỗng nhiên bị mở ra, ngoài cửa xuất hiện một đôi bích nhân thoáng chốc đã khiến cả phòng chú ý.

“Tôi đến muộn.” Ngữ khí Kỳ Dạ bình tĩnh, cũng không nói xin lỗi chỉ như đang trần thuật sự thật.

Cũng không ai dám khiến vị đại lão thời gian chính là tiền bạc này nói lời xin lỗi.

Kỳ Dạ kéo Thích Bạch Trà, thái độ tự nhiên thân mật. Hôm nay bọn họ mặc tây trang tình nhân, một đen một trắng kiểu dáng giống nhau, ngay cả cà vạt cũng là một đôi.

Gương mặt tuấn mỹ không tỳ vết vẫn luôn xuất hiện trên truyền thông báo chí và kênh kinh tế tài chính kia vẫn đẹp trai đến mức khiến người oán thán. Càng hấp dẫn người nhìn hơn là thanh niên vẫn luôn được y kéo cánh tay, đứng cạnh Phó tổng mang khí tràng hai mét tám thế nhưng không có nửa phần thất sắc.

Thanh niên xinh đẹp mang khuôn mặt tinh xảo, biểu cảm đạm nhiên tư thái ưu nhã, khí chất tự phụ cả người lộ ra cảm giác lạnh lùng.

Giống như nhật nguyệt cùng lên.

Ép bầu trời đầy sao thành ảm đạm không ánh sáng.

Hai người bọn họ vừa bước vào liền áp chế khiến vầng sáng vạn nhân mê của Vân Thiển Tịch tự động mất đi hiệu lực. Lại nhìn kỹ, cảm thấy cũng chỉ là một người đẹp phổ thông mà thôi. So sánh với Thích Bạch Trà quả thực là dung chi tục phấn. (Ý chỉ Vân Thiển Tịch quá tầm thường không đáng so sánh.)

Hai vị này căn bản không thể đem ra so sánh, trước mắt cũng không có bao nhiêu người chú ý đến Vân Thiển Tịch, toàn bộ ánh mắt chuyển qua dán lên người đôi bích nhân nọ.

Cái này mới mẹ nó gọi là giá trị nhan sắc thần tiên, trời sinh một đôi.

Ngỡ ngàng ban đầu qua đi chính là cảm xúc mừng rỡ như điên.

Phó tổng! Trời ạ, đó là Phó tổng!

Bọn họ thế mà lại có thể chính mắt nhìn thấy Phó tổng.

Vẫn là Nghiêm tổng có mặt mũi mới có thể mời được Phó tổng tới đây.

Còn người được Phó tổng cầm tay chắc hẳn chính là vị được Phó tổng yêu thương nhiều năm kia. Dáng người kia, khí chất kia, khó trách có thể bắt lấy trái tim Phó tổng. Mọi người hoặc lớn mật hoặc lén lút nhìn chăm chú, chỉ cảm thấy thanh niên tựa như vương tử trong đồng thoại.

Người này tuyệt đối là quý công tử nhà hào môn, không có bồi dưỡng từ đại gia tộc tuyệt đối không thể sinh ra được người như vậy.

Vân Thiển Tịch vừa nhìn thấy hứng thú càng đậm, trong lòng ngo ngoe rục rịch.

Tu chân giới đều là tuấn nam mỹ nữ, ả tự nhận thử qua vô số đàn ông nên cực kỳ bắt bẻ với nhan sắc, nhưng hai người đàn ông trước mắt quả thật là đẹp quá mức.

Ả nghĩ ⸺ bắt lấy cả hai.

Nhìn một đôi tình nhân quyến lữ vì ả phản bội lẫn nhau mà trở thành tình địch, vì tranh đoạt ả mà vung tay đánh nhau thực sự quá thú vị.

Vân Thiển Tịch bách chiến bách thắng, đã bắt đầu ảo tưởng ngày tháng sau này quyến rũ thành công.

Kỳ Dạ khó chịu hạ giọng: “Thật là muốn móc mắt ả ra.”

Cái ánh mắt trần trụi kia, coi y là hạt cát chắc?

Thích Bạch Trà bất động thanh sắc mà kéo cánh tay y: “Anh so đo với một ánh mắt làm gì?”

Kỳ Dạ nói: “Em đúng là lòng mềm yếu, trong đầu ả không biết đang nghĩ đến ý niệm dơ bẩn gì đâu.”

Thanh niên ôn hòa mà nhẹ giọng nói: “Vậy moi não ả ra không phải là được rồi.”

Mơ ước tiên sinh nhà hắn, thật là khiến hắn khó chịu.

Kẻ nào dám đánh chủ ý lên tiên sinh nhà hắn thì ngay cả linh hồn kẻ đó hắn cũng muốn bóp nát trong tay.

Bọn họ vừa vào đã nhìn thấu thân phận đến từ thế giới khác của Vân Thiển Tịch.

Tới địa bàn của họ còn làm trò con bò, này không phải tìm chết sao?

Kỳ Dạ vừa đến liền châm nổ toàn bộ bầu không khí.

Ba Nghiêm từ trên bục bước xuống nghênh đón, vươn tay muốn nắm: “Phó tổng đại giá quang lâm, quả thực là rồng đến nhà tôm.”

Kỳ Dạ gật đầu tỏ ý đã biết cũng không đưa tay ra nắm, giới thiệu trọng điểm nói: “Đây là người thương của tôi, họ Thích.”

Tất cả mọi người đều biết người kia của Phó tổng họ Thích nhưng đây là lần đầu tiên thấy người thật.

Ba Nghiêm biết nghe lời phải mà xoay tay hướng sang Thích Bạch Trà tránh cho xấu hổ: “Thích tiên sinh, hân hạnh.”

Thích Bạch Trà đang muốn nắm, Kỳ Dạ đã nhanh chóng rút tay từ túi quần cầm lấy tay ba Nghiêm.

Thích Bạch Trà: “...”

Máu ghen quá lớn.

Thần sắc ba Nghiêm đột nhiên thay đổi. Có chút mờ mịt như là không biết bản thân vì sao xuất hiện ở chỗ này.

⸺ Lúc Kỳ Dạ bắt tay trực tiếp giải trừ mị thuật Vân Thiển Tịch hạ vào người ông.

Ba Nghiêm ngơ ngác nhìn thanh niên trước mắt, ý thức chưa thu hồi hoặc đã thu hồi cũng không dám tin.

Kỳ Dạ thấp giọng nói: “Tôi có việc muốn nói chuyện với Nghiêm tổng, có tiện mượn một bước nói chuyện không?”

Ba Nghiêm cương một lát, chậm rãi gật đầu.

Kỳ Dạ quay lại gật đầu với Thích Bạch Trà, Thích Bạch Trà trả lời bằng một ánh mắt với y.

Hai bên giao lưu ăn ý.

Kỳ Dạ và Nghiêm phụ cùng nhau đi về phía thư phòng còn Thích Bạch Trà ở lại trong bữa tiệc.

Y nói, sau này nếu gặp phải chuyện phiền toái đều giao cho y, Trà Trà liền có thể thanh nhàn rất nhiều.

Trước đó Kỳ Dạ cũng không biết Nghiêm gia đã xảy ra chuyện gì, nhưng loại mị thuật cấp thấp này há có thể giấu diếm được đôi mắt y.

Khách khứa thấy Nghiêm tổng và Phó tổng cùng nhau rời khỏi cũng không để ý. Hai đại tổng tài gặp gỡ khẳng định là nói chuyện làm ăn.

Phó tổng đi rồi, giữa sân không phải vẫn còn một Thích tiên sinh sao? Ngày Phó tổng kết hôn liền giao một nửa tài sản mình sở hữu cho Thích tiên sinh.

Nếu không phải Thích Bạch Trà cự tuyệt, Kỳ Dạ đã muốn đưa toàn bộ cho Thích Bạch Trà.

Đáp án cuối cùng dù sao cũng là giống nhau.

Vân Thiển Tịch nhìn Thích Bạch Trà tươi cười càng thêm quyến rũ, trong mắt toát lên vẻ nhất định phải có được.

Một đám người mang tâm tư riêng.

Nghiêm Việt Sầm ngồi một góc lại đột nhiên giật bắn lên từ sopha, vẻ mặt khiếp sợ.

Kia không phải giáo viên dạy lịch sử của cậu sao?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play