Dư Âm ôm cậu nhóc bơi lên phía trên không bao lâu liền nhìn thấy Giang Nghiên vừa lúc đuổi tới đây.

Đồng tử cậu hơi co lại ngay sau đó xoay đầu để tóc dài che đi gương mặt mình.

Không thể để nhân loại thấy hình dáng Hải yêu được.

Dưới tình thế cấp bách, Dư Âm thậm chí không dám biến về hình dạng nhân loại liền ném nhóc con trong tay cho Giang Nghiên sau đó vẫy đuôi nhanh chóng bơi đi mất.

Giang Nghiên bỗng nhiên bị ném qua một tên nhóc liền luống cuống tay chân mới bắt được, xong rồi nhìn lại chỉ có thể thấy được một đoạn đuôi cá biến mất nơi biển sâu.

Với cả một mái tóc dài tựa rong biển.

Tầm mắt của người thường dưới nước rất ngắn, nhịn thở lâu còn bị thiếu oxy, nếu hắn thực sự là người thường chỉ sợ là cho rằng mình gặp ảo giác.

“... Thật là, trốn cái gì nha. Ở đây ai còn không phải là yêu quái cơ chứ.” Giang Nghiên bĩu môi.

Cơ mà cũng chẳng thể trách nhóc Hải yêu này được, đạo hạnh của hắn tương đối cao, đối phương không biết hắn cũng là yêu.

An toàn của nhóc con này tương đối quan trọng, Giang Nghiên từ bỏ ý nghĩ đuổi theo Dư Âm, nhanh chóng bơi về mặt biển ôm theo nhóc con trồi lên mặt nước.

“Đứa nhỏ ở chỗ này!” Hắn hô.

“Thật tốt quá, tìm được đứa nhỏ rồi!”

“Geoffrey, Geoffrey của mẹ!” Mẹ đứa nhóc nhanh chóng chạy qua ôm lấy cậu đặt lên bờ cát làm hồi sức cấp cứu cho nhóc.

Geoffrey phun ra một ngụm nước, mê mang mở mắt ra: “Mẹ...”

“Hình như con nhìn thấy mỹ nhân ngư.” Trước khi cậu hôn mê, cậu nhìn thấy một cái đuôi dài của mỹ nhân ngư tới cứu mình tựa như truyện cổ tích vẫn viết vậy.

“Con không sao là tốt rồi!” Mẹ cậu nhóc gắt gao ôm cậu: “Doạ chết mẹ rồi, cứu con không phải là mỹ nhân ngư, là anh trai này⸺ ơ, người đâu?”

Giang Nghiên giao cậu nhóc vào tay mẹ liền lén quay lại nước đi tìm Dư Âm.

Đoạn xúc tu kia rõ ràng không tầm thường, để nhóc hải yêu một mình đi đối mặt, hắn lo sẽ xảy ra chuyện.

-

Thích Bạch Trà nhìn quái vật biển khổng lồ trước mắt, trong tay hoá ra một cánh cung bằng băng.

Bề ngoài thứ này có nét giống bạch tuộc, cái đầu lớn chừng bằng ba cái đầu cá voi xanh, đứng gần thậm chí không thể thấy rõ toàn bộ nó. Đôi mắt nó trừng lớn như chuông đồng, miệng mở to chảy ra chất nhầy sền sệt. Trong miệng nó tuy không có răng nhưng chỉ cần hút một cái là có thể nuốt vào vô số nước biển và cá tôm.

Trên người còn có mấy vạn xúc tu không ngừng múa may, dựa vào giác hút bắt lấy con mồi nó muốn. Số lượng xúc tu nhiều không đếm xuể đong đưa, bầy cá đi ngang qua đều không một con may mắn thoát khỏi khiến cho cả tảng lớn cá chết dính ở xúc tu tựa như tiêu bản.

Không biết có phải nên nói đây là thiên đường của người yêu thích xúc tu không, dù sao tuyệt đối là ác mộng đối với người có hội chứng sợ lỗ.

