Nhân viên công tác ở trường quay ngư long hỗn tạp, trà trộn vào đó nói khó không khó, nói dễ cũng không hề dễ dàng.
Tuy nhiên có Thích Bạch Trà ở đây mọi việc sẽ trở nên rất dễ dàng.
Thầy Đặng thật cẩn thận tránh bị người khác chú ý để đi vào, chạy về phía trước, cong người rón ra rón rén chạy qua chạy lại giống như là đang chấp hành nhiệm vụ gì đó bí mật lắm.
Thích Bạch Trà đi theo phía sau hắn, hai tay nhét túi quần, thân thể thẳng tắp như là đang tản bộ trên sân vắng.
Hành động kiểu này của thầy Đặng không khác nào bịt tai trộm chuông, hai bọn họ lớn như vậy, hắn còn lén lút như thế không bị người ta chú ý mới là lạ.
Bây giờ còn chưa bị người ta phát hiện đơn giản là do Thích Bạch Trà dùng thuật pháp làm chậm lại cảm giác tồn tại của hai người, để toàn bộ nhân viên tự động xem nhẹ bọn họ.
Thầy Đặng hiển nhiên là không ý thức được điểm này.
Hắn cảm thấy may mắn nói: “Nhưng mà kể cả thành công trà trộn vào rồi, cũng không biết phòng hóa trang của Nhã Nhi nằm ở chỗ nào...”
Hắn có tật giật mình, không dám tùy tiện tìm nhân viên công tác hỏi, sợ bị người ta phát hiện rồi đuổi ra ngoài.
“Ai, bên kia, lại đây hỗ trợ dọn dẹp đồ đạc đi!” Hai gã nhân viên công tác hướng thầy Đặng hô.
Thầy Đặng sửng sốt: “Tôi sao?”
“Đúng vậy, nhanh lên chút!”
Thầy Đặng giật mình quay đầu nhìn lại, phát hiện Thích Bạch Trà đã không thấy đâu nữa.
“Ai... Người đâu rồi?” Hắn cả kinh, nhìn ngó xung quanh nhưng không nhìn thấy Thích Bạch Trà dù chỉ là nửa bóng người.
Không nhìn thấy bạn đồng hành đâu, thầy Đặng lập tức lúng túng, không dám nói gì ngoan ngoãn chạy tới dọn dẹp thiết bị.
Thích Bạch Trà đi theo cỗ hơi thở làm hắn cảm thấy khó chịu, đi vào một dãy phòng hóa trang.
Phòng hóa trang không có một bóng người, bên trong quanh quẩn hắc khí nhàn nhạt, hít vào một chút đã cảm thấy hít thở không thông.
Hương vị thật khó chịu.
Nội tâm thật dơ bẩn.
Thích Bạch Trà nhẹ nhàng nhíu mày, hắn có thể nhìn thấy nội tâm ác độc là màu đen nhưng đó chỉ là hiệu quả trên thị giác. Cho dù là đến mức phạm tội tử hình, một lòng tràn đầy màu đen cũng sẽ không tản mác ra hương vị khó chịu như vậy. Có thể hóa thành hắc khí cùng hương vị như vậy, chắc chắn đã đi đến nơi nào đó chứa hắc khí làm bản thân bị vương lại thứ này, hiển nhiên là không thích hợp chút nào.
Hắc khí này chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy, hương vị cũng chỉ mình hắn ngửi được.
Trong mắt người thường, Phương Nhã Nhi vẫn là bề ngoài sạch sẽ, nữ thần quốc dân trong trắng không tỳ vết, chỉ có thần mới có thể nhìn thấu linh hồn hủ bại dưới túi da mỹ lệ kia.
Phương Nhã Nhi không phải yêu ma quỷ quái, có thể xác định là người thường, trên người không có hơi thở của dị thế linh hồn cũng không có hệ thống trợ giúp nào cả... Thích Bạch Trà liên tiếp bài trừ vài tình huống, hắn cũng không thể bằng một cái liếc mắt có thể phán đoán ra trên người Phương Nhã Nhi đã xảy ra chuyện gì, cô ta có mục đích gì.
Còn phải thâm nhập vào tìm hiểu mới được.
Chủ đề của chương trình này chính là thanh xuân, một đoạn thời gian dài kế tiếp đều sẽ ở lại trong trường để thu hình, hắn cần phải bảo vệ tốt nơi này không để bọn nhỏ bị hại đến.
Trong lúc suy tư bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào náo động.
Thích Bạch Trà ẩn thân, lặng yên không một tiếng động ra cửa xem xét.
Là một vị khách mời khác tới rồi.
Khách mời thứ hai đến là Tần Dĩ Nhu, cô là ca sĩ hạng thực lực mới nổi tiếng của showbiz, mỗi bài hát đều là tự mình soạn nhạc, phong cách thay đổi liên tục, có thiên phú âm nhạc siêu cường đại cùng với giọng hát trời cho, mỗi lần ra album sẽ đều bán sạch chỉ trong vài giây.
Hơn nữa lớn lên cũng khá là xinh đẹp.
Luận về bối cảnh thì không có kinh nghiệm cùng thâm niên trong nghề như Phương Nhã Nhi nhưng nhân khí cũng không hề kém. Hai người một ở mảng âm nhạc, một ở điện ảnh không cùng đường phát triển nên trước đây cũng không hề gặp gỡ qua.
Có thể ở trong giới giải trí lăn lộn ra tên tuổi EQ đều sẽ không thấp. Tần Dĩ Nhu vừa xuất hiện đã đầy mặt tươi cười, nhiệt tình vươn tay với Phương Nhã Nhi: “Chị Nhã Nhi, hạnh ngộ hạnh ngộ.” (gặp nhau thật là may mắn.)
Phương Nhã Nhi cũng duỗi tay nắm lại: “Chào cô Tần.”
“Chị kêu em Dĩ Nhu được rồi!” Tần Dĩ Nhu một câu liền kéo gần quan hệ giữa hai người, cô tům tỉm cười nói: “Em từ nhỏ nhìn chị Nhã Nhi diễn mà lớn lên, chị Nhã Nhi thực sự rất lợi hại, có thể chịu khổ nhọc đến như vậy, chị là thần tượng nhiều năm của em đó!”
Phương Nhã Nhi ngoài cười nhưng trong không cười đáp lễ nói: “Dĩ Nhu cũng rất lợi hại nha, gần đây nơi nơi đều phát giọng hát của em, nhưng mà là người mới vẫn nên làm đâu chắc đấy tiếp tục cố lên nhé!”
Hai người nhìn nhau cười, đều tiểu lý tàng đao (nụ cười giấu đao) không hề có thiện cảm.
Phương Nhã Nhi so về tuổi tác chỉ lớn hơn Tần Dĩ Nhu một tuổi, chỉ là xuất đạo (debut, ra mắt) sớm, bắt đầu từ vai phụ từng bước thành đại minh tinh. Ban đầu diễn chỉ là nữ tỳ, người qua đường, thậm chí thi thể. Không giống như Tân Dĩ Nhu, mới ngắn ngủi vài tháng đã nhẹ nhàng đứng ở độ cao Phương Nhã Nhi mười năm mới tích lũy ra được.
Tần Dĩ Nhu nói như vậy là có ý nói móc.
Phương Nhã Nhi cũng không chút khách khí ám chỉ cô bỗng nhiên nổi danh, tâm phù khí táo (kiểu như nổi mà không vững) cẩn thận kẻo đứng không vững mà ngã xuống.
Khách mời của chương trình cụ thể có ai người ngoài có thể không biết, bọn họ là khách quý được mời chẳng lẽ còn không biết sao?
Người được tổ tiết mục mời đến đều là nhân vật lợi hại. Không chỉ có ảnh đế Thôi Hạo, nữ thần quốc dân Phương Nhã Nhi, idol đỉnh lưu lượng Giang Nghiên, còn có tiểu thiên vương giới ca sỹ Lưu Khải Thanh, nữ ca sĩ đang nổi tiếng Tần Dĩ Nhu, vương tử mang âm thanh cá heo Dư Âm, mỗi người đều có vô số fans, đội hình vô cùng xa hoa.
Lại nói, tiết mục này chính là từ đoàn làm phim Tiên Duyên nhờ vào nhiệt độ từ ba diễn viên chính mà quay thêm tiết mục kiếm thêm tiền, ba người tổ âm nhạc thì mượn cơ hội quảng bá tăng mức độ nổi tiếng, bên tổ tiết mục thì mượn danh khí từ khách quý đạt được ratings, cả nhà cùng vui.
Sáu vị khách mời chỉ có hai nữ minh tinh, dù là lộ tuyến bất đồng nhưng trong cùng một chương trình không thể thiếu tranh tài khoe sắc, bị truyền thông và đại chúng vô cùng để ý.
