Nhất thời phòng khách lâm vào an tĩnh đến đáng sợ.
Ánh mắt Phó Minh Dã dừng trên người Thích Bạch Trà.
Thanh niên mặc áo ngủ lỏng lẻo trên xương quai xanh còn mang theo dấu hôn đêm qua lưu lại, mặt mày tinh xảo như họa, vốn là dáng vẻ y quen thuộc từ lâu.
Phó Minh Dã cúi đầu nhìn mảnh vỡ thuỷ tinh rơi đầy đất cùng với ngón tay lông tóc chưa thương của thanh niên bỗng cảm thấy vô cùng xa lạ.
Mới đầu Phó Minh Dã cảm thấy thị giác của mình lỗi rồi.
Trà Trà tay trói gà không chặt sao có thể tay không bóp nát ly thuỷ tinh?
Sau đó lại cảm thấy khứu giác của mình lỗi rồi.
Cái ly nước suối sinh mệnh của y vẫn còn nguyên, sao y có thể ngửi thấy mùi nước suối sinh mệnh trên tay Trà Trà được??
Cuối cùng lại cảm thấy thính giác của mình cũng lỗi cmnr.
Trà Trà sao có thể nhận mình là một kẻ ra vẻ đạo mạo được???
Cuối cùng y đưa ra kết luận: “Anh còn chưa tỉnh ngủ, tối hôm qua quá mệt mỏi rồi anh phải quay về ngủ một giấc mới được.” Nói xong liền đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Thích Bạch Trà ở phía sau y lạnh giọng nói: “Tà Thần các hạ.”
Tà Thần đại nhân: Anh QAQ
Cái này, y muốn dối gạt bản thân rằng mình khinh Thần cũng không xong rồi.
Phó Minh Dã xoay người, không chút do dự quỳ gối lên mảnh vỡ thủy tinh: “Anh sai rồi.”
Thích Bạch Trà nhíu nhíu mày. Thể xác của Thần cường đại chỉ có thần binh lợi khí mới có thể đối kháng, mảnh vỡ thuỷ tinh kiểu này đúng là không đau không ngứa, ngay cả cắt vào da thịt cũng không được.
Chẳng qua là nhìn chướng mắt.
Hắn nhàn nhạt nói: “Lên đây nói chuyện cẩn thận.”
Phó Minh Dã đáng thương hề hề nói: “Em không tha thứ cho anh, anh liền không đứng dậy.” Trà Trà vẫn còn đau lòng y lắm.
Thích Bạch Trà cười lạnh một tiếng, giơ tay phất một cái, trên sàn phòng khách tức thì sinh ra một đống đầu băng nhọn lởm chởm: “Muốn quỳ thì quỳ lên kia.”
Phó Minh Dã: “...” Cái này nhìn qua có vẻ là thật sự đau.
Một chút tâm lý may mắn cuối cùng cũng không còn, lão bà nhà mình quả thật là Tuyết Thần.
Đại trượng phu co được dãn được, Phó Minh Dã quyết đoán đứng dậy, ân cần ngồi bên cạnh Thích Bạch Trà: “Tay em có đau không? Anh thổi thổi cho em nha.”
Thích Bạch Trà quay đầu đi dịch người sang bên cạnh không thèm để ý tới y.
Hắn cảm thấy bản thân thực sự là kẻ ngốc, từ trước đến nay vì vấn đề tuổi thọ của Phó Minh Dã mà lo lắng hãi hùng, lao lực trăm cay ngàn đắng tìm được phương pháp trường sinh bất lão lại vì chai nước suối sinh mệnh mà không màng phong độ đánh nhau với Thần.
Vất vả một hồi cuối cùng căn bản người ta không cần, lại còn chính là vị đánh nhau với hắn kia.
Dù sao hiện tại Thích Bạch Trà cũng không muốn lý sự với Phó Minh Dã.
“Anh xin lỗi...” Phó Minh Dã rụt rè nói: “Anh không biết đấy là em.”
Mẹ nó y đã làm những cái gì?
“Ý là nếu không phải em, anh liền có thể ngang ngược vô lý với người khác?” Thích Bạch Trà quay đầu lại, từng vụ từng việc bắt đầu quở trách: “Cướp đồ của người khác, quấn lấy người ta đánh nhau, còn trả đũa nói người ta ra vẻ đạo mạo?”
Phó Minh Dã hận không thể tự nhiên mất trí nhớ.
Nếu không phải Trà Trà, Phó Minh Dã thật sự cảm thấy mình không sai chút nào.
Thế giới này vốn chính là cường giả vi tôn, ai có bản lĩnh thì kẻ thắng là người đó. Dựa vào lý niệm của Tà Thần, hắn vĩnh viễn không sai, kẻ sai chính là người khác.
Nhưng nếu người khác này là Trà Trà...
Vậy những cái lý niệm đó coi như không có đi. Thật sự xin lỗi, y chính là tiêu chuẩn kép như vậy.
“Đều là anh sai.” Phó Minh Dã nhận sai không chút do dự, thế nhưng vẫn chết cũng không hối cải: “Tuy nhiên nếu đó không phải em, lại quay lại lúc đó anh vẫn sẽ cướp.”
“Anh ⸺”
“Em uống ly nước cho bớt giận.” Phó Minh Dã thuận tay đưa ly nước trên bàn cho Thích Bạch Trà, coi nước suối sinh mệnh như nước trà bình thường mà dùng.
Cái ly bị nhét vào tay Thích Bạch Trà tản mát ra hương vị nước suối sinh mệnh.
Động tác Thích Bạch Trà khựng lại.
Hắn rũ mắt nhìn ly nước, bỗng nhiên có chút hụt hẫng: “Anh cướp nước suối sinh mệnh cũng bởi vì em.”
Hắn không ngu, tức giận ban đầu qua đi cũng có thể hiểu rõ ràng mục đích của Phó tiên sinh. Tà Thần vốn bất tử, lấy nước suối sinh mệnh có ích gì? Còn không phải là vì... để Thích tiên sinh trường sinh bất lão.
Nếu đổi lại là hắn, có một cơ hội có thể đoạt được nước suối như vậy, dù hắn có phải chiến đấu cũng sẽ tình nguyện cướp lấy...
Dù vô lý cũng chẳng sợ.
Dù là quay lại bao nhiêu lần, cho hắn bao nhiêu cơ hội chọn lựa đi nữa hắn vẫn sẽ lựa chọn được ở bên Phó tiên sinh mãi mãi.
Đổi vị trí tự hỏi như vậy, hắn cơ bản không có tư cách nổi giận với Phó tiên sinh.
“Ly nước này lại từ đâu mà ra?” Thích Bạch Trà đặt lại ly pha lê lên bàn trà.
Thích Bạch Trà liếc y: “Bản lĩnh rất lớn.” Ánh mắt hướng xuống chiếc nhẫn giao châu: “Cho nên nước mắt giao châu cũng không phải do anh nhặt được ở bờ biển phải không?”
Phó Minh Dã ngượng ngùng nói: “Anh dùng một nguyện vọng đổi với giao nhân.”
Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó: “Vậy viên long châu này cũng không phải em nhặt được?”
Thích Bạch Trà hừ nhẹ: “Con rồng kia chính là em giết.”
Không có vị thần áo đen kia giúp, rồng chưa chắc đã chết, còn có khả năng sẽ đồng quy vu tận...
Phó Minh Dã: Trà Trà nhà ta lợi hại.
Hai vị thần ngồi đối diện trên sopha một lát, bỗng nhiên liền không hẹn mà cùng cười lên tiếng.
Phó Minh Dã cười đến cả người run rẩy: “Thật là lũ lụt lại chảy vào miếu Long Vương, không biết người trong nhà. Sớm biết rằng em cũng là thần, anh còn đoạt nước suối của em làm gì? Dù sao cuối cùng vẫn để cho em. Kể cả là anh không cướp, cuối cùng em vẫn sẽ cho anh...”
Thật đúng là lãng phí một hồi.
Vốn dĩ Thích Bạch Trà không muốn cười, nhưng càng nghĩ càng buồn cười, cũng không kìm nén nữa. Hắn bất đắc dĩ cười, đấm nhẹ một cái lên vai Phó Minh Dã: “Mệt em còn lo lắng nếu anh chết đi... Em còn phải vì anh thủ tiết cả đời. Cả đời của em còn dài như vậy.”
Phó Minh Dã nghe xong vừa buồn cười vừa đau lòng.
Y quá hiểu loại tâm tình này. Hoá ra hai người bọn họ đều chịu dày vò giống nhau.
... Rõ ràng là chuyện cảm động như vậy, biết được chân tướng lại càng muốn cười.
Quả thực chính là... hai kẻ ngốc.
Hai kẻ ngốc yêu nhau sâu đậm.
Phó Minh Dã ôm Thích Bạch Trà hôn một cái: “Về sau không cần lo lắng nữa rồi.”
Một cái hôn này liền hôn đến động tình.
Thích Bạch Trà nửa khép mắt nâng cắm đáp lại y.
Hắn vốn chỉ đi dép lê mặc áo ngủ cởi dễ như trở bàn tay. Phó Minh Dã đang mặc chính trang đi làm, nhẹ nhàng kéo cà vạt liền ném một chỗ cùng với áo khoác tây trang trên mặt đất.
-
Thời gian vốn chẳng chịu nổi quăng quật, thời gian một buổi sáng cứ thế nhanh chóng qua đi.
Thật ra thì Thích Bạch Trà có thể chịu được lăn lộn như vậy bởi Thần lực có thừa.
Không khí tràn ngập mùi vị xạ hương hoa lệ diễm dã, tựa như thanh niên mang dung nhan tuyệt diễm đang biếng nhác ngồi trên sopha.
Phó Minh Dã sau khi xong việc ngồi trên sopha châm một điếu thuốc.
Thích Bạch Trà không thích ngửi mùi thuốc nên bình thường Phó Minh Dã cũng không hút, hôm nay không biết lại hút làm gì, xong việc đột nhiên biến ra một điếu xì gà.
Thích Bạch Trà rủ mắt nhìn y: “Sao bỗng nhiên anh lại hút thuốc?”
Phó Minh Dã ngậm điếu thuốc: “Anh hút một điếu bình tĩnh một chút.”
Người yêu ba năm vốn tưởng là người thường lại cũng là một vị Thần minh, loại lực tác động này cũng không phải một chốc một lát là có thể tiêu hoá được.
Thích Bạch Trà nói: “Cũng cho em một điếu để bình tĩnh chút.”
Phó Minh Dã đưa cho hắn một điếu thuốc khác, Thích Bạch Trà không đưa tay ra lấy chỉ khẽ nhếch cắm về phía y.
Phó Minh Dã liền đặt điếu thuốc vào miệng. Cánh môi đỏ như hoa hồng của Thích Bạch Trà ngậm lấy xì gà, Phó Minh Dã thuận thế cúi người dùng điếu của mình làm bật lửa châm thuốc cho Thích Bạch Trà.
Sương khói lượn lờ.
Hai người họ đối diện nhau qua sương khói mù mờ một lát. Dung nhan lạnh lùng tuấn mỹ của Thích Bạch Trà ẩn trong làn khói lộ ra vài phần diễm lệ mê hoặc nhân tâm. Đó là Tuyết Thần cao ngạo lạnh lùng nhất thế gian, ở dưới thân y nở rộ thành một mảnh hoa hồng diễm lệ.
Phó Minh Dã nhìn đến nỗi cổ họng khô khốc, gần như muốn đè thanh niên lại làm thêm một lần.
Ngón tay mảnh dài của Thích Bạch Trà kẹp xì gà, lười biếng nói: “Em còn tưởng anh vốn thiên phú dị bẩm, chỉ là một người thường cũng có thể mỗi lần làm em đến mức không còn sức lực, hoá ra anh cũng là Thần, như vậy cũng phải.”
Thần ngủ với thần cũng giống như người ngủ với người, chứ không phải là do hắn thân kiều thể nhược.
Phó Minh Dã nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn nói lời thật lòng: “Thực sự anh cũng không biết nói sao. Anh là Kỳ Nguyện Chi Thần còn em là Tự Nhiên Chi Thần, theo lý tuổi anh vốn không bằng em, thần thể hẳn là không thể mạnh bằng em...”
Nhưng Thích Bạch Trà lại vẫn cảm thấy mệt mỏi, hắn là thật sự mảnh mai.
Thích Bạch Trà thẹn quá thành giận mở mắt ra: “Ý anh là gì?” Là nói hắn lớn tuổi hay là bảo hắn sức khoẻ kém?
Hiển nhiên là chạm phải vấn đề toi mạng, Phó Minh Dã bèn thông minh không trả lời gì hết.
Thích Bạch Trà nỗ lực cãi lại vì bản thân: “Hiện tại thần lực của em phong ấn chỉ còn một phần vạn, chứ không phải em yếu đuối mong manh như vậy.”
Phó Minh Dã ho nhẹ một tiếng: “Thần lực của anh cũng là một phần vạn.”
Thích Bạch Trà: “...”
“Hoá ra đây là chân tướng bệnh liệt dương của anh đó à?” Thích Bạch Trà ý tứ sâu xa nói.
“Hà tất phải thương tổn nhau như vậy chứ, Trà Trà.” Phó Minh Dã dịu dàng nói: “Anh cũng không nhắc đến vụ em bị trĩ.”
Thích Bạch Trà: “...” Cái thứ chồng này hắn bỏ được không.
Lập tức dừng hành vi bôi đen đối phương lại.
Thích Bạch Trà vẫn không thích mùi thuốc, loại phương thức bình tĩnh này không hợp với hắn, hơn nữa càng nói chuyện với Phó Minh Dã hắn càng tức giận. Hắn bóp tắt tàn thuốc, chuẩn xác ném vào gạt tàn trên bàn: “Giải trừ phong ấn, lên trời đánh với em một trận.”
Tay Phó Minh Dã run lên: “Còn, còn muốn đánh ư?”
“Lúc trước không phải là đánh rất sướng tay sao?” Thích Bạch Trà cong môi: “Cọ xát một chút thôi?”
Phó Minh Dã: Không dám không dám.
Y lúng ta lúng túng nói: “Anh còn tưởng rằng em không tức giận nữa...”
“Ai nói em không tức giận?” Thích Bạch Trà nhìn hắn liền nổi nóng: “Anh cướp nước suối sinh mệnh là vì em, em có thể không so đo. Vậy em hỏi anh, tại sao anh lại không làm việc? Chương trình kia anh cũng tham gia, đừng nói Phương Nhã Nhi có hành vi cổ quái và hệ thống trên người Tần Dĩ Nhu anh không nhìn thấy. Ngày Mạnh Tinh nhảy lầu anh cũng ở đó, anh chắc chắn nhìn ra mệnh của cậu bé chưa tuyệt. Sau đó thì sao? Một, chuyện, anh, đều, không, quản.”
Phó Minh Dã: “...” Đau ở tim này.
“Phàm là anh quản một việc.” Thích Bạch Trà tủi thân nói: “Em liền không mệt mỏi như vậy.”
Vốn dĩ Tà Thần có làm hay không hắn cũng không quản được, cũng chẳng trông cậy vào. Nhưng bây giờ biết được Tà Thần chính là lão công nhà mình, lúc hắn bận rộn đối phương lại chỉ ngồi xem diễn vậy nên Thích Bạch Trà ghét bỏ đã dâng lên là không chút khách khí mắng.
Phó Minh Dã nhấc tay đầu hàng: “Anh sai rồi, về sau anh nhất định phân ưu cùng với Tuyết Thần đại nhân, bảo đảm dốc hết sức lực, có việc cứ toàn bộ giao cho anh.”
Lúc này y cũng chẳng đề cập đến đạo đức cướp bóc gì hết, trái tim này của y cũng bị Thích Bạch Trà trói lại rồi, bất kể cái gì cũng cam tâm tình nguyện.
Thích Bạch Trà quay đầu đi, thanh niên nhất nhất kiêu căng nói: “Xem biểu hiện của anh thế nào.”
Phó Minh Dã cười ôm chặt hắn: “Tức giận mà vẫn còn náo loạn với anh trên sopha sao?” Trước đây lúc Trà Trà bực y liền không thèm ngủ cùng phòng với y, lúc này lại giống như không có chuyện gì, không thèm để ý...
Thích Bạch Trà liếc hắn: “Thoải mái lại không chỉ mình anh, lấy cái này làm hình phạt cũng bằng không.”