Tần Dĩ Nhu vướng phải scandal, bây giờ mọi người đều đang đòi đánh đòi mắng, không thể tiếp tục tham gia chương trình. Những cảnh quay trước đó đều phải bỏ.

Tổ tiết mục đối với việc này cũng cảm thấy mệt tâm mười phần.

Phần quay tiếp theo của tổ diễn xuất không thể tiếp tục tiến hành. Ban đầu vốn định để ba người Giang Nghiên, Thôi Hạo, Phương Nhã Nhi phối hợp diễn xuất một vở kịch, sau đó nhìn khả năng diễn xuất của từng người cùng với hiệu quả tổng thể sân khấu rồi cho điểm. Bọn họ từng diễn phim truyền hình cùng nhau, lần nữa hợp diễn lại là so tài ganh điểm. Nhưng mà nữ chính nhập viện, bị thương đến gân cốt phải tĩnh dưỡng cả trăm ngày (Thương gân động cốt 100 ngày) không tĩnh dưỡng cẩn thận một thời gian chỉ sợ không ổn được, kế hoạch mới thai nghén đã chết non.

Tiết mục này thật sự là mang vận mệnh nhiều chông gai.

Sau khi thảo luận, tổ tiết mục quyết định quay chụp chậm lại, chờ đến khi Phương Nhã Nhi ổn định rồi tiếp tục, vừa lúc nhân khoảng thời gian này cắt nối biên tập mấy đoạn quay chụp lúc trước, xóa hết hình ảnh có Tần Dĩ Nhu đi.

Phương pháp tính điểm cũng phải thay đổi, nếu không hai đấu ba là không công bằng.

Mấy việc này đều không liên quan gì đến Phó Minh Dã và Thích Bạch Trà.

Sau khi giải quyết xong chuyện này, Thích Bạch Trà vội vàng phải đi giải quyết việc tiếp theo.

-

Trong bệnh viện thành phố S.

Phòng bệnh cao cấp, Phương Nhã Nhi kinh ngạc đến nỗi từ trên giường bệnh ngồi dậy: “Tần Dĩ Nhu bị phong sát?!”

Người đại diện Lưu Nhạn Hân tiếp tục lấy ly nước sôi dưới máy lọc nước: “Đúng vậy, cô ta không phải có tin nóng đạo nhạc bài hát để xuất đạo sao? Việc làm này quả thật thiếu đạo đức. Công ty của cô ta cũng không muốn bảo vệ, mấy ngày nay cứ tùy ý để lời đồn đãi sinh sôi nảy nở cũng không làm ra bất kể hành động xã giao nào, sáng nay thì trực tiếp công khai thỏa thuận, hoàn toàn xé rách mặt. Nhìn tình hình này cô ta muốn vực dậy quả thực là khó."

Phương Nhã Nhi cười lạnh: “Đáng đời cô ta.” Để cô ta ở tổ tiết mục mà âm dương quái khí nhé.

Hai người vì chương trình mà ở cùng một ký túc xá, dưới màn hình không thiếu lúc hòa thuận vui vẻ, trong lòng lại buồn nôn muốn chết. Tiện nhân Tần Dĩ Nhu kia luôn như cố ý vô tình khoe ra, bên ngoài thì khiêm tốn nói: “Em hồng lên vốn là ngẫu nhiên, so ra còn kém chị Nhã Nhi diễn xuất nhiều năm tích cóp mà thành.” Thực tế còn không phải ám chỉ “tôi chỉ cần thời gian ngắn ngủi như vậy có thể cùng ngồi cùng ăn với chị, chị chạy nhiều năm áo rồng (một loại trang phục đồng bộ trong hí khúc, có văn hổ) mới có hôm nay lại bị tôi đuổi kịp, thật là đáng thương.”

Mỗi câu nói đều là cái gai mắc ở trong lòng cô.

Mỗi ngày cô dậy sớm chăm sóc da, trên bàn để một đống lớn mỹ phẩm dưỡng da, Tần Dĩ Nhu kiểu gì cũng phải ra vẻ kinh ngạc nói một câu: “Chị dùng nhiều như vậy sao? Em chỉ mang theo có một lọ kem chống nắng thôi.” Sau đó là khoe ra da mặt đẹp đẽ của cô ta.

Phương Nhã Nhi đã sớm muốn lột bộ mặt thật của cô ta xuống.

Bây giờ nghe thấy đối phương thất thế, cảm giác hả hê trên mặt Phương Nhã Nhi quả thực là ngăn không được.

Lưu Nhạn Hân nhíu nhíu mày: “Nhã Nhi, em gần đây có phải là do áp lực quá lớn mà tâm tình không tốt lắm?”

Cô đã làm người đại diện cho Phương Nhã Nhi 6 năm, Phương Nhã Nhi như thế nào cô rõ như lòng bàn tay. Tính cách Nhã Nhi rất ôn hòa, kể cả nghe thấy kết cục của Tần Dĩ Nhu cũng sẽ chỉ lắc đầu nhíu mày than nhẹ một tiếng “Gieo gió gặt bão”.

Mà không phải mang theo ngữ khí chanh chua như vậy nói “Đáng đời cô ta”, tràn ngập thù địch.

Mấy ngày gần đây, nhiều mặt của Nhã Nhi đều không giống với trước kia. Trợ lý mới tới nhìn không ra, nhưng cô lại nhìn rõ ở trong lòng.

Những người thân thực sự của Nhã Nhi không nhắc đến cũng thôi đi, cô sớm đã coi Nhã Nhi như em gái. Lưu Nhạn Hân là thật sự cảm thấy lo lắng với trạng thái này của Phương Nhã Nhi.

“A?” Phương Nhã Nhi lấy lại tinh thần, cuống quít nói: “Không có.”

Lưu Nhạn Hân đánh giá cô: “Cảm thấy gần đây em có tâm sự, tính tình cũng thay đổi.” Cô cùng với Phương Nhã Nhi không phải người thân nhưng còn thân thiết hơn cả người thân, nói chuyện cũng đều là nói thẳng không hề cố kỵ.

“... Nào có?” Phương Nhã Nhi né tránh tầm mắt nghiền ngẫm của Lưu Nhạn Hân, hàm hồ nói: “Là do Tần Dĩ Nhu quá phận, em cũng bởi vì tức giận. Không thể ngờ cô ta lại là loại người này, em nghĩ đến còn từng cùng loại người này ở cùng một chỗ em liền...”

Cô dừng một chút.

Liền như thế nào?

Việc cô làm so với Tần Dĩ Nhu càng quá mức, thế nên ngay cả chửi rủa cũng không có tự tin.

Tần Dĩ Nhu là sao chép nhạc của người khác.

Cô lại là trực tiếp thay đổi cuộc đời của người khác...

Lưu Nhạn Hân hỏi: “Làm sao vậy? Đột nhiên không nói lời nào.”

Phương Nhã Nhi không dám ngẩng đầu.

Cô từ trước đến nay rất sợ Lưu Nhạn Hân, sợ đối phương nhìn ra sơ hở. Lưu Nhạn Hân ở trong ấn tượng của cô chính là một người hung dữ, cô hận chết người trước mắt này.

Nhưng hiện tại cô cần phải cùng với người đại diện này tạo thành quan hệ tốt đẹp.

“Được rồi, uống chén nước.” Lưu Nhạn Hân đưa ly nước cho cô: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, nghỉ ngơi cho tốt, không liên quan gì đến chúng ta.”

Phương Nhã Nhi thất thần nhận lấy ly nước, mới vừa dính môi uống một ngụm, liền phun ra: “Nước này sao lại nóng như vậy!”

Lưu Nhạn Hân kỳ quái nói: “Không phải em vẫn luôn uống nước có độ ấm này sao? Trước đây chị cảm thấy nóng em còn nói nóng như thế này là vừa phải.”

“...” Phương Nhã Nhi thả ly nước lại tủ đầu giường: “Em chờ nó nguội rồi uống.”

Cô sợ lộ ra nhiều sơ hở, quay về nằm trong ổ chăn: “Em hơi mệt muốn ngủ trưa, chị Lưu chị bận thì đi trước đi.”

Lưu Nhạn Hân nhìn ly nước sôi trên tủ đầu giường kia vài giây sau gật đầu: “Được, vậy em nghỉ ngơi đi.”

Lưu Nhạn Hân ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại sắc mặt liền trầm xuống.

Có một việc cô vẫn chưa nói.

Nhã Nhi luôn gọi cô là “Chị Hân”.

Nhưng từ ngày nọ một tháng trước, Nhã Nhi bị ngã cầu thang ở nhà đụng vào đầu, sự việc liền trở nên không thích hợp.

Ngã không nặng, đầu đụng vào túi xách nên không đi bệnh viện chỉ ở nhà dùng hòm thuốc tự xử lý, đỡ kinh động đến truyền thông.

Từ đó về sau, Phương Nhã Nhi liền bắt đầu có thái độ khác thường gọi cô là “chị Lưu”, hành vi và thói quen cũng trở nên không giống trước đây.

Lưu Nhạn Hân nổi lên lòng nghi ngờ, thử hỏi về một chút chuyện trước kia đều bị Phương Nhã Nhi lấy lý do “Đụng vào đầu nhớ không rõ lắm” lừa gạt cho qua.

Cô còn phát hiện thùng rác trong phòng Phương Nhã Nhi một đống giấy lộn, phía trên là chữ ký “Phương Nhã Nhi”. Ban đầu không hề giống, càng về sau càng giống.

Nhã Nhi không có việc gì ở nhà luyện ký tên làm gì?

Lưu Nhạn Hân là người lão luyện trong giới giải trí, biết trong giới có vài minh tinh vì nổi tiếng không từ thủ đoạn, ngay cả thủ đoạn nuôi tiểu quỷ dơ bẩn như vậy cũng có. Không quan tâm có phải mê tín hay không, chỉ cần có tâm này liền cũng khiến người ta sợ hãi rồi.

Danh tiếng của Nhã Nhi tốt, danh khí lớn, kể cả là giúp mọi người làm điều tốt cũng chắn đường một đống người khiến bọn họ đố kỵ.

Cô liền lo lắng là Nhã Nhi trúng chiêu, bị người ta thi chú mới khác thường như vậy.

Để đến nỗi bị người ta hại theo cách này, cô chưa từng nghĩ tới, không dám nghĩ, quá khó để tin.

Lưu Nhạn Hân áp tâm sự trong lòng xuống, trầm tư đi vài bước, vừa qua chỗ rẽ liền gặp phải một người.

Người nọ giữ chặt cánh tay cô, kéo khẩu trang trên mặt mình xuống: “Là em, chị Hân.”

Đó là một gương mặt có bảy phần tương tự Phương Nhã Nhi, chỉ là không được dịu dàng như vậy.

Nhưng mà khí chất của đối phương lại có điểm ôn nhu, nhìn đã khiến người thân cận.

Lưu Nhạn Hân rút cánh tay ra, nhíu mày nói: “Trần Thi Diệu? Sao cô lại ở đây?”

Từ sắc mặt có thể nhìn ra, cô không thích người trước mắt này.

-

Trần Thi Diệu là thế thân của Phương Nhã Nhi.

Lúc Phương Nhã Nhi ở phim trường quay phim thì phát hiện ra cô ta. Lúc đó Trần Thi Diệu vẫn diễn vai quần chúng, diễn cảnh nữ tù bị treo lên chịu hình, dưới mặt trời chói chang bị treo mấy giờ liền mà vẫn diễn không tốt, liền cứ thế bị treo còn bị đạo diễn lớn tiếng răn dạy.

Phương Nhã Nhi nhìn thấy liền nhớ đến tình cảnh bản thân trước đây diễn vai quần chúng, sinh ra tâm tình đồng cảm. Cô tự mình trải qua khổ sở, biết khổ nhọc có bao nhiêu không dễ dàng, rất nhiều diễn viên quần chúng chỉ thiếu một cái gọi là cơ hội.

Cho nên lúc phát hiện diện mạo Trần Thi Diệu có bảy phần tương tự mình, cô liền để Trần Thi Diệu làm thế thân của mình.

Trước đó Phương Nhã Nhi vô cùng chuyên nghiệp, không dùng thế thân, để Trần Thi Diệu làm thế thân chỉ để cho cô ta có cơ hội lộ diện trước mặt đạo diễn lớn. Không chừng ngày nào đó có thể trở thành diễn viên chính thức, không phải ở lại đoàn phim diễn vai quần chúng nữa.

Trừ cái này ra, còn có thể quan sát kỹ thuật diễn của các diễn viên khác nâng cao kỹ thuật của mình.

Phương Nhã Nhi đưa cho chính là cơ hội dìu dắt, Trần Thi Diệu dường như lại chỉ coi đó là một loại sỉ nhục, lòng người không đủ rắn nuốt voi (ý chỉ người không biết đủ giống con rắn muốn nuốt cả con voi), thời thời khắc khắc muốn thay thế Phương Nhã Nhi.

Lưu Nhạn Hân nhìn ra dã tâm của Trần Thi Diệu, nói với Phương Nhã Nhi rằng đây chỉ sợ là một con sói mắt trắng (bạch nhãn lang), cẩn thận bị cắn ngược.

Phương Nhã Nhi cười nói: “Không thể nào, chị Hân, cô bé kia mới bao nhiêu tuổi, sao có thể đa tâm như vậy.”

Lưu Nhạn Hân quả thực hận sắt không thành thép. Nhã Nhi cũng không phải chưa trải qua mưa gió, ở giới giải trí nhiều năm như vậy sao lại vẫn ngốc bạch ngọt như vậy.

Cũng không phải là ngốc bạch ngọt, chính là trước sau giữ lại một chút ngây thơ thiện lương, không nhiễm bụi.

Đáng tiếc loại tính cách này, chính là dễ dàng bị người ta tính kế.

Lúc quay «Tiên Duyên» tròng mắt Trần Thi Diệu kia lúc nào cũng dính trên người Giang Nghiên, người sáng suốt đều biết cô gái nhỏ này cũng bị nhan sắc của Giang Nhiên làm chao đảo.

Nhưng Phương Nhã Nhi mới là nữ chính, đại đa số thời gian, Trần Thi Diệu chỉ có thể ở trong góc nhìn ra, nhìn Giang Nghiên diễn một đoạn tình thâm không hối không dời, đôi mắt ghen ghét như sắp phun ra lửa đến nơi.

Sau đó một lần Lưu Nhạn Hân bắt được cô ta đang lén mặc lễ phục của Phương Nhã Nhi, còn dùng đồ trang điểm của Phương Nhã Nhi, bị Lưu Nhạn Hân hung hăng cho một cái tát.

Vẫn là Phương Nhã Nhi khuyên can, nói là cô bé chỉ là nhất thời ham hư vinh, đừng tức giận, sau đó lại cho Trần Thi Diệu một cơ hội.

Trần Thi Diệu chỉ cảm thấy Phương Nhã Nhi làm bộ làm bộ làm tịch.

Sau đó có một đoạn thời gian, trên mạng xuất hiện topic bôi đen Phương Nhã Nhi, nói cô ở đoàn làm phim chơi đại bài, cái gì cũng phải để thế thân đến làm, đối xử với thế thân kiêu căng ngạo mạn, nhân phẩm không xứng với vị trí.

Lưu Nhạn Hân cũng không phải ăn chay, tra ra IP kia, người bịa đặt bôi đen người khác tự lăng xê mình chính là Trần Thi Diệu.

Việc này khiến Phương Nhã Nhi hoàn toàn thất vọng với cô ta, hủy bỏ hợp đồng, không muốn liên quan đến cô ta nữa.

Trần Thi Diệu liền cứ như vậy biến mất trong tầm mắt họ, cho đến hôm nay lại lần nữa xuất hiện ở bệnh viện.

Lưu Nhạn Hân đương nhiên không có sắc mặt tốt.

-

“Chị Hân.” Lời Trần Thi Diệu nói ra vô cùng kinh hách: “Em là Nhã Nhi!”

“...” Lưu Nhạn Hân lách qua cô tiếp tục đi về phía trước: “Tôi thấy cô hồ đồ rồi.”

“Chị Hân, em thực sự là là Nhã Nhi.” Trần Thi Diệu vội vàng giữ chặt lấy cô: “Em không biết vì sao đột nhiên lại biến thành như vậy. Nhưng em có thể chứng minh, em từ nhỏ vào giới giải trí là để trả nợ cho ba, trung học thoát khỏi ông ta ra nước ngoài du học, những việc này chỉ có em và chị biết.”

Lưu Nhạn Hân đột nhiên dừng lại.

Phương Nhã Nhi từ nhỏ đã vào giới giải trí bởi vì ba của cô là một con ma bài bạc, sau khi bức mẹ cô tức chết, mỗi ngày đều có người tới cửa đòi nợ khiến cuộc sống không có ngày nào an bình. Cô là một cô bé xinh đẹp, nghe nói giới giải trí kiếm tiền nhanh liền dứt khoát bước vào.

Đáng tiếc không thân phận không bối cảnh, chỉ có khuôn mặt thôi là chưa đủ, nhiều năm áo rồng thật vất vả tích cóp được chút tiền liền đoạn tuyệt quan hệ với người cha như quỷ hút máu kia chạy ra nước ngoài.

Những việc này Nhã Nhi thực sự chỉ nói với cô, ngay cả truyền thông cũng không tìm ra.

Lưu Nhạn Hân liếc nhìn cô một cái, giữ chặt tay đối phương: “Đổi nơi khác nói chuyện.”

-

Trong phòng bệnh cao cấp.

“Phương Nhã Nhi” ở trên giường bệnh cuộn lại thân mình, cau mày, tay bất an nắm chặt di động.

Hồn nhiên không phát hiện cửa phòng bệnh lặng yên không tiếng động bị đẩy ra sau đó nhẹ nhàng khép lại.

Thích Bạch Trà lẳng lặng nhìn người đang nằm trên giường đưa lưng về phía hắn.

Đầu ngón tay chảy ra một vệt ánh sáng xanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play