Cái đầu nó quá lớn, xúc tu vừa nhiều vừa dài, Thích Bạch Trà không cách nào tới gần, chỉ có thể công kích từ xa.

Sinh vật này hiển nhiên không thuộc bất kỳ giống loài nào của thế giới này, là vật xâm lấn từ thế giới khác.

Tay trái Thích Bạch Trà cầm cung, tay phải ngưng tụ một băng tiễn, kéo cung cài tên, nhắm ngay đôi mắt to lớn của quái vật bạch tuộc.

Hắn không thể đánh nhau với quái vật ngay tại nơi này, quá gần mặt biển, cách bờ biển chỉ có vài trăm mét, trên bờ biển còn có vô số con người, nếu như chiến đấu tới gần một chút sẽ khiến khắp nơi đều là xác chết.

Hắn cần dẫn dụ quái vật tới vạn mét nơi biển sâu. Chiều sâu đó đủ để giao đấu, kể cả có giải trừ phong ấn cũng sẽ không ảnh hưởng đến mặt biển.

Thích Bạch Trà buông lỏng tay, một mũi tên chuẩn xác bắn trúng tròng mắt bạch tuộc.

Vô số xúc tu của bạch tuộc thậm chí không có một cái kịp phản ứng tròng mắt đã bị bắn nổ, tróc từ trong ra để lại một cái lỗ trống.

Nó ngưng một chớp mắt, sau đó xúc tua điên cuồng nhào tới, như muốn xé thịt lột da Thích Bạch Trà.

Thích Bạch Trà đã sớm nhân thời gian nó ngưng trệ nhanh chóng lao về phía đáy biển.

Đối với nhân loại, chỗ càng sâu nơi đáy biển càng đáng sợ, biển sâu vạn mét là nơi thần bí mà nhân loại không thể thăm dò.

Thần minh và bạch tuộc hiển nhiên không bị trói buộc ở điểm này nên thể đi lại tự nhiên ở đáy biển. Thích Bạch Trà cố ý dụ dỗ để bạch tuộc đuổi theo nên thả chậm tốc độ để nó có thể đuổi kịp.

Bạch tuộc không ngừng vươn xúc tu thô dài ra muốn bắt lấy hắn, mỗi lần lại chỉ còn cách một chút thế nhưng vẫn hụt. Nó phẫn nộ đuổi theo, mở to cái miệng như bồn máu muốn hút Thích Bạch Trà vào trong.

Bạch tuộc hít sâu một hơi, hàng tấn nước biển theo đó chảy vào miệng, vô số bầy cá biển liền bị lực hút này kéo theo vào miệng nó.

“Không xong rồi, con quái vật kia lại tới nữa!”

“Ô ô ô tui sợ quá!”

“A a a a a tui không muốn chết aaa!”

Nhóm cá biển sợ hãi hét lên, Thích Bạch Trà có thể nghe hiểu ngôn ngữ của chúng.

Hắn xoay người dừng lại, tay thi pháp triệu nước biển tới, ngưng tụ thành một kết giới bằng băng lớn ngăn cản cơn lốc này.

Vạn vật chúng sinh Thần đều đối xử bình đẳng. Hắn đã bảo vệ nhân loại trên bờ cũng sẽ bảo vệ cá tôm trong biển.

Huống hồ, hắn cùng với Hải Thần đang ngủ say trước đây có quan hệ không tồi. Nhân duyên của Tuyết Thần rất tốt, các mối quan hệ với Tự Nhiên Chi Thần đều tốt đẹp, thay người bạn cũ chăm sóc một chút cho con dân của hắn cũng là chuyện nhỏ không tốn sức gì.

Từng nhóm cá liên tiếp va phải kết giới, bị đâm cho đầu váng mắt hoa, cũng may bảo vệ được tính mạng.

“Ai nha, hình như tui có chút choáng váng...”

“Tui chết rồi sao? Nơi này là thế giới hải dương sao? Hay là trong bụng quái vật?”

“Các ngươi tỉnh hết cho ta! Không chết, chúng ta được vị đại nhân kia cứu!”

“Ủa?”

Nhóm sinh vật biển đều hướng ánh mắt về phía đó. Chỉ thấy sâu bên trong biển, con quái vật bạch tuộc to lớn mấy ngày nay làm chúng nó mới nghe tiếng đã sợ vỡ mật đang đứng đối diện với một nhân loại, cách xa về hình thể, dưới sự đối lập này khiến nhân loại càng thêm nhỏ bé.

Nhưng Bạch tuộc bị mù một mắt mà trong tay nhân loại lại cầm cung tiễn.

Không, có thể không dùng bất kỳ trang bị gì vẫn hiên ngang đứng dưới đáy biển tay không chiến đấu cùng bạch tuộc tuyệt đối không phải nhân loại.

“Là Hải Thần đại nhân thức tỉnh ư?”

“Không, nếu như Hải Thần đại nhân thức tỉnh thì toàn bộ sinh mệnh của hải dương đều sẽ có cảm giác.”

“Đó là ai?”

“Đó là Tuyết Thần đại nhân.” Một âm thanh già nua nói.

“Ai, Quy gia gia?” nhóm sinh vật biển tò mò hỏi.

Rùa vỏ trắng sinh sống ở tận độ sâu 8000m dưới đáy biển, tuổi thọ có thể đạt tới hơn 4000 năm, là chủng loại mà hiện tại nhân loại còn chưa phát hiện ra. Mặc dù không tu luyện thành tinh thế mà đã sinh linh trí.

“Không nhìn thấy tường băng cùng với băng tiễn trong tay ngài ấy sao? Đó chính là năng lực của Tuyết Thần. Rất lâu trước đây, đại bộ phận thế giới đều là sông băng và đại dương, Tuyết thần đại nhân và Hải Thần đại nhân của chúng ta có quan hệ vô cùng tốt. 4000 năm trước Hải Thần đại nhân còn chưa ngủ say, ta còn là một con rùa trắng nhỏ, mỗi khi bầu trời đổ tuyết sóng biển sẽ vui mừng nhảy lên bắt lấy, đó chính là lúc Tuyết Thần đại nhân tới tìm Hải Thần đại nhân chơi, Hải Thần đại nhân nhà ta đi nghênh đón.” Trong mắt lão Rùa trắng mang theo hồi ức: “4000 năm, ta rốt cục có thể gặp Thần minh đại nhân thêm một lần.”

Thích Bạch Trà bảo vệ một nhóm sinh vật biển ra phía sau: “Các ngươi tránh xa một chút, nơi này giao cho ta.”

Nhóm sinh vật biển lập tức nghe lời bơi ra xa, tránh một chỗ trộm nhìn lại xem.

Có lẽ ý thức được mình không phải đối thủ của Thích Bạch Trà, Bạch tuộc liền xoay người định chuồn mất.

Thích Bạch Trà dùng nước biển ngưng tụ thành một sợi dây thừng cuốn lấy bạch tuộc, bó nó lại thành một cục kéo vào đáy biển.

Thật cảm tạ tuyết và nước đều cùng nguồn gốc nên sức mạnh của nước biển hắn cũng có thể điều động.

Bạch tuộc bị kéo đi vài trăm thước, hiển nhiên là không dám tới gần đáy biển nên liều mạng giãy giụa, thậm chí không tiếc tự cắt mấy trăm xúc tu hòng chạy thoát.

Xúc tu trên người nó không biết có mấy vạn cái, cắt đi mấy trăm cái chỉ như me già rụng một chiếc lá, dáng vẻ cùng lúc chặt đứt một đám xúc tu rất khó coi. Dưới đáy biển không biết tồn tại thứ gì làm nó rất là kiêng kị, liều mạng đào tẩu.

Thích Bạch Trà không chút khách khí trói nó lại một lần nữa tiếp tục kéo xuống đáy biển.

Rất nhanh đã đến chỗ sâu nhất của biển rộng.

Đáy biển xuất hiện một lốc xoáy rất lớn với lực hút cực mạnh, cuồn cuộn không ngừng cuốn lấy sinh vật cách nó mấy trăm mét.

Đó là... cái khe nơi biển sâu.

Cũng chính là lỗ hổng thời không.

Thời không lỗ hổng liên quan đến thời gian và không gian. Ngoại trừ Thần Thời gian và Thần Không gian, chỉ có Chủ thần có thể lĩnh ngộ ý nghĩa của thời gian và không gian. Đối với các vị thần minh khác, thời không thuộc về vốn tri thức cao thâm khó đoán. Ngay cả hắn cũng không thể khiến thời gian quay ngược, xé rách không gian.

Vì vậy, để có thể sửa loại lỗ hổng thời không này, hắn cần phải giải trừ toàn bộ phong ấn pháp lực.

Dù chỉ là lỗ hổng tầng ozone nho nhỏ lần trước hắn cũng phải sử dụng trạng thái toàn lực mới có thể tu sửa.

Những Vạn Vật Chi Thần, Kỹ Nghệ Chi Thần, còn có Tà Thần - Kỳ Nguyện Chi Thần, đều không có sẵn năng lực tu sửa lỗ hổng thời không. Nghĩ lại Tà Thần cũng sẽ không làm loại chuyện tốt này cho nên cũng chỉ có Tự Nhiên Chi Thần có thể gánh cái trọng trách này.

Thích Bạch Trà không cởi bỏ phong ấn ngay lúc này. Hắn chỉ muốn tới xem qua tình hình một chút, bây giờ tình huống cũng tạm ổn. Phó tiên sinh còn ở trên bờ chờ hắn, bây giờ mà hắn sửa lại lỗ hổng, Phó tiên sinh có lẽ sẽ bất đắc dĩ mà tưởng hắn đã chết.

Bạch tuộc này là đến từ thế giới khác, hắn định cứ thế ném nó về.

Lực hút của lốc xoáy rất lớn, Thích Bạch Trà không cần tốn nhiều sức liền ném bạch tuộc vào trong.

Nhìn thấy không còn bóng dáng bạch tuộc, Thích Bạch Trà xoay người định bơi lên trên.

Bỗng nhiên, một cây xúc tua từ lốc xoáy vươn tới, quấn lấy eo Thích Bạch Trà kéo hắn vào bên trong.

Thích Bạch Trà nhanh chóng chặt đứt xúc tu này, một cái khác lại sớm lao tới cuốn lấy mắt cá chân hắn hung hăng kéo xuống.

Thề sống chết cũng muốn kéo theo cái đệm lưng.

... Con quái vật này thế mà còn biết dương đông kích tây, cái đầu to tướng kia của nó hóa ra cũng không phải để trang trí.

Lực hút từ thời không rất khó chống đỡ, trong tích tắc Thích Bạch Trà còn muốn giải trừ phong ấn sau đó lao ra từ lốc xoáy, nghĩ lại lại từ bỏ ý nghĩ này.

Không được, không còn kịp rồi, nếu như vẫn bị cuốn vào, thần lực thời kỳ toàn lực của hắn sẽ khiến cho một khoảng lớn không gian của hai thế giới này sụp xuống, đây cũng chính là lý do thần minh không thể thông qua lỗ hổng thời không đi qua thế giới khác.

Đây là pháp tắc của mọi thế giới.

Tuyệt đối không thể giải trừ phong ấn.

Thích Bạch Trà buông lỏng tay, tùy ý để mình bị cuốn vào lốc xoáy biến mất không thấy bóng dáng.

Coi như là đi du lịch ở thế giới khác một thời gian... chỉ sợ là Phó tiên sinh phải lo lắng cho hắn rồi. Thích Bạch Trà sầu lo lại bất đắc dĩ.

Chỉ mong lúc về không quá muộn, hắn không muốn xuất hiện ở lễ tang của chính mình đâu.

Một giây sau khi Thích Bạch Trà biến mất hoàn toàn trong lốc xoáy, Phó Minh Dã xuất hiện.

Thời gian y xuống nước với thời gian Thích Bạch Trà xuống nước quả thực rất gần. Hắn vào nước là muốn đi tìm tung tích Thích Bạch Trà, chỉ có bảo đảm Thích Bạch Trà bình yên vô sự, hắn mới có tâm trạng rảnh rỗi đi cứu đứa nhỏ kia.

Chiều sâu nhân loại có thể xuống dưới nước không sâu, ban đầu y lặn xuống khu vực lặn biển tìm kiếm, không thấy đâu, sau đó mọi người trên bờ hô hoán nói tìm được đứa nhóc rồi khiến dự cảm bất thường trong lòng hắn càng thêm nghiêm trọng.

... Liệu có phải xúc tu quái vật kia sau khi bắt đi đứa nhỏ, phát hiện ra mục tiêu lớn hơn là Trà Trà, liền từ bỏ đứa bé kia, mang Trà Trà đi mất?

Phó Minh Dã lập tức bơi xuống dưới đồng thời thả thần thức tìm tơi Trà Trà rơi xuống.

Y cảm thấy một cái xúc tu kỳ lạ của quái vật đang đi với tốc độ cực nhanh xuống dưới.

Nhất định chính là nó, nó cột lấy Trà Trà bơi xuống dưới!

Tưởng tượng đến dáng vẻ sợ hãi bất lực của Trà Trà lúc gặp phải quái vật, bị nó kéo xuống biển sâu khiến lòng Phó Minh Dã nóng như lửa đốt.

Trên tay Trà Trà mang nước mắt giao nhân có thể giúp Trà Trà tự do hô hấp và không chịu ảnh hưởng từ lực nén, nhưng con quái vật kia bất cứ lúc nào cũng có thể làm hại đến Trà Trà...

Phó Minh Dã lập tức đuổi đến đây, trên đường gặp phải Hồ yêu và Hải yêu cũng lười qua nhìn một cái. Tốc độ của y rất nhanh, Dư Âm và Giang Nghiên thậm chí còn không nhận thấy được sự tồn tại của y.

Cuối cùng lại vẫn là chậm một bước, y cảm thấy thứ kia đã biến mất.

Khắp hải vực đều không cảm nhận được hơi thở của quái vật kia, thần thức của y dừng lại ở chỗ này.

Một cái lốc xoáy biển sâu.

Một cái khe hở thời không.

Phó Minh Dã nhìn lốc xoáy đáng sợ, hai mày hung hăng nhíu lại ngay cả ngón tay cũng phát run.

Chẳng lẽ Trà Trà bị quái vật kia kéo vào bên trong...

Phó Minh Dã không cần nghĩ ngợi đuổi theo vào lốс xoáy.

Pháp tắc cái gì cũng gạt qua một bên, pháp tắc cũng không quan trọng bằng Trà Trà.

Nhưng hắn cũng nhớ rõ rằng không thể giải trừ phong ấn. Nhỡ đâu giải trừ phong ấn khiến không gian nơi này xụp, cũng sẽ hại đến Trà Trà.

Phó Minh Dã không dám mạo hiểm chút nào.

Tác giả có lời muốn nói:

Kỳ Dạ: Nghĩ đến dáng vẻ sợ hãi bất lực của Trà Trà lúc gặp phải quái vật, bị kéo vào biển sâu làm ta vội muốn chết, đau lòng muốn chết, ta muốn nhanh chóng tới cứu em ấy!

Quần chúng hóng hớt từ bên kia màn ảnh.

Trà Trà một đao chặt đứt xúc tu của bạch tuộc.

Trà Trà một mũi tên bắn nổ tròng mắt bạch tuộc.

Trà Trà dùng dây thừng bó bạch tuộc thành một cục kéo bạch tuộc vào biển sâu, bạch tuộc tự cắt bỏ xúc tu muốn chạy trốn lại bị hắn trói về.

Trà Trà ném bạch tuộc vào lốc xoáy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play