Bọn họ chìm đắm trong nụ hôn triền miên, hai thân thể dây dưa trong phòng tắm nhỏ chỉ vài tấc vuông. Vòi hoa sen vẫn còn đang mở, dòng nước tí tách rơi xuống xối ướt nhẹp tóc hai người, từng giọt nước theo đường cong sống lưng chảy dài xuống dưới. Thích Bạch Trà ngửa đầu, đôi mắt xinh đẹp nhiễm một tầng hơi nước mỏng manh, bị hôn đến động tình.

Thân thể hắn hồng rực, không chỉ là do bị nước nóng trong phòng tắm bốc lên. Hắn biết giờ phút này, cảm xúc Phó Minh Dã cũng giống như vậy, hô hấp bọn họ tương đồng, vừa nhanh vừa dồn dập.

Vách phòng tắm bằng pha lê bị phủ lên một lớp sương mù mờ mịt, phía trên ấn lên rõ ràng một cái dấu tay. Thích Bạch Trà chống tay lên vách phòng tắm, nghe được động tĩnh tắt nước vòi hoa sen ở phía sau, hắn làm tốt chuẩn bị để tiếp nhận Phó Minh Dã chiếm hữu từ phía sau.

Sau đó, phía sau hắn truyền đến cảm giác bị khăn lông cọ sát.

Phó Minh Dã giúp hắn chà lưng.

Chà lưng?!

Thích Bạch Trà mở mắt ra, xoay người, mang theo một tia mê mang: “Anh...”

“Không lau khô nước sẽ bị cảm lạnh, em không lạnh sao?” Phó Minh Dã cẩn thận lau đi bọt nước trên người hắn: “Bị cảm rồi, khổ chính là em đó.”

Thể chất người phàm rất yếu đuối, y phải cẩn thận chăm sóc Trà Trà.

Thích Bạch Trà thầm nghĩ, hắn là Tuyết Thần sợ lạnh cái gì, không bỏ cuộc nói: “Anh không muốn cùng em...” Không muốn cùng em giải khóa bản đồ mới saooo ???

“Cánh tay nâng lên một chút.” Phó Minh Dã mặt không đổi sắc: “Chỗ này anh lau không tới.”

Thích Bạch Trà nâng cánh tay lên, biểu tình có chút không thể tin: “ Anh thật sự một chút suy nghĩ đều...”

Phó Minh Dã thay đổi khăn lông: “Cúi đầu xuống, anh lau tóc cho em.”

Thích Bạch Trà cúi đầu, thuận thế liếc mắt nhìn dưới thân Phó Minh Dã.

Thật sự một chút phản ứng cũng không có.

Thích Bạch Trà: “...”

Tức chết Thần. =)))

Thích Bạch Trà bị Phó Minh Dã nghiêm túc tắm sạch sẽ, lau khô tóc, bọc người trong khăn tắm, hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà đưa ra khỏi phòng tắm, sau đó đóng cửa lại tắm rửa cho chính mình.

Trong phòng tắm một lần nữa truyền đến tiếng nước xôn xao.

Thích Bạch Trà bị ném ở ngoài cửa: “...”

Tuyết Thần sinh ra thanh tâm quả dục, nhưng sau khi di động phàm tâm (động tâm), băng tuyết mùa đông đã hóa thành xuân thủy nhu hòa. Sớm đã quen thân mật cùng Phó Minh Dã, bị đốt lửa đến một nửa xong để đó, tư vị cũng không dễ chịu gì.

Hắn cầm lấy gương trên tủ đầu giường soi soi chính mình. Da thịt thanh niên mới tắm xong vô cùng mịn màng, dung sắc ửng đỏ diễm lệ, từ đầu đến chân đều viết không có chỗ nào không có mị lực.

Đã đến mức này rồi, thế mà còn có thể không hề có chút phản ứng nào.

Thích Bạch Trà đặt gương xuống, trầm tư.

Phó tiên sinh hôm nay làm sao vậy?

Trong phòng tắm, Phó Minh Dã lúc trước còn kiệt lực giả bộ như không có chuyện gì, lập tức chỉnh nước nóng thành lạnh nhất, từ trên đầu xối xuống, mới làm cho thần lực áp chế trong thân thể hoàn toàn bình tĩnh lại.

Hắn sao có thể không vì Trà Trà mà tâm động.

Nhìn thanh niên ngày thường thanh lãnh tự phụ, bộ dáng cúi người không tiếng động mời gọi, sau khi bị cự tuyệt thì khiếp sợ xen lẫn ủy khuất, hay dáng vẻ giận dỗi lúc lau khô tóc... Phó Minh Dã hận không thể mang người ấn ở trên tường đem ra khi dễ đến khóc.

Nhưng y nhịn.

Tâm lý người phàm rất yếu ớt. Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, Trà Trà nhất định sợ hãi, cần phải nghỉ ngơi cẩn thận, y không nên lại lăn lộn Trà Trà.

Thân thể người phàm lại càng yếu ớt, y càng không thể hồ nháo trong phòng tắm, nhỡ đâu làm Trà Trà bị cảm.

Phó Minh Dã cảm thấy vô cùng tự giác, tình nguyện khắc chế chính mình, cũng muốn suy nghĩ cho Thích Bạch Trà.

Nhanh chóng tắm xong, quấn khăn tắm đi ra ngoài. Thần không nhiễm bụi trần, không ăn ngũ cốc, cơ bản không cần rửa mặt ăn cơm. Nhưng sau sống ngày càng giống người thường.

Chân Phó Minh Dã bước ra khỏi phòng tắm,

Thích Bạch Trà nằm trên giường nghe được tiếng động liền xoay người đưa lưng về phía y, một tay đem chăn kéo lên.

Coi như là không phát hiện y.

Phó Minh Dã nghĩ thầm Trà Trà hẳn là mệt mỏi, nên không quấy rầy hắn nghỉ ngơi nữa. Lặng yên không một tiếng động thay áo ngủ, nhẹ nhàng chui vào chăn định cứ thế ngủ.

Thích Bạch Trà cảm thấy, Phó tiên sinh hẳn là muốn tới dỗ mình đi.

Cần thiết là phải tới dỗ mình.

Tuổi dù có lớn, lại thanh lãnh, tự phụ, ở bên cạnh người yêu hắn lại vẫn chỉ là một Tuyết bảo bảo, chịu không nổi nửa điểm ủy khuất.

Nhưng nửa ngày không nghe thấy động tĩnh phía sau, Thích Bạch Trà lật người lại, thấy Phó Minh Dã đã nhắm mắt ngủ thật sự an tường.

“...”

Ánh mắt chăm chú, nhìn không chớp mắt.

Thích Bạch Trà bình tĩnh nói: “Phó tiên sinh.”

Phó Minh Dã lập tức mở mắt ra: “Sao vậy em?”

Thích Bạch Trà hồ nghi mà đánh giá hắn.

Phó Minh Dã đột nhiên có chút hoảng hốt.

Dù trong lòng y có việc giấu Thích Bạch Trà cũng không chịu nổi ánh mắt mang theo suy đoán như vậy.

Mọi việc Phó Minh Dã đều thẳng thắn, thành khẩn với Thích Bạch Trà, chỉ giấu duy nhất một việc, y là Thần.

Còn là Tà Thần.

Tà Thần, nếu nói thì chỉ là một vị thần rất bình thường, nhưng chữ “Tà” vừa nghe liền rất không bình thường. Con người là sinh vật mang tà niệm nhiều nhất, rồi lại có rất nhiều giảng giải về chính - tà, đem “tà” thành một thứ mang nghĩa xấu xa, còn nói “Tà bất thắng chính”, “Chính tà không đội trời chung”...

Trà Trà là người chính nghĩa thiện lương, Phó Minh Dã rất sợ hai người bởi vì vậy sinh ra khúc mắc.

Thực ra y còn có chút sợ hãi, mặc dù là vị thần cường đại nhất trong Kỳ Nguyện Chi Thần, nhưng ở trước mặt người mình yêu cũng sẽ có phần tự ti. Phó Minh Dã chán ghét tà khí, ngại tâm lý đáng sợ của vạn vật, linh hồn ô trọc, nhưng bản thể của y chính là so với tà khí của hết thảy thế gian càng hắc ám hơn, chính là trọc khí Hỗn Độn.

Ban đầu Phó Minh Dã không cảm thấy cái này có vấn đề gì cả, nhưng sau khi gặp được Thích Bạch Trà, nó liền thành một cái gì đó rất có vấn đề.

Hỗn Độn mở ra thiên địa, không khí trong lành nuôi dưỡng cỏ cây, tinh hoa nhật nguyệt nuôi dưỡng vạn vật trong thiên nhiên. Trọc khí nấp dưới nền đất, nảy sinh trong âm u, thành hình trong ác niệm, là thứ gặp ánh sáng liền không thể tồn tại.

Tà Thần chán đời, ghét nhất lại là chính mình. Y cảm thấy chính mình... nhúng chàm lên Trà Trà, người mà ngay cả linh hồn cũng cao quý lãnh diễm, là y trèo cao.

Dùng ngôn ngữ người hiện đại nói chính là: A, tôi thật dơ bẩn, em ấy thật thanh thuần lương thiện còn không làm ra vẻ, tôi không xứng với em ấy, anh anh anh!! ( anh ở đây là chỉ tiếng khóc nha)

Huống hồ dù có vứt đi cái danh Tà Thần, giữa thần với người vĩnh viễn có một khoảng cách vô cùng lớn. Thần thánh đối với con người mà nói quá mức cao cao tại thượng, y không muốn khiến Thích Bạch Trà trong đoạn tình cảm này cảm thấy bản thân ở vào thế yếu, chỉ mong cùng em ấy bình bình phàm phàm sống cả một đời.

Đó đều là những điều Phó Minh Dã băn khoăn.

Trà Trà sẽ không phải là... phát hiện ra rồi đi.

Không phải chứ, y đâu có lộ ra sơ hở gì đâu, người bình thường cũng không tự nhiên cảm thấy người yêu là Thần đi...

Suy nghĩ Phó Minh Dã đã bay tới tận chân trời, lại bị một câu của Thích Bạch Trà hung hăng kéo lại.

“Anh sẽ không phải là ...” Thích Bạch Trà phủ lên ngực y, trong mắt hiện lên một tia bén nhọn. Phó Minh Dã ngừng thở.

“Thật ra anh không cần gạt em.” Thích Bạch Trà rũ mắt than nhẹ: “Em yêu chính là anh, mặc kệ anh biến thành cái gì, em cũng sẽ không để ý, anh cứ nói cho em biết mọi chuyện, cần gì phải giấu giếm.”

Trà Trà quả nhiên đã phát hiện!

Phó Minh Dã khẩn trương đến mức trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài.

Chẳng lẽ lúc chiều Trà Trà nhìn thấy mình ở kho hàng tiêu diệt sắc ma và quỷ đói kia?

Trà Trà biết mình không phải người bình thường?

Trà Trà cũng hoàn toàn không để ý mình không phải người thường?

Tâm tình kích động đến tay cũng run lên, y muốn ôm lấy người thanh niên này đến thiên trường địa cửu.

Thích Bạch Trà ôn nhu nói: “Kể cả anh không phải người bình thường, em cũng sẽ không vì thế mà ly hôn với anh, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”

Phó Minh Dã cảm động cực kỳ.

Tim hắn bắt đầu xoay tròn lên.

Thích Bạch Trà dừng một chút, thanh âm càng nhẹ: “Phó tiên sinh, anh nói thật cho em biết, có phải bệnh liệt dương của anh tái phát hay không?”

“...”

Trái tim đang xoay tròn chuyển sang trạng thái hôn mê, sau đó nhảy xuống vực thẳm.

Phó Minh Dã trầm mặc một lát, nói: “Bảo bối, sao em lại nghĩ như vậy?”

Vẻ mặt Thích Bạch Trà kiểu: “Anh không cần giả bộ kiên cường, em biết mà”, “Anh không cần giải thích, em hiểu, là đàn ông không thể nói không được.”

Phó Minh Dã: “Anh không phải không được.”

“Nhưng lúc yêu nhau anh còn thản nhiên nói không được, em cũng không chia tay với anh, còn chờ anh chữa khỏi rồi cùng nhau kết hôn. Hiện tại anh lại lo lắng cái gì chứ?” Thích Bạch Trà khó hiểu nói.

Phó Minh Dã: “Anh không phải không được.”

Thích Bạch Trà: “Em sẽ liên hệ cho anh bác sĩ tốt nhất.”

“Anh không phải không được!” Phó Minh Dã cất cao giọng, vì tự tôn của chính mình.

Thích Bạch Trà nhìn y không chớp mắt.

Hắn nói: “Anh mắng emmm.”

Tuyết bảo bảo tức giận.

Khí thế Phó Minh Dã nháy mắt hạ xuống, ngữ khí liền nhu hòa: “Hôm nay em không phải bị bọn bắt cóc dọa rồi hay sao?”

Thích Bạch Trà nghĩ nghĩ: “Đúng vậy, lúc ấy em vô cùng sợ hãi.”

“May là anh đến kịp thời.” Hắn nhẹ nhàng cười cười.

Phó Minh Dã xoa xoa tóc của hắn: “Anh còn không phải là vì đau lòng em, đêm nay em nghỉ ngơi cẩn thận đi, nếu không sẽ mệt.”

Thích Bạch Trà nói: “Vâng...”

Đêm nay, hai người họ ôm nhau ngủ say sưa.

-

Thích Bạch Trà ở trong lòng ngực y rất nhanh nặng nề ngủ, Phó Minh Dã đem tóc mái trên trán thanh niên vén sang một bên, ôm lấy người nhắm hai mắt lại.

Không biết có phải do đêm nay quá sầu lo hay không, Phó Minh gặp ác mộng.

Y mơ thấy nhân gian thế sự biến thiên, đảo mắt đã qua trăm năm.

Ở trong mộng, y cùng Trà Trà bên nhau cả đời, cuối cùng Trà Trà tóc trắng xóa nằm trong lồng ngực y chết đi.

Người trong lồng ngực vừa hôn mê, trong nháy mắt Tà Thần rút đi ngụy trang người thường, từ dáng vẻ già nua trở về dáng vẻ trẻ trung, phong hoa tuyệt đại.

Y lẳng lặng ôm Trà Trà, giống như mọi sáng sớm trước đây, ở trên trán thanh niên... à không, trên trán lão giả rơi xuống một nụ hôn.

Sau đó y cũng không đem Trà Trà đi hạ táng, mà giống như trước đây cùng nhau sinh hoạt mỗi ngày.

Y vẫn như cũ, mỗi sáng sớm cho Trà Trà một cái hôn chào buổi sáng, một ngày ba bữa bón Trà Trà ăn cơm, gắp đồ ăn, giúp Trà Trà tắm rửa, ban đêm ôm Trà Trà đi vào giấc ngủ.

Lại sau đó, y ngày ngày hôn một bộ khung xương, đút cơm cho xương sọ trống rỗng, cẩn thận rửa sạch xương cốt, ôm lấy khung xương đi vào giấc ngủ.

Vẫn luôn chờ đến khi linh hồn chuyển thế đầu thai.

Tà Thần chỉ có thể nghe được ác niệm của thế nhân, nên có thể biết vị trí của người đó. Linh hồn Trà Trà là linh hồn thuần tịnh thiện lương, một chút ác niệm cũng không có, y tìm thật lâu vẫn không tìm được. Thật vất vả cuối cùng cũng tìm được, lại chậm một bước nhìn thấy Trà Trà cùng một người phụ nữ khác cử hành hôn lễ...

“Trà Trà!”

Mơ thấy điều này, Phó Minh Dã trực tiếp bừng tỉnh.

Bên ngoài, ánh mặt trời đã sáng rõ, một tia sáng xuyên qua rèm cửa sổ đem căn phòng chiếu sáng đến ấm áp dạt dào.

Thanh niên vẫn ngủ bên người y, sườn mặt dưới ánh mặt trời tinh xảo nhu hòa.

Nghe được thanh âm Phó Minh Dã, Thích Bạch Trà cũng tỉnh lại, vẫn còn buồn ngủ mà ngồi dậy: “Anh làm sao thế...”

Lời còn chưa dứt, lại bị Phó Minh Dã gắt gao ôm chặt.

Mỗi ngày đều dính người như vậy.

Thích Bạch Trà bất đắc dĩ vỗ nhè nhẹ lên lưng y: “Mơ thấy ác mộng sao?”

Phó Minh Dã gật gật đầu, ôm hắn không nói một lời.

“Anh mơ thấy bị ma đuổi à?” Thích Bạch Trà hỏi.

Phó Minh Dã chần chờ một cái, chớp mắt, lại gật gật đầu.

“Đã bao nhiêu tuổi rồi còn sợ ma, mau xuống giường thôi.” Thích Bạch Trà bật cười: “Em đi làm bữa sáng, anh đến công ty, em cũng phải tới trường dạy học.”

Phó Minh Dã lưu luyến không rời mà buông hắn ra: “Để anh giúp em.”

“Không được tiến vào phòng bếp.” Thích Bạch Trà liếc mắt nhìn hắn: “Em tự biết tài nấu nướng của anh đến đâu.”

“...” Phó Minh Dã thừa nhận, khả năng nấu nướng của mình không tốt lắm, không thể đuổi kịp Trà Trà làm ngon như vậy.

Nhưng ở trong mơ, sau khi Trà Trà chết, y cũng học làm được rất nhiều đồ ăn ngon. Mỗi một loại gia vị đều là theo thói quen của Trà Trà mà nêm nếm, chỉ vì muốn khôi phục lại hương vị quen thuộc.

Nghĩ đến giấc mộng kia, trong lòng Phó Minh Dã nhanh chóng bị bao phủ bởi u ám.

Hắn nhìn thân ảnh Thích Bạch Trà đang bận rộn trong bếp, thầm hạ quyết tâm.

Không thể lại ngồi im chờ chết, y nhất định phải tìm được phương pháp khiến Trà Trà trường sinh bất lão.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play