Sau Khi Kết Hôn Với Tà Thần

Quyển 3 – Chương 51: Dị thế


2 năm

trướctiếp

Dị thế

Thế giới số 493.

Rừng rậm phủ sương mù dày đặc, tinh linh tóc trắng mang dung mạo mỹ lệ đang suy yếu vỗ cánh, hai chân nó đạp lên lá rụng màu đỏ, tay vịn thân cây kịch liệt thở dốc.

Nó chần chờ nhìn xung quanh.

Con Ma cà rồng kia... đang đuổi theo ư?

Ở thế giới có 90% diện tích là biển này, không phải tất các chủng tộc trên đất liền đều đồng tâm hiệp lực chống lại kẻ địch, ít nhất Huyết tộc không có quyết định này.

Lúc Hải tộc chưa đặt dã tâm vào đất liền, Huyết tộc và Tinh Linh tộc chính là thiên địch. Huyết tộc lấy việc hút máu mà sống, thực đơn thượng hạng chính là chủng tộc Tinh linh, máu của sinh vật biển cũng có thể dùng tạm nhưng đều không được mỹ vị như Tinh linh, vậy nên thường có thể thấy có Tinh linh bị hút khô máu đến chết. Tinh linh tộc thân cận với thiên nhiên, đã nhiều thế hệ có mối quan hệ thân thiết với tộc Người Lùn.

Tinh Linh tộc sẽ từ trong những nguyên tố tự nhiên thu thập tinh hạch giao cho tộc Người Lùn, cầu được phù hộ. Tộc Người Lùn đam mê rèn vũ khí từ tinh hạch, chuyên săn giết Huyết tộc bảo vệ Tinh linh.

Ba chủng tộc lớn tương sinh tương khắc, hình thành mối quan hệ hình tam giác: tinh linh cung ứng cho người lùn, người lùn đi đối phó Huyết tộc, Huyết tộc lại đuổi bắt tinh linh.

Diện tích đất liền trong thế giới 493 rất nhỏ, cơ bản là một mảnh rừng rậm mang diện tích lớn. Vì để bảo vệ Tinh linh, thần tinh linh đã dùng một kết giới phân rừng rậm làm hai, phía đông xanh um tươi tốt là rừng Tinh Linh, sâu nơi rừng cây là nơi ở của họ. Phía Tây mang màu đỏ ướt át chính là rừng máu, địa bàn của huyết tộc, có lâu đài cổ sừng sững ngạo mạn của ma cà rồng. Dưới đất là vương quốc của người lùn, nơi bọn họ sinh tồn có không gian cực nhỏ.

Khắp rừng rậm đều bị biển rộng vây quanh giống như một hòn đảo trên biển.

Không ai có thể vượt qua kết giới này, nhóm ma cà rồng chỉ có thể lấy việc bắt cá hút máu cho đỡ đói bụng, chịu đựng mùi tanh khó ngửi kia.

Loại cân bằng này vẫn luôn được bảo trì cho đến khi Hải Thần có ý đồ bao phủ nốt mảnh lục địa cuối cùng để bá chủ toàn bộ thế giới. Trong lúc ba chủng tộc lớn đều thương vong nghiêm trọng, bọn họ mới miễn cưỡng dừng nội chiến. Huyết Thần, Tinh linh thần, Thần người lùn chưa từng đoàn kết như vậy, hợp lực chiến đấu, đánh bại Hải Thần vốn là vị thần cường đại nhất, trấn áp hắn ở nơi không biết tên, kết giới nơi đó cần ba vị thần thi pháp tạo ra.

Sau tứ thần nội chiến, các vị thần này đều mất tung tích. Biển rộng mất đi Hải Thần, các chủng tộc trong biển bắt đầu nội loạn, Nhân Ngư cùng với Bạch Tuộc ngày ngày tranh đoạt địa vị bá chủ nơi đại dương, không có thời gian để ý xem trên bờ thế nào.

Toàn bộ sức mạnh của tinh linh Thần đều dùng trên việc tạo ra kết giới trấn áp Hải thần cho nên kết giới để bảo vệ Tinh linh cũng biến mất.

Kết giới bảo vệ biến mất, đối với nhóm ma cà rồng mà nói chính là đi vào thiên đường mỹ vị.

Tất nhiên cũng sẽ có người lùn tới quấy rầy chúng ăn uống nhưng lâu lâu cũng sẽ có tinh linh đi lạc đụng phải quỷ hút máu, vừa lúc làm bữa ăn no nê cho chúng.

Ví dụ như Tuyết tinh linh này.

Daniel là một ma cà rồng đang đói bụng.

Tinh linh phân ra rất nhiều chủng loại. Thường thấy nhất trong rừng rậm là là Hoa tinh linh và Mộc tinh linh, hiếm lạ một chút có Tuyết tinh linh, Phong tinh linh, Thủy tinh linh... vận khí hôm nay của hắn không tồi, ra ngoài đi săn lại có thể đụng phải một con Tuyết tinh linh đáng yêu.

Mấy loại máu của tinh linh có mùi hoa và cỏ cây hắn đã uống phát ngấy, khó có khi gặp được một con Tuyết tinh linh, máu của nó chính là hương vị ngọt lành như suối trong...

Daniel hưng phấn cười rộ lên: “Chạy làm gì? Ngươi đã bị ta cắn một miếng, mất máu nhiều như vậy còn chạy cái gì? Ngoan ngoãn lại đây để ta hút đi nào⸺”

Tuyết tinh linh kinh sợ tiếp tục chạy trốn lại bị ma cà rồng tóm cổ, răng nanh hung hăng cắn vào động mạch tham lam hút máu.

Sắc mặt Tuyết tinh linh càng ngày càng trắng.

Cuối cùng nó ngã trên mặt đất, máu từ vết cắn trên cổ nhỏ xuống nhuộm đỏ lá cây phía dưới.

Daniel thỏa mãn ợ một cái, liếm sạch máu nơi khóe môi: “Hương vị Tuyết tinh linh quả là tuyệt hảo.”

Hắn nhàn nhã rời đi, chỉ để lại nơi đó xác Tuyết tinh linh chết không nhắm mắt.

-

Thích Bạch Trà một giây trước còn ở lốc xoáy nơi biển sâu, giây tiếp theo đã xuất hiện trong rừng cây lá đỏ như máu.

Chân dẫm lên cành khô lá úa, gió lạnh trong rừng từng đợt thổi qua.

Hắn thông qua khe hở thời không mà đến, nơi được đưa đến lại không phải bên cạnh khe hở thời không. Nước lũ trong khe hở thời không sẽ tuỳ tiện đưa hắn tới bất kỳ một nơi nào, đặt chân tới đâu còn phải xem vận khí.

Trước mắt xem ra vận khí của hắn không tồi, ít nhất hắn không bị truyền tống thẳng vào miệng cá mập trắng.

90% diện tích là nước biển thế mà hắn lại được truyền tống vào lục địa.

Con bạch tuộc kia không ở nơi này không biết đã bị đưa đi đâu, cảm giác về quê chắc cũng không tồi.

Thích Bạch Trà đang nghĩ như vậy đột nhiên cảm thấy dưới chân hình như dẫm lên thứ gì.

Hắn vừa cúi đầu liền đối diện một khuôn mặt tái nhợt không hề có sức sống.

Thích Bạch Trà: “...”

Hắn dẫm lên một bàn tay.

“Xin lỗi.” Thích Bạch Trà lập tức dịch qua một bên.

Hắn ngồi xổm xuống xem xét, khẽ cau mày.

Đã chết.

Trên cổ có vết thương bị răng nhọn cắn, là bị hút hết máu mà chết. Lúc trước hắn điều tra tư liệu về thế giới 493 nên biết rõ chuỗi thức ăn trong thế giới này. Đây hẳn là Tinh linh bị ma cà rồng hút máu giết chết.

Vừa tới liền gặp một thi thể. Thật là...

Thật là vừa đúng lúc có tác dụng.

Thích Bạch Trà phát hiện bên hông thi thể có một tấm thẻ gỗ, phía trên dùng tiếng Đan Mạch viết “Ferry”.

Không biết vì sao lại là tiếng Đan Mạch, nhưng mà chữ viết của nơi này hắn có thể đọc được chính là một tin tốt. Nếu là chữ viết hoàn toàn mới hắn còn phải mất một thời gian ngôn ngữ không thông nữa thì làm việc sẽ không tiện.

Từ trên thẻ gỗ này Thích Bạch Trà biết được hai chuyện.

Một, ngôn ngữ thông dụng của thế giới này là tiếng Đan Mạch.

Hai, tinh linh này tên là Ferry.

Thích Bạch Trà lọc ra tin tức quan trọng xong, duỗi tay vuốt mắt cho tinh linh. Thân thể Tuyết tinh linh liền hóa thành vô số bông tuyết theo gió bay đi.

Tuyết tinh linh là hoá thân của tuyết, thà rằng theo gió bay đi cũng không nên hư thối trong bùn.

Cá lớn nuốt cá bé là quy luật sinh tồn, Thích Bạch Trà đối với người chết nơi dị thế này chỉ có khả năng làm tới đó.

Sau đó, hắn biến thành dáng vẻ của Ferry.

Thay quần áo của Tuyết tinh linh, đeo thẻ gỗ lên eo. Khuôn mặt cũng biết thành dáng vẻ của Ferry, phía sau lưng còn mọc lên đôi cánh trong suốt.

Thế giới này không có nhân loại, giữ nguyên bề ngoài nhân loại chính là vô cùng quang minh chính đại nói cho những sinh vật khác “Ta là dị loại, ta rất đáng ngờ”. Nếu như vừa tới đã gặp một cỗ thi thể thì thân phận này tất nhiên là là quá tốt để dùng.

Thích Bạch Trà đứng bên dòng suối nhìn dáng vẻ hiện tại của mình, thật là tốt, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ nguyên bản.

Bây giờ hắn có thể tìm đường về được rồi.

...

Cho nên, đường ra ở đâu đây?

Nhìn xung quanh đều giống nhau như đúc, ngay cả bay lên cũng không nhìn tới tược bìa rừng, Thích Bạch Trà lâm vào trầm tư.

-

“Ợ.” Daniel vì một lần ăn quá no, ợ cả một đường đến nỗi lúc về nhà bữa tối cũng ăn không vô.

Hắn chậm rì rì đi trở về, từ trên cây cổ thụ to lớn đột nhiên rơi xuống một người đàn ông.

Daniel hoảng sợ nhanh chóng lui về phía sau một bước.

“Ngươi là thứ gì?” Daniel kinh dị mà nhìn dị chủng trước mắt.

Không có cái đuôi của nhân ngư, không có cánh của Tinh linh, không có răng nanh của Huyết tộc, chiều cao cũng lớn hơn rất nhiều so với người lùn.

Đây là sinh vật gì? Hắn còn chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Người đàn ông vừa rơi xuống hiển nhiên không kiên nhẫn nói lời vô nghĩa với hắn. Thấy hắn nói tiếng Đan Mạch liền đứng dậy dùng tiếng Đan Mạch dò hỏi: “Ngươi có gặp người nào nhìn giống như ta không?”

Daniel lắc lắc đầu.

Loại sinh vật hình thù kỳ quái như này hắn vẫn là lần đầu tiên thấy còn có chỗ nào có thứ giống như vậy nữa à.

Phó Minh Dã thấy hắn không biết, vòng qua hắn định tiếp tục đi tìm.

“Đợi chút, ngươi cho Daniel ta đây là không khí sao?” Daniel hai mắt tỏa ánh sáng, lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch: “Mặc dù không biết là giống loài mới gì, ta cũng đã ăn no rồi nhưng máu trên người ngươi thật là thơm...”

Có thể không thơm sao? Kia chính là máu của Thần đó.

Daniel nhe răng nanh, sau lưng mở ra một đôi cánh dơi màu đen, hai mắt màu đỏ toát ra vẻ tham lam.

Một màn này khiến Phó Minh Dã đột nhiên cảm thấy như đã từng nhìn thấy.

Giống như ở một khắc nào đó cũng có một sinh vật có hai tròng mắt màu đỏ, đôi cánh màu đen... mang đến nguy hiểm cho Trà Trà.

Mà hắn bất lực.

Hình ảnh này chợt lóe qua, Phó Minh Dã vốn chẳng giữ lại được gì chỉ cảm thấy càng thêm bực bội. Trà Trà sống chết còn chưa biết, nơi rơi xuống cũng không rõ y không rảnh lãng phí ở chỗ này.

Loại cảm giác bất lực không thể làm gì này khiến y chán ghét.

Daniel hoàn toàn không biết vị Tà Thần đứng bên đang bạo nộ, còn không sợ chết mà nghĩ muốn nếm thử mẻ máu mới. Ai ngờ răng nanh còn chưa đâm thủng da thịt bản thân hắn đã ngã lăn ra đất thống khổ che cổ.

Hắc khí vô hình quấn quanh cổ hắn càng lúc thu lại càng chặt, cuốn lấy Daniel khiến tròng mắt hắn muốn rớt ra ngoài, hắn liều mạng giãy giụa nhưng chỉ chốc lát sau liền không có tiếng động.

Phó Minh Dã dứt khoát lưu loát hủy thi diệt tích, biến mình thành dáng vẻ Daniel, như suy tư gì đó nói: “Thiếu chút nữa đã quên, ta còn cần một thân phận.”

Không có thần minh thế giới nào lại hoan nghênh khách không mời mà đến, nếu phát hiện sẽ lập tức đuổi đi. Y không thể lộ ra cái gì bất thường trước khi tìm thấy Trà Trà được.

Thật đáng tiếc, đúng lúc này Daniel lại đánh vào họng súng.

-

Bên trong lâu đài cổ.

“Sao Daniel đến giờ còn chưa trở về?” Trưởng lão Huyết tộc bất mãn nhìn vị trí trống không: “Chỉ còn có mình hắn.”

Huyết tộc có tổng cộng mười hai vị ma cà rồng thuần huyết, Daniel lại là một vị rất không đàng hoàng. Lúc hút máu huyết tộc cũng không cần phải hút khô máu Tinh linh, hoàn toàn có thể nuôi dưỡng tinh linh, mỗi lần lấy một chút máu dùng để uống, như thế cũng đủ chắc bụng một đoạn thời gian rất dài.

Daniel lại có thú vui rất ác độc, phải ăn đến no căng mới thôi, tinh linh chỉ ăn một lần đã chết quả thực lãng phí. Hắn lại còn rất hoa tâm, một ngàn tuổi, bạn giường vô số nhưng mà đến một đối tượng kết hôn cũng không có. Con nối dõi của Huyết tộc rất khó khăn, hậu duệ có huyết thống cao quý thuần huyết càng thêm khó có thể ra đời, bọn họ đều vì vậy mà nhọc lòng không thôi.

“Daniel vốn ham chơi, không biết là đang ở nơi nào ăn vụng nữa rồi.” Một nữ Huyết tộc cầm cái ly chân dài lên lắc nhẹ máu bên trong: “Hắn không trở lại thì chúng ta không đợi hắn nữa.”

“Bữa tối hôm nay cũng thật là mới lạ, đây là máu thuỷ tinh linh sao? Hương vị giống như nước suối vậy...”

Lời còn chưa dứt, một con bạch tuộc thật lớn bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, xuyên qua trần nhà, đập nát cái bàn giữa sảnh.

“A!”

Nhóm huyết tộc lập tức tránh ra, lâu đài cổ vừa tu sửa vô cùng rộng lớn tráng lệ, con bạch tuộc này lại muốn khiến bọn họ đến một chỗ đặt chân cũng không có.

“Con bạch tuộc này là món chính hôm nay sao?”

Một Huyết tộc khiếp sợ ngơ ngẩn hỏi một câu.

Bạch tuộc vươn xúc tu, hung hăng đập một cái khiến mặt tường lung lay sắp đổ.

Nhóm Huyết tộc lại vội vàng chạy tứ tán, thét to: “Ngươi mới là món chính của nó thì có!”

-

Lại lần nữa bị lạc phương hướng trong rừng, Thích Bạch Trà dừng chân nhìn sắc trời đang tối xuống.

Cánh rừng này quá lớn, dù có đi hướng nào cũng nhìn không tới cuối.

Hắn chưa nhìn thấy bản đồ nơi này cũng không hiểu rõ lắm lực lượng căn nguyên của nó nên không thể điều động thần lực tới dò đường.

Thích Bạch Trà thở dài ngồi lên một cục đá lớn, một tay chống má bắt đầu tự hỏi nhân sinh.

Nếu có ai đi ngang qua nơi này thì tốt rồi, hắn còn có thể hỏi đường.

Đang nghĩ ngợi, phía sau bỗng nhiên truyền đến âm thanh cỏ cây bị đẩy ra.

Phó Minh Dã cũng đang lạc đường nhìn Tuyết tinh linh dưới ánh trăng, lông mày nhếch lên.

Thật tốt quá, cuối cùng cũng có người để hỏi đường rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp