Lúc Thích Bạch Trà đuổi tới kho hàng, xe cũng dời luôn lại đây, hắn để Trang Tĩnh Y lên ghế phụ, cô bé vẫn còn đang hôn mê không hề có xu thế tỉnh lại.

Cô bé nhìn thấy hình dáng yêu ma quỷ quái, bị dọa đến ngất đi, có lẽ sẽ tạo thành bóng ma tâm lý lớn.

Thích Bạch Trà duỗi tay, ngưng tụ một đoàn bạch quang nhu hòa điểm lên trán cô, chậm rãi tiến vào.

Chờ Trang Tĩnh Y tỉnh lại, sẽ quên hết sự việc xảy ra đêm nay, chỉ nhớ rõ mình bị người trói lại đánh hôn mê.

Làm xong mọi việc, Thích Bạch Trà lái xe đến nhà Trang Tĩnh Y.

Lúc nhận lớp đều sẽ để phụ huynh điền địa chỉ vào, Thích Bạch Trà chỉ nhìn lướt qua liền nhớ kỹ toàn bộ. Đối với phương hướng đến nhà Trang Tĩnh Y di chuyển thập phần chính xác.

Mười phút sau, Thích Bạch Trà đem người ôm xuống xe, đi vào một căn nhà bình thường phía trước. Bên trong mơ hồ truyền đến âm thanh cãi nhau, dường như là người phụ nữ đang oán trách chồng mình mải mê công việc không đưa đón con gái tan học mới để con gái mất tích.

Người đàn ông không nói một lời, hiển nhiên trong lòng cũng rất hối hận.

Bọn họ đã ra ngoài đi tìm một vòng, không có kết quả, sau khi trở về mẹ Trang liền mất khống chế cảm xúc, mâu thuẫn bùng nổ, bắt đầu chỉ trích bố Trang.

Bố Trang biết vợ lo lắng, cũng không có suy nghĩ cãi nhau lúc này, hắn sao lại không lo lắng chứ.

Thích Bạch Trà gõ cửa nhà Trang Tĩnh Y.

Âm thanh la hét ầm ĩ bên trong dừng lại, sau đó tiếng bước chân dồn dập từ xa tới gần, có người ra mở cửa.

Một khuôn mặt phụ nữ tiều tụy xuất hiện ở cửa, lúc này đã khóc đến đỏ bừng hai mắt.

Ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy cô bé đang trong lòng ngực Thích Bạch Trà, thần sắc không khỏi ngẩn ngơ, tiếp theo liền vội vã ôm lấy con gái, kích động nói: “Tĩnh Y! Là Tĩnh Y đã trở lại! Bố con bé, anh xem, là con gái chúng ta!”

Bố Trang là một một người đàn ông thoạt nhìn trầm mặc ít lời, không giỏi biểu đạt cảm xúc, nhìn thấy con gái bình an trở về cũng rõ ràng thở ra một hơi. Mẹ Trang trong mắt đều là con gái, liền không rảnh nói lời cảm ơn với Thích Bạch Trà, vẫn là bố Trang mở miệng nói: “Cảm ơn cậu, thầy Thích. Cảm ơn đã đem con gái chúng tôi về.”

“A, thầy Thích, đúng đúng, thầy Thích mau vào ngồi đi.” Mẹ Trang lúc này mới phản ứng lại, lau đi nước mắt, hoảng loạn nói: “Thầy Thích, sao Tĩnh Y lại hôn mê, con bé không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Không sao, chỉ là bị bắt cóc dẫn đến kinh hách mà thôi.” Thích Bạch Trà nói.

“Cái gì? Bọn bắt cóc?!” Hai vợ chồng đều không bình tĩnh, trong mắt tràn ngập khiếp sợ.

Tuy rằng đã sớm suy đoán đến khả năng này, nhưng tưởng tượng đến hậu quả, nghĩ đến con gái ở trên tay bọn bắt cóc, cha mẹ đều đau lòng không thôi.

“Hai tên lưu manh, chưa kịp làm gì tôi đã báo cảnh sát đem người mang đi rồi.” Thích Bạch Trà nói để bọn họ yên tâm.

“Lưu manh nào? Cục cảnh sát nào?” Bố Trang phẫn nộ nói: “ Tôi muốn cho hai thằng nhãi ranh kia một trận.”

“Bọn chúng có không ít tiền án, pháp luật nhất định sẽ trừng trị.” Thích Bạch Trà nhẹ nhàng nói sang chuyện khác: “Hiện tại vẫn nên chú ý một chút đến tâm lý của Trang Tĩnh Y đi. Cô bé sợ hãi, ngày mai có thể xin nghỉ không cần tới trường học, an tâm ở nhà tĩnh dưỡng một ngày. Hai người cũng tận lực đừng điều tra quá chi tiết, miễn cho lại kích thích đến em ấy.”

“Ai,vâng, vâng.” Nhắc đến trạng thái tâm lý của con gái, hai vợ chồng vừa lo lắng vừa khẩn trương.

Bố Trang thở dài, tự trách nói: “Tôi ngày thường bận rộn công tác, tan học đều để Tĩnh Y một mình về nhà, quá nguy hiểm. Sau này tôi sẽ đón đưa con bé tan học.”

Xảy ra loại sự tình này, làm gì còn cha mẹ nào dám để con gái một mình đi về nữa.

Thích Bạch Trà gật đầu mỉm cười.

Nỗi lo lắng cho con gái của mẹ Trang hòa hoãn xuống, đột nhiên hướng Thích Bạch Trà quỳ xuống: “Thầy Thích, thấy đúng là đại ân nhân của nhà chúng tôi...”

Thích Bạch Trà vội vàng đỡ người đứng dậy: “Chị không cần như vậy, Trang Tĩnh Y là học sinh của tôi, an toàn của cô bé tôi cũng có trách nhiệm.”

“Thầy thích ở lại ăn bữa cơm đi.” Bố Trang cũng nói.

Thích Bạch Trà lắc đầu cự tuyệt: “Tôi đã ăn rồi, bây giờ không còn sớm, tôi cũng nên trở về rồi.”

Hai vợ chồng ngẫm lại cũng phải. Bây giờ đã chín giờ, người bình thường đã sớm ăn xong cơm chiều. Bọn họ vì lo lắng cho Tĩnh Y mới sốt ruột đến ăn không ngon.

Nghĩ đến Thầy Thích có lẽ là ăn được một nửa đã phải đi ra ngoài hỗ trợ tìm con gái cho bọn họ, hai vợ chồng liền vô cùng cảm kích, cũng có chút ngượng ngùng.

Mẹ Trang nhiệt tình nói: “Không ở lại dùng cơm cũng được, tôi lấy cho thầy ít trái cây, thầy nhất định phải mang về.”

Đây là tâm ý của hai vợ chồng, không nhận lấy thì bọn họ khó an tâm.

Thích Bạch Trà lúc này cũng không cự tuyệt.

Mẹ Trang mang một túi trái cây đầy, cầm nặng trĩu, nhét vào tay Thích Bạch Trà, hướng hắn vẫy vẫy tay: “Thầy Thích đi thong thả, trên đường cẩn thận!”

Thích Bạch Trà khẽ gật đầu, xoay người lên xe.

...

Về đến nhà đã là hơn chín giờ tối, Thích Bạch Trà phát hiện phòng khách sáng đèn.

Hắn vừa vào cửa, cả người đã bị Phó Minh Dã ôm chặt.

“Sự tình giải quyết xong rồi?” Phó Minh Dã thấp giọng hỏi.

“Vâng.” Túi trái cây trong tay rơi xuống thảm dưới sàn, Thích Bạch Trà quay lại ôm chặt lấy y: “Anh chờ em bao lâu rồi?”

“Từ lúc ở nhà kho trở về anh liền đợi đến bây giờ.” Phó Minh Dã trừng phạt cắn cắn vành tai Thích Bạch Trà, lực đạo nhẹ nhàng, không đáng kể: “Thầy Thích tận chức tận trách, hiện tại lại không nghĩ trấn an ông xã đang tức giận của em sao?”

Thích Bạch Trà ngước mắt nhìn thẳng y: “Anh tức giận.” Nói thật là không nhìn ra.

Phó Minh Dã luôn luôn đối xử với hắn rất dung túng.

Phó Minh Dã nói: “Anh rất tức giận.”

Thích Bạch Trà hỏi: “Anh tức giận cái gì?”

Phó Minh Dã liếc hắn một cái, túm lấy tay kéo người đến phòng ngủ.

“Ai.” Thích Bạch Trà vội vã đi theo, một câu cũng không kịp nói, đã bị Phó Minh Dã đẩy mạnh vào phòng tắm.

Lạch cạch một tiếng, cửa phòng tắm khoá lại.

Phó Minh Dã mệnh lệnh nói: “Cởi.”

Thích Bạch Trà khó xử nói: “Trong phòng tắm... Không tốt lắm đâu?”

Bọn họ dường như chưa giải khóa phòng tắm trên bản đồ đâu.

Kết hôn một năm, Phó Minh Dã đối với Thích Bạch Trà là cầm ở tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan.

Vợ nhỏ người phàm ở trong mắt Phó Minh Dã chính là búp bê sứ vừa tỉnh xảo vừa yếu ớt, căn bản chịu không nổi một chút va chạm. Y thương tiếc ngưỡng mộ còn không kịp, sao có thể chơi ngông như vậy được.

Huống chi tính cách Thích Bạch Trà chính là thanh lãnh rụt rè, làm cho người ta đến tâm càn rỡ cũng không dám có.

Nhưng, nếu Phó Minh Dã thực sự nói ra, Thích Bạch Trà cũng sẽ thỏa mãn yêu cầu của y...

Tuyết Thần đại nhân thuần khiết không tì vết mới không thừa nhận hắn kỳ thật cũng rất muốn thử một lần.

Cùng người mình yêu ở bên nhau, cái gì cũng đều muốn thử một lần.

Phó Minh Dã thấy Thích Bạch Trà không cử động, tự mình giúp hắn cởi đồ.

Thích Bạch Trà ngoan ngoãn mà phối hợp với y, thầm nghĩ hôm nay Phó tiên sinh còn có chút cường thế.

Thanh niên da trắng như tuyết, thanh thuần tao nhã, là diện mạo của mỹ nhân cổ điển. Cánh tay cùng vòng eo đều rất tỉnh tế, xương hồ điệp phía sau lưng xinh đẹp, cân đối, vừa nhìn liền cảm nhận được một cỗ hương vị nhược liễu phù phong.

Nói cách khác, vừa nhìn liền không nỡ mạnh tay.

Phó Minh Dã cẩn thận đánh giá thân thể xích lõa đẹp như tuyết trắng của Thích Bạch Trà: “Bọn chúng không đánh em đó chứ?”

Lúc y đuổi tới liền kiểm tra toàn thân Thích Bạch Trà một chút, xác định người không bị thương gì, bằng không một ma một quỷ kia liền không phải đơn giản chỉ là hồn phi phách tán.

So với hồn phi phách tán càng đáng sợ hơn là khổ hải luyện ngục, vĩnh viễn không siêu sinh.

Mặc dù nhìn trên người Thích Bạch Trà không có dấu vết xanh tím sưng đỏ gì, nhưng Phó Minh Dã vẫn hỏi một câu. Nhỡ đâu bị đánh lại không nhìn thấy vết thương, Trà Trà nhà hắn lại phải chịu ít nhiều ủy khuất.

Nếu không hỏi, lấy tính cách của Trà Trà nhất định sẽ không nói ra để tránh y lo lắng.

“Không đâu. Vốn là muốn đánh, nhưng chưa kịp đánh anh đã tới rồi.” Thích Bạch Trà bị đánh giá đến hơi có chút không được tự nhiên. Tuy nói lão phu lão thê, sự tình càn rỡ nào cũng đã trải qua nhưng bị đối phương không mang theo một tia tình dục, chỉ thuần túy là kiểm tra vết thương nhìn chăm chú như vậy cảm giác liền...

Liền rất kỳ quái.

Còn rất tức giận.

Một đại mỹ nhân hoạt sắc sinh hương đứng ở trước mặt y, thế nhưng y một chút cũng không động.

“Đấy là anh đuổi tới kịp thời.” Phó Minh Dã tức giận nói, thuận tiện đem quần áo của mình cũng cởi ra.

Thích Bạch Trà rụt rè mà suy nghĩ, ông xã của mình dáng người thật đẹp nha.

Cho nên kế tiếp có thể giải khóa bản đồ mới sao?

Phó Minh Dã cầm lấy vòi hoa sen, mở nước, điều chỉnh nhiệt độ một chút, xác định không còn lạnh mới xối lên người Thích Bạch Trà.

Thân thể Trà Trà trắng tinh không tì vết như vậy, không thể để lây dính tà khí hôi tanh ghê tởm kia được.

Cần phải cọ rửa sạch sẽ.

Kỳ thật tà khí của yêu ma quỷ quái cũng không gây bệnh cho con người, tất cả chỉ là do tâm lý của Phó Minh Dã.

Tà khí là thứ Tà Thần quen thuộc nhất, có thể bổ dưỡng cho y, làm y cường đại. Thứ bình thường Minh Thần chán ghét, đối với y mà nói lại là cao lương mỹ vị, ngọc dịch quỳnh tương. (kiểu như rượu ngon ý)

Linh hồn của Tà Thần chính là trọc khí hỗn độn, hết thảy tà khí của thế gian đều không thể với tới.

Nhưng Phó Minh Dã vẫn như cũ không thích.

Đối với y có lợi, không có nghĩa y không coi thường những ác niệm đáng thương đó. Thần tính của Tà Thần khiến y chú định chỉ có thể hấp thu hương vị “dễ ngửi” đó, nhưng bản thân y, càng thưởng thức, coi trọng linh hồn khiết tịnh hơn.

Bởi vì ít ỏi, nên đáng giá được nhìn bằng con mắt khác.

Đáng tiếc Tà Thần vĩnh viễn không nghe được thiện niệm.

Vì vậy, Trà Trà tuyệt đối không thể bị làm bẩn.

So với Tuyết Thần thường xuyên du lịch nhân gian, Tà Thần là một trạch nam tự bế. Trạch ở thần điện của mình vạn năm, mới cảm thấy nhàm chán muốn hạ giới đi du lịch.

Hình ảnh đầu tiên nhìn thấy ở nhân gian chính là Thích Bạch Trà, người thanh niên đang đỡ người già đi qua đường cái. Cái này đối với học sinh tiểu học mới học viết văn đều sẽ là ý tưởng già cỗi mà đứa trẻ nào cũng biết, nhưng trong mắt Tà Thần đại nhân lại là kinh vi thiên nhân. ( ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.)

Đó là lần đầu tiên y nhìn thấy có người làm việc tốt.

Càng là lần đầu tiên phát hiện một người có tâm niệm ngây thơ như vậy.

Tình yêu chính là như vậy cứ thế nở hoa.

...

Dòng nước mang theo hơi ấm chảy tràn trên người thanh niên, đem da thịt tuyết trắng cũng bốc hơi, nổi lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.

Phòng tắm pha lê bị bao phủ một tầng hơi nước mờ mịt, làm người ta nhìn không rõ cảnh tượng bên trong.

Thích Bạch Trà cảm giác trên làn da cũng nổi lên một tầng da gà. Vì ngụy trang hoàn mỹ thành người thường, hắn đem các phản ứng của thân thể từ những chi tiết nhỏ nhất để bản thân so với người thường không khác lắm, dù nhiệt độ nước có thích hợp, vẫn cảm giác được một chút lạnh.

Rất nhanh lại được ấm áp vây quanh.

Hắn dán lên một bộ ngực dày rộng.

Phó Minh Dã rất thích ôm hắn, cũng như Thích Bạch Trà rất thích ôm Phó Minh Dã vậy.

Lúc ôm lẫn nhau, chính là thời điểm khoảng cách giữa hai trái tim gần nhau nhất. Giống như thời gian vĩnh viễn ngừng lại khoảnh khắc ấy, bản thân đã toàn bộ có được người này, cho đến tận thiên trường địa cửu.

Thích Bạch Trà nhẹ nhàng cảm nhận trong cái ôm này có gì đó cô đơn tịch mịch.

Bọt nước theo lông mi Phó Minh Dã chảy xuống, trang điểm cho dung nhan hoàn mỹ càng thêm động lòng người, cũng lộ ra một chút lạnh lẽo.

Thích Bạch Trà lẳng lặng nhìn chăm chú y, trong nháy mắt phảng phất như là hiểu rõ cái gì.

Hắn nhẹ giọng hỏi: “Anh tức giận vì em không màng an toàn của bản thân, một mình chống lại bọn bắt cóc?”

Suýt chút nữa quên mất, ở trong mắt người yêu, hắn chỉ là một người phàm nhỏ yếu.

“Còn không phải sao?” Phó Minh Dã rũ mắt cười: “Trà Trà, anh muốn cùng em sống cả đời, đến khi em một trăm tuổi, anh không cầu xa xôi, một trăm năm là tốt rồi.”

Một trăm năm đối với sinh mệnh dài lâu của Thần chỉ như muối bỏ biển,nhưng nhất định sẽ trở thành hồi ức tốt đẹp nhất, quan trọng nhất của y.

Sau đó, muôn đời cô tịch.

Đây là Phó Minh Dã sau khi yêu Thích Bạch Trà liền chuẩn bị tốt tâm lý.

Sinh mệnh người thường quá ngắn ngủi, ngắn đến mức còn không bằng một giấc mộng của Thần. Trước khi gặp gỡ Thích Bạch Trà, một trăm năm hay một ngàn năm đối với Phó Minh Dã cũng không khác nhau. Sau khi gặp Thích Bạch Trà, một năm, một tháng, một ngày, một phút đồng hồ, đều trở nên vô cùng quý giá.

Nhưng so với tưởng tượng của y, con người yếu ớt hơn nhiều. Sống thọ và chết tại nhà đối với người thường mà nói mới là chạm tới đỉnh cao nhân sinh, mỗi ngày trên đời này đều có người chết sớm hơn dự định vì đủ loại bệnh tật, tai nạn ngoài ý muốn. Sinh mệnh từ đó mà bỏ dở nửa chừng, thậm chí kết thúc khi mới chỉ bắt đầu.

Cho nên Phó Minh Dã không thể để bất kỳ điều gì ngoài ý muốn như ngày hôm nay phát sinh. Giả sử y đến chậm một bước, Trà Trà xảy ra chuyện trong tay đám yêu tà kia, những ngày sau đó y không biết phải sống như thế nào.

Dường như y sống mà không hề có một chút chuẩn bị nào.

Tà Thần tự do tự tại làm bậy nhất thế gian cũng vì yêu mà sợ hãi.

Thích Bạch Trà đối diện ánh mắt rủ xuống của Phó Minh Dã, nhìn hàng mi dài run rẩy của người kia mà lòng sinh ra một tia đau đớn.

Hắn ra vẻ không thèm để ý đùa giỡn nói: “Còn nói không cầu mong gì, một trăm năm cũng rất dài nha. Phó tiên sinh, sống lâu trăm tuổi vốn dĩ là một lời chúc phúc bởi vì đại bộ phận người sống đều chưa đến một trăm tuổi đã chết rồi.”

Em cũng đang cầu mong điều này, tiên sinh của em, mỗi ngày em đều cầu mong điều này.

Phó Minh Dã nghe xong hắn nói, trong ánh mắt tựa hồ như có gì đó mất đi, cả người lộ ra một loại trầm mặc.

Thích Bạch Trà không biết người yêu đột nhiên bị làm sao vậy, có thể là thiếu chút nữa không bảo vệ được hắn mà bị kích thích, hoặc là đêm khuya thực thích hợp tự bế.

Hắn ôm lấy khuôn mặt Phó Minh Dã, nhìn đôi mắt đối phương, sau đó tỉnh tế hôn lên thứ giống như những giọt nước mắt.

“Đừng lo lắng.”

“Em sẽ ở bên anh đến cuối cuộc đời.”

Đợi đến khi qua hết cuộc đời của anh, thế gian sẽ nhiều thêm một Tuyết Thần ngủ say, dùng cả đời hắn mộng về anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play