Bữa sáng làm đơn giản lại dinh dưỡng. Trứng trần nước sôi chảy ra lòng đỏ màu vàng óng ánh, mùi lạp xưởng tỏa ra béo ngậy, mứt trái cây vẽ trên bánh mỳ một hình trái tim rất đẹp, sữa bò bỏ thêm ba phần đường ngọt ngào đến cổ họng cũng phát ngấy.

Hai người cùng nhau ăn bữa sáng ấm áp, kim đồng hồ đã chỉ tám giờ. Tám giờ rưỡi là thời gian

Thích Bạch Trà đi làm, Phó Minh Dã thì chín giờ đến công ty, nhưng thân là tổng tài, y không đi cũng không ai quản được.

Bởi vì khoảng cách từ nhà đến trường học thì gần, đến công ty lại xa nên thời gian bọn họ ra cửa không khác lắm, đều là đồng thời cùng nhau đi ra.

“Có cần anh đưa em đi không?” Thay xong chính trang, bộ dáng Phó Minh Dã rất có khí chất tinh anh thương nghiệp. Diện mạo của y thực sự rất quý khí - đương nhiên không phải loại quý khí tai to mặt lớn, hiền lành phúc hậu. Ngũ quan Phó Minh Dã không phù hợp với thẩm mỹ kiểu Tây thâm thúy, góc cạnh, mà là nét tinh xảo, ưu nhã của quý công tử phương đông. Môi mỏng cong lên một nửa, mắt phượng híp lại dáng vẻ rất có hương vị khí thế áp bách người khác.

Nhưng mà, khí thế đến mấy cũng chỉ có thể ở bên ngoài áp bách người khác, ở nhà y thường là người bị áp chế.

“Chúng ta lại không cùng đường.” Thích Bạch Trà uống xong sữa bò, đặt ly xuống dùng khăn giấy lau cánh môi.

Trường học và công ty, một nơi phía nam, một nơi phía bắc, bọn họ trước nay đều tự mình lái хе.

Còn nữa, Phó Minh Dã lái những siêu xe đó... Dù là chiếc nào nếu xuất hiện ở cổng trường đều sẽ khiến người ta vây xem.

Cái này không phù hợp với chủ nghĩa khiêm tốn của Thích Bạch Trà.

Hắn xách cặp lên bước ra cửa: “Em đến trường đây, buổi tối gặp lại.”

“Khụ khụ ừm!” Phó Minh Dã ho khan một tiếng, có ý đồ nhắc nhở gì đó.

Tay nắm then cửa của Thích Bạch Trà dừng lại một chút, xoay người, trên môi Phó Minh Dã rơi xuống một nụ hôn.

“Chào buổi sáng.”

Đây là nhiệm vụ hằng ngày của họ.

Thu hoạch xong nụ hôn chào buổi sáng của mỹ nhân, Phó Minh Dã thả lỏng: “Hẹn gặp lại!”

Sau khi nhìn Thích Bạch Trà lái xe rời đi, Phó Minh Dã cũng ngồi lên chiếc Porsche của mình, khởi động xe đến công ty.

Gara có rất nhiều siêu xe xa xỉ, mỗi ngày đổi một chiếc, một tháng cũng không trùng, lái chiếc nào còn phải xem tâm tình Phó Minh Dã.

Đúng là như vậy, phải xem tâm tình.

Vui vẻ lái Ferrari màu vàng, tức giận lái Maserati màu đỏ, nhẹ nhàng chút thì lái chiếc Lamborghini màu xanh. Lúc bình tĩnh lái Rolls-Royce màu trắng, khi phiền muộn lái Porsche xám bạc, khổ sở lại lái Mercedes màu đen chạy băng băng... Phương thức ra cửa của kẻ có tiền chính là huênh hoang như vậy đó.

Thực ra bản thân Tà Thần đại nhân cũng không phù hoa như vậy, tất cả những thứ này đều là Phó Minh Dã chân chính để lại.

Đúng vậy Phó Minh Dã chân chính là người khác, tên thật của Tà thần cũng không phải tên này.

Thân là trạch nam vạn năm ở Thần Điện, lúc đến nhân gian, Tà Thần đại nhân chính là kẻ không xu dính túi. Y lặng im không tiếng động hạ xuống ở một đường phố rất phổ thông, ánh mắt đầu tiên nhìn xuống nhân gian chính là hình ảnh Thích Bạch Trà đang đỡ bà lão qua đường. Linh hồn thanh niên tản ra sự khiết tịnh không gì sánh kịp.

Tà Thần liếc mắt một cái liền thích nhân loại này.

Mới đầu là hứng thú, sau đó y âm thầm quan sát thanh niên hồi lâu, xác định đây chính là người chân chính thiện lương thuần khiết.

Thanh niên là một giáo viên ôn nhu, có trách nhiệm, sống ở một chung cư an tĩnh, cùng với hàng xóm lầu trên lầu dưới ở chung hòa thuận.

Đôi lúc sẽ giúp cụ ông lầu trên khiêng đồ vật, sẽ ở trên đường giúp người qua đường bắt ăn trộm, sẽ vào ngày mưa cho mèo đi lạc ăn, giúp nó tìm kiếm người có tâm nhận nuôi...

Tà Thần vạn năm bị tà niệm quấn thân đến thờ ơ, đột nhiên vì một tia thiện niệm thuần túy làm động lòng.

Y càng ngày càng thích thanh niên, không cam lòng với việc chỉ ẩn ở nơi tối tăm yên lặng nhìn người, y muốn quang minh chính đại đi đến trước mặt thanh niên.

Nghe nhân loại nói, thích một người là phải theo đuổi người ta, theo đuổi đến sau cùng thì cầu hôn, sau đó kết hôn, hai người cùng nhau sống cả đời.

Tà Thần vạn năm độc thân không quá rõ ràng khái niệm này. Y nghe qua nguyện vọng trộn lẫn thất tình lục dục lâu như vậy, bản thân lại chưa trải nghiệm qua tình cảm. Nhưng nếu nhân gian có cách nói như vậy, y liền cứ theo người ta nói mà làm thôi.

Nhưng mà nhân loại lại nói, theo đuổi phải có vốn liếng cơ bản. Có nhà, có xe, có tiền, tất cả đều là nhân tố để một người đem ra suy xét chuyện kết hôn.

Tà Thần đến nhân gian... Hai bàn tay trắng.

Y cũng không có khả năng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thần không kiêm chức vụ gây dựng sự nghiệp.

Cái này không thành vấn đề. Mỗi ngày y đều có thể nghe được ngàn ngàn vạn vạn kỳ nguyện, bất cứ thứ gì đều có thể đem ra trao đổi.

Trong đó có một nguyện vọng, thuộc về Phó Minh Dã nguyên bản.

Phàm nhân Phó Minh Dã, 32 tuổi, người đàn ông phượng hoàng, một doanh nhân trẻ đầy triển vọng, đang hấp hối vì bệnh tật.

Hắn ta ở trên giường bệnh bị ốm đau tra tấn đến hơi thở thoi thóp ưng thuận nguyện vọng: Nguyện lấy toàn bộ tài phú cùng địa vị, đổi lấy một thân thể khỏe mạnh.

Cái kỳ nguyện này bị Tà Thần nghe được.

Nguyện vọng bản thân rất phổ thông, cũng không thuộc phạm vi tà niệm không hiểu vì sao bị y nghe được. Vì thế Tà Thần thuận tay đi xem xét một chút cuộc đời của người này, mới biết nguyên do.

Hóa ra người này vốn là một kẻ nghèo, năng lực thủ đoạn có, đáng tiếc lại không đi đúng đường.

Hắn dựa vào việc cưới vợ là bạch phú mỹ, sau đó lên kế hoạch khiến cha mẹ vợ tử vong vì tai nạn xe cộ, come out khiến vợ uất ức mà chết, ngầm chiếm hết tài sản nhà vợ, cuối cùng trở thành Phó tổng phong quang vô hạn.

Nhưng mà Thiên Đạo luân hồi, báo ứng khó tránh, làm hắn ở năm 32 tuổi bị ung thư, không sống được bao lâu nữa.

Lòng dạ tàn nhẫn, tà ác đến tận xương tủy, ý niệm tự nhiên nghĩ đến cũng đều là tà niệm, khó trách nguyện vọng này có thể bị Tà Thần nghe thấy.

Tà Thần nhìn ra tâm tính người này tham lam, vì tài phú địa vị có thể không từ thủ đoạn. Giờ phút này bị ốm đau tra tấn mới nguyện lấy vật ngoài thân ra trao đổi, một khi lại trở thành kẻ hai bàn tay trắng, tất nhiên càng lâm vào khốn khổ hơn nữa.

Nhưng cái này cùng Tà Thần không liên quan. Tà Thần yêu cầu một thân phận nhân loại có thể diện, nên thỏa mãn nguyện vọng này.

Vì thế ký ức của thế nhân cũng theo đó mà thay đổi.

Mọi người không hề nhớ rõ vị “người đàn ông Phượng Hoàng” 32 tuổi hại chết vợ kia, chỉ nhớ rõ Phó Minh Dã 24 tuổi dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cuộc đời không hề có vết nhơ.

Để tuổi trên giấy tờ là 24 tuổi bởi vì tư liệu về Thích Bạch Trà lúc ấy cũng ghi là 24 tuổi, Tà Thần muốn cùng người mình thích giống nhau.

Phó Minh Dã chân chính, sau khi thân thể hắn chuyển biến tốt một cách kỳ tích, chưa kịp kích động với may mắn của chính mình, lại phát hiện bản thân không trả nổi tiền thuốc men, nhân sinh rơi vào một hố sâu khác.

Tà Thần thay đổi ký ức của tất cả mọi người, chỉ lưu lại ký ức cho một mình hắn.

Biến hắn ta thành một kẻ không hộ khẩu, không ai nhớ rõ thân phận của hẳn. Hắn vọt vào cục cảnh sát hô to với mọi người mình mới là Phó Minh Dã chân chính, bị người ta đối xử như kẻ tâm thần. Hắn trở lại nhà mình tìm người nhà nói chuyện bị bảo vệ nhà mình đuổi ra ngoài.

Hắn đem hình ảnh những lần xuất hiện trên tin tức kinh tế tài chính của mình để chứng minh thân phận, lại phát hiện trên màn hình TV cùng tin tức báo trí, nơi hắn xuất hiện đều đổi thành một người đàn ông tuấn mỹ trẻ tuổi.

Đó là ai?

Người kia thế thân thân phận của hắn.

Trong lúc hoảng hốt hắn nhớ tới lúc bản thân ở trên giường bệnh ưng thuận nguyện vọng - nguyện lấy toàn bộ tài phú cùng địa vị, đổi lấy một thân thể khỏe mạnh.

Nguyện vọng của hắn thật sự bị thần nghe được.

Hắn đạt được thân thể khỏe mạnh, mất đi toàn bộ thân phận, tài phú, thanh danh, địa vị.

Không, không thể như vậy được, ngập trong vàng son, phồn hoa rồi lại trở về điểm xuất phát, hắn căn bản không chịu nổi chênh lệch như vậy!

Hắn lại lần nữa hứa nguyện: Cầu Thần linh, xin người hãy ban cho tôi tài phú vô cùng vô tận, tôi nguyện dùng mười năm tuổi thọ tới trao đổi.

Nhưng lúc này, Tà Thần đã thế thân Phó Minh Dã lại không để ý đến kỳ nguyện của hắn.

Tà Thần ngồi trong văn phòng Phó thị, hứng thú mà đảo qua kỳ nguyện dùng mệnh đổi tiền kia, mỉa mai cười một tiếng: “Con người nha !”

“Lòng tham không đáy.”

Thời điểm Tà Thần tiếp nhận công ty Phó thị, Phó thị không phải có tiền giống như hiện tại. Lúc đó thực ra cũng có một vị tổng tài còn có tiền hơn cũng đang bị bệnh hướng y cầu nguyện, nguyện dùng thân phận tài phú đổi thân thể an khang, đáng tiếc Tà Thần không để ý đến hắn.

Bởi vì tên người kia quá khó nghe, gọi là Vương Đại Phú, Tà Thần cũng không muốn mang cái tên như vậy đến gần người mình thích.

Sau này khi vị Vương Đại Phú kia bệnh chết. Phó Minh Dã liền hỏa tốc thâu tóm Vương thị, đem Phó thị từ có tiền thành vô cùng có tiền.

Sau đó, y cũng có đủ tự tin theo đuổi người thanh niên mình thích.

Vào một buổi chiều trời trong nắng ấm, Phó Minh Dã lái chiếc Ferrari vàng nhạt, nửa đường ngăn lại Thích Bạch Trà đang đi về nhà.

Ở trước mặt Thích Bạch Trà chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống, lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ, ôm một bó hồng lớn tặng cho Thích Bạch Trà, nói: “Vị tiên sinh này, anh có thể theo đuổi em không?”

Đây là Tà Thần đại nhân tra ở trên mạng “Theo đuổi công lược”, từ đó tỉ mỉ lên kế hoạch thật lâu.

