Thích Bạch Trà bị thương, Phó Minh Dã bỏ tất cả công việc qua một bên, chuyên tâm ở bệnh viện chăm sóc.

Phó Minh Dã trực tiếp sắp xếp cho hắn ở bệnh viện tư nhân dưới danh nghĩa Phó thị, triệu tập toàn chuyên gia đứng đầu khoa chỉnh hình hội chẩn, phục vụ phòng bệnh VIP toàn trang bị cao cấp, thêm file đính kèm là thương nhân giàu nhất Trung Quốc đích thân phục vụ 24h.

Thích Bạch Trà: “... Em bị gãy xương, không phải ung thư xương.”

Săn sóc chu đáo giống như hắn bị bệnh nan y không bằng, chỉ thiếu hẹn trước nhà tang lễ nữa thôi.

Phó Minh Dã nghiêm túc nói: “Không khác nhau.”

Thân thể Trà Trà bình thường vô cùng tốt, ngay cả cảm sốt cũng chưa từng bị, Phó Minh Dã suýt nữa đã quên thân thể nhân loại rất yếu ớt.

Trên người nhiều chỗ bị gãy xương, Phó Minh Dã quả thực như gặp phải kẻ thù truyền kiếp, còn không biết Trà Trà ở trên tay đối phương gặp phải tra tấn kiểu gì.

Thích Bạch Trà không chủ động nhắc tới lúc đó đã xảy ra chuyện gì, thoạt nhìn tránh còn không kịp. Phó Minh Dã một lòng chú ý thân thể Thích Bạch Trà cũng sợ làm ảnh hưởng đến chấn thương tâm lý của hắn, vô cùng săn sóc mà không hỏi một câu vì sao hắn lại xuất hiện ở biệt thự cao cấp, kẻ tổn thương đến người của y mang dáng vẻ gì.

Có chuyện gì chờ tâm tình Trà Trà bình phục lại nói, hiện tại cái gì cũng chưa vội, tâm lý Trà Trà khoẻ mạnh mới quan trọng.

Thích Bạch Trà nhìn y: “Anh trù ẻo em.”

Gãy xương và ung thư xương sao có thể không khác nhau chứ!!!

Phó Minh Dã vội chữa cháy: “Anh nói là, mặc kệ là vết thương nhẹ hay là bệnh nặng, anh đều cảm thấy đau lòng, em rớt một cọng tóc anh cũng đau như mình bị cắt một miếng thịt vậy...”

Thích Bạch Trà: “Anh đừng có so sánh lung tung, em không bao giờ bị rụng tóc.”

Hắn có một đầu tóc dài màu trắng siêu cấp xinh đẹp đó nhé! So với tơ lụa còn mềm hơn! Đời này sẽ không có nửa điểm liên quan đến đầu trọc hết!

Phó Minh Dã lại sửa miệng: “Ngay cả bệnh trĩ của em anh cũng cảm thấy...”

“Em cảm thấy Phó tiên sinh tốt nhất đừng nói thêm lời nào nữa.”

“...”

Phó Minh Dã nhấc tay làm động tác đầu hàng.

Thích Bạch Trà hỏi: “Hai người bị hại khác đang ở đâu thế?”

Hắn không địch lại Pascal nên hôn mê bất tỉnh, hiện tại Pascal biến mất tăm, không biết Phương Nhã Nhi và Lưu Nhạn Hân bây giờ ra sao.

Phương Nhã Nhi và Trần Thi Diệu còn thay đổi thân thể...

Phó Minh Dã ăn ngay nói thật: “Không biết.” Y một lòng để ý trên người Thích Bạch Trà, làm gì còn tâm tư nào quản hai người kia.

Thích Bạch Trà nghĩ muốn âm thầm đi gặp, nhưng hiện tại hắn ở dưới giám thị nghiêm ngặt của Phó Minh Dã, Phó Minh Dã quả thực là hốt hoảng đến độ một bước cũng không để hắn rời khỏi tầm mắt, nên đành tạm thời từ bỏ.

Hắn gật gật đầu, dáng vẻ có chút mỏi mệt.

Phó Minh Dã nhẹ giọng nói: “Em mệt liền ngủ một giấc đi.”

Thích Bạch Trà nhẹ nhàng “vâng” một tiếng, dựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần.

Hån mở giao diện liên hệ giữa thần minh gửi tin tức cho Hermann.

Tuyết Thần: Đã cùng Pascal chính diện giao thủ, ta không địch lại được gã, trước mắt đối phương đang mất tích, đang ở bước điều tra kế tiếp. Nếu cần thiết sẽ xin giúp đỡ từ phía Chủ Thần.

Bên trong thế giới số 108, Hermann nhìn tin tức mới thu được này sửng sốt hồi lâu.

Một khắc trước mới thu được tin tức gửi tới từ Tà Thần của thế giới 999, bây giờ Tuyết thần lại gửi đến một cái tin như vậy.

Hắn và Pascal đều là căn nguyên của thế giới, Pascal ngã xuống, hắn cũng có thể phát hiện. Cho nên Hermann biết, Pascal thật sự đã chết rồi, linh hồn cũng không cảm ứng được.

Hermann đối với việc này cũng không có gì làm tiếc nuối, không phải cặp tử địch đánh đánh giết giết hàng tỉ năm nào cũng có thể đánh ra cảm tình. Tử địch chính là tử địch, Pascal đã chết hắn thực sự muốn phành phạch đôi cánh trắng lướt lên tận Cửu Trọng Thiên để tỏ lòng vui sướng, ngay cả đại điển chúc mừng cũng đã phân phó nhóm thiên sứ đi chuẩn bị luôn rồi.

Hermann sửa lại tuyến thời gian, hẳn là Pascal trước tiên giao thủ với Tuyết Thần, Tuyết Thần không địch lại, Pascal rời đi sau đó đụng phải Tà Thần, bị vị kia đánh chết.

Tà Thần của thế giới 999 thật là cường đại đến mức thái quá... Chỉ sợ Chủ Thần ở thời điểm tuổi trẻ như vậy cũng không có được thực lực như thế.

Ngay cả là Thần minh cùng một thế giới, không liên hệ tin tức với nhau cũng là chuyện thường.

Hermann không nghĩ nhiều, trả lời một tin: “Pascal đã bị đánh chết, ta sẽ chữa trị thật tốt khe hở địa ngục, cảm tạ đã hiệp trợ.” Liền coi như việc này đã hạ màn.

Nhận được tin tức Thích Bạch Trà hơi khó hiểu.

... Đã bị đánh chết?

Là Pascal bị thiên thần dùng cách gì đó đưa gã quay trở lại thế giới 108 sau đó đánh chết sao?

Cũng chỉ có lý do này để giải thích.

Nếu Pascal đã chết, lỗ hổng thời không cũng được thiên thần bên kia lấp kín, hắn cũng không cần vì thế sự mà nhọc lòng. Ma Vương đã chết, những linh hồn làm giao dịch với hắn toàn bộ sẽ khôi phục nguyên dạng, lại là một hồi mộng đẹp.

Thân thể Phương Nhã Nhi và Trần Thi Diệu hẳn là cũng tự động đổi về.

Nhưng mà cái khe địa ngục được thiên thần tu bổ, bên này hắn còn một cái khe dưới đáy biển cần phải giải quyết.

Gần đây công việc thật là nhiều.

Thích Bạch Trà là thật sự có chút mệt, vết thương trên người tuy đã được chữa khỏi, nhưng đại chiến qua đi sức lực lại không khôi phục. Cảm giác thần cách bị lấy ra khiến hắn đến bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy đau.

Hắn nhắm mắt, bất tri bất giác thật sự ngủ mất.

Phó Minh Dã thấy hắn ngủ say, thật cẩn thận đặt người xuống, dém kỹ chăn.

Sau đó liền ngồi trên đầu giường, lẳng lặng nhìn hắn.

-

Lúc tỉnh lại một lần nữa trong phòng đã sáng đèn, ngoài cửa sổ sắc trời đã tối.

Thích Bạch Trà nhìn nhìn ánh đèn trên đỉnh đầu, tầm mắt còn hơi hơi mông lung.

“Em tỉnh rồi?” Phó Minh Dã dựng thẳng bàn cơm dùng trên giường bệnh của hắn lên, đặt bữa tối lấy trên tủ đầu giường lên bàn: “Uống một chút cháo nhé.”

Động tác Phó Minh Dã vô cùng nhẹ nhàng đỡ hắn ngồi dậy.

“Mấy giờ rồi anh?” Thích Bạch Trà xoa xoa huyệt Thái Dương.

Ngủ một giấc, đầu không đau như trước nữa.

“7 giờ rồi.”

“Mua cơm sao không đánh thức em sớm một chút?”

“Vừa nãy cơm còn nóng, bây giờ hơi nguội một chút rồi.” Phó Minh Dã lấy ra hai đôi đũa, còn có hai cái muỗng.

Thích Bạch Trà nhìn chăm chú hai chiếc đũa vừa mới lấy ra từ trong vỏ: “Anh không ăn sao?”

“Em bị như thế này, anh nào còn tâm tình ăn uống.”

Phó Minh Dã không đụng đến phần của mình, thử độ ấm, lại thổi thổi, mới đưa tới bên miệng Thích Bạch Trà.

Thích Bạch Trà nói: “Em có thể tự ăn.”

Phó Minh Dã không nói chuyện, mắt nhìn tay phải đang bó thạch cao của Thích Bạch Trà, ý tứ không cần nói cũng biết.

Thích Bạch Trà nâng nâng tay trái nguyên vẹn: “Tay này vẫn còn chưa tàn.”

“Tay trái không tiện.”

“Cầm cái muỗng có gì không tiện...”

“Để anh.” Ngữ khí Phó Minh Dã khó có được chút cường ngạnh: “Em chỉ cần hé miệng là đủ rồi.”

“...” Thích Bạch Trà: “A ⸺”

Việc hôm nay cũng đã dọa đến Phó Tiên Sinh, trách không được y lại quan tâm hắn quá độ.

Phó Minh Dã từng muỗng đưa cháo vào miệng hắn.

Thích Bạch Trà nhấm nháp một lát mới nuốt xuống, Phó Minh Dã lại múc một muỗng, vô cùng chuyên nghiệp thổi thổi mới lại lần nữa đưa tới bên miệng Thích Bạch Trà.

Thích Bạch Trà lại ăn một miếng.

May là phòng bệnh này không có người khác, bằng không một màn trước mắt, đối với họ là đút cháo, đối với người khác mà nói chính là đút cẩu lương.

Chờ một chén cháo thấy đáy, chén kia của Phó Minh Dã đã sớm nguội ngắt, một chút hơi nóng bốc lên cũng không còn.

Phó Minh Dã cẩn thận rút khăn giấy đưa cho Thích Bạch Trà xoa xoa cánh môi, mới bắt đầu động đến chén kia của mình.

Thích Bạch Trà nhịn không được nói: “Đã nguội cả rồi, anh đi hâm nóng đi hoặc là đổi bát khác.”

“Không sao.” Phó Minh Dã tự đối đãi với bản thân liền rất tuỳ ý, cầm lấy đũa thành thạo nhanh chóng ăn hết.

Y lại không phải thật sự cần ăn cái gì.

Thích Bạch Trà nhìn Phó Minh Dã ngồi ở đầu giường ngấu nghiến ăn bát cháo lạnh, nghĩ vừa rồi y một muỗng lại một muỗng cẩn thận đút cho mình, nhất thời trong lòng hỗn loạn.

Ăn xong cơm chiều, Thích Bạch Trà ngồi ở đầu giường, dùng tay trái lướt di động. Việc “Phương Nhã Nhi bị bắt cóc” quả nhiên lại lên hot search.

Phó Minh Dã đến hiện trường chỉ mang Thích Bạch Trà đi, tiện thể báo cảnh sát cho Phương Nhã Nhi và Lưu Nhạn Hân.

Vốn dĩ y ngay cả báo cảnh sát cũng lười, nhưng nghĩ nếu là Trà Trà hẳn là sẽ không mặc kệ.

Người phàm dính phải tà khí không phải là chuyện gì tốt, tà khí trên người y quá nặng bởi nghe quá nhiều tà niệm, y sợ rằng vì vậy mà Trà Trà mới gặp phải thời vận không tốt chịu cái khổ này. Y cũng muốn vì Trà Trà hành thiện tích đức.

Tà Thần không tin thiên mệnh, lại cũng nguyện vì người thương mà lòng mang thành kính.

Đầu tiên là ở tổ tiết mục ra ngoài lại gặp phải bọn bắt cóc, Phương Nhã Nhi dường như chịu kinh hách rất lớn, từ chối tất cả mọi phỏng vấn, phía cảnh sát một chút tin tức cũng không lộ ra.

Trên mạng lại bắt đầu suy đoán xôn xao, có người nói là anti-fan bắt cóc, có người nói là fan cuồng, cũng chưa ra được kết quả.

Nhưng mà phải công nhận chương trình «Thanh Xuân Bất Tán Tràng» này quả thực là có độc.

Ai tham gia cũng có chuyện.

Fans của vài vị khách mời còn lại đều bắt đầu tập thể chia sẻ hình ảnh cẩm lý đại tiên, cầu phù hộ cho thần tượng của họ đừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Đừng nhìn chằm chằm di động lâu như thế.” Phó Minh Dã đưa cho hắn ly nước: “Uống miếng nước đi em.”

Thích Bạch Trà dùng tay trái tiếp nhận, vừa mới uống một ngụm, Phó Minh Dã liền nói: “Muốn đi WC không? Anh ôm em đi.”

“Phụt ⸺” Thích Bạch Trà trực tiếp phun ra một ngụm nước.

Nước trà làm ướt nhẹp cổ áo bệnh nhân dán lên da thịt làm lộ ra hình dạng xương quai xanh.

Hắn quên mất còn có việc này.

Thích Bạch Trà và Phó Minh Dã đã kết hôn một năm, hai bên có một thói quen vô cùng ăn ý.

Chưa bao giờ vào buồng vệ sinh lúc đối phương đang ở bên trong.

Dùng lời Thích Bạch Trà mà nói là hắn tương đối thẹn thùng, đi không được, Phó Minh Dã chiều chuộng hắn nên đáp ứng.

Nhưng hai người đều biết đó là lấy cớ.

Người yêu ở trên giường ngủ cũng đã ngủ qua, không đến mức dùng chung một cái buồng vệ sinh cũng ngượng ngùng.

Đơn giản là bởi vì thần không có cái nhu cầu sinh lý kia.

Tuy rằng có thể bắt chước hành vi và thói quen của người thường để ngụy trang, nhưng ngay cả cái này cũng làm nguyên bộ đối với thần mà nói vẫn là quá mức chi tiết rồi.

Hai bên đều không hẹn mà cùng lựa chọn tránh đi.

Nhưng bây giờ, cánh tay và cẳng chân Thích Bạch Trà đều bó thạch cao, hiển nhiên không thể tự mình hoàn thành động tác yêu cầu độ cao này.

Chỉ có thể để Phó Minh Dã hỗ trợ.

Theo lý mà nói là như thế này... Nhưng thế này cũng... Quá làm khó hắn...

“Sợ sao?” Phó Minh Dã lau khô nước trên cổ áo cho hắn, Trà Trà rất ít có thời điểm thất thố như vậy.

“Tóm lại cũng không thể không đi WC, em nhịn được sao?” Phó Minh Dã nói.

Hắn đương nhiên nhịn được! Hắn thật sự có thể không đi WC! Lỗ tai Thích Bạch Trà đỏ bừng.

Nhưng hắn không cách nào nói ra.

Không có nhân loại bình thường nào có thể không đi WC.

“Em tự mình đi.” Thích Bạch Trà nhẹ giọng nói.

Phó Minh Dã không chút khách khí: “Sau đó lại tự mình ngã gãy nốt một cái chân còn lại?”

Thích Bạch Trà: “... Anh lại trù ẻo em.”

“Cái này là anh trần thuật lại sự việc khách quan.” Phó Minh Dã mở hai tay: “Anh ôm em xuống dưới.”

Thích Bạch Trà rúc vào trong chăn: “Em không xuống.”

Phó Minh Dã nhắc nhở nói: “Thích tiên sinh, nhóc con ba tuổi cũng biết tè dầm rất mất mặt.”

Thích Bạch Trà: “...”

Cảm ơn, Tuyết bảo bảo năm nay hai tuổi rưỡi.

Phó Minh Dã gặp người ngượng ngùng, phỏng chừng chuẩn bị tâm lý cũng phải làm cả đêm.

Thân thể nào chịu nổi.

Hắn không khỏi phân trần, liền xốc chăn lên, chọn tư thế thích hợp ôm người lên.

Thích Bạch Trà nhất thời sửng sốt.

Từ từ, này ⸺⸺

Phòng bệnh VIP có buồng vệ sinh riêng, Phó Minh Dã trực tiếp đi vào, nhìn xuống định giúp Thích Bạch Trà kéo khóa xuống.

Thích Bạch Trà lúc này mới phản ứng lại, gấp đến độ hốc mắt cũng đỏ bừng, dựa vào trong lồng ngực y cầu xin: “Phó tiên sinh...”

Phó Minh Dã bất đắc dĩ nhìn hắn: “Thẹn thùng với tiên sinh của em làm gì? Khoá kéo này của em anh cũng đã kéo bao nhiêu lần rồi.”

Thích Bạch Trà: “...”

Có thể giống nhau sao!

Bình thường lên giường với cảm giác ở trong phòng vệ sinh bị xi tiểu có thể giống nhau sao!!!

Phó Minh Dã không nhìn, động tác cực nhanh kéo khoá quần xuống: “Anh không nhìn, em nhanh lên.”

Cả người Thích Bạch Trà treo trên người Phó Minh Dã, đã chết máy.

Tuyết bảo bảo năm nay hai tuổi rưỡi căn bản chưa từng nhìn thấy nhân loại lúc đi WC là cái dạng gì.

Đại não trống rỗng.

Không biết kế tiếp nên làm cái gì.

Sau một lúc lâu trầm mặc.

Phó Minh Dã không nghe được động tĩnh gì, hỏi: “Trà Trà?” Tuy rằng y sẽ không mỏi tay nhưng vẫn luôn giữ vững tư thế này mỏi chính là Trà Trà.

Thích Bạch Trà rủ hàng mi dài, mờ mịt vô thố: “Em không có cảm giác...”

Nước tiểu của nhân loại hẳn là phải có màu gì? Đỏ cam vàng lục lam chàm tím? Hắn chưa thấy bao giờ!!!

Hắn cũng sẽ không tự nhiên không có việc gì đi bổ sung tri thức ở phương diện này, càng không có cơ hội nhìn thấy.

“Sao có thể? Uống cháo rồi lại uống nước cũng đã một ngày rồi.”

“... Anh ở đây, em đi không được.”

Phó Minh Dã: “...”

Lại là lặng im thật lâu sau.

Sau một lúc lâu, Phó Minh Dã thở dài.

“Để anh giúp em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play