Khi Ma Vương thi pháp tạo thành dao động ma lực mãnh liệt như vậy, Phó Minh Dã ở văn phòng đương nhiên nhận ra.
Y không biết rằng một kích kia là dừng trên người Trà Trà nhà mình. Phó Minh Dã vốn không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng không hiểu sao cảm thấy trong lòng không yên, giữa mày một trận đau đớn.
Theo bản năng liền muốn gọi điện thoại cho Trà Trà dò hỏi tình trạng.
Ai ngờ điện thoại kết nối xong, từ đầu kia truyền tới lại là tiếng khóc mỏng manh của Trà Trà.
“Tiên sinh, em đau...”
Chỉ một tiếng đã khiến trái tim Phó Minh Dã như bị ai bóp nghẹt, trong lòng vô cùng đau đớn.
Y muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, Trà Trà ở đâu y lập tức qua, di động lại truyền đến thanh âm tút tút bởi đối phương đã dập máy.
Gọi lại lần nữa cũng không được, Phó Minh Dã đứng ngồi không yên liền nghĩ đến dao động ma lực dị thường vừa nãy, lần theo phương hướng tìm đến đây.
Nhìn di động bị ném hỏng trên mặt đất, ánh mắt Phó Minh Dã toát lên sát ý: “Em ấy ở đâu?”
“Không phải nói chưa nhìn thấy bao giờ sao?” Tròng mắt Pascal chuyển động: “Nhưng nếu như là chủ nhân của cái di động này mà nói...”
Gã ác ý cười cười: “Hắn bị ta đánh gãy xương cốt toàn thân, đã chết rồi...”
Lời còn chưa dứt, một đoàn sương đen dày đặc hung hăng đánh về phía gã.
Pascal ngửi được mùi vị, hưng phấn đến hai mắt tỏa ánh sáng: “Ngươi là Tà Thần của thế giới này? Lực lượng tràn ngập hương vị tà ác này đối với ta chính là đại bổ.”
Đoàn sương đen kia bị hắn hút hết vào, Pascal thoải mái than thở: “Tới, nhiều một chút. Thật là có được lại chẳng phí chút công phu, ta đúng lúc thiếu một cái thần cách hắc ám, ngươi liền tự động đưa tới cửa.”
Hai mắt Phó Minh Dã phiếm hồng: “Trả em ấy lại cho ta!”
Y tức giận đến cả người phát run: “Em ấy là của ta.. Ngươi không thể động vào em ấy...”
“Không thể động hắn? Lời này nghe có chút quen tai.” Pascal cố ý làm bộ nghĩ nghĩ: “A, đúng rồi, vừa rồi lúc hắn nghe điện thoại của ngươi cũng nói như vậy, hắn bảo ta không được làm hại ngươi. Giọng điệu kia, ta nghe xong rất là không vui cho nên liền giết hắn. Ngươi nhìn xem ngươi, hắn dùng sinh mệnh làm cái giá để ta buông tha ngươi, ngươi lại vì cái gì còn muốn tự mình đưa tới cửa?”
“Câm miệng!”
“Ngươi kích động như vậy, không phải là yêu hắn đi?” Pascal làm như phát hiện được cái gì kinh hãi thế tục: “Tà Thần thế nhưng lại hiểu được thế nào là yêu?”
“...”
"Thật là trẻ con." Pascal lắc lắc đầu, cảm thấy có chút nhàm chán. Kẻ trước mắt này so với kẻ lúc trước còn trẻ hơn không ít, gã không có hứng thú chơi đùa với mấy kẻ mới sinh ra này.
“Cho dù thế nào một thế giới hoàn chỉnh đều có sáng và tối, chính và tà, ngươi là Tà Thần của thế giới này đương nhiên là trời sinh không hiểu tình yêu, chỉ có tâm lý đoạt lấy và chiếm hữu. Ngươi và ta là hai tồn tại giống nhau, sao có thể yêu hắn, ta thấy ngươi chỉ là muốn chơi hắn đi? Còn phải giả làm một người yêu dịu dàng thâm tình, lừa hắn cũng thật là vất vả.” Pascal thở dài: “Hà tất phải ép mình? Phóng thích bản tính của ngươi chẳng phải ngươi càng thêm vui sướng.”
Ma Vương đương nhiên không phải là xử nam ngây thơ, gã ở địa ngục làm tình với ma nữ, coi những bạn giường đó thành công cụ tiết dục, chưa bao giờ biết thật lòng là cái gì.
Gã không cho rằng một hệ sinh vật hắc ám sẽ hiểu được cái tư vị buồn cười này. Không cần, không cần thiết.
“Ta và ngươi sao có thể giống nhau. Đúng là chỉ thiếu tự dát vàng lên mặt mình.” Phó Minh Dã đỏ mắt căm tức nhìn hắn: “Ngươi không được vũ nhục Trà Trà, ta sẽ xé xác ngươi thành trăm mảnh!”
Tay Phó Minh Dã ngưng tụ một mảng lớn thần lực gào thét lao về hướng Pascal, sương đen dày đặc ẩn chứa hơi thở cường đại dường như có thể cắn nuốt vạn vật.
Pascal nhẹ nhàng vung tay lên, sương đen trong tích tắc bị đánh tan, một đạo ánh sáng màu đỏ đánh trúng Phó Minh Dã, lập tức quăng hắn ngã xuống đất. =))
... Thật là buông lời hung ác mãnh như hổ, chiến lược bung ra lại chỉ được 0.5
Trước mặt chênh lệch thực lực tuyệt đối, thiên phú và nỗ lực cái gì cũng không bằng.
Huống chi Tà Thần đại nhân một chút cũng không nỗ lực, lại còn rất lười.
“Nhìn xem bộ dáng của ngươi, thật làm mất mặt ác ma, khi nào thì giữa chúng ta đây, ấy thế mà lại xuất hiện một kẻ si tình.” Pascal tiếc nuối lắc đầu: “Thật là uổng phí thần cách, một khi đã như vậy, viên thần cách này vẫn là cho ta dùng đi. Ta nhất định sẽ làm nó phát huy tác dụng lớn nhất.”
Gã nói rồi tiến lên, duỗi tay cướp lấy thần cách Tà Thần.
... Nhưng mà nửa ngày qua đi, không hề có một chút phản ứng.
Hắn nhìn không ra thần cách của Phó Minh Dã.
Đây là chuyện gì?
Nhìn không ra thần cách chỉ có hai tình huống, một là đối phương không phải thần, hai là đối phương còn cường đại hơn so với gã.
Nhưng kẻ trước mắt là thần không thể nghi ngờ, hơn nữa chiến lực trong mắt Pascal thuộc về sức chiến đấu như cọng bún còn không bằng.
Vì cái gì khiến gã không nhìn ra?
Nhìn không ra liền đào không được.
Liền chỉ kém một bước như vậy giờ phải từ bỏ làm hắn rất không cam lòng.
Pascal nghĩ trăm lần cũng không ra, trong lúc gã đang suy tư, trước ngực bỗng truyền đến đau nhức.
Tà Thần té xỉu trên mặt đất không biết mở mắt từ khi nào, một đôi mắt đen bình tĩnh đến dọa người.
Y huyễn hóa ra một thanh gươm bạc, không chút do dự đâm vào trái tim Pascal, động tác vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
Pascal không tin nổi nhìn chằm chằm lỗ thủng trên ngực mình: “Sao có thể...”
Một Tà Thần mới sinh ra sao có thể làm hại đến gã?
Kỳ Dạ thong thả ung dung đứng lên, mí mắt khẽ nâng, ngay trước mặt gã móc trái tim của hắn ra ngoài bóp nát.
Pascal trơ mắt nhìn, trong đôi mắt toàn là không thể tin.
Gã bị ép nhìn Kỳ Dạ lần nữa dùng lưỡi kiếm bạc đâm vào cơ thể xoay vòng, cắt lục phủ ngũ tạng của gã thành một đống máu me be bét. Cả thân lại bị định trụ không thể động đậy mà chịu nỗi đau xuyên tim.
Chờ sức mạnh giam cầm cơ thể biến mất, Pascal lập tức nửa quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh ròng ròng, đau đến kêu không thành tiếng.
Ma Vương sẽ không bởi vì bị móc trái tim ra là có thể chết, chỉ là...
Đây là thật con mẹ nó đau!
“Khiến ta phóng thích bản tính.” Kỳ Dạ trên cao nhìn xuống gã rút thanh kiếm bạc ra, cười như không cười: “Ngươi chỉ sợ mạng cũng không còn.”
Pascal đã rất lâu chưa cảm nhận được áp bách cường đại như vậy, sống lưng hơi phát run, ngay cả cánh cũng không dám xoè ra.
Ngay cả là Hermann, giữa bọn họ cũng là thế lực ngang nhau, sau khi Hermann thành thần mới hơn hắn một bậc, nhưng điểm chênh lệch này là mắt thường có thể thấy được.
Không giống kẻ trước mắt này... Sâu không lường được.
Cùng với hơi thở nhỏ yếu vừa rồi hoàn toàn đối lập.
Hermann đã là tồn tại vô hạn có thể tiếp cận Chủ Thần, cũng không mang lại cho gã uy áp cường đại như thế. Y rốt cuộc là ai? Vì sao một kẻ mới được sinh ra đã mạnh mẽ gần như cấp bậc Chủ Thần?
Nhưng không ai giải đáp được nghi vấn của gã.
“Chính ngươi làm em ấy bị thương.” Kỳ Dạ vừa hung ác vừa nham hiểm nhìn chằm chằm hắn: “Ta tìm ngươi thật lâu.”
Trong phòng quay về thời điểm an tĩnh, Ma Vương chật vật hai mắt bị móc xuống, cặp sừng ác ma bị bẻ gãy, cánh chim màu đen bị tước đến mức chỉ còn lại khung xương, một cọng lông chim cũng không thừa, thành cốt cánh (cánh bằng xương) hàng thật giá thật.
Cái xác rỗng quỳ rạp xuống mặt đất, rất nhanh hoà với linh hồn hoá thành bột mịn.
-
Bên trong thế giới số 108.
Hermann đi tới đi lui trên thiên đường, gấp đến độ xoay quanh.
Thế giới số 999 là thế giới mới được sinh ra, thần minh nơi đó nhất định đánh không lại Pascal, hắn lại không thể qua đó, cần phải xin giúp đỡ từ Chủ Thần...
Chỉ là Chủ Thần đại nhân trăm công ngàn việc, chỉ sợ không rảnh bận tâm.
Hermann cuối cùng vẫn định thử một lần.
Vừa mới chuẩn bị gửi tin tức đến chủ thần đột nhiên nhận được thư đáp lại gửi từ thế giới số 999.
Thiên Thần: Tà Thần tôn kính, Ma Vương Pascal bên ta đã lẩn trốn đến lãnh địa của ngươi. Pascal có thực lực cường đại, thỉnh không cùng hắn cứng đối cứng, ta sẽ tận lực thỉnh cầu Chủ Thần hiệp trợ, mong các vị cẩn thận.
Tà Thần: [tự động trả lời] xin đừng quấy rầy.
Tà Thần: Đã đánh chết
Ba chữ vô cùng cao lãnh, thêm một cái dấu chấm câu cũng không có.
Hermann: “...”
What the fuck!
Hắn mở to hai mắt nhìn, suýt nữa nhảy dựng lên.
Đây quả không sai là vị thần mới ra đời đúng không?!
Hắn và Pascal đối đầu hàng tỉ năm cũng không có biện pháp tiêu diệt đối phương, này này này...
Đây là tình huống gì đâyy?
-
Kỳ Dạ xử lý xong Pascal, kéo tấm mành ra nhìn xuống.
Thiếu niên cuộn tròn trên mặt đất, da trắng như tuyết, cánh môi đỏ bừng, lông mi màu trắng nhỏ dài, dáng vẻ cực kỳ đẹp.
Vết máu trên người nhìn mà ghê người.
Kỳ Dạ ngẩn ra, cuống quít ngồi xổm xuống, dò xét thương thế của hắn.
... Gân mạch và xương cốt hoàn toàn đứt gãy.
“Còn tiện cho gã!” Sắc mặt Kỳ Dạ trầm xuống, nắm chặt tay một hồi lâu mới đè ép được sát ý đang trào lên.
“Hoá ra lúc trước em bị trọng thương như vậy...” Kỳ Dạ rủ mắt, ngữ khí bất đắc dĩ lại dịu dàng: “Mỗi lần gặp em, em đều khiến mình chỉnh thành như vậy. Thật là... Làm ta nhọc lòng.”
“Giai đoạn này Kỳ Dạ quá yếu, không thể bảo vệ tốt cho em, ngay cả thân phận của em cũng chẳng nhìn ra, ngoại trừ yêu em còn lại chẳng được cái gì.” Kỳ Dạ vừa trị liệu cho hắn vừa hoài niệm: “Đồ vô dụng, tức chết ta.”
“Trà Trà không cần ghét bỏ y, rồi y sẽ trở thành ta tới bảo vệ em.”
“Em nói không có trái tim liền không có tư cách làm thần. Nhưng mà Trà Trà...” Kỳ Dạ nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt hắn: “Ta không có tâm làm thần bảo hộ thế giới, ta chỉ có tâm bảo vệ em.”
Thần cách của Tà Thần có khuynh hướng huỷ diệt, không có thuộc tính chữa thương.
... Nhưng thần cách Chủ Thần có thể có vạn chức năng.
Thương thế của Tuyết Thần dưới trị liệu rất nhanh tốt đẹp hơn phân nửa, thiếu niên cũng không còn đau đến nhíu mày.
Kỳ Dạ chăm chú nhìn hắn thật lâu, cúi đầu hôn hôn lên trán Tuyết Trà: “Ta ở tương lai chờ em.”
-
Lúc Thích Bạch Trà tỉnh lại là ở trong phòng bệnh.
Mu bàn tay truyền dịch, trên cánh tay quấn băng vải, chóp mũi ngửi được hương vị nước sát trùng.
Phó Minh Dã ngồi ở đầu giường gọt táo.
Thích Bạch Trà trong giây lát còn tưởng mình xuất hiện ảo giác.
Hắn không biết thần sau khi chết sẽ như thế nào, hẳn là phải hoàn toàn thần hình câu diệt, tiêu tán trong thiên địa, nơi nào cũng không đi được.
Vì sao còn có thể nhìn thấy Phó tiên sinh?
Cảm giác giữa mày bị xâm nhập còn rõ ràng như vậy, đau đớn như muốn nứt ra đó hắn tuyệt đối không quên được. Thần cách của hắn sao có thể còn? Ai lại có năng lực cứu hắn từ tay Ma Vương?
Từng đó nghi vấn đến lúc Thích Bạch Trà nhìn thấy Phó Minh Dã đều bị vứt ở sau đầu.
Hắn chỉ có một ý niệm.
Còn có thể gặp lại Phó tiên sinh, thật sự là quá tốt.
Phó Minh Dã thấy Thích Bạch Trà tỉnh, khuôn mặt liền lộ ra vui vẻ: “Em còn có chỗ nào khó chịu hay không ⸺⸺”
Thanh niên trực tiếp nhào vào trong lồng ngực y.
Phó Minh Dã ngẩn ra, theo bản năng hướng mũi dao gọt hoa quả về phía mình, sẽ không làm bị thương Trà Trà.
“Không sao rồi, không sao rồi Trà Trà.” Phó Minh Dã ôm chặt hắn an ủi.
“Ăn quả táo, cho em. Táo ngọt, sẽ vui vẻ một chút.”
Thích Bạch Trà không rảnh lo quả táo, ghé vào đầu vai y. Thanh âm run nhè nhẹ: “Phó tiên sinh...”
“Anh ở đây, ở đây.” Phó Minh Dã nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
Thích Bạch Trà nghe thấy thanh âm của Phó Minh Dã liền có điểm mất khống chế. Hắn sớm đã chuẩn bị tốt rằng mình sẽ ngã xuống, cũng đem cái lần nghe điện thoại kia thành cơ hội cuối cùng được nghe thanh âm Phó Minh Dã. Hắn hẳn là phải thong dong chịu chết.
Nhưng hắn thật sự rất khổ sở. Hắn còn muốn sống lâu một chút, muốn cùng Phó tiên sinh đi hết đời này.
Hắn yêu Phó tiên sinh như vậy, tưởng tượng đến lúc sinh ly tử biệt liền khó chịu tới mức không chịu nổi.
Đột nhiên mất mà tìm lại, ngoại trừ vui sướng, càng nhiều chính là nghĩ lại mà sợ.
Hắn từng tưởng tượng vô số lần, sau khi Phó tiên sinh sống thọ rồi chết tại nhà, hắn phải làm sao. Đến lúc sinh tử chân chính mới phát hiện hết thảy chuẩn bị tâm lý đều là uổng phí. (người ta quan niệm sống thọ chết tại nhà chính là có phúc)
Hắn không tài nào tiếp nhận nổi.
Hắn không thể tiếp nhận việc mình cùng với Phó tiên sinh bị tách ra.
“Thực xin lỗi, anh không bảo vệ được em.” Phó Minh Dã thật cẩn thận mà ôm lấy hắn: “Trên người của em có mấy chỗ gãy xương, động tác đừng quá lớn.”
Gãy xương?
Thích Bạch Trà còn có thể nhớ rõ đau đớn muốn chết lúc đó như thế nào.
Dùng kiểu của nhân loại mà nói, một kích kia của Ma Vương hẳn là khiến cho gân mạch của hắn đứt từng khúc, toàn thân xương cốt vỡ nát.
Nhưng hiện tại hẳn vẫn hoàn hảo, chỉ có cánh tay và cẳng chân có ba chỗ quấn băng vải, một chút đau đớn cũng không cảm giác được.
Thương thế nhẹ hơn quá nhiều so với trong tưởng tượng.
... Trình độ trị liệu của nhân loại có cao như vậy sao? Hay là ký ức của hắn có sai xót gì?
“Sau khi em ngất đi... Đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh gọi điện thoại cho em, em nói xong một câu kia liền đột nhiên tắt máy khiến anh lo lắng nên thông qua định vị di động đến vị trí của em. Lúc đuổi tới liền thấy em cùng hai người phụ nữ khác ngất trên mặt đất, hung thủ đã chạy trốn. Hai người kia không sao, chỉ bị doạ hôn mê, còn em thì nhiều chỗ bị gãy xương.” Phó Minh Dã lo lắng hỏi: “Bây giờ còn đau không?”
Trời mới biết lúc hắn đuổi tới nơi phát hiện thanh niên bị thương quả thực là tâm thái vỡ vụn, hận không thể tìm ra hung thủ rồi róc thịt rút xương.
Nhưng đến nay cũng không tìm được là người phương nào làm việc này.
Hắn chưa bao giờ thống hận bản thân bất lực như thế.
Thích Bạch Trà nhíu mày.
Chẳng lẽ Pascal lúc đó lại từ bỏ việc giết hắn?
Đã bị thiêu đến tro cốt không thừa Pascal: “...”
Không, không phải là do anh yêu nhà ngươi đến giết ta đâu.
Phó Minh Dã thấy Thích Bạch Trà nhíu mày, lập tức hốt hoảng: “Có phải em lại đau chỗ nào hay không?”
“Không phải miệng vết thương.” Thích Bạch Trà chỉ chỉ tim mình: “Là đau lòng.”
“Nghĩ đến không thể được gặp lại Phó tiên sinh, nơi này liền rất đau rất đau.”
Phó Minh Dã thấp giọng: “Anh càng đau lòng hơn.”
Lúc y ôm Thích Bạch Trà tới bệnh viện, dáng vẻ quả thực là doạ người ta khiếp vía, ai không biết còn tưởng hắn tới trả thù.
Sắc mặt Phó Minh Dã ngay lúc đó thực làm cho người ta sợ hãi.
Lúc ở hiện trường y thử dùng thần lực chữa trị cho vết thương của Thích Bạch Trà, nhưng mà trị không được. Y đoán rằng thương thế của Trà Trà hẳn là tạo thành bởi phi nhân loại, như vậy cũng có thể giải thích vì sao lúc sau y không tìm thấy hung thủ.
Nếu như để y bắt được, y tuyệt đối róc xương lột da gã, khiến gã tan thành tro bụi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT