Không trung xanh thẳm, mây trắng vờn quanh. Nơi này là Thần giới đã bị bỏ không từ lâu, an tĩnh đến mức không có lấy một con chim bay ngang.
Phó Minh Dã mang vẻ mặt đau khổ đứng giữa tầng mây.
Y chẳng muốn đánh nhau chút nào.
Nhưng Thích Bạch Trà hiển nhiên không nghĩ như vậy.
“Bó chân bó tay như vậy là đang xem thường em sao? Lấy bản lĩnh thật của anh ra đây.” Thanh niên xinh đẹp mặc một thân sơ mi trắng quần cộc đứng đối diện, trên cánh tay nhỏ gầy và đôi chân thẳng tắp thon dài còn lưu lại vệt đỏ nhè nhẹ.
Ngay cả thanh âm cũng khàn khàn bởi nếm qua tình dục chưa phai.
Phó Minh Dã: Bảo y xuống tay như thế nào được đây...
Thích Bạch Trà mặc kệ y suy nghĩ cái gì, một đạo công kích đã như sét đánh bổ tới.
Lúc ở đáy biển không thể phân thắng bại với Tà Thần vẫn luôn là cây đinh trong lòng Thích Bạch Trà. Hắn là Tự Nhiên Chi Thần làm gì có đạo lý bại dưới tay Kỳ Nguyện Chi Thần.
Thời thượng cổ Thích Bạch Trà thường cùng mấy vị Thần minh luận bàn. Nhưng Tuyết thần không giỏi chiến đấu bởi vậy vẫn luôn thua nhiều thắng ít, các vị thần minh khác đều chú ý đúng mực luôn nhường nhắn vì hắn là nhỏ nhất trong Tự Nhiên Chi Thần. Sau này bạn bè đều ngủ say, hắn cũng vì vậy mà không còn đối thủ. Phía dưới Thần minh chỉ toàn là kiến cỏ, trừ phi là tồn tại cường đại đến từ dị thế như Pascal, thế nhưng gã lại quá mạnh không hề có giá trị tham khảo.
Vạn năm an nhàn khiến Thích Bạch Trà không có đánh giá chuẩn xác nào với thực lực của mình.
Khó có khi gặp được một thần minh cùng cấp bậc với mình, chẳng phải chính là cái cọc tiêu sống sờ sờ sao?
Theo lý thì Tự Nhiên Chi Thần sẽ mạnh hơn Kỳ Nguyện Chi Thần, nhưng Tà Thần lại khác với những Kỳ Nguyện Chi Thần khác. Những Kỳ Nguyện Chi Thần khác ra đời bởi tín ngưỡng của sinh linh, tín ngưỡng biến mất thần minh cũng sẽ ngã xuống. Tà Thần không giống như vậy, y ra đời bởi trọc khí hỗn độn, lấy cắn nuốt tà niệm để gia tăng thực lực, tính ra là đồng cấp với Tuyết Thần hóa thân từ thanh khí chứ không phân ra ai cao ai thấp.
Chỉ là thời gian dựng dục của trọc khí thường rất lâu nên tuổi đời của y hơi trẻ một chút.
Nói như thế nghĩa là nếu luận về tuổi phôi thai thì hai người bọn họ đều như nhau, thậm chí là song bào thai. Còn so về tuổi, Tuyết Thần lớn hơn Tà Thần khoảng mấy vạn tuổi.
Chỉ là mấy vạn năm đó, hơn phân nửa thời gian Tuyết thần đều vùi trong tuyết trắng ngủ say.
Phó Minh Dã thấy Thích Bạch Trà chiến ý sục sôi cũng nghiêm túc đáp: “Vậy anh đây đành toàn lực ứng phó.”
Thích Bạch Trà nói: “Đó là tốt nhất.”
Lần đối chiến đó chính là trận đấu có một không hai của vị Tự Nhiên Chi Thần cuối cùng và đệ nhất Kỳ Nguyện Chi Thần trên đời.
Chiến đấu xảy ra ở Thần giới không ảnh hưởng gì tới nhân gian. Nhóm nhân viên tập đoàn Phó thị còn tưởng rằng Phó tổng lại mang theo người thương du ngoạn thế giới, hồn nhiên không biết hai vị kia suýt nữa xốc ngược cả Thần giới.
Nói là toàn lực ứng phó thế nhưng mà hai vị ai cũng không nỡ làm đối phương bị thương, đánh sắp đến nơi lại phanh lại. Lúc Thích Bạch Trà thấy băng nhọn của mình sắp xuyên qua ngực Phó Minh Dã sẽ lập tức làm tan biến phiến băng, vì thế liền thành hắn nhào vào lồng ngực Phó Minh Dã. Lúc tà khí của Phó Minh Dã chuẩn bị quấn lên eo Thích Bạch Trà y lại kịp lúc thu hồi, cuối cùng lại thành dùng tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ bé.
Có thể phân ra thắng bại mới là lạ.
Cái loại đấu pháp như vậy quả thực còn giống tán tỉnh hơn.
Hai người họ khôi phục toàn bộ thần lực, tinh lực và thể lực đều tăng so với trước đây. Đánh nửa ngày không chỉ không tiêu hao bao nhiêu sức lực còn cọ qua cọ lại khiến tâm ngứa ngáy.
Vào lúc thỉnh thoảng tay đụng chân chạm, anh ôm em một cái, em liếc mắt nhìn anh một lượt, làm gì còn đánh được nữa. Phó Minh Dã chỉ muốn ném đối phương lên giường tiếp tục làm một trận “Thần tiên giao đấu”.
Phó Minh Dã liếc mắt với Thích Bạch Trà, phát hiện đối phương cũng đang có ý này.
Thích Bạch Trà mở miệng: “Nếu không... Chúng ta quay về?” Về giường rồi đánh tiếp.
Phó Minh Dã: “Không, ở đây luôn.”
Thích Bạch Trà cả kinh: “Anh điên rồi? Nơi này rõ như ban ngày.” Tuy rằng không có ai khác, nhưng loại trường hợp trời xanh mây trắng nắng vàng này cũng không phải quá kích thích đi...
Cửa sổ sát đất với ánh trăng không thể thoả mãn được Phó tiên sinh sao?
Phó Minh Dã phất tay, ban ngày tức khắc biến thành đêm tối, mây trắng biến thành mây đen, ánh mặt trời cũng không xuyên qua nổi: “Trời tối rồi.”
Thích Bạch Trà kinh ngạc nói: “Sao anh lại có năng lực chưởng quản ngày đêm?” Năng lực này hẳn phải thuộc về phạm trù của Nhật Thần và Nguyệt Thần mới đúng chứ. Ngày đêm luân phiên vốn là quy luật tự nhiên, Nhật thần và Nguyệt thần dẫu có ngủ say cũng sẽ không cản trở việc luân chuyển ngày đêm. Nhưng có thể đột nhiên biến ngày thành đêm chỉ có Nguyệt thần mới có thể làm được.
Phó Minh Dã nói: “Anh không có năng lực này, anh chỉ dùng trọc khí nhiễm đen mây trắng thôi.”
Trọc khí chính là một đoàn sương đen có thể cắn nuốt vạn vật.
Thích Bạch Trà: “...” Mây trắng nghe xong cũng muốn đánh người.
Phó Minh Dã hỏi: “Trà Trà, có thể chứ em?”
Thích Bạch Trà: “... Tuỳ anh đi.”
Điểm mấu chốt có thể hạ thấp một bậc được.
Nhớ trước đây Phó Minh Dã yêu thương chân trọng Thích Bạch Trà đến mức nào, ngoại trừ phòng ngủ căn bản sẽ không giải khoá bất kể bản đồ nào khác. Sau này có thêm cửa sổ sát đất, sau nữa lại có sopha, bây giờ trực tiếp chơi lộ thiên.
Thích Bạch Trà nhắm mắt than nhẹ: Hai chữ rụt rè này thật là cách hắn càng ngày càng xa.
-
Biển mây cuồn cuộn chẳng rõ ngày đêm.
Thích Bạch Trà dựa vào lồng ngực Phó Minh Dã nhẹ giọng hỏi: “Anh có muốn nhìn diện mạo vốn có của em không?”
Phó Minh Dã thấp giọng: “Vốn dĩ Trà Trà trông như thế nào?”
Thích Bạch Trà nhắm mắt lại, cả người phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Sau khi ánh sáng tan đi, thanh niên tuấn mỹ đang nép trong lồng ngực Phó Minh Dã biến thành thiếu niên, một thiếu niên đẹp như băng tuyết.
Tóc dài màu trắng rối tung đến tận cẳng chân, trên cơ thể xinh đẹp như băng như ngọc điểm xuyết vài món trang sức bạc lấp lánh, hai mắt cá chân đeo hai chiếc lục lạc màu ngân bạch. Thiếu niên môi hồng răng trắng, lãnh diễm vô song, đẹp như một bức tranh thuỷ mặc.
Lông mi tuyết trắng rung rung hé mở, đồng tử trong đôi mắt mang màu xanh băng xinh đẹp.
Ngũ quan vẫn như cũ chỉ là trẻ hơn một chút, hình dạng này lại càng là nửa điểm cũng không dính bụi trần.
Tuy rằng Phó Minh Dã biết Trà Trà nhà mình là đại mỹ nhân nhưng lúc nhìn thấy thiếu niên tư dung tuyệt đại trong ngực cũng không khỏi cảm thấy vô cùng kinh diễm.
Câu đầu tiên Phó Minh Dã thốt ra chính là: “Không ngờ em vẫn còn là vị thành niên, anh cảm giác như mình đang phạm tội vậy.”
Thích Bạch Trà: “... Phó tiên sinh, em lớn hơn anh cả vạn tuổi đó.”
“Thế nhưng hình dạng của anh lại không nhỏ tuổi như vậy.” Phó Minh Dã cũng khôi phục diện mạo vốn có.
Diện mạo vốn có của Tà Thần là thanh niên mới đầu hai mươi, dung mạo vẫn tuấn mỹ như vậy không khác lắm so với dung mạo nhân loại, chỉ như thay đổi một thân quần áo mà thôi.
Tóc ngắn thành tóc dài như mực, đan xen với một đầu tóc dài của Thích Bạch Trà như dệt thành một tấm lụa tình dây dưa không dứt.
Y mặc một bộ hắc y hoa văn phức tạp nhìn qua lại càng thêm tà mị tuỳ ý.
Phó Minh Dã cười nói: “Nhìn này, diện mạo vốn có của anh lớn hơn em, gọi một tiếng ca đi nào.”
Thích Bạch Trà: “Đừng tưởng nhiễm đen mây trắng liền có thể ở đó mà mơ tưởng hão huyền.”
Lời này nói ra từ dáng vẻ thiếu niên của Tuyết Thần chẳng có nửa điểm uy lực, nghe lại chỉ thấy đáng yêu.
Phó Minh Dã cảm thấy rất hiếu kỳ với dung mạo vốn có của Tuyết Thần. Trà Trà phiên bản thiếu niên quá đáng yêu, y chống đỡ không được.
Phó Minh Dã nựng nựng một lọn tóc trắng của hắn: “Sao lại giống như người tuyết làm từ thuỷ tinh nè.”
Thích Bạch Trà: “Anh không cảm thấy mấy lời này có vấn đề gì sao?”
Phó Minh Dã xoa xoa mặt Thích Bạch Trà: “Bảo bối thuỷ tinh làm từ tuyết.”
Thích Bạch Trà: “...”
Phó tiên sinh đang coi hắn thành búp bê mà chơi sao?
Phó Minh Dã lại cầm lấy cổ chân trắng trẻo của Thích Bạch Trà: “Sao em lại đeo lục lạc?”
“Cái này gọi là tịnh âm linh.” Thích Bạch Trà bắt đầu phổ cập khoa học cho y: “Lúc em hoá hình thì không có mang giày, đeo lục lạc này có thể giúp em đi lại mà bàn chân không nhiễm một hạt bụi.”
Phó Minh Dã thưởng thức lòng bàn chân thiếu niên mềm mại: “Khó trách lại sạch sẽ như vậy.”
Đầu ngón tay Phó Minh Dã nhẹ cong cọ một chút vào gan bàn chân khiến cả người Thích Bạch Trà run rẩy, mắt rưng rưng nói: “Sao anh còn chạm vào?”
Phó Minh Dã thản nhiên nói: “Dáng vẻ này của em khiến anh nhìn vào liền muốn bắt nạt.”
Trước đây lo hắn là người phàm yếu ớt, Phó Minh Dã vẫn luôn coi người như bảo bối mà cung phụng, ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ vỡ. Bây giờ đã biết năng lực thực sự của Thích Bạch Trà, yêu thương đương nhiên chẳng vơi đi, thế nhưng thú vị lại nhiều thêm một chút.
Thích Bạch Trà: “Có gì khác nhau chứ?”
Phó Minh Dã ra vẻ suy tư, Thích Bạch Trà đang chờ trả lời bỗng nhiên cổ chân bị bắt tách ra, lưỡi dao sắc bén bất thình lình tra vào vỏ khiến thiếu niên kêu lên một tiếng, theo bản năng nằm lên vai Phó Minh Dã.
Phó Minh Dã cười trêu chọc: “Còn chặt hơn so với trước kia nữa.”
Vành tai Thích Bạch Trà đỏ lên, ghé vào tai y căm giận nói: “Tà Thần các hạ lúc này lại không cảm thấy tội lỗi khi cùng một chỗ với trẻ vị thành niên nữa rồi?”
Phó Minh Dã nắm cằm hắn, từ cao nhìn xuống: “Tuyết Thần các hạ tự khiến ta phạm tội.”
Phó Minh Dã mặt không đổi sắc: “Tất nhiên là không.”
Khôi phục toàn bộ thần lực tất nhiên không phải loại việc đơn giản như 1+1=2, thế nên loại tình sự này đâu có tiêu hao bao nhiêu thể lực của bọn họ đâu.
Thích Bạch Trà ‘à’ một tiếng: “Còn tưởng là anh không được cơ đấy.”
Phó Minh Dã mỉm cười: “Trà Trà muốn cứ việc nói thẳng, không cần kích anh như vậy.”
“Mây ở đây tuy mềm nhưng Thần Điện của anh vẫn thoải mái hơn đôi chút.” Phó Minh Dã đề nghị: “Trà Trà có muốn về Thần Điện tiếp tục với anh không?”
“Tùy anh.” Tuyết Thần lúc nào cũng rất chi là Phật hệ: “Ôm em đi.”
Phó Minh Dã hôn hắn một cái, ôm thiếu niên ‘mảnh mai vô lực’ lên.
-
Tà Thần Điện từ trong tới ngoài chỉ có một chữ, đen.
Thần Điện rất lớn cũng rất trống trải dù là sàn nhà, giường, bàn ghế, hay là màn giường đều theo phong cách cổ xưa, cũng chỉ chọn duy nhất một màu đen. Trong phòng không có lấy một tia ánh sáng tự nhiên, thứ chiếu sáng duy nhất trong phòng là những viên dạ minh châu khảm trên tường. Giữa màu đen thăm thẳm lập loè ánh sáng như muôn vàn đôi mắt quỷ quái khiến người ta không rét mà run, người bình thường ở đây chắc hẳn không đến ba ngày sẽ cảm thấy áp lực vô cùng.
Mang kiến trúc sư đến đây thẩm định thì chỗ này chính là một tràng lỗi thiết kế.
Tà Thần lại có thể ở chỗ này ngủ tận vạn năm.
Vô số lần Phó Minh Dã nghĩ đến việc mang Trà Trà về thần điện rồi cả đời ở bên cạnh hắn, không ngờ giờ lại mang người về trong tình huống thế này.
Thích Bạch Trà nhìn quanh bốn phía: “Phẩm vị của anh...”
“Nếu như em không thích, anh lập tức sửa lại nơi này.” Phó Minh Dã nhanh chóng nói.
Sống mấy năm ở thế giới nhân loại y cũng biết loại hoàn cảnh cư trú này của y tuyệt đối không tính là đẹp.
“Cũng không tệ lắm, đối lập với Tuyết Thần Điện của em, chỗ của em toàn bộ là màu trắng.” Thích Bạch Trà nói tiếp.
Phó Minh Dã nhắm mắt thổi phồng: “Tuyệt phối.”
Tà Thần hiển nhiên cũng không để bụng tới việc trang trí Thần Điện. Công năng duy nhất của nơi này với y chính là ngủ cho nên chỉ đặt tâm tư vào một chiếc giường hoa, vừa lớn vừa thoải mái, nắm lên quả nhiên là còn mềm mại hơn cả mây.
Thích Bạch Trà thử thử: “Anh thật là biết hưởng thụ.”
“Đó là đương nhiên.” Phó Minh Dã nói: “Cái giường này anh đã ngủ mấy vạn năm.”
Ngủ mấy vạn năm.
Tổng cộng Tà Thần cũng tầm mấy vạn tuổi đi.
Thích Bạch Trà suy tư: “Hoá ra lúc trước anh nói anh thích ngủ là thật sự thích ngủ.”
“Ngoại trừ việc anh là Tà Thần, anh đã khi nào giấu diếm em?” Phó Minh Dã nói: “Bây giờ việc này anh cũng nói cho em, anh đối với em chính là chẳng giữ lại việc gì.”
Thích Bạch Trà ăn ngay nói thật: “Lúc đó em cho rằng anh vốn là hoa hoa công tử, ngày ngày ngủ mỹ nam, mỗi ngày đều đổi bạn giường...”
Lời còn chưa dứt, đã bị Phó Minh Dã ấn xuống giường.
“Anh biết rồi, vậy sau này anh sẽ ngày ngày ngủ mỹ nam.” Phó Minh Dã nghiến răng nghiến lợi: “Bạn giường thì không đổi.”
-
Phó Minh Dã như là thật sự quyết tâm muốn ép khô Thích Bạch Trà. Tuyết Thần đại nhân cũng là người ngoài mềm trong cứng tính tình quật cường, tuyệt không chịu thua. Vài lần bị bức đến chảy nước mắt không thở nổi nhưng dừng một chút vẫn có sức lực trào phúng một câu: “Chỉ như thế này? Anh được chưa...”
Tinh lực của Thần quả thực vô cùng.
Hai người mới biết trước đây hoá ra cả hai đều khắc chế nhiều như vậy.
Đôi lúc gián đoạn Phó Minh Dã cũng sẽ ôm Thích Bạch Trà dịu dàng nói vài lời.
Phó Minh Dã kể chuyện tứ giác tình yêu của thần minh thế giới 493, sau đó hỏi Thích Bạch Trà: “Em nói xem, Thần Tinh linh vì sao lại chọn Huyết thần?”
Thích Bạch Trà đối với gia sự nhà người ta không có hứng thú, mềm như bông dựa vào đầu vai Phó Minh Dã: “Chúng ta lại không phải Thần trong cuộc, làm sao biết tại sao chứ.”
Thích Bạch Trà liền tùy tiện đoán: “Thần tinh linh chắc là kiểu nhan khống (coi trọng nhan sắc) thần Lùn không đủ chiều cao nên bị loại?”
Phó Minh Dã: Quá hiển nhiên rồi.
“Vậy Hải Thần thì sao?” Phó Minh Dã nói: “Hải Thần là vị thần cường đại nhất thế giới 493, chắc chắn cũng không hề thua kém.”
Thích Bạch Trà nói: “Cái này không phải là dễ đoán quá sao? Hải Thần từng cầm tù thần Tinh Linh, lại không phải văn cường thủ hào đoạt nên loại pháo hôi coi tình yêu là chiếm hữu dục này tất nhiên là bị loại đầu tiên?”
Phó Minh Dã mặt không đổi sắc kéo Thích Bạch Trà ôm vào lòng.
... Tà Thần đại nhân từng có ý niệm cầm tù trong đầu giờ phút này rất hoảng sợ.
Y đã rất nhiều lần nghĩ đến việc mang Trà Trà về Thần Điện sau đó ở bên nhau cả đời, quả thật giống như đúc với hành vi của pháo hôi Hải Thần.
Vẫn may y chưa thực sự làm như vậy. Nếu không y đã sớm bị Trà Trà loại rồi.
Phó Minh Dã thử hỏi: “Vậy nếu như anh đối với em như vậy... Đương nhiên là tuyệt đối anh sẽ không làm như vậy với em! Anh nói là nếu, anh hạn chế tự do của em khiến em vĩnh viễn ở lại Thần Điện bên cạnh anh... Em sẽ không yêu anh nữa sao?”
“Sẽ không như vậy.”
“Hả?”
“Không có loại nếu như này.” Thích Bạch Trà nói: “Em yêu anh, nếu như anh chết ngay cả việc ngủ say em cũng đã nghĩ tới. Lòng mang gông xiềng nếu thiếu chìa khoá là anh liền vĩnh viễn rối thành một khối. Nếu như anh tồn tại, ở bên anh cả đời ở nơi Thần Điện này thì có gì không tốt? Nhân gian chẳng có phong cảnh nào tốt đẹp hơn anh.”
Thiêu niên mặt mày cong cong: “Một bên tình nguyện mới gọi là cường thủ hào đoạt, lưỡng tình tương duyệt tức là em cam tâm tình nguyện bên anh ở nơi đó cả đời.”
Lúc ban đầu khi hắn động tâm, đó là lúc tiên sinh nhà hắn mang hắn ra khỏi vạn năm cô độc.
Cùng nhau đóng cửa bên nhau thì đã sao.
Phó Minh Dã nghe thấy mà run sợ, tình tố trong lòng không lời nào có thể diễn tả được liền dứt khoát hôn lên, dùng hành động chứng minh.
Chuông bạc trên cổ chân lạo leng keng vang lên thanh âm thanh thuý hồi lâu. Thích Bạch Trà trước nay đều tỉnh táo không khỏi có chút mông lung quên mất hôm nay hôm nao.
Tiếng chuông tạm nghỉ.
Thiếu niên mềm nhũn trong lồng ngực thanh niên, âm sắc thanh lãnh vương vấn dục vọng chưa tan mềm mại vang lên trong không trung lộ ra vài phần quyến rũ: “Bỗng nhiên nhớ ra, em vẫn chưa hỏi tên anh.”
“Em tên là Tuyết Trà, anh tên là gì?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
Ngón tay Tà Thần khẽ vuốt qua sống lưng tuyết trắng của thiếu niên, khiêu khích hắn tê dại cả người.
Thích Bạch Trà nghe hắn thấp giọng nói: “Kỳ Dạ.”
“...”
Kỳ Dạ cảm thấy rõ ràng thân thể thiếu niên trong lòng ngực cứng lại rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT