Hơi thở nóng rực phả bên tai khiến Thích Bạch Trà ngứa ngáy.
Thích Bạch Trà cúi đầu nhìn chăm chú cánh tay Phó Minh Dã đang quàng lên hông mình, chần chờ nói: “Cái này không tốt lắm đâu? Em sợ ngày mai không còn sức để chơi nữa...”
“Nếu mệt thì ngày mai nghỉ ngơi ở khách sạn một ngày, ngày kia đi chơi cũng không muộn.” Phó Minh Dã nói.
Dù sao bọn họ cũng không vội. Giá phòng tuy cao nhưng đối với họ nhỉ như chín trâu mất một sợi lông.
Thích Bạch Trà bình tĩnh, đột nhiên xoay người ôm cổ Phó Minh Dã hôn lấy người kia.
Sửa xong cái khe ở Tây Hải hẳn lại phải tiêu tốn mấy tháng để phong ấn Thần lực, đêm nay phóng túng một chút thì đã sao.
Ánh mắt Phó Minh Dã tối xuống đáp lại nụ hôn của hắn, bỏ đi khăn tắm trên người rồi vội vàng áp người kia lên giường.
Sóng biển từng đợt đánh lên bờ cát, thuỷ triều là lúc nước biển dâng lên mãnh liệt, tựa hồ có thể đánh vỡ cửa sổ pha lê rồi tràn vào phòng ngủ.
Thích Bạch Trà theo tiết tấu của Phó Minh Dã như chìm nổi trong sóng biển. Cảm giác bản thân đang nằm trên một chiếc thuyền lá nhỏ trôi trên mặt biển, thân như bèo trôi lung lay sắp đổ, thân thuyền bị bọt sóng cuồn cuộn đập đến trái lay phải ngã cuối cùng cũng lật. Hắn lại như người rơi xuống biển sắp chết đuối, trồi lên mặt nước từng ngụm hớp khí, ôm lấy người phía trước như bắt lấy khúc gỗ cuối cùng.
Hai bàn tay thon dài mười ngón đan nhau khiến hai chiếc nhẫn trên ngón áp út nhẹ nhàng va chạm phát ra thanh âm lạch cạch, tiếng sóng biển dập dìu hoà cùng với tiếng thở dốc của thanh niên như một bản hoà tấu diệu kỳ. Lông mi Thích Bạch Trà nửa rủ xuống, đuôi mắt phiếm hồng như bôi phấn, xuyên thấu qua tầm mắt mông lung nhìn chằm chằm Phó Minh Dã.
Trong lúc đó Phó Minh Dã cúi đầu hôn hắn, hắn cũng ngoan ngoãn cuốn lấy sau cổ người kia chủ động ngẩng đầu phối hợp.
Bỗng nhiên cả người nhẹ bẫng, hắn bị Phó Minh Dã ôm xuống giường.
Thích Bạch Trà nhất thời giật mình ôm chặt Phó Minh Dã, thấp giọng oán giận: “Anh xuống dưới làm gì...”
Phó Minh Dã ôm hắn đi đến bên cửa sổ, mỗi bước đi liền khiến cho Thích Bạch Trà nhíu mày thở nhẹ, chỉ dám đè trọng lượng toàn thân lên người Phó Minh Dã. Phó Minh Dã kéo tấm rèm ra, ánh trăng màu bạc theo đó tràn vào khoác lên da thịt tuyết trắng nhìn như trong suốt của thanh niên.
Thích Bạch Trà theo bản năng dời mắt.
Phó Minh Dã nói: “Em nhìn xem.”
Sau khi Thích Bạch Trà thích ứng ánh sáng mới đảo mắt nhìn lại.
Trăng tròn treo trên mặt biển.
Một vầng trăng sáng treo giữa trời, mặt biển tĩnh lặng bị ánh trăng bao phủ hiện ra sóng nước thấp thoáng. Thuỷ triều vẫn không biết mệt mỏi mà lên lên xuống xuống, gió biển không tiếng động thổi qua gợn sóng hữu hình.
Đẹp đến chấn động lòng người.
Thích Bạch Trà ngẩn ra một chút lập tức chôn mặt vào cổ Phó Minh Dã: “... Kéo rèm vào đi anh.”
Tuy rằng rất đẹp nhưng mà ai còn có tâm tình thưởng thức lúc này cơ chứ... cho dù là ngoài bờ cát không một bóng người, trên biển cũng không có lấy một cái thuyền, nhưng mà cửa sổ sát đất này cùng với đánh dã chiến có gì khác nhau đâu!
Phó Minh Dã an ủi hắn: “Không ai nhìn thấy đâu em.”
“Ai nói không có ai.” Thích Bạch Trà không chịu ngẩng đầu: “Chim bay trên trời, vỏ sò trên bờ cát, cá tôm trong biển, chúng nó đều có thể nhìn thấy.”
Phó Minh Dã bật cười: “Chúng nó cũng không phải người.”
Thích Bạch Trà nâng đôi mắt chứa đầy hơi nước nhìn Phó Minh Dã: “Anh muốn ở chỗ này phải không?”
“Em không muốn, anh không ép em.”
Phó Minh Dã nói xong định kéo rèm cửa lại.
Thích Bạch Trà lại nhanh tay bắt lấy tay y.
Phó Minh Dã nhìn hắn: “Hửm?”
Thích Bạch Trà quay mặt đi, ngay cả cổ cũng đỏ rực, thanh âm nhẹ như muỗi kêu: “Tuỳ anh.”
Tùy anh, anh muốn như thế nào đều có thể làm như vậy.
Sau đó hắn liền có lý do xong việc giả bộ tức giận cấm dục Phó tiên sinh hai tháng, kế hoạch thông qua.
Cái gì? Là em ấy chủ động đồng ý? Đàn ông vào loại thời điểm này nào còn tính toán được gì nữa?
Phó Minh Dã hoàn toàn không biết dụng tâm hiểm ác của Thích Bạch Trà, chỉ cảm thấy thanh niên trong lồng ngực vô cùng ngoan ngoãn, vô cùng đáng yêu.
⸺
Phó Minh Dã mỉm cười: “Vậy anh đây liền không khách khí.”
Thích Bạch Trà hơi hơi ngẩng cổ, Phó Minh Dã liền khi nhẹ khi nặng hôn lên hầu kết mẫn cảm.
Sóng biển vẫn không ngừng nghỉ đập lên bờ cát, ánh trăng càng lên càng cao, trong không trung tối om thỉnh thoảng xẹt qua mấy chú chim Hải Âu, chẳng mấy chốc sau đó liền biến mất ở phương xa.
Ánh trăng màu bạc mạ lên sống lưng đang tựa trên kính pha lê trong suốt của thanh niên, cửa sổ bị hơi nước làm mờ hiện ra bóng dáng năm ngón tay áp lên mặt kính, trong phòng lại lần nữa tấu lên khúc nhạc hoa lệ khiến người nghe không khỏi xấu hổ mà mặt đỏ tai hồng.
Mây đen che trăng, ánh sao nhắm mắt, đàn chim đẩy nhanh tốc độ bay qua, cua ốc trốn vào cát sỏi, tiếng gió trở lại phương xa, cá tôm chìm vào đáy biển.
Vạn vật chẳng dám lại vây xem hai vị thần minh thân mật.
-
Về việc Phó tiên sinh muốn làm gì thì làm với hắn như thế nào, cầm thú như thế nào, sau đó lại ôm hắn vào phòng tắm rửa sạch sẽ như thế nào.
Thích Bạch Trà đều không muốn nhớ lại.
Lúc mệt đến mức tay cũng không nhúc nhích nổi nữa, Thích Bạch Trà mơ mơ màng màng nghĩ, đàn ông bị cấm dục hai tháng quả nhiên khủng bố như vậy.
Càng khủng bố chính là, sắp tới Phó tiên sinh còn phải cấm dục thêm hai tháng nữa. Đến lúc đó hắn lại phải dùng một lần trả hết nợ.
Thật là muốn chết.
Hôm sau, Phó Minh Dã kéo rèm lên, ánh mặt trời chiếu lên giường khiến thanh niên bất mãn trở mình lăn vào trong bóng râm.
Phó Minh Dã nói: “Trà Trà, dậy dậy.”
Thích Bạch Trà chôn mặt vào gối đầu: “Đừng gọi em.”
Phó Minh Dã kiên nhẫn nói: “Thời gian không còn sớm, đừng ngủ nữa mà.”
Thích Bạch Trà oán khí sâu nặng: “Ngày hôm qua chúng ta ngủ khi nào trong lòng anh còn không rõ sao?”
Tối hôm qua hắn cũng đã năn nỉ Phó Minh Dã: “Không còn sớm nữa, mình nên ngủ thôi anh.”
Phó Minh Dã lại trả lời như thế nào?
A, tên đáng đánh này nói: “Đây còn không phải đang ngủ sao?”
Rõ ràng hắn nói ngủ là danh từ chứ không phải động từ!
Ngày đầu tiên đến phía bên kia đại dương, bọn họ cũng không có phí chút thời gian nào, trắng đêm không ngủ.
Thật là quá tuyệt vời, Thích Bạch Trà cảm thấy ngày hôm nay hắn hoàn toàn không thể đi cứu thế giới được nữa.
Phó Minh Dã dỗ hắn: “Cũng sắp buổi chiều rồi, cứ như vậy cũng không thể không ăn cơm, đói lả ra thì phải làm sao? Anh gọi cơm trưa, ít nhiều em cũng ăn một chút nhé, ăn xong ngủ tiếp.”
Thích Bạch Trà ngồi trên giường ăn cơm trưa, nhìn ngoài cửa sổ. Ánh mặt trời sau buổi trưa là vừa đẹp, trên bãi biển đã có không ít du khách.
Bọn nhỏ ở trên bờ xây lâu đài cát, người lớn thì tấp nập xuống biển lướt sóng, bơi lội.
Thích Bạch Trà nói: “Một lát nữa chúng ta cũng đi ra ngoài đi mang theo cả thiết bị lặn nữa.” Việc chính của Phó Minh Dã xong rồi, Thích Bạch Trà còn phải làm việc chính của hắn.
Bọn họ tới vội vàng nên không chuẩn bị bất cứ thứ gì. Tuy nhiên trợ lý sinh hoạt cũng khá là tinh tế, vừa nghe mục tiêu là bờ biển Tây Hải liền lập tức chuẩn bị đầy đủ mọi thứ có thể dùng được trong biển đặt lên máy bay.
Thích Bạch Trà không định bắt đầu sửa cái khe luôn từ hôm nay, trước tiên xem qua tình trạng một chút rồi tính.
Phó Minh Dã chân thành hỏi: “Em còn có sức đi chơi sao?”
Thích Bạch Trà lạnh lẽo liếc nhìn y một cái.
Phó Minh Dã: “... Coi như anh chưa nói gì nha.”
-
Du khách vô tư ăn mặc mát mẻ đi qua đi lại trên bờ biển Tây Hải, đàn ông mặc quần đùi, phụ nữ mặc bikini, tập hợp đầy đủ các loại màu da. Bọn nhỏ vây quanh xe đẩy xếp hàng mua kem hi hi ha ha đùa giỡn. Người lớn hoặc mang kính râm nằm phơi nắng trên bờ cát, hoặc nằm trên ghế dưới ô che nắng uống nước dừa, vô cùng nhàn nhã thoải mái.
Dưới biển lại càng nhiều người bơi lội đùa giỡn còn có người mang theo ván trượt tới lướt sóng. Chuyên nghiệp hơn chút thì như Thích Bạch Trà và Phó Minh Dã vậy, mang hẳn thiết bị lặn xuống nước.
Bờ biển Tây Hải tập hợp du khách đến từ mọi nơi, đầy đủ màu da, đầy đủ chủng tộc. Trai đẹp Âu Mỹ thường xuyên có thể gặp được diễm ngộ với các mỹ nữ đến từ đủ mọi quốc gia. Phó Minh Dã và Thích Bạch Trà vừa xuất hiện ở bờ biển liền hấp dẫn không ít ánh mắt.
Bọn họ có gương mặt hoàn mỹ tinh xảo của người phương đông, làn da so với người da trắng chính hiệu cũng không thua kém chút nào, đủ để cho bất kể một nhiếp ảnh gia nào cũng có thể phát cuồng vì họ. Mỗi ngày số người Châu Á đến bờ biển Tây Hải không phải ít, thế nhưng hôm nay mới có người xinh đẹp như vậy. Vẻ đẹp vượt qua biên giới đối lập hoàn toàn với gương mặt dễ thương của những người châu á khác.
Nhiếp ảnh gia vốn muốn tới đây chụp phong cảnh đều không khỏi nhắm camera vào bọn họ.
Có cô gái ngo ngoe muốn tới thử xin chụp ảnh cùng hai người một tấm, nhưng mà vừa nhìn thấy cặp nhẫn trên ngón áp út của hai người cùng với cái nắm tay tình tứ liền sáng suốt từ bỏ ý tưởng vừa lóe này.
“Dáng người không tồi nha, bro!” Một người da trắng đi ngang qua nhiệt tình trêu chọc nói: “Chúc hai người hạnh phúc!”
Thích Bạch Trà cười cười.
“Em muốn đi lặn biển.” Thích Bạch Trà bắt đầu mặc đồ lặn vào cho mình: “Đồ lặn chỉ mang có một tới đây, anh đi bơi trước đi nhé.”
Hắn xuống đáy biển nhìn một chút rất nhanh sẽ trở lại.
Phó Minh Dã nói: “Anh ở trên bờ chờ em.” Trong biển nhiều người như vậy, y thật sự không muốn tắm chung với nhiều người.
Thích Bạch Trà gật gật đầu, xoay người đi về phía bờ biển.
-
“Oa, thật chuyên nghiệp.” Giang Nghiên nằm bắt chéo chân dưới ô che nắng, một tay bưng ly nước trái cây, một tay cầm ống nhòm: “Thế mà có người mặc hẳn một bộ trang bị lặn đi bơi.”
Người nọ mặc đồ lặn, Giang Nghiên nhìn không rõ mặt. Cái này không quan trọng, hắn vốn dĩ cũng chỉ là tùy ý nhìn xem rất nhanh đã chuyển ống nhòm qua hướng khác.
Dư Âm đang ngồi dưới đất chơi lâu đài cát với một nhóc con tóc vàng mắt xanh.
Vốn dĩ chỉ có một mình nhóc con kia ngồi xổm chơi lâu đài cát, Dư Âm nhìn thấy liền cùng cậu nhóc kia chơi. Dư Âm làm ra toàn bộ thế giới nơi đáy biển hoa lệ, nhiều màu sắc. Từ Cung Thuỷ Tinh đến san hô rong biển cái gì cần có đều có.
Một lớn một nhỏ chơi đến vui vẻ vô cùng.
Đương nhiên, dựa theo tuổi tác của Hải yêu quy đổi ra tuổi nhân loại, số tuổi của Dư Âm cũng không khác lắm so với nhóc con năm sáu tuổi này.
Bạn cùng lứa tuổi mới có thể chơi cùng nhau vui vẻ như vậy.
“Geoffrey!” Mẹ đứa nhóc rất nhanh đã tới tìm: “Chúng ta đi bơi thôi!”
Bà mặc lên người cậu nhóc một cái áo phao: “Nói tạm biệt với anh đi con.”
Cậu nhóc đứng lên giữa hai lâu đài cát, vẫy vẫy tay, âm thanh non nớt nói: “Tạm biệt anh!”
Mãi cho đến khi bị mẹ lôi đi cậu nhóc vẫn còn lưu luyến quay đầu nhìn thế giới đại dương được xây lên từ cát.
Đột nhiên một đợt sóng to đánh tới, theo tiếng mọi người kinh hô lâu đài cát cũng sụp đổ trong tích tắc.
Thế giới nơi đáy biển bị huỷ diệt rồi.
Giang Nghiên bị nước biển đổ ập vào người, ly nước trong tay cũng bị trộn đầy nước biển. Hắn chửi thề một tiếng: “Sóng thôi mà phải lớn thế làm gì? Nước trái cây này tui làm sao mà uống tiếp được đây.”
Sóng biển ở Tây Hải vốn dĩ rất lớn, nếu không đã không phải thánh địa lướt sóng trong mắt rất nhiều người.
Dư Âm cũng bị nước biển làm ướt nhẹp cả người nhưng cậu không hề để ý mà tiếp tục chuyên chú trùng tu thế giới dưới đáy biển của mình.
Giang Nghiên nhìn cậu mà cạn lời.
Hắn thật sự là mang đến một thằng nhóc.
“Dư Âm, cậu đợi ở đây đừng đi đâu cả anh đi mua ly nước khác, cậu muốn uống vị gì? Anh mua cho cậu một ly.”
Dư Âm đắm chìm trong thế giới của mình, làm ra một con bạch tuộc sau đó lại hung hăng đẩy ngã nó.
Giang Nghiên: “... Chẹp, được rồi, anh mua hai ly giống nhau vậy.”
...
Đợi đến khi Giang Nghiên cầm hai ly nước trái cây trở về, trong đám người đột nhiên phát ra một tiếng hét lớn.
“Geoffrey!”
“Con tôi! Geoffrey không thấy đâu nữa! Vừa nãy thằng bé vẫn còn ở chỗ này!” Mẹ đứa nhóc bất lực nhìn phao bơi trống rỗng trên mặt biển.
Lông mày Giang Nghiên nhíu lại, mắt thường của nhân loại không nhìn rõ, hai mắt hồ ly của hắn lại nhìn thấy rõ ràng lúc nãy có xúc tu của một con bạch tuộc cuốn lấy nhóc con kéo vào trong biển.
Dư Âm đang ngồi dưới đất đột nhiên đứng dậy, hai tròng mắt thay đổi dần thành màu lam, dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới bờ biển, nhanh chóng hoà mình vào trong.
Giang Nghiên vội vàng bỏ hai ly nước trái cây xuống nhảy theo vào.
Nhảy xong mới bắt đầu hối hận, đây là sân nhà của Hải yêu nhà người ta, hắn nhảy theo xuống biển làm cái gì?
Cảm giác da lông ướt át thật là khó chịu a a a!!!
-
Dư Âm vừa vào biển liền hiện ra nguyên hình, đong đưa đuôi cá cực kỳ nhanh chóng đuổi theo xúc tu đang cuốn theo đứa nhóc kia.
Ở dưới biển Hải yêu đã là chủng tộc có tốc độ bơi nhanh nhất nhưng cậu cũng không đuổi kịp cái xúc tu kia.
Khoảng cách càng ngày càng xa.
...
Thích Bạch Trà vừa xuống nước liền tháo bỏ trói buộc từ bộ đồ lặn, cứ thế nhắm thẳng hướng biển sâu mà bơi.
Đang trên đường chợt thấy một cái xúc tu bạch tuộc rất lớn cuốn theo một cậu nhóc tóc vàng mắt xanh lao với tốc độ cực nhanh vào đáy biển.
Với chiều sâu đó, cậu nhóc kia chắc chắn sẽ chết.
Thích Bạch Trà quyết đoán hóa ra một phiến băng nhọn mạnh mẽ cắt đứt xúc tu sau đó nhanh chóng bơi qua đón lấy cậu nhóc, thi chú tránh nước giúp cậu bé không bị nước biển xung quanh nuốt lấy.
Lúc này Dư Âm mới đuổi tới nơi liền đụng phải Thích Bạch Trà.
Thích Bạch Trà nhìn Dư Âm mang hình dáng Hải yêu liền đưa cậu nhóc cho cậu, bình tĩnh nói: “Mang cậu bé lên bờ đi, nhớ phải thay đổi dáng vẻ của ngươi. Ta tiếp tục xuống đáy biển xem xét.”
Dư Âm gật gật đầu ôm cậu nhóc trở về.
Cùng thời gian, Phó Minh Dã cũng thấy được xúc tu cuốn đi cậu bé.
Không xong rồi, Trà Trà còn đang ở trong biển.
Phó Minh Dã lập tức không chút do dự chạy đến bờ biển nhảy xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT