Thích Bạch Trà quay đầu nhìn lại, người đến có làn da tái nhợt, mũi cao thẳng, cánh môi cùng với đôi mắt đều đỏ tươi nhìn rất đẹp.

Đương nhiên là đẹp, Huyết tộc và tộc Tinh Linh đều không hề xấu chút nào.

Chắc chắn đây là một con ma cà rồng.

Vận khí không tốt cũng không xấu. May là hắn vừa định tìm một người qua đường hỏi chuyện đúng lúc lại có một người đi ngang. Không may ở chỗ người đến không phải Tinh linh, không phải người lùn mà lại là Huyết tộc.

Vấn đề không lớn, tộc Tinh linh tuy là nguồn gốc thức ăn của Huyết tộc nhưng cũng không phải duy nhất. Trước khi bốn vị thần mất tích, Thần Tinh linh đã hạ một kết giới bảo vệ ngăn trở không cho hai tộc chạm mặt. Huyết thần cũng hạ lệnh cho Huyết tộc không được phép uống máu Tinh linh.

Dưới sự bảo vệ của hai vị Thần, hai tộc chung sống hoà bình rất nhiều năm. Cho đến khi thần minh mất tích khiến kết giới mất đi hiệu lực, Huyết tộc mới bắt đầu trở nên lớn mật.

Bởi vì e ngại mệnh lệnh của Huyết thần, dù Huyết tộc phát hiện mùi vị máu của Tinh linh vô cùng đặc biệt cũng không dám công khai bắt giết, chỉ dám mỗi lần bắt mấy tinh linh mang về lâu đài cổ định kỳ lấy máu làm đồ ăn.

Chỉ kẻ điên như Daniel mới dám không kiêng kỵ gì một lần hút khô một Tinh linh.

Cho nên Tinh linh gặp phải Huyết tộc cũng không nhất định rằng sẽ mất mạng.

Huống chi Thích Bạch Trà lại không phải tinh linh. Nếu đối phương thực sự muốn hút máu hắn, hắn đánh một phát là được. Lễ phép không hỏi được đường vậy đành phải dùng bạo lực.

Phó Minh Dã đi về phía Thích Bạch Trà.

Bước đi của y trầm ổn, biểu cảm bình tĩnh.

Xem ra cũng không phải là ma cà rồng đã giết chết Ferry. Nếu là hung thủ, nhìn thấy sự tồn tại của hắn thì phải biểu hiện khiếp sợ mới đúng.

Thích Bạch Trà phân tích một cách lý trí.

Chỉ cần không phải ma cà rồng hung dữ ác độc thì đều có thể giao lưu.

Tuyết Thần vốn yêu thích hoà bình không thích đánh đánh giết giết, dùng phương pháp bạo lực để giải quyết vấn đề.

Tuyết tinh linh ngồi trên tảng đá nâng khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp lên, khiếp đảm nhu nhược hỏi: “Ta bị lạc đường trong rừng rậm, anh mang ta đi ra ngoài có được không?”

Bước chân Phó Minh Dã lập tức phanh lại.

Cũng là kẻ lạc đường?

Vậy không có giá trị lợi dụng.

Vì thế Thích Bạch Trà trơ mắt nhìn ma cà rồng đang đi về phía mình lại dường như không có việc gì đổi phương hướng, lách qua trước mặt hắn.

Hoàn toàn làm lơ hắn.

Thích Bạch Trà: “...”

Hắn liền nhanh chóng đứng dậy đuổi theo.

Đi theo đối phương cũng tốt hơn so với hắn ở chỗ này lang thang không có mục tiêu.

Thích Bạch Trà không có thời gian chờ người đi ngang qua tiếp theo. Điều khiến hắn lo lắng chính là tốc độ dòng chảy thời gian ở hai thế giới thường sẽ không giống nhau, hắn cũng không rõ tỷ lệ này là nhiều hay ít. Nếu như một phút ở đây bằng một năm ở thế giới của hắn vậy sau khi hắn trở về có khi không những không kịp lễ tang của mình mà ngay cả lễ tang của Phó tiên sinh cũng bỏ lỡ.

Muốn trở về, phải tìm được khe hở thời không ở thế giới này. Điều quan trọng là thế giới lớn như vậy muốn tìm được vốn dĩ nói dễ hơn làm. Ngay cả một tấm bản đồ thế giới hắn cũng không có.

Phó Minh Dã đi chưa được mấy bước, liền phát hiện Tinh linh kia đi theo phía sau.

Hắn không thích bị theo dõi, xoay người cao ngạo lạnh lùng nói: “Đừng đi theo ta.”

Tuyết tinh linh nói: “Tiện đường.”

Ma cà rồng cười nhạo: “Ngươi chỉ là một con Tinh linh lạc đường lấy đâu ra tiện đường?”

“... Anh không có chút lòng thương nào sao?”

“Một ma cà rồng không uống máu của ngươi chính là lòng thương lớn nhất rồi.”

Tuyết tinh linh cắn môi dưới, mặt mày đáng thương, ánh mắt tủi thân.

Ma cà rồng khắc nghiệt nói: “Muốn khóc lóc về nhà tìm mẹ đi!” Tốt nhất là doạ chạy con Tinh linh này đi, hắn thật sự không thích tiếp xúc với bất luận sinh vật nào khác ngoài Trà Trà.

Tà Thần đại nhân không hề có thiện tâm.

“Ta muốn về nhà, nhưng ta tìm không thấy đường về nhà.” Tuyết tinh linh ưu sầu nói: “Tiên sinh nhà ta còn chờ ta ở nhà. Ta còn không quay về, ảnh không tìm thấy ta nhất định sẽ lo lắng.”

Tinh linh này còn kết hôn rồi.

“Ừm.” Quỷ hút máu không hề có chút tâm đồng tình nào: “Liên quan gì đến ta?”

Tuyết tinh linh giương mắt nhìn lại nhíu hàng mi xinh đẹp, cặp mắt đều là sầu lo.

Dáng vẻ kia đột nhiên đánh thẳng vào trái tim Phó Minh Dã.

Hắn thật sự rất lo lắng.

Không tìm thấy Trà Trà nhà mình, Phó Minh Dã cũng lo lắng gần chết.

Hiện tại Trà Trà có phải cũng là dáng vẻ này, chờ y tới đón em ấy về nhà.

Suy bụng ta ra bụng người, Phó Minh Dã có thể lý giải một chút tâm tình đối phương.

Hắn đại phát từ bi: “Giữ khoảng cách 3 mét.”

Ý là cho phép Tuyết tinh linh đi theo.

3 mét là một khoảng cách an toàn. Trà Trà không thích y thân cận quá mức với sinh vật khác, bản thân Phó Minh Dã cũng không thích.

Tuyết tinh linh cảm kích cười cười: “Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn. Dù sao ta cũng không quen biết ngươi.” Quỷ hút máu cũng không quay đầu lại: “Thật không dám giấu, ta cũng đang tìm đường ra.”

Thích Bạch Trà: “...”

Vậy mới vừa rồi ngươi cao lãnh cái qué gì!!!

Hắn thật muốn dùng cánh hung hăng đập vào mặt con ma cà rồng này.

-

Lắng nhằng nửa ngày, cuối cùng cả hai đều là kẻ không biết đường.

Không sao cả, hai người không biết đường ở một chỗ ít nhất còn có thể dùng phương pháp loại trừ.

“Con đường này ta vừa đi rồi, không đi được.” Tuyết tinh linh có vẻ suy tư nói.

Quỷ hút máu nói: “Ta mới từ bên kia đi về phía này.”

“...”

Quá nhiều hướng đi, loại ra hai hướng vẫn còn rất loạn.

Phó Minh Dã mặt không đổi sắc dừng chân: “Thật là phiền.” Ngay cả một mảnh rừng rậm cũng không đi ra được, vậy làm sao tìm được Trà Trà ở cái thế giới to như này được.

Thật đúng là mò kim đáy bể.

Một câu này nói ra khiến cho Thích Bạch Trà khựng lại.

Hắn nhớ đến trước đây sau khi yêu nhau không lâu, lần đầu tiên hắn chủ động hẹn Phó tiên sinh đến một nhà hàng ăn cơm. Hắn đã tới rồi Phó tiên sinh lại chậm chạp chưa thấy đâu.

Hắn không thích người khác không đúng hẹn bèn gọi điện thoại qua dò hỏi, đối diện trầm mặc sau một lúc lâu mới không tình nguyện nói: “... Anh lạc đường.”

Thích Bạch Trà: “...” Cái lý do này thật là không thể ngờ tới.

Hắn nói: “Anh mở chỉ đường ra đi.”

“Anh mở rồi, anh đi theo bản đồ đó.” Phó Minh Dã buồn bực nói: “Bây giờ nó nói với anh điểm đến chính là ở 100m phía trước.”

Thích Bạch Trà: “Vậy anh mau lại đây đi.”

“Nhưng phía trước anh là một con sông.” Phó Minh Dã nói: “Chẳng lẽ bảo anh nhảy sông đi ăn hải sản sao?”

Thích Bạch Trà nghĩ nghĩ: “Đổi đường đi khác xem sao, có thể cái bản đồ này chưa cập nhật.”

“Thật là phiền.” Người đàn ông bên kia điện thoại rầu rĩ không vui: “Chắc là phải gọi nó là thứ bản đồ thiếu đạo đức.” Lần đầu tiên Thích tiên sinh chủ động hẹn y đi ăn, y còn xuất phát trước hẳn một tiếng đồng hồ, lại bị cái hướng dẫn này làm đến trễ phá hỏng cả buổi hẹn hò.

Bây giờ còn để Thích tiên sinh biết y đang trong trạng thái quẫn bách vì lạc đường.

Thật là thiếu đạo đức. Tức chết mất.

Thích Bạch Trà: “Phốc.”

Đường đường Phó đại tổng tài, lúc lạc đường còn rất đáng yêu.

Sau việc này, hình tượng thương nghiệp tinh anh của Phó Minh Dã hoàn toàn dập nát, khiến cho Thích Bạch Trà thay đổi cái nhìn về y.

Lúc ma cà rồng kia nói ra ba chữ này ngữ khí giống như đúc với Phó tiên sinh, ngay cả âm cuối cũng kéo dài ra rồi trầm xuống.

Thích Bạch Trà chợt thất thần.

Hắn thật là sốt ruột điên rồi, mới rời đi không bao lâu đã nhớ Phó tiên sinh như vậy, ngay cả con ma cà rồng mới thuận miệng nói ra ba chữ đã liên tưởng đến y.

Phó tiên sinh sao có thể ở chỗ này cơ chứ? Phó tiên sinh còn đang trên bờ biển một thế giới khác chờ hắn trở về.

“Ê.” Hai mắt màu đỏ của quỷ hút máu lạnh lùng đảo qua.

Thích Bạch Trà: “Sao?”

“Cách ta 3 mét.” Đối phương nhắc nhở.

Thích Bạch Trà cúi đầu nhìn, hoá ra vừa nãy thất thần không chú ý khoảng cách nên bước nhiều hơn hai bước.

Hắn lui ra sau: “So đo đến mức như vậy sao?”

“Ngươi cách xa ta một chút.” Ma cà rồng không khách khí nói: “Ta là có người đã có gia đình rồi.”

Thích Bạch Trà: “?”

Có gia đình thì có gia đình, sao phải dùng cái giọng khoe khoang như thế nói ra?

Làm như mình anh kết hôn không bằng.

“Anh suy nghĩ nhiều rồi.” Thích Bạch Trà thành thật nói.

Hån cũng sẽ không coi trọng bất luận sinh vật nào ngoài Phó tiên sinh.

Ma cà rồng cười lạnh: “Vừa rồi ngươi phát ngốc nhìn ta chằm chằm tưởng ta không thấy sao? Mặc dù ta rất tuấn tú khiến ngươi có thể vượt qua giống loài mà yêu ta, nhưng dáng vẻ tinh linh này của ngươi không đẹp bằng một phần vạn vợ nhỏ nhà ta, ta nhất định không coi trọng ngươi đâu, chết tâm đi.”

Ở thế giới kia, với thân phận và vẻ ngoài của Phó Minh Dã khiến y được rất nhiều người ái mộ, trong đó có rất nhiều phụ nữ đã có chồng, ngay cả việc tham gia một bữa tiệc cũng có rất nhiều người cố ý ngã vào lồng ngực y. Phó Minh Dã sớm đã học được phương pháp “Bóp chết tâm kẻ ái mộ từ trong nôi”.

Thích Bạch Trà: “???”

Vừa nãy hắn thất thần chỉ là vì nhớ tới Phó tiên sinh, con ma cà rồng này tự mình đa tình cái gì?

Hơn nữa dáng vẻ Tuyết tinh linh đã vô cùng xinh đẹp đáng yêu, vợ nhỏ nhà hắn chẳng lẽ là giá trị nhan sắc bằng với thần tiên hay sao?

“Ta đã kết hôn.” Thích Bạch Trà nhấn mạnh: “Ta cũng muốn về nhà tìm tiên sinh nhà ta.”

“Vậy là tốt nhất.” Quỷ hút máu hừ nhẹ: “Ta tìm vợ nhỏ của ta, ngươi tìm tiên sinh nhà ngươi, không ai liên quan đến ai.”

Thích Bạch Trà nhạy bén hỏi: “Vợ nhỏ nhà ngươi cũng mất tích sao?”

Quỷ hút máu như là bị chọc trúng chỗ đau, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Hắn trầm mặc hồi lâu, nói: “Không, là ta mất tích. Thân phận hiện tại của ta và ngươi giống nhau đều là kẻ lạc đường.”

Loại cảm giác lưu lạc thiên nhai này là sao đây.

Yên tĩnh một lát, lá cây chồng chất trên mặt đất bỗng nhiên có động tĩnh.

Một đôi tay của người lùn đẩy cửa động che giấu bởi lá cây ra, bò lên từ nền đất.

Hắn vừa thò đầu ra liền nhìn thấy một ma cà rồng một tinh linh cúi đầu nhìn chăm chú vào hắn.

Người lùn khựng lại một lát.

Tinh linh lại ở cùng một chỗ với ma cà rồng?

Phản ứng đầu tiên của Người lùn chính là tinh linh bị ma cà rồng bắt được. Đám ghê tởm thích hút máu kia rất thích làm loại chuyện này, bắt giữ tinh linh sau đó uống máu bọn họ.

Mỗi người lùn đều lấy bảo vệ tinh linh làm nhiệm vụ của mình, hắn lập tức nhảy lên, thân thể nhỏ bé che trước mặt Thích Bạch Trà: “Cút trở về lâu đài cổ của các ngươi đi! Đừng tưởng có thể mang tinh linh đi.”

Phó Minh Dã nhướng mày: “Lâu đài cổ ở đâu?”

“Lâu đài cổ ở bên kia!” Người lùn không chút do dự chỉ phương hướng đến lâu đài cổ.

Phó Minh Dã đi không chút do dự.

Con tinh linh này vừa nhìn là biết thuộc dạng một hỏi ba không biết, quay lại nơi ở của ma cà rồng y nới có thể nắm được nhiều tin tức hữu dụng.

Người lùn há hốc mồm.

Cứ vậy mà đi rồi? Gã còn chưa cả rút vũ khí đâu.

Đây quả thực là con ma cà rồng tốt nhất gã từng gặp.

Hơn nữa một con ma cà rồng vì sao lại muốn hỏi lâu đài cổ ở đâu?

Người lùn không rảnh tự hỏi mấy chuyện này, nhìn Tuyết tinh linh đang đứng một bên quan tâm hỏi: “Không dọa đến cháu chứ?”

Thích Bạch Trà: “Không có.”

“Vậy là tốt rồi. Ta hộ tống cháu quay về Rừng Tinh Linh.” Người lùn nhiệt tình nói: “Đúng lúc ta cũng phải đi tộc Tinh Linh lấy tinh hạch để chế tạo vũ khí.”

Tinh linh ra ngoài quá nguy hiểm, bởi vậy công tác vận chuyển tinh hạch và đưa vũ khí đều giao cho người lùn. Máu của tộc Người Lùn đối với Huyết tộc là kịch độc, vậy nên đi ra ngoài vô cùng an toàn.

Thích Bạch Trà quay đầu lại nhìn bóng dáng quỷ hút máu càng lúc càng xa, gật gật đầu.

Người lùn lải nhải: “Cháu thế mà lại gặp Daniel, nếu như ta đến chậm một bước cháu đã mất mạng rồi, tên kia quá hung tàn.”

Thích Bạch Trà: “... Không nhìn ra.” Quá tự luyến thì còn được.

“Cháu quá ngây thơ rồi, còn nhỏ như vậy không nên chạy ra ngoài. Thế giới bên ngoài rất nguy hiểm."

“Có nơi nào nguy hiểm như vậy sao?” Thích Bạch Trà mặt không đổi sắc hỏi.

Giống như nơi có khe hở thời không sẽ xảy ra dị động vậy. Ví dụ như ô nhiễm không khí, lốc xoáy nơi đáy biển... Tìm được nơi dị thường của thế giới này rất có khả năng sẽ tìm được lỗ hổng thời không.

“Ma cà rồng còn chưa đủ nguy hiểm sao?”

“Ý ta nói là có còn sự nguy hiểm gì khác không?”

“Khác? Ta không biết, vương quốc ngầm dù sao cũng rất an toàn. Cơ mà gần đây hình như đáy biển xảy ra nội chiến, mà thôi kệ nó, bọn họ xảy ra nội chiến thì tốt quá, bận bịu sẽ không rảnh cả ngày nghĩ cách bao phủ lục địa. Dù sao sau khi thần minh mất tích, ngày tháng đã không còn thái bình...”

Đáy biển.

Thế giới 493 là thế giới Hải Dương, khả năng xuất hiện khe hở thời không ở đáy biển đúng là cao hơn lục địa.

“Chuyện Thần minh mất tích là như thế nào vậy?” Thích Bạch Trà hỏi.

Giống loài của thế giới này hiển nhiên đều biết sự tồn tại của thần minh.

Hắn nhớ hệ thống Ca Hậu nói đến nữ thần Pudala, hắn liền gửi tin tức đến ba vị thần minh của thế giới này, kết quả là không một lời hồi đáp. Hải thần lại càng ở trạng thái không có kết nối.

Thần minh thế giới này làm sao vậy?

“Cháu không biết chuyện này?” Người lùn ngạc nhiên nói: “Cháu chắc là tiểu tinh linh mới sinh mấy năm gần đây đi.”

“Đúng vậy.” Tuyết Thần vạn vạn tuổi mặt không đổi sắc nói.

“Chuyện là thế này...” Người lùn liền từ từ kể ra lịch sử thế giới 493.

Chuyện còn chưa nói xong, bọn họ đã đi tới Rừng Tinh Linh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play