Trên mạng nói, không ai có thể cự tuyệt một bó hoa hồng, nếu có, vậy hãy thêm một chiếc Ferrari.

Cái này thực ra chỉ là một câu chuyện cười không có lấy một chút giá trị dinh dưỡng, còn có hơi vật chất. Hơn nữa đại đa số người ta không đào đâu ra được một chiếc Ferrari, cho nên tính khả thi không cao.

Nhưng Phó Minh Dã tin, bởi vì y thật sự có thể làm được.

Thích Bạch Trà lẳng lặng nhìn y ba giây, rất biết nghe lời mà mở cửa xe ngồi vào ghế phụ: “Còn chờ gì nữa, nhanh đi thôi, kế tiếp chúng ta không phải là đi hẹn hò, ăn cơm hay sao bạn trai?”

Phó Minh Dã: “...”

Hắn ngơ ngác suy nghĩ, cái này cũng được sao?

Thanh niên thoạt nhìn thanh lãnh xa cách như vậy, hắn đã làm tốt công tác chuẩn bị bị cự tuyệt. Không nghĩ đến sẽ dễ dàng như vậy.

Cứ như là mơ.

Phó Minh Dã cũng không cảm thấy là do thanh niên hám làm giàu, bởi vì trên người thanh niên không hề có bất luận hơi thở tham lam nào, ánh mắt cũng trước sau như một trong suốt.

Trên thực tế Thích Bạch Trà cũng xác thực không thiếu tiền. Cuộc sống của hắn hiện tại thoạt nhìn thanh bần, kỳ thật đã ở lại nhân thế trăm ngàn năm tích cóp tài sản kếch xù so với Phó Minh Dã còn nhiều hơn. Nhưng tháng ngày sống trong giàu có quá chán, đột nhiên hắn muốn đổi cách sống.

Đoạn thời gian lần đầu tiên hắn đưa học sinh tốt nghiệp cấp ba, Thích Bạch Trà đột nhiên có chút phiền muộn.

Hắn kỳ thật sớm thành thói quen với cảm giác này. Trong cuộc đời của Tuyết Thần đã trải qua vô số ly biệt, bèo nước gặp nhau, sinh ly tử biệt.

Tri kỷ một thời ở tửu lâu chè chén hát hò bây giờ phần mộ cũng đã thành mộ hoang. Thời kỳ hắn xưng đế, sử quan thay hắn ghi lại sử sách cũng đã thành lịch sử, cổ thành nơi tái ngoại từng chinh chiến qua cũng đã bị gió cát vùi lấp thành di tích. Cửu trọng cung kim bích huy hoàng cũng khuyết tán, bụi bặm bị cao ốc building san sát nối tiếp nhau thay thế...

Thế sự với hắn như mây bay, hắn chỉ là khách qua đường của nhân gian.

Chân chính tịch mịch, chính là lúc Minh thần trên đời, một người lại tiếp một người ngã xuống, ngủ say.

Hắn cũng có chút mệt mỏi, nghĩ muốn trở lại Tuyết Sơn, gối đầu lên tuyết, làm một hồi đại mộng.

Sống nhiều năm như vậy, hắn giống như cái gì cũng đã đều thể nghiệm qua, chỉ duy chưa từng nếm thử qua một thứ, chính là tình yêu của nhân gian.

Hắn muốn trước khi ngủ say thử xem một chút.

Xã hội con người hiện đại không giống với phu thê thời cổ đại, nhân duyên nhất định, chính là cả đời. Hiện tại bọn họ có rất nhiều bạn bè là nam là nữ, kết hôn cũng có thể dễ dàng ly hôn, không cần gánh vác chức trách cả đời.

Thần không có khái niệm đồng tính luyến ái hay là khác phái luyến ái, chỉ cần thích, giới tính không phải là vấn đề. Thích Bạch Trà muốn tìm một người có kinh nghiệm tình cảm phong phú, ngả ngớn hoa tâm thấy một người yêu một người, tra nam hoặc tra nữ để có một đoạn tình yêu ngắn ngủi, cũng coi như là trải qua loại tình cảm này. Khi chia tay cũng không làm tổn thương đến người ta.

Cho nên bỗng nhiên có một người đàn ông tuấn mỹ, bước xuống từ chiếc Ferrari dừng trước mặt, tùy tiện đưa ra một bó hồng cũng muốn theo đuổi mình, Thích Bạch Trà nghĩ.

Đủ tra, đủ tùy tiện, vậy là y đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play