Mùi vị hỏa dược đã vô cùng dày đặc ngay từ ban đầu.
Hai nữ minh tinh khẩu phật tâm xà, bên ngoài đều vô cùng nhiệt tình, mới lần đầu gặp mặt đã niềm nở thân thiết như đã là khuê mật (bạn thân) với nhau cả 800 năm rồi cũng nên, là ví dụ hoàn mỹ về cái gì gọi là plastic hoa tỷ muội. ( ý là chỉ hội chị em bạn dì tình cảm như hoa giả bằng nhựa, hàng giả 100% nhưng vẫn luôn tươi không tàn.)
Vẫn là nhờ Thôi Hạo đến đánh vỡ không khí thổi phồng lẫn nhau của hai người.
Thôi Hạo năm nay 30 tuổi, là tân ảnh đế của năm ngoái cũng là vị lớn tuổi nhất trong số khách mời lần này, tư lịch sâu nhất. Hắn và Phương Nhã Nhi đã từng hợp tác nên giữa hai người rất quen thuộc. Hắn vừa tới, Phương Nhã Nhi liền bỏ qua Tần Dĩ nhu đi qua chỗ hắn giang hai tay: “Anh Thôi.”
“Nhã Nhi tới sớm như vậy sao.” Thôi Hạo cũng ôm lại.
“Đúng vậy hôm nay em là người đầu tiên tới đó. Sau hoạt động lần trước vẫn chưa gặp lại anh, chắc cũng phải nửa tháng rồi nhỉ?”
“Lịch trình gần đây hơi vội, anh vẫn ở thành phố B làm hoạt động công ích, em gần đây thế nào?”
“Vẫn còn được, cảm hơn anh Thôi...”
Hai người quen biết nhau thoải mái hàn huyên, Tần Dĩ Nhu đứng một bên lời nói cũng không chen vào được có hơi xấu hổ. Cô là ca sĩ, nhân mạch đều ở bên giới ca hát đối với vị Thôi ảnh đế này rất xa lạ.
Phương Nhã Nhi cố ý xem nhẹ Tần Dĩ Nhu, cùng Thôi Hạo hàn huyên một hồi lâu sau, mới đột nhiên như là nhớ ra: “Đúng rồi, giới thiệu với anh một chút, đây là Dĩ Nhu.”
Tần Dĩ Nhu cười cười: “Anh Thôi, chào anh. Em là Tần Dĩ Nhu.”
Thôi Hạo gật đầu, khách khí nói: “Chào em.”
Hai loại đối đãi khác nhau làm cho Tần Dĩ Nhu lại càng thêm xấu hổ. Cô chỉ có thể tự an ủi rằng hai người kia dù gì cũng là người một nhà từng hợp tác chung một bộ phim, thân quen từ trước, cái này không có gì cả.
Cũng may Lưu Khải Thanh đến rất nhanh đã hóa giải tình cảnh xấu hổ của cô nàng.
“Tôi đến chậm rồi sao?” Lưu Khải Thanh vừa vào liền cười nói: “Mọi người sao lại đều tới cả rồi!”
“Không có không có, là chúng tôi tới sớm.” Tần Dĩ Nhu vội vàng trả lời.
“Dĩ Nhu?” Mặc dù đã sớm biết danh sách khách mời, Lưu Khải Thanh vẫn giả bộ vô cùng kinh ngạc: “Đã lâu không gặp em rồi.”
“Lúc mới xuất đạo, em có từng hợp tác với thầy Lưu ạ.” Tần Dĩ Nhu ngượng ngùng nói: “Thầy Lưu giúp đỡ em rất nhiều, là Bá Nhạc của em đó.”
(Bá Nhạc là nhân vật tìm kiếm thiên lý mã (ngựa tốt) bậc thầy trong lịch sử, ở đây Lưu Khải Thanh cũng là người phát hiện ra tài năng của Tần Dĩ Nhu.)
Hai người họ hợp tác hát một bài tình ca tên «Lưu Luyến» , chính là khúc nhạc khiến Tần Dĩ Nhu nhất khúc thành danh (một lần là nổi tiếng). Nổi tiếng đến mức, cô thân là người mới nhưng lại được tiểu thiên vương giới ca hát ưu ái, cũng bởi vì khúc nhạc do cô sáng tác được Lưu Khải Thanh thưởng thức, do đó mà đạt được cơ hội hợp tác một bước lên mây.
“Cái đó cũng là do Dĩ Nhu có thực lực.” Lưu Khải Thanh nói: “Cũng đừng gọi thầy này thầy kia nữa, ở trong chương trình này mọi người đều là bạn học.”
Mọi người đồng thời cười lên vui vẻ.
Chương trình vốn là chương trình thực tế, có luật chơi là khách mời tham gia đều sẽ đóng vai học sinh, đi học giống như sinh viên. Khách mời chia làm hai tổ tiến hành thi đấu, phân biệt ra tổ âm nhạc cùng với tổ biểu diễn. Quay chụp chính là biểu hiện của họ trên lớp học, hoạt động ngoại khóa, còn có sinh hoạt trong kí túc xá, camera quay 24/24 không bỏ lúc nào. Mỗi môn học đều sẽ tiến hành kiểm tra, cuối cùng dựa theo tổng điểm để tìm ra đội chiến thắng, đội chiến thắng sẽ nhận được rất nhiều phần thưởng phong phú.
Minh tinh được mời đến người nào cũng không thiếu phần thưởng phong phú đó, nhưng lại tăng độ nhận biết công chúng thì tội gì không làm?
Các minh tinh đều đã tốt nghiệp rất lâu, kiến thức văn hóa cao trung đều đã chữ thầy trả thầy cả rồi, tất nhiên là sẽ không thật sự đem đề thi cao trung cho bọn họ làm. Tổ kế hoạch của chương trình sau khi đưa ra nhiều loại phương án quyết định giảm độ khó Toán Văn Anh nhưng tập trung vào các tiết âm nhạc và biểu diễn, cũng như các hoạt động vui nhộn trong tiết thể dục.
Tiết âm nhạc cùng với tiết diễn xuất sẽ mời giáo sư chuyên khoa âm nhạc và diễn xuất đến chỉ đạo. Đối với các môn khác, để chương trình thực tế gần gũi với cuộc sống hơn, ê-kíp chương trình quyết định sử dụng nhân tố mới.
Nhân tố mới này sẽ được thảo luận với nhà trường tìm ra từ các giáo viên trong trường
Vừa đúng lúc kỳ thi tốt nghiệp kết thúc rất nhiều giáo viên cấp ba hiện không có tiết, có thể tham gia. Chọn giáo viên yêu cầu rất đơn giản, ngoại hình phải đoan chính, tố chất tâm lý tốt, thấy minh tinh liền nói không nên lời là không được.
Lưu Khải Thanh cùng Tần Dĩ Nhu đứng chung một chỗ, Thôi Hạo với Phương Nhã Nhi lại càng thêm quen thuộc. Bốn người tụ lại nói chuyện phiếm nhưng lại phân ra ranh giới rõ ràng.
Thích Bạch Trà nhìn Tần Dĩ Nhu một lát sau đó dời ánh mắt đi tiếp tục quan sát Phương Nhã Nhi đang nói cười.
Trong lúc bốn người cười nói, khách mời thứ năm cũng tới trường quay.
Đó là một mỹ thiếu niên tướng mạo tinh xảo.
Hắn là khách mời phù hợp nhất với chủ đề của chương trình này. Dư Âm, năm nay 18 tuổi, vốn đương tuổi thanh xuân dào dạt. Hắn được đạo diễn trứ danh Tôn Kiếm Bân nhìn trúng, nhất cử thành danh khi hát bài hát chủ đề bộ phim «Hải Yêu», giọng hát tựa như hải yêu thực sự.
Giọng của Tần Dĩ Nhu đã cực kỳ xuất sắc nhưng vẫn có thể nghe ra dấu vết của giọng nói con người. Lúc Dư âm ngâm xướng những nốt cao, thực sự khiến cho linh hồn con người kinh sợ, da đầu tê dại phảng phất như nghe được tiếng gọi từ biển sâu.
Nhưng mà Dư Âm có tính cách hướng nội, ở trong giới chỉ có Tôn đạo dìu dắt, nhân mạch không rộng. Hắn có một giọng hát tuyệt vời nhưng khả năng soạn nhạc lại không có, về thực lực so ra kém hơn Tần Dĩ Nhu.
Cái này không quan trọng, hắn chỉ cần dựa vào giọng nói cùng với mặt đẹp là có thể có được ngàn vạn fans rồi.
Dư Âm có tư lịch thấp nhất cũng trẻ tuổi nhất, ba vị ở đây đều xem như tiền bối, Tần Dĩ Nhu tuy là tư lịch cũng thấp nhưng lớn hơn hắn vài tuổi.
Hắn vừa đến bốn người đều không hẹn mà cùng ngừng nói chuyện, chuẩn bị chờ thiếu niên lại chào hỏi để trả lời, thậm chí là thân thiết gọi em trai như thế nào cũng đã tìm từ kỹ lưỡng rồi.
Nhưng mà thiếu niên liếc mắt cũng không thèm liếc mắt nhìn họ một cái, lập tức đi vào phòng hóa trang của mình.
Thôi Hạo: “...”
Phương Nhã Nhi: “...”
Tần Dĩ Nhu: “...”
Lưu Khải Thanh: “...”
Trợ lý ở bên cạnh điên cuồng nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiểu tổ tông, Thôi tiên sinh bọn họ ở bên kia! Dọc đường đi vừa nãy không phải đều nhắc nhở cậu sao? Lúc tới nơi nhất định phải chào hỏi bọn họ không thể không lễ phép!”
Bước chân Dư Âm dừng lại.
Trợ lý nhẹ nhàng thở ra. Tiểu tổ tông tính ra cũng thông suốt rồi, bọn họ cũng không thể mới ngày đầu tiên đã đắc tội với toàn bộ khách quý ở đây được.
Đứa nhỏ này cũng không biết là từ đâu tới, một chút đạo lý đối nhân xử thế cũng đều không hiểu, lúc mới được Tôn Hạo mang về còn không nói một lời.
Dư Âm dừng chân lại nhưng cũng không quay lại chào hỏi.
Thiếu niên rũ mắt: “Dây giày, lỏng.”
Trợ lý: “... A?”
Dư Âm: “Giúp tôi thắt lại một chút.”
Không thắt lại cẩn thận đi đường cậu sẽ bị ngã.
Trợ lý: “...”
Ông trời thật là công bằng, cho đứa nhỏ này mười phần giá trị nhan sắc cùng với giọng hát tuyệt vời nhưng cũng cầm đi toàn bộ EQ của cậu.
Dư Âm nhìn qua có vẻ như không cảm thấy mình vừa làm hành động gì khiến tình huống càng trở nên xấu hổ. Bốn người hai mặt nhìn nhau, thống nhất đưa đẩy Lưu Khải Thanh đứng ra lên tiếng giảng hòa: “Trời nắng quá, chúng ta vẫn là nên quay về phòng hóa trang nghỉ ngơi đi.”
Phương Nhã Nhi nói: “Còn một vị vẫn chưa tới ạ...”
“Có thể là cậu ta bị kẹt xe trên đường, không cần đợi.” Thần sắc Thôi Hạo hết sức vi diệu, ngữ khí lại rất bình thường.
Hắn đương nhiên sẽ không thích Giang Nghiên.
Lúc quay «Tiên Duyên» hắn bị Giang Nghiên đoạt đất diễn, hoàn toàn chiếm hết nổi bật. Trước khi bắt đầu quay hắn cho rằng với kỹ thuật diễn của mình có thể dễ dàng nghiền ép cái bình hoa kia, kết quả lại là bị cái bình hoa kia ép lại.
Hot nhất bộ phim này chính là nam hai, trên mạng nơi nơi đều đang nói: “Nam chính là của nữ chính, còn nam hai là của mọi người.” Thậm chí có không ít fans nguyên bản là của hắn sau khi xem phim xong lại trực tiếp chuyển sang hâm mộ Giang Nghiên. Thôi Hạo làm sao có thể cứ thế mà không thèm để ý.
Hơn nữa tính cách Giang Nghiên quá mức phô trương vừa tự luyến vừa thích khoe mẽ, cả ngày như khổng tước xòe đuôi. Thôi Hạo nghĩ lại liền đau đầu căn bản là không muốn thấy hắn.
Thôi Hạo trực tiếp trở về phòng hóa trang của mình, Tần Dĩ Nhu và Lưu Khải Thanh thấy thế cũng đều từng người trở về phòng.
Phương Nhã Nhi lưu luyến quay đầu lại nhìn, không thấy được thân ảnh người muốn gặp, thất vọng quay trở về.
Thích Bạch Trà dù bận vẫn ung dung nhìn tất cả mọi thứ.
... Có chút ý tứ.
Hắn hiện thân, vừa ra khỏi chỗ ẩn nấp, thầy Đặng đầu đầy mồ hôi nhìn thấy hắn hai mắt liền sáng lên vội vàng chạy đến: “Thầy Thích!”
Thích Bạch Trà quay đầu lại nhìn dáng vẻ đầu đầy mồ hôi của hắn nói: “Nhìn thầy có vẻ cần nghỉ ngơi đó.”
Thầy Đặng thở phì phò xua tay nói: “Còn, vẫn còn được, thầy vừa mới chạy đi đâu thế ?” Hắn tới chỗ này nữ thần còn chưa thấy được lại còn phải làm culi nửa ngày.
Hắn là một thầy giáo, bình thường chỉ ngồi văn phòng không vận động gì, hôm nay phải làm culi nửa buổi quả thực là làm khó hắn rồi.
Thích Bạch Trà mặt không đổi sắc nói dối: “Tôi đi vệ sinh.”
“À, vừa rồi hình như có rất nhiều minh tinh đến nói chuyện ồn ào một hồi.” Thầy Đặng lau mồ hôi: “Tôi đã hỏi ra phòng hóa trang của nữ thần rồi, nằm ở bên kia, chúng ta cùng đi nhìn xem sao.”
Phòng hóa trang của Phương Nhã Nhi lúc nãy Thích Bạch Trà đã đi qua rồi, nhưng mà bây giờ hắn cũng không từ chối.
Hai người đi vào cửa phòng hóa trang của Phương Nhã Nhi, cửa khép hờ có thể nhìn thấy rõ ràng người bên trong.
Phương Nhã Nhi đang ngồi đối diện gương tức giận gì đó.
“Tiện nhân Tần Dĩ Nhu kia, ở trước mặt mình âm dương quái khí cái khỉ gì?” Phương Nhã Nhi cầm lên một thỏi son, tô lên môi mình một chút, ngắm nhìn mình trong gương đột nhiên hung hăng bẻ gãy: “Cái màu sắc gì đây, khó coi như vậy mà cũng không biết xấu hổ để ở chỗ này cho tôi dùng?”
“Em xin lỗi, em xin lỗi, chị Nhã Nhi, chị không thích màu này để em đổi thỏi khác cho chị.”
Chuyên viên trang điểm được tổ tiết mục sắp xếp vội vàng xin lỗi cô ta.
“Gọi chị Nhã Nhi cái gì!” Thần sắc Phương Nhã Nhi lại càng bực bực bội, liếc mắt một cái liền ném hết son phấn trên bàn lên đầu chuyên viên trang điểm.
“Xin, xin lỗi cô Phương.” Chuyên viên trang điểm đỉnh đầu toàn là phấn vừa khóc nức nở vừa xin lỗi.
“Khóc cái gì mà khóc? Trang điểm cho tôi còn là ủy khuất cho cô à?”
Chuyên viên trang điểm cúi đầu: “Không, không phải...”
“Cút!” Phương Nhã Nhi tức giận nói.
Chuyên viên trang điểm không dám nói lời nào, xoay người chạy ra ngoài.
Phương Nhã Nhi có vị trí cao như vậy, chỉ cần một câu có thể làm cho tổ tiết mục đuổi việc cô, thậm chí là khiến cô không thể tìm được việc.
Chuyên viên trang điểm nuốt nước mắt xuống, vừa ra cửa liền oán hận xì một tiếng khinh miệt: “Nữ thần ôn nhu cái gì, căn bản là một mụ già đanh đá!”
Trong phòng hóa trang Phương Nhã Nhin nhìn gương mặt trong gương, càng nhìn càng chướng mắt, đem toàn bộ đồ trang điểm trên bàn quét xuống mặt đất, chai lọ lớn nhỏ vỡ thành một mảnh trên mặt đất.
“Phương Nhã Nhi Phương Nhã Nhi, cái cũng là Phương Nhã Nhi. Mình rõ ràng là⸺” Cô ta đột nhiên dừng lại, hoảng hốt vì bản thân thiếu chút nữa nói lỡ miệng.
Cô ta sửa lại: “Đúng vậy, mình là Phương Nhã Nhi.”
Khuôn mặt cô gái trong gương trở nên kiên định giống như thôi miên mà thuyết phục chính mình.
“Tôi mới là Phương Nhã Nhi. Tôi chính là Phương Nhã Nhi, tôi là Phương Nhã Nhi... Tôi là Phương Nhã Nh...”
Trước khi chuyên viên trang điểm đẩy cửa ra ngoài, Thích Bạch Trà cùng với thầy Đặng liền trốn vào phòng hóa trang duy nhất không có người.
Thích Bạch Trà hỏi: “Cậu vẫn còn tốt chứ?”
Trên mặt thầy Đặng toàn bộ là biểu cảm thất vọng vì ảo cảnh vỡ tan.
“Sao có thể... Cô ấy rõ ràng là người ôn nhu thiện lương như vậy, tại sao lại như vậy... “ Thầy Đặng lẩm bẩm.
Thích Bạch Trà: “Thầy Đặng?”
Thầy Đặng vẫn không nhịn được lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào, cô ấy không phải như thế, nữ thần của tôi không phải như thế...”
Thích Bạch Trà: “...”
Ok, thầy Đặng thoạt nhìn không được tốt lắm.
Lự kính rách nát, phát hiện thần tượng không hoàn mỹ như mình nghĩ tạo thành đả kích xác thật rất lớn.
Hắn nghĩ nghĩ, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo an ủi một câu: “Người bình thường còn có hai gương mặt, huống chi đại bộ phận minh tinh đều có hình tượng riêng, đừng dồn quá nhiều tình cảm vào đó.”
Thầy Đặng kích động biện giải cho thần tượng: “Không! Nhã Nhi nhất định không phải là người như vậy! Tôi sẽ không nhìn lầm. Hôm nay cô ấy nhất định là tâm tình không tốt, nhân viên trang điểm kia làm sai chuyện gì đó chọc cô ấy không vui, còn có vị Tần Dĩ Nhu kia, Nhã Nhi nói cô ta âm dương quái khí chắc chắn là cô ta làm gì đó với Nhã Nhi!”
Hắn dùng liên tiếp vài cái nhất định cùng với vài cái khẳng định, giống như làm như vậy là có thể thuyết phục chính mình.
Có phần giống fans não tàn trên mạng hay nói.
Có thể làm ra hành vi chụp lén với theo dõi này, vốn là tâm lý của fans không bình thường. Dù sự thật bày ra trước mắt vẫn không chấp nhận được hình tượng của idol sụp đổ, sẽ không ngừng tìm lý do cho thần tượng chứng minh người đó không sai.
Chứng minh chính mình không sai.
Thích Bạch Trà nghĩ, đúng là không còn gì để nói.
Thầy Đặng cùng với hắn vốn là không có liên quan gì, hắn chỉ là tới điều tra.
Thần thương hại thế nhân nhưng cũng phải lo cho thân mình.
“Tôi không tin! Tôi không tin!” Cảm xúc thầy Đặng vô cùng kích động, xông từ phòng hóa trang ra ngoài, hoàn toàn không để ý làm như vậy có thể bị người ta phát hiện hay không.
Thích Bạch Trà không quản hắn.
Cúi đầu suy tư, nghĩ đến những người đó.
Thật sự quá mức trùng hợp.
“Xem ra nơi này chính là phòng hóa trang của tôi rồi.” Một giọng nam lười biếng hoa lệ truyền đến bên tai, một người đàn ông mang dung sắc yêu nghiệt hoang dã đẩy cửa ra.
Thích Bạch Trà ngẩng đầu, vừa vặn đối mắt với cặp mắt hồ ly đầy vẻ câu nhân.
Giang Nghiên híp híp mắt, như lâm đại địch, ánh mắt liễm diễm hiện lên hung lệ.
Thích Bạch Trà bất động thanh sắc, trong lòng bàn tay bắt đầu vận thần lực chỉ cần đối phương ra tay hắn sẽ đánh trả.
Giang Nghiên lại không có ý đồ công kích.
Hắn căm giận nói: “Đáng ghét, sao lại có người còn xinh đẹp hơn cả ta!”
Thích Bạch Trà: “...”
Thế công trong lòng bàn tay nháy mắt hủy bỏ.
Khách mời mà tổ tiết mục này mời đến thật là ngọa hổ tàng long, quả thực khiến hắn hoài nghi là họ hẹn nhau đến trường học tìm việc cho hắn.
Thích Bạch Trà đau đầu nghĩ.
Một linh hồn hủ bại, một người mang hệ thống, một sinh vật đến từ biển sâu, một cửu vĩ hồ trời sinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT