Thích Bạch Trà phải thi thuật rút hồn với người đang nằm trên giường, rút linh hồn ra sau đó dò hỏi, hoặc trực tiếp tìm kiếm trong ký ức là có thể biết được trên người cô ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Nhưng khi ánh sáng trên đầu ngón tay vừa mới xuất hiện, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị người từ ngoài đẩy ra. Thích Bạch Trà lập tức thu hồi thần lực, ẩn thân mình.

Lưu Nhạn Hân đi rồi quay lại, cùng đi vào còn có một cô gái có diện mạo cực kỳ giống Phương Nhã Nhi.

Hai người không nhận ra Thích Bạch Trà đang ẩn thân đứng bên cạnh, chỉ nhìn chằm chằm người trên giường bệnh.

Phương Nhã Nhi ngơ ngẩn nhìn cô gái đang ngủ trên giường, không thể tin nổi nói: “... Em cùng với Trần Thi Diệu bị tráo đổi thân thể.”

Cái này cùng với xuyên qua không giống nhau. Cô rõ ràng còn sống, lại trao đổi thân thể với một người khác, mười mấy năm nỗ lực cố gắng làm việc đổ sông đổ bể.

Cô làm sao mà chịu được.

“Em muốn tìm cô ấy nói chuyện, em phải mặt đối mặt hỏi rõ ràng.” Phương Nhã Nhi nói liền muốn tiến lên lay cô ta tỉnh dậy.

Lưu Nhạn Hân vội vàng giữ cô lại: “Nhã Nhi đừng xúc động, không thể rút dây động rừng. Chúng ta đi ra ngoài rồi nói.”

Hai người đi ra bên ngoài phòng bệnh, Phương Nhã Nhi che mặt, hốc mắt ửng đỏ: “Chị Hân, sao chị không cho em đánh thức cô ấy, chẳng lẽ chị không tin em sao?”

“Chị đương nhiên tin em.” Lưu Nhạn Hân an ủi cô: “Chị đã sớm cảm thấy kỳ quái, sớm nhắc nhở cô ta là hạng tâm thuật bất chính em lại không nghe, bây giờ đã biết hậu quả chưa ? Hai người đổi thân thể nhất định không phải là vô duyên vô cớ, cô ta vẫn luôn muốn thay thế được em không biết là dùng tà thuật gì, hiện giờ chúng ta đấu không lại cô ta. Nhỡ đâu tùy tiện kích động, cô ta lại xuống tay với em thì phải làm sao?”

Phương Nhã Nhi xoa xoa nước mắt: “Vậy nên làm sao bây giờ?”

Lưu Nhạn Hân nghĩ nghĩ: “Chị mang em đi tìm một vị đại sư.”

“Đại sư gì cơ?”

“Chị Hân của em lăn lộn ở trong giới ngần ấy năm, không thiếu nhất chính là quen biết, tin tức có cái dạng gì mà chị không nghe được. Gần đây có một vị đại sư, mặc dù không nổi tiếng lắm, nhưng có thể giúp người ta được như ý nguyện, pháp lực cao cường. Chúng ta đi tìm ngài ấy hỗ trợ, không quan tâm Trần Thi Diệu kia tìm đến thứ đầu trâu mặt ngựa gì, bảo đảm có thể giải quyết cho em.”

“Cái này nghe sao lại giống lừa đảo như vậy...”

“Trong giới có mấy minh tinh hết thời đi đến chỗ ngài ấy một chuyến lập tức liền nổi tiếng. Còn có Dương Toa cùng với Lệ Đinh tranh vị trí diễn viên chính của một bộ điện ảnh, Dương Toa ngầm đi đến chỗ đại sư đó một chuyến, vài ngày sau Lệ Đình bị tai nạn xe cộ phải tĩnh dưỡng, nhân vật kia liền thuận lý thành chương rơi xuống đầu Dương Toa.”

“Cái này, nghe như là hại người ích ta, đại sư này có vẻ không phải người tốt...”

“Tâm hại người không thể có, nhưng tâm phòng người thì phải có. Chúng ta lại không phải bảo ngài ấy đi hại người, bây giờ là em bị người ta hại, mặc kệ dùng phương pháp gì, trước tiên phải đổi lại thân thể đã. Vì việc này, cũng chỉ có thể coi ngựa chết như ngựa sống mà chạy chữa.”

“... Vậy thử một lần đi.”

Lưu Nhạn Hân thảo luận với Phương Nhã Nhi xong, cùng nhau xuống lầu chuẩn bị xuất phát đến chỗ đại sư kia.

Hai người đi rồi, Thích Bạch Trà liền xuất hiện trên hành lang, nhíu mày.

Giúp người ta được như ý nguyện, pháp lực cao cường.

... Không phải là Tà Thần hạ phàm đi?

Tà Thần đại nhân đang ở trong văn phòng tổng tài xử lý công vụ không hiểu sao hắt xì một cái.

-

Bên trong thế giới số 108.

Thiên đường, một vị thần tóc vàng mắt xanh vô cùng tuấn mỹ đang bực bội gãi gãi tóc: “Thần minh trong thế giới số 999 đều ngủ rồi sao? Sao lại một cái tin tức phản hồi cũng không có!”

Ở thế giới của hắn, ánh sáng và bóng tối đan chéo nhau, thiên đường và địa ngục đối lập, thiên sứ và ác ma hai bên đối nghịch không thể cùng lúc tồn tại. Thiên thần Hermann là vị thần tối cao của thế giới, có hắn trấn thủ, nhóm ma quỷ trong địa ngục sẽ không bò ra từ dưới đất làm hại thế gian, ngay cả Ma Vương Pascal cũng chỉ có thể xưng bá ở địa ngục.

Thực lực của Pascal tồn tại chỉ đứng sau Thần, lực lượng vô hạn gần với thần nhất. Hắn vì áp chế Pascal đã hao phí không ít sức lực, vốn tưởng rằng ngàn vạn năm sau cân bằng vẫn có thể tiếp tục duy trì...

Khoảng thời gian trước không biết vì sao địa ngục đột nhiên sụp đổ, vỡ ra một vết nứt lớn, Pascal liền thông qua cái khe này chạy đến các thế giới khác.

Đó là Ma Vương không chuyện ác nào không làm, chạy đến các thế giới khác gây sóng gió còn không rõ lợi hại sao?

Hermann kiểm tra đo lường cái khe kia, hướng đi là từ địa ngục đến thế giới số 999, đó là một thế giới mới. So với thế giới của hắn đã tồn tại hàng tỉ năm lịch sử, sinh mệnh thế giới kia mới tồn tại trăm triệu năm.

Mấy vị thần trẻ tuổi đó chưa chắc có thể đánh với vị Ma Vương Pascal cùng tuổi với hắn kia.

Giao diện liên hệ thần minh biểu thị, thế giới này chỉ có hai vị Thần còn thức, một người là Tuyết Thần, một người là Tà Thần, các vị khác đều đang ngủ say hoặc là đã ngã xuống.

Cái thế giới nhỏ này cơ bản là còn chưa đủ cho Pascal tung hoành! Quả thực là chỉ cần một giây hắn liền có thể hủy diệt thế giới này.

Hermann lập tức dùng thần ngữ truyền âm đến thần minh thế giới đối diện nhắc nhở một chút, tình cờ vị hắn liên lạc lại là Tà Thần.

Tà Thần đại nhân tự kỷ chán đời mệt mỏi với thế giới, sớm ở vạn năm trước đã bố trí che chắn tin tức, truyền âm đến đây đừng nói đến hồi âm, Tà Thần ngay cả xem qua cũng lười.

Hermann nửa ngày không thấy phản hồi, chỉ có thể bất đắc dĩ chuyển hướng tin tức sang vị Tuyết Thần kia.

-

Lưu Nhạn Hân và Phương Nhã Nhi đã lên xe, trên đường lái xe đến chỗ vị đại sư.

Thích Bạch Trà định theo sau nhìn xem.

Loại sự tình giúp người ta được như ý nguyện này thật sự không thể không làm hắn để ý. Trên đời không có cơm trưa miễn phí, ngoại trừ Tà Thần là vị thần hợp pháp nghe kỳ nguyện, những thứ khác có thể thực hiện tâm nguyện đều sẽ khiến Thích Bạch Trà nghĩ đến yêu tà quấy phá.

Mặc dù là Tà Thần, nếu thực hiện tà niệm quá mức nào đó, Thích Bạch Trà cũng sẽ không đồng ý. Thần tính của hắn mang chính nghĩa hoàn toàn tương phản với Tà Thần, rất khó để tương đồng với đối phương.

Nhưng đó là Tà Thần, nghe tà niệm chính là chức trách của y. Thích Bạch Trà về công sẽ không xen vào việc gì, còn cảm thấy người kia tẫn trách, nhiều nhất thì về tư cảm thấy không quá thỏa đáng.

Lưu Nhạn Hân lái xe chạy phía trước, Thích Bạch Trà cũng lái xe theo phía sau.

Lưu Nhạn Hân càng lái càng xa, Phương Nhã Nhi ngồi bên ghế phó lái nhìn cảnh sắc hoang vắng ngoài cửa sổ, biểu cảm do dự: “Chị Hân, chị xác định là chỗ này sao?”

“Không biết, chị cũng chưa từng tới bao giờ. Nhưng địa chỉ chị nghe được chính là chỗ này.” Lưu Nhạn Hân nắm tay lái, mắt nhìn phía trước: “Thế ngoại cao nhân, thường ở những nơi xa xôi. A, phía trước có biệt thự, chúng ta tới rồi!”

Cô dừng xe ở ven đường, xuống xe, cùng Phương Nhã Nhi nhìn biệt thự cao cấp trước mắt.

Lưu Nhạn Hân đánh giá một lát: “Sao chị cảm thấy căn nhà này có chút quen mắt...”

Phương Nhã Nhi càng thêm kinh ngạc: “Nơi này không phải chính là nơi mấy hôm trước Trần Thi Diệu đã tới sao? Lúc đó còn bị truyền thông chụp lại, em lên mạng thấy được.”

Sau khi cô bị đổi hồn vẫn luôn chú ý động tĩnh của thân thể mình. Thân phận của cô trước mắt không thể tiếp xúc với minh tinh, chỉ có thể biết thông qua tin tức. Mấy ngày trước truyền thông tuôn ra tin tức “Phương Nhã Nhi” đêm khuya xuất hiện ở biệt thự cao cấp, nghi là lén gặp kim chủ, trong đó có một tấm ảnh chụp ở chỗ này.

“Khó trách, chị có hỏi như thế nào cô ta cũng không nói, chị không tin em là người đắm chìm trong trụy lạc. Trước đây mười năm áo rồng cũng chưa bị quy tắc ngầm, sao có thể đêm hôm khuya khoắt lén đi gặp kim chủ... hóa ra là con bé chết tiệt kia đã sớm đến nơi này gặp đại sư!” Lưu Nhạn Hân phỉ nhổ: “Chị thấy em biến thành như vậy, tám phần chính là Trần Thi Diệu cầu vị đại sư kia! Chiếm thân thể em, làm hư thanh danh em, phi, tức chết chị rồi!”

Phương Nhã Nhi có chút sợ hãi: “Nói như vậy, người bên trong rất có thể là đầu sỏ đổi thân thể em và Trần Thi Diệu. Vậy chúng ta còn muốn vào tìm hắn không?”

Như này thật sự không phải dê vào miệng cọp, chui đầu vô lưới sao?

“Vào, vì sao không vào? Gỡ chuông cần tìm người buộc chuông, việc này em nhất định được cứu.” Lưu Nhạn Hân không khỏi phân trần, lôi kéo cô đi vào bên trong: “Trần Thi Diệu có thể cho hắn cái gì? Chúng ta chẳng lẽ còn không cho được sao?”

Biệt thự cao cấp lớn như vậy ngay cả người trông cửa cũng không có, cửa khép hờ, nhẹ nhàng đẩy một cái là có thể đẩy ra.

Tuy Lưu Nhạn Hân và Phương Nhã Nhi đã nhìn quen bảo vật trong giới giải trí, nhưng cũng bị trang hoàng xa hoa trong nhà gây kinh ngạc không nhỏ. Trên đường đến đây hai người từng tưởng tượng loại cao nhân này hơn nửa ẩn cư trong núi, ở nơi rừng trúc nhà tranh đơn sơ, là râu tóc bạc phơ rất có phong phạm tiên phong đạo cốt.

Hiện tại xem ra, vị cao nhân kia rất biết hưởng thụ.

Bề ngoài là biệt thự kiểu tây cao cấp, bên trong trang hoàng rất có hương vị của lâu đài thời trung cổ ở châu âu, rõ ràng là mùa hè nhưng lò sưởi trong tường lại đang cháy, nhưng lại không cảm nhận được chút nhiệt ý nào.

Thảm đỏ thật dài trải trên mặt đất, cuối đường là bảo tọa (ghế ngồi) nạm đá quý, trên lưng ghế có trang trí một cái đầu lâu, hoa lệ xa hoa lãng phí, tinh tế mỹ lệ vô cùng nhưng nhìn qua có chút âm u.

Phương Nhã Nhi xoa xoa da gà nổi trên cánh tay, cảm thấy thân thể phủ một tầng hơi lạnh.

“Chị Hân, hay là chúng ta trở về đi...”

Căn nhà này khiến cho người ta có cảm giác quá cổ quái.

“Em không muốn đổi lại thân thể sao?” Lưu Nhạn Hân hận sắt không thành thép mà liếc nhìn cô một cái, lớn tiếng nói: “Có ai không?”

“Có ai ở đây không?”

Tiếng vang ở trong căn phòng trống rỗng vọng lại, mang thanh âm của cô quay lại màng tai.

“Tìm ta sao?” Một giọng nói yêu dã hoa lệ vang lên, âm cuối hơi nâng.

So với hồ ly Giang Nghiên còn muốn câu nhân gấp ba lần.

Hai người vội vàng xoay người thấy trên bảo tọa không biết từ khi nào nhiều thêm một người đàn ông.

Hắn có một mái tóc đen thuần, đôi tròng mắt hồng như bảo thạch lộng lẫy , trên người mặc lễ phục của quý tộc châu Âu. Ngũ quan thuần túy kiểu Tây, tuấn mỹ thâm thúy, như điêu như khắc.

Phương Nhã Nhi và Lưu Nhạn Hân đồng thời sửng sốt.

... Người nước ngoài?

Kể cả là người nước ngoài, mắt đỏ cũng rất ít thấy càng không nói diện mạo tuấn mỹ như vậy.

Không đúng, hắn khi nào thì xuất hiện ở đó?

Phương Nhã Nhi tận lực lễ phép dùng tiếng Anh hỏi: “Xin hỏi, ngài là chủ nhân căn nhà này sao?”

Người đàn ông này nhìn quá tà khí, hai người không dám thiếu cảnh giác.

“Ta sẽ nói ngôn ngữ của các ngươi.” Pascal mỉm cười, miệng nói ra tiếng Trung lưu loát: “Ta không phải chủ nhân, chẳng lẽ các ngươi phải?”

Lưu Nhạn Hân kéo tay Phương Nhã Nhi: “Em ấy biến thành như vậy là do ngài làm sao? Trần Thi Diệu có phải đã làm giao dịch với ngài, để cô ta chiếm cứ thân thể Nhã Nhi?”

Pascal vẫn cười nói: “Ta sẽ không bán đứng tin tức khách hàng đâu.”

“Cô ta cho ngài cái gì, chúng tôi có thể đưa gấp đôi.” Lưu Nhạn Hân kiên định nói: “Chỉ cần ngài đổi thân thể Nhã Nhi về.”

Pascal hài hước nâng mắt lên: “Thật vậy sao?”

“Đương nhiên là thật sự.”

“Được.”

Người đàn ông đứng lên.

Ở ánh mắt không thể tin nổi của hai người, sau lưng hắn biến ra một đôi cánh màu đen vô cùng lớn, trên đầu mọc một cặp sừng sắc bén.

“Cô bé kia đồng ý bán linh hồn sau khi chết đổi lấy quãng đời còn lại biến thành cô, nếu muốn ra giá gấp đôi, hai linh hồn các ngươi ta sẽ không khách khí mà nhận lấy vậy.”

“Không ⸺⸺”

Tiếng la tuyệt vọng của cô gái đột nhiên im bặt, hai người chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên ánh sáng, đồng thời té xỉu trên mặt đất.

“... Hả?” Pascal hoang mang xoay người.

Tóc dài trắng tuyết, thiếu niên mang dung nhan tái nhợt tinh xảo như họa trên tay cầm một phiến băng, lạnh lùng nhìn gã, mím cánh môi, trên mặt là biểu cảm lãnh đạm.

“Thần minh thế giới này sao...” Pascal híp mắt đánh giá hắn: “Nhìn dáng vẻ này hình như là thuộc về băng tuyết?”

“Tiểu thần minh đáng yêu, ngươi rất lợi hại nhưng ngươi còn trẻ tuổi, phá hỏng chuyện tốt của ta không phải việc làm sáng suốt, ta sẽ tức giận.” Pascal liếm liếm khóe môi, mắt đỏ yêu dị lộ ra nguy hiểm.

“Ta còn chưa từng giết Thần đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play