“Em đã từng nói với anh cái tên này.” Thích Bạch Trà chậm rì rì nói.
Kỳ Dạ nói: “Đúng vậy.”
Lúc quay chương trình Thích Bạch Trà đã từng nhắc với y. Khi đó Thích Bạch Trà giảng về hoàng triều Đại Lê với các khách mời, nhắc đến thừa tướng và tướng quân còn có một người bạn tốt. Lúc Thích Bạch Trà nói đến đó liền ngừng, biểu cảm lộ ra một chút khổ sở.
Đêm đó Kỳ Dạ hỏi hắn người bạn tốt kia rốt cuộc là ai. Thích Bạch Trà nói rằng đó chỉ là một nhân vật lịch sử tên là Kỳ Dạ.
Trí nhớ của Thần rất tốt, hai người họ hiển nhiên vẫn còn nhớ việc này.
Thích Bạch Trà nhìn y: “Anh không phải hắn?”
Kỳ Dạ nói: “Không phải.” Vạn năm này y căn bản chưa từng bước chân ra khỏi Thần Điện một bước, sau khi hạ phàm, lúc ấy nhân loại đã là xã hội hiện đại, y sao có thể là nhân vật 2500 năm trước được.
Thích Bạch Trà vẫn chưa từ bỏ ý định: “Thật sự không phải?”
Kỳ Dạ: “Đương nhiên không phải.”
Thích Bạch Trà nhìn y chăm chăm, xác nhận không nhìn thấy từ mặt y chút thần sắc nói dối nào, có chút lưỡng lự, dáng vẻ còn có chút mất mát: “Cũng phải, trông hắn không được đẹp như anh.”
Lời này vốn là khen mình nhưng Kỳ Dạ nghe vào lại thấy không thoải mái. Biểu cảm thất vọng trên mặt Thích Bạch Trà khiến y rất là ăn giấm.
“Hắn là ai? Có quan hệ gì với em?” Kỳ Dạ truy vấn.
Trước đây Kỳ Dạ không biết Thích Bạch Trà cũng là thần, còn có thể cho là hắn thích một nhân vật lịch sử, nhưng dù vậy y vẫn ghen tuông quá độ.
Bây giờ biết được thân phận Thích Bạch Trà, vậy rõ ràng không phải sự kiện lịch sử mà Thích Bạch Trà thực sự tiếp xúc với cái người Kỳ Dạ kia.
Một phàm nhân, thế mà lại có thể khiến Trà Trà nhớ nhiều năm như vậy đến giờ còn chưa quên, sau khi biết y không phải tên Kỳ Dạ kia còn rất thất vọng...
Bình dấm chua tên Kỳ Dạ đổ lênh láng.
Thích Bạch Trà nói: “Hắn là bạn của em, là người bạn đầu tiên của em ở thế gian.”
Người đầu tiên.
Cái từ ngữ này khiến Kỳ Dạ lại càng cắn răng tức tối.
“Rất lâu trước đây em đi lại ở nhân gian tựa như khách qua đường an tĩnh. Hắn cứng rắn muốn đi theo em, bỏ cũng không được, thường xuyên chạm mặt qua lại liền thành bạn bè.” Thích Bạch Trà không giấu giếm gì: “Hắn rất hiểu em, đôi lúc em cảm thấy em và hắn quả thực là tri kỷ.”
“Tri kỷ?” Hai mắt Kỳ Dạ sắp phun ra lửa đến nơi, một tay nắm lấy dạ minh châu khảm trên tường xiết chặt đến mức gân xanh nổi cộm.
Thích Bạch Trà cúi đầu nên không nhìn thấy, cũng không phát hiện giọng Kỳ Dạ có gì không thích hợp, tiếp tục nói: “Đáng tiếc tuổi thọ người thường quá ngắn ngủi, sau đó em lại vì hắn quét mộ trăm năm...”
“Quét mộ trăm năm?!” Kỳ Dạ kích động không kiềm chế được lực đạo khiến viên dạ minh châu trên tường vỡ nát.
Trong phòng lập tức tối sầm một tảng lớn.
“Anh phản ứng lớn như vậy làm gì?” Thích Bạch Trà nghe thấy động tĩnh vội bắt lấy tay y: “Tế bái bạn bè mà thôi, người thường năm nào chẳng đi viếng mộ người thân, trăm năm đối với em lại không phải bao lâu. Bạn bè là bạn bè, người yêu là người yêu, hai cái này em phân biệt rõ ràng, em cũng không có cảm giác kia với hắn.”
Kỳ Dạ vẫn ăn giấm: “Hắn có tài đức gì lại được em nhớ đến tận giờ.”
“Đừng có nói, quả thực là hắn có một đại công đức.” Thích Bạch Trà nói.
“Công đức gì vậy?”
“Anh đã từng nghe đến Tư Mã Phục chưa?”
Tên này, Kỳ Dạ quả thực đã từng nghe qua.
Tuy hắn chỉ ngây người ở nhân gian ba năm, dù không quá chú ý đến lịch sử nhân loại nhưng cũng đã từng nghe tên Nhân Xương hoàng đế Tư Mã Phục. Tư Mã Phục thật sự quá nổi danh, được mệnh danh là minh quân thiên cổ nhất thế, vì tình yêu sâu đậm với Quý Phi mà sau khi nàng chết cả đời không nạp phi tần, không có con nối dõi, có thể nói tình thâm tựa biển.
Là nhân vật cổ trang đứng đầu được chuyển thể thành phim.
Nhưng mà đỉnh thì đỉnh, liên quan gì đến y?
Trong mắt thần cũng chỉ giống một kích bất kham (một kích khó đỡ) mà thôi.
Kỳ Dạ không để bụng: “Anh nghe rồi, sao thế? Một kẻ phàm nhân hèn mọn cũng đáng để anh và em lo lắng...”
Thích Bạch Trà: “À, đó là em.”
Kỳ Dạ lập tức coi trọng: “Vậy anh đây liền về đọc thuộc Nhân Xương Hoàng Đế Truyện.”
Đột nhiên y phản ứng lại: “Em từng là Hoàng Đế, còn sủng ái một Quý Phi?!”
Một câu phản ứng cực mạnh.
Thích Bạch Trà bảo y bình tĩnh: “Quả thực em từng làm Hoàng Đế, người sủng ái Quý Phi không phải em mà là Tư Mã Phục thực sự, em chỉ là tiện đường thu thập cục diện rối rắm hắn để lại thôi.”
Kỳ Dạ nhíu mày: “Nhưng rốt cuộc sao lại thế này?”
Thích Bạch Trà nói: “Anh hẳn là biết, có thể duy trì vận chuyển 3000 thế giới, ngoại trừ thần minh bảo vệ còn phải dựa vào khí vận để chống đỡ. Người mang đại khí vận chính là trời sinh làm vai chính, sẽ có được huy hoàng cả đời đồng thời động toàn bộ vận chuyển của thế giới. Một khi người đó có chuyện ngoài ý muốn, thế giới sẽ lập tức sụp đổ.”
Kỳ Dạ đương nhiên biết. Đây là truyền thừa khắc sâu vào xương cốt, Thần minh vừa ra đời đã hiểu rõ điều này.
“Tư Mã Phục chính là người mang khí vận. Hắn là quân vương chí cao vô thượng, một hành động một cử chỉ của hắn có thể khiến thế giới thay đổi tuyến đi, năm đó hắn là người mang khí vận mạnh nhất trong tất cả các thế giới.” Thích Bạch Trà nói: “Cũng bởi vì điều này, hắn bị kẻ xuyên không tới theo dõi. Kẻ gọi là Quý Phi chính là hồn phách xuyên đến từ thế giới khác, ả lừa gạt chân tình của Tư Mã Phục sau đó giết chết hắn định cướp đi khí vận trên người hắn. Khí vận biến mất, thế giới của chúng ta sẽ sụp đổ, Thần minh nơi này cũng sẽ huỷ diệt theo thế giới.”
Trừ phi trở thành Chủ Thần, mới có thể thoát trói buộc với thế giới này.
“Thế giới này suýt nữa đã huỷ diệt ở 2500 năm trước.” Thích Bạch Trà nhàn nhạt nói: “Tuy em du lịch nhân gian nhưng không nhúng tay vào Hoàng thất, lúc đó không biết tình huống phát sinh trong cung. Nếu không nhờ... bạn cũ đột nhiên muốn đi kinh thành du ngoạn em cũng sẽ không phát hiện ra dị trạng trong cung. Cũng may em phát hiện ra, nhưng đến lúc đó lại vẫn... không kịp, Tư Mã Phục đã chết. May là kẻ xuyên qua kia chưa kịp hút vận khí nên em giết ả biến thành hoàng đế ngồi trên ngôi vị đó mười mấy năm mới giúp đường đi của thế giới không lệch khỏi quỹ đạo quá xa.”
“Nếu không phải hắn kéo em đến kinh thành thế giới này đã sớm hủy diệt, em cũng không sống đến tận giờ, anh cũng sẽ ngã xuống lúc còn đang ngủ mơ, đâu ra một hồi gặp gỡ của em và anh 2500 năm sau.” Thích Bạch Trà nhìn y chăm chú: “Bây giờ có phải là cảm thấy đây là đại công đức rồi không?”
Kỳ Dạ quay đầu đi: “... Có.” Giúp y gặp gỡ Trà Trà, công đức này quả thật rất lớn.
Thích Bạch Trà nhìn hắn sau một lúc lâu, hơi thất thần: “Anh thật sự không phải hắn sao... mặc dù vốn dĩ em không nghĩ về phương diện này nhưng càng nhìn càng cảm thấy anh và hắn... Có vài phần giống nhau. Anh đừng giấu em.”
Cái này nhất định không phải ảo giác. Mặt hai người không giống nhau chút nào nhưng lại cho hắn cảm giác...Quá vi diệu.
Kỳ Dạ xù lông: “Em coi anh là thế thân của hắn sao! Đã bảo là không phải, anh nào có gạt em chuyện gì. Anh cũng hy vọng người ở bên em chính là anh, người khiến em nhớ kỹ nhiều năm như vậy là anh... Nhưng thật sự lúc đó anh đang ngủ, vạn năm không bước ra khỏi thần điện một bước.”
Tà Thần đại nhân cũng rất là tủi thân.
“Không phải sao?” Thích Bạch Trà hoang mang nói: “Anh thật sự không có thói quen mộng du? Hoặc là phân một sợi thần hồn hạ phàm đầu thai, sau khi trở về lại quên mất?”
Kỳ Dạ đần mặt: “Anh thật sự không có.”
“Không có thì không có.” Thích Bạch Trà vứt hết mấy việc đó ra sau đầu cười nhẹ nói: “Đều đã qua.”
Hắn ôm Kỳ Dạ thật dịu dàng: “Bây giờ em chỉ yêu anh, tương lai cũng chỉ yêu anh. Đừng để trong lòng.”
Nỗi lòng tràn đầy buồn bực của Kỳ Dạ lúc này mới giảm chun chút. Y nổi giận nói: “Em cho rằng một cái ôm có thể khiến anh tha thứ tội em coi anh thành kẻ khác sao?”
“Vậy tiên sinh còn muốn em như thế nào.” Thiếu niên dung nhan băng tuyết, thân thể hoàn mỹ không tì vết ngồi trên đùi y, hai tay vòng lấy cổ y cúi đầu chạm vào trán y nói khẽ: “... Cũng để anh làm vài lần rồi, còn chưa đủ sao?” Thanh âm vừa ngây thơ vừa mang dục vọng.
Chớp mắt da đầu Kỳ Dạ tê dại, máu chảy ngược dòng.
Xưa nay Trà Trà vô cùng rụt rè, cho dù lúc không thể chịu đựng nổi cũng nhiều nhất là thấp giọng thở gấp, chưa bao giờ nói lời lẽ thô tục gì.
Thiếu niên mang dung nhan lãnh diễm thuần khiết nhất lại nói ra lời nói lớn gan nhất khiến cho Kỳ Dạ thật sự...
Thật sự ăn không tiêu.
Kỳ Dạ bó tay không còn cách nào khác: “Đủ, đủ rồi...”
Hắn cảm thấy Trà Trà không phải thần, giống yêu hơn.
Nhân gian có câu như nào nhỉ - thật sự là tiểu yêu tinh biết mê hoặc nhân tâm.
Thích Bạch Trà rủ hàng lông mi thật dài xuống, sửa tư thế từ trán Kỳ Dạ thành ghé vào vai y.
Quần áo không có, da thịt trần trụi dán vào nhau như vậy thực sự là tín hiệu nguy hiểm. Định lực của Kỳ Dạ ở trước mặt Thích Bạch Trà lâu nay vốn bằng không, mỹ nhân trong ngực bảo y làm sao không nhúc nhích được.
Nhưng Thích Bạch Trà nhẹ giọng nói một câu: “Em mệt rồi, không làm, để em ôm anh một lát.”
Kỳ Dạ liền ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Thích Bạch Trà khen thưởng mà hôn hôn vành tai y: “Tiên sinh thật tốt.”
Mặt Kỳ Dạ đỏ lên: “Sao lại không gọi Phó tiên sinh nữa rồi?”
Thiếu một cái họ, loại xưng hô này lại mang một vẻ thân mật khác.
“Anh cũng không phải họ Phó, gọi anh Phó tiên sinh chẳng qua là hữu danh vô thực.” Thích Bạch Trà nói: “Kỳ tiên sinh thì lại không quen. Vậy em trực tiếp gọi tiên sinh là được.”
(Cho bạn nào chưa biết thì tiên sinh là một trong những cách phụ nữ thời xưa gọi chồng.)
“Được.” Kỳ Dạ nói: “Xưng hô của em thì lại không cần sửa.”
Dù là Thích Bạch Trà hay là Tuyết Trà, đều là Trà Trà của y.
“Em rất thích tên này, vậy cứ dùng đi.” Thích Bạch Trà thấp giọng: “Cái tên Pháp tắc ban cho em em không có cảm giác gì, trước đây cũng từng dùng rất nhiều tên nhưng phần lớn đều đã quên. Lúc này lại vừa đúng dịp, sau này em cũng không đổi nữa.”
“Sao thế em? Em thích tên này?” Thích Bạch Trà, quả thực rất êm tại.
“Thật ra cũng không phải. Tên này em cũng tuỳ ý lấy thôi. Hình như là vào năm 1932... Em ngồi ở quán trà thấy người ta pha một bình trà liền lấy tên này, ý nghĩa với em cũng không lớn.”
“Nhưng mà.” Thích Bạch Trà nhìn y: “Lúc em dùng tên này gặp được anh vậy nên cái tên này liền trở nên có ý nghĩa. Trước đây chưa biết anh là Thần em cũng nghĩ sau này sẽ không đổi tên nữa. Đợi sau này cảnh đời đổi thay, chỉ còn cái tên này có thể chứng minh chúng ta từng ở bên nhau.”
Kỳ Dạ bật cười: “Em nha.” Thật là khiến y vừa yêu vừa thương xót.
“Trà Trà, gọi tên của anh.” Kỳ Dạ mơn trớn tóc dài của hắn: “Phó Minh Dã là tên người khác, anh dùng một nguyện vọng đổi lấy thân phận của hắn. Anh vẫn luôn muốn nghe em gọi cái tên thật sự của mình.”
Thích Bạch Trà gọi một tiếng: “Kỳ Dạ.”
Giọng nói thiếu niên vô cùng dễ nghe, cất giấu trong đó là tất cả nhu tình lưu luyến.
Kỳ Dạ vừa lòng thoả ý: “Hôm nay là ngày tuyệt nhất đời anh.”
“Đúng rồi.” Kỳ Dạ bình tĩnh lại đột nhiên nhớ tới chuyện cũ: “Lúc trước em bị gãy xương... tóm lại chuyện là thế nào?”
Kỳ Dạ vẫn luôn không tìm được kẻ làm Thích Bạch Trà bị thương. Vốn tưởng Trà Trà không biết chuyện là thế nào nhưng giờ đã biết Thích Bạch Trà là thần, có thể làm hắn bị thương tuyệt không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Nghe Kỳ Dạ nhắc tới Thích Bạch Trà mới nhớ ra.
Hắn khó hiểu hỏi: “Anh không nhận được tin của Thiên Thần thế giới 108 gửi đến sao? Ma vương của thế giới này qua khe hở thời không đi vào thế giới chúng ta, thiên thần các hạ từng gửi nhắc nhở cho chúng ta.”
Kỳ Dạ: “...”
“Em sẽ không tức giận với anh.” Thích Bạch Trà vô cùng thấu hiểu lòng người: “Cái này dù sao cũng chỉ là một trong những việc anh nhìn thấy nhưng lười đến quản thôi mà, em không thèm để ý đâu, dù sao anh cũng đánh không lại Pascal.”
Kỳ Dạ không dám lừa gạt: “Không phải anh lười quản...”
Thích Bạch Trà: “À?” Kinh ngạc, Tà Thần thế mà còn có lúc muốn quản việc không đâu?
Kỳ Dạ nói: “Anh thiết lập che chắn.” Cơ bản là muốn xem cũng không xem được.
Thích Bạch Trà: “...”
Quả nhiên vẫn là rất tức giận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT