Trả lời hắn chính là từng đợt công kích không chút lưu tình.

Pascal nhanh chóng phản ứng tránh đi công kích, lưu lại từng phiến băng nhọn cắm sâu vào lưng ghế, phá tan nát bảo tọa đẹp đẽ chế tạo từ hoàng kim.

“Ồ.” Pascal vỗ tay, tán thưởng nói: “Không tồi.”

Tuyết vốn là thứ ôn nhu yếu ớt, nhưng lúc biến thành băng lại có lực công kích vô cùng cường hãn.

Mặc dù ở trong mắt Pascal chỉ là chút tài mọn.

Thích Bạch Trà theo tới nơi này, vốn chỉ là muốn điều tra tình huống một chút, tốt nhất là giải quyết tất cả mọi việc một lúc. Lấy thực lực của hắn, 99% chuyện xảy ra đều có thể giải quyết, không sợ gì cả.

Hiện tại, cố tình lại rơi vào cái tình huống 1% kia.

Lúc hắn bước chân vào tòa biệt thự cao cấp này mới nhận được tin tức từ thiên thần của thế giới 108 gửi tới. Đối phương nhắc nhở hắn vị Ma Vương Pascal này thông qua một khe hở từ địa ngục thâm nhập vào lãnh địa của hắn, còn vô cùng cẩn thận gửi cho hắn tư liệu của Pascal cùng nhược điểm của gã.

Nói như thế chẳng khác nào vô ích.

Bởi vì căn bản là đánh không lại.

Thế giới này ở trong muôn vàn thế giới còn quá non trẻ, là một thế giới mới sinh ra, tuổi của Thần minh bản thổ càng không thể vượt qua tuổi của thế giới. Mà thế giới nơi Pascal ra đời, tuổi so với thế giới này lớn hơn không biết bao nhiêu lần, khoảng cách đâu chỉ là hàng tỉ năm, hơn nữa đối phương lại đồng sinh cùng với thiên địa.

Ngay như căn nguyên của thế giới này chính là trọc khí Hỗn độn giữa trong và đục, căn nguyên của thế giới đánh số 108 chính là ánh sáng và bóng tối, pháp tắc của thế giới 108 lại càng tàn khốc, quy định giữa ánh sáng và bóng tối chỉ có thể ra đời một vị Thần. Cuối cùng ánh sáng chiến thắng bóng tối, đạt được thần cách trở thành vị thần tối cao của thế giới Hermann. Bóng tối chỉ kém một chút nhưng không thể đạt được thần cách nên bị trấn áp ở địa ngục, trở thành Ma Vương Pascal.

Vị kia cũng được coi là bán thần, có được thực lực gần như Thần, so với vị thần chân chính chỉ kém cái gọi là thần cách.

Ngay cả Hermann còn hao phí hơn nửa thần lực mới miễn cưỡng áp chết Pascal mà không thể hoàn toàn tiêu diệt gã, dùng đầu gối để nghĩ cũng biết là Thích Bạch Trà đấu với gã là không hề có phần thắng.

Tuổi của Tuyết Thần còn không bằng số lẻ tuổi của Pascal, dù có như nào cũng không phải là đối thủ của Ma Vương.

Hermann là Thần, không có cách nào vượt qua thế giới này bắt Pascal trở về. Thần xuyên qua lỗ hổng thời không sẽ khiến cả hai thế giới sụp đổ, ngoại trừ Chủ Thần, không có bất kể thần minh nào có thể dùng tay không xé rách thời không.

Hermann chỉ có thể báo cho thần minh nơi này nhược điểm của gã. Bản thể của Pascal là bóng tối, có thể khắc chế gã chỉ có ánh sáng hoặc là hắc ám còn tà ác hơn so với gã.

⸺⸺ Hai cái này tại đây đều không có.

Nhật Thần đã ngủ say, kể cả có tỉnh, ánh sáng của hắn cũng không đủ để địch nổi Hermann, càng không thể áp chế Pascal. Thực ra Tà Thần vốn không ngủ nhưng y cũng không thể càng cường đại hơn so với Pascal được.

Lý do vẫn là Thần minh nơi này tuổi đời còn quá trẻ.

Không nói đến chênh lệch độ tuổi, Tuyết thần không có thuộc tính của ánh sáng cũng như bóng tối, đối đầu với Pascal không khác gì tìm chết.

Nhưng hắn cần phải đứng ra.

Kẻ xâm lấn dị giới mang sức mạnh cường đại đối với bất luận thế giới nào đều có nguy cơ bị hủy diệt. Thần có nghĩa vụ phải bảo vệ thế giới.

Ngoại trừ việc tự nhiên biến mất hoặc tín ngưỡng sụp đổ, thần linh đều giống nhau bất tử bất diệt, kể cả thân thể bị hủy, thần hồn vẫn trường tồn như cũ.

Nhưng còn có một loại tình huống.

Trong 3000 thế giới, mỗi một vị thần minh đều mang trong mình thần cách nằm ở giữa mày. Thần cách chính là một loại tượng trưng không thể thiếu của thần minh, là nơi phát ra sức mạnh, cũng là nhược điểm chí mạng của Thần.

Thần cách bị hủy, thần hiển nhiên cũng ngã xuống.

Giết Thần, thật sự là việc có thể làm được.

Bằng không làm cách nào mà nhiều thế giới lại bị hủy diệt như vậy chứ? Mỗi ngày đều có thể giới sụp đổ, lại có thế giới mới ra đời. Thần minh ở thế giới tận thế lấy đủ loại phương thức mà tiêu vong, thần minh không phải là thứ kiên cố không gì phá nổi.

Dù vậy ⸺⸺

Hắn cũng sẽ vì thế giới này mà chiến đấu đến một khắc cuối cùng trước khi ngã xuống.

Nhân danh Tuyết Thần.

-

Hắn gặp được kẻ địch cường đại nhất từ trước tới nay.

Tuyết Trà mang mặt mày lạnh lẽo, lòng bàn tay hóa ra vô số băng nhọn công kích về hướng Pascal.

May mắn rằng trước đó không lâu hắn mới giải trừ phong ấn vẫn chưa phong lại mới có thể khôi phục tướng mạo thiếu niên bảo toàn thực lực.

Cho dù là một phần vạn thực lực hay là thời kỳ toàn thịnh so với vị ma vương sống vô số năm này đều không đáng nhắc tới.

Mỗi nơi băng đi qua để lại một mảnh hỗn độn. Lửa trong lò sưởi bị đóng băng tắt ngúm, đèn trên trần nhà chia năm sẻ bảy rơi xuống đất. Trên sopha, trên thảm đều phủ kín băng sau đó tan thành nước làm sàn nhà ướt nhẹp, trơn trượt.

Nhưng vẫn cẩn thận tránh đi hai người đang hôn mê là Lưu Nhạn Hân và Phương Nhã Nhi.

Pascal trước sau không nhanh không chậm né tránh, cũng không công kích, như là đang diễn trò mèo vờn chuột.

“Tiểu mỹ nhân xinh đẹp như vậy, chưa mở miệng đã đánh đánh giết giết sao.” Pascal vừa né băng vừa cười nói: “Cũng chỉ biết được một chiêu này thôi à?”

Lời còn chưa dứt, một đống tuyết lớn từ trên trời giáng xuống, bao phủ Pascal thành người tuyết.

Pascal: “...”

Gã rất nhanh chui từ đống tuyết ra, tiếp tục nói: “Muốn cùng ta chơi trò người tuyết? Cái đề nghị này cũng rất...” Hai chữ không tồi còn chưa nói ra khỏi miệng, một mũi băng xé gió lao tới cọ qua gương mặt Pascal, để lại một vệt máu trên gương mặt anh tuấn của gã.

Pascal sờ máu trên mặt, cười không nổi.

Giữa bọn họ kém hàng tỉ năm thực lực, thế nhưng đối phương lại có thể làm bị thương đến gã, thần minh của thế giới mới này thật là lợi hại ngoài dự đoán. Qua thêm vài tỉ năm nữa, vị thần trước mắt này chỉ sợ sẽ có tư cách cạnh tranh vị trí Chủ Thần đời kế tiếp.

Hắn lạnh lùng nhìn chắm chằm thiếu niên: “Xem ra ngươi nhất định muốn chọc ta tức giận.”

Thần mang thiên phú dị bẩm nếu đã gặp, đương nhiên là muốn bóp chết ở trong nôi.

Dựa vào cái gì gã chỉ bởi vì kém một cái thần vị, vĩnh viễn không thành thần được, bị trấn áp ở địa ngục hắc ám hàng tỉ năm, nhóc con miệng còn hôi sữa này lại có được tương lai quang mang vạn trượng.

Ma Vương ghen ghét đến điên cuồng.

Gã đánh một chưởng tàn nhẫn qua, bên trong ẩn chứa một đòn chí mạng mang nồng đậm ma lực màu đen giương nanh múa vuốt nhào về hướng vị thần trẻ tuổi.

Thiếu niên liền dựng lên tường băng ngăn cản, nhưng không chống đỡ nổi ba giây, mặt tường vỡ vụn, hắn cũng bị dư âm đánh bay, đập thật mạnh vào bức mành dày nặng phía sau.

“Khụ khụ...” Tuyết Trà chống tay lên mặt đất, khắp người đau đớn, máu dọc theo khóe miệng chảy xuống.

Khuôn mặt càng thêm tái nhợt chỉ có cánh môi bị nhiễm máu đỏ tươi.

Đau.

Cả người đều đau.

“Một kích cũng không chống đỡ nổi.” Cách tấm mành dày nặng, Pascal thản nhiên nói: “Trưởng thành thêm mấy trăm triệu năm, có lẽ ngươi có thể cùng ta đánh được ba chiêu. Đáng tiếc hiện tại... xùy, quá yếu ớt. Cảm giác xương cốt toàn thân bị đánh gãy đúng là không dễ chịu đi.”

Tuyết Trà không để ý đến gã, lông mi tuyết trắng rũ xuống, thân thể dù đau đến run rẩy, ánh mắt vẫn như cũ quật cường.

Pascal từng bước đi về phía hắn: “Ngươi không khóc sao? Nghe nói đau đớn từ đập vỡ xương cốt cũng giống đau đớn khi ta bị rút đi lông vũ. Tuyết thần không phải làm từ nước ư? Vì sao ngươi không khóc?”

“Nước mắt của thần không vì kẻ địch mà rơi.”

“Vậy cũng không phải vì sông chết của người mà rơi sao?”

“Không phải.”

“Vậy vì cái gì?”

“Vì thương sinh.”

“Ha.” Pascal như là nghe được cái gì buồn cười: “Sao lại ra vẻ đạo mạo giống với tên khốn Hermann kia rồi. Hắn cũng nói cái gì mà vì thương sinh cho nên mới trấn áp ta ở địa ngục, hàng tỉ năm không được ra. Rõ ràng là cùng sinh ra, ai lại cao quý hơn so với ai? Ta chẳng qua là thua ở chỗ pháp tắc bất công! Pháp tắc thiên vị ánh sáng, bóng tối liền vĩnh viễn bị đọa xuống địa ngục.”

“Vì thương sinh? Ta ghét nhất nghe được câu trả lời như vậy.”

Pascal vén rèm lên bước vào, mắt đỏ chứa lệ khí nhìn chằm chằm Tuyết Trà, tay hắn ngưng tụ ma lực màu đen: “Cho ngươi một cơ hội lặp lại lần nữa.”

Tuyết Trà chỉ là trào phúng cười: “Ngươi vốn chẳng có trái tim, há có thể có tư cách làm thần?”

Một kích rơi xuống.

Thiếu niên lại phun ra một ngụm máu, ngón tay trắng toát cũng nhiễm một tầng máu tươi.

Người thường chịu loại thương tích độ này tuyệt đối sẽ mất mạng. Hắn là Thần, Thần cách bất diệt sẽ không chết nhưng không có nghĩa là không đau.

Hắn rất đau.

“Vẫn không khóc sao?” Pascal nghi hoặc nói: “Đến tột cùng như thế nào mới có thể làm ngươi khóc? Hủy diệt thế giới, hủy diệt thương sinh? Nhưng chỉ sợ ngươi không nhìn thấy được, ngươi so với bọn chúng còn sẽ bị hủy diệt trước một bước. Đáng thương cho Tuyết Thần, cuối cùng ngươi cũng không bảo vệ được thế giới của ngươi, chẳng phải uổng phí sức lực sao?”

“Ta đến chết chưa từng thất cách.”

Cho nên không thẹn với thiên địa, không thẹn với tâm.

Duy nhất không cam lòng, chính là Phó tiên sinh.

Nếu hôm nay thật sự sẽ ngã xuống nơi đây, người hắn tưởng niệm nhất, muốn gặp nhất, luyến tiếc nhất, bản thân không buông bỏ được nhất vẫn luôn là Phó tiên sinh.

Trong căn phòng yên tĩnh bỗng nhiên truyền đến tiếng chuông di động.

Màn hình di động rơi xuống cách đó không xa sáng lên, người gọi đến hiển thị tên “Phó tiên sinh”.

Ánh mắt Tuyết Trà run lên, nỗ lực vươn ngón tay loang lổ vết máu ấn xuống màn hình điện thoại.

“Trà Trà...”

Phó Minh Dã ngồi trong văn phòng không biết, Trà Trà hắn thương yêu đang dưới bàn tay ma quỷ kéo dài hơi tàn, một thân loang lổ vết máu, dùng chút sức lực cuối cùng nghe điện thoại của у.

Vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc, cảm xúc trong lòng Tuyết Trà trong nháy mắt liền cuồn cuộn dâng lên. Đau đớn tủi thân còn có cảm xúc sắp sửa vĩnh viễn chia lìa khiến hắn lập tức mất bình tĩnh, hốc mắt nhanh chóng phiếm hồng.

Giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Tiên sinh, em đau...”

Lời còn chưa dứt, di động bị Pascal đá văng ra ngoài bức mành đập mạnh lên tường vỡ vụn.

Pascal ngạc nhiên nhìn nước mắt trên khuôn mặt thiếu niên: “Ngươi khóc?”

“Tan xương nát thịt không khóc, một cuộc điện thoại lại có ma lực như vậy? Vì sao?”

Vì yêu.

Ma Vương làm sao hiểu được.

“Ngươi rất để ý đối phương?”

“Ngươi không được đụng đến anh ấy!” Thiếu niên bỗng nảy sinh ác độc nhìn gã chằm chằm.

“Cái này không phải do ngươi.” Pascal mỉm cười: “Ta nha, thích nhất hủy diệt thứ người khác để ý. A ⸺⸺”

Tuyết Trà hóa ra băng nhọn, hung hăng đâm xuống chân hắn, ghim chặt bàn chân lên mặt đất.

Phiến băng rất nhanh hóa thành nước rồi tan biến, Pascal nhìn máu ào ào trào ra từ đôi giày, giọng nói trầm xuống: “Ngươi thật khiến ta mất kiên nhẫn.”

“Thuộc tính của ta không có băng tuyết, đoạt lấy thần cách của ngươi đối với ta không hề có tác dụng, chỉ có thể hủy diệt nó.” Pascal tiếc nuối nói: “Thật là đáng tiếc, nếu là thần cách mang đặc tính hắc ám ta còn có thể chiếm làm của riêng, đến lúc đó ta liền cũng thành thần...”

Pascal vươn tay đặt lên trán Tuyết Trà, chuẩn bị đào thần cách của hắn ra.

Tuyết Trà rất nhanh liền đau đến nỗi bất tỉnh.

Giữa mày thiếu nhiên dần dần hiển lộ ra một nửa hình thoi.

“Ồ, kỳ lạ.” Pascal sửng sốt.

“Tại sao ngươi lại chỉ có nửa viên thần cách?”

Hơn nữa, cũng không phải thần cách thuộc tính băng tuyết...

Thần minh đang hôn mê hiển nhiên không nghe được.

Pascal không tiếp tục rối rắm vấn đề này, mặc dù chỉ có nửa viên cũng muốn móc ra hủy hoại.

Không đợi hắn tiếp tục động tác, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng: “Có ai không?”

Kẻ nào không có mắt như vậy, lúc này còn muốn đi vào chịu chết.

Pascal đi từ sau bức màn ra ngoài.

Phó Minh Dã nhìn cặp sừng dài trên đầu và cánh chim to đùng sau gáy người trước mắt, mặt không đổi sắc hỏi: “Xin hỏi, anh có nhìn thấy một thanh niên không? Cao tầm này, rất đẹp, mặc một cái sơ mi trắng với quần jean.”

Pascal: “... Không nhìn thấy.”

Người đàn ông này là ai, y nói chuyện với ai, chẳng lẽ y không nhìn thấy sừng và cánh của ta sao?

Hôm nay Pascal chỉ nhìn thấy chân thân thiếu niên của Tuyết Thần, đối với người thanh niên Thích Bạch Trà mà Phó Minh Dã miêu tả quả thực là không hề có ấn tượng.

Phó Minh Dã nhìn quanh mọi thứ trong nhà.

Trong phòng một mảnh hỗn độn, có dấu vết đánh nhau, trên mặt đất có hai người phụ nữ đang hôn mê, còn có một vị không biết từ nơi nào chạy tới, toàn thân tỏa ra hơi thở “Ta rất cường đại”.

Nhìn qua có lẽ là đánh không lại.

Trà Trà không ở nơi này.

“Không có việc gì, quấy rầy rồi.” Phó Minh Dã nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, đánh không lại liền lập tức chạy, cứu người không nằm trong phạm vi chức trách của y. Tà Thần từ trước đến nay không thích phiền phức, hiện tại y chỉ muốn tìm được Trà Trà.

Pascal: “?”

Coi nơi này là nơi y muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao?

Nhưng mà một tiếng “Đứng lại” còn chưa nói ra, bước chân Phó Minh Dã đã dừng lại.

Y nhìn thấy điện thoại bị rơi vỡ ở một góc, chính là loại sản xuất riêng cho tình nhân của y và Trà Trà.

Nháy mắt, ánh mắt y liền trầm xuống.

Xoay người lại nói: “Tôi có chút việc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play