“Anh là khách mời tổ tiết mục mời đến à?” Giang Nghiên vuốt cằm, mắt mang vẻ nghi hoặc nói: “Tôi không nhớ rõ trong giới giải trí lại có người đẹp như vậy.”
Giá trị nhan sắc của hắn là đứng đầu giới giải trí, nếu vị trước mắt này xuất đạo chắc chắn là sẽ còn hot hơn nhiều.
Thích Bạch Trà: “Tôi không phải khách mời.”
Giang Nghiên cả kinh: “Vậy anh là chuyên viên trang điểm tổ tiết mục sắp xếp cho tôi à? Không thể nào, anh làm chuyên viên trang điểm làm gì, thật là lãng phí, gương mặt này của anh phải đi đóng phim, hưởng thụ sự thần tượng và theo đuổi của toàn nhân loại...”
Thích Bạch Trà: “Tôi cũng không phải là chuyên viên trang điểm.”
Cách màn hình TV không nhìn ra được, bây giờ chân thân đứng ở trước mặt, Thích Bạch Trà chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra bản thể của Giang Nghiên là một con Cửu Vĩ Hồ (cáo chín đuôi) lông đỏ đã tu hành ngàn năm.
Khó trách lớn lên lại yêu diễm như vậy, hồ ly tinh vốn là mị cốt thiên thành (Chắc là đẹp từ trong xương đó) huống chi là cửu vĩ hồ yêu.
Vị này ở trong hồ tộc chắc cũng là huyết mạch hoàng tộc cao quý.
Giang Nghiên nhận bộ «Tiên Duyên» kia, diễn chính là bản tính của hắn.
Trên người đối phương không có tà khí, linh khí lại dư thừa, là dựa vào hấp thu tinh hoa nhật nguyệt tu luyện mà thành. Cũng vì lý do này chỉ cần Giang Nghiên không chủ động công kích Thích Bạch Trà cũng sẽ không tính toán với hắn.
Vẫn là Phương Nhã Nhi đáng giá để hắn để ý hơn, cái hắn muốn giải quyết không phải yêu mà là ác.
Về phần những vị khác... Thích Bạch Trà thở dài.
Còn phải giải quyết một đám.
Sao tự nhiên lại có lượng công việc nhiều như vậy. Trước đây mấy trăm năm liền cũng chưa chắc có thể gặp được một người mang hệ thống, gần đây một người rồi lại thêm một người, chẳng lẽ bọn hệ thống này bán sỉ hay sao?
Tuyết Thần cường đại hơn rất nhiều so với hồ yêu, Giang Nghiên không nhìn thấu được thân phận Thích Bạch Trà, chỉ cho rằng đây là nhân loại bình thường.
Chỉ là lớn lên rất không giống nhân loại bình thường.
Quá xinh đẹp.
Xinh đẹp đến mức hắn cũng có chút ghen ghét.
Giang Nghiên ê ẩm trong lòng mà suy nghĩ.
Hồ tộc vốn tự luyến về mỹ mạo của mình, Giang Nghiên lại càng tự luyến đến cực hạn, cảm thấy dung mạo bản thân chính là thiên hạ vô song.
Ngay cả hắn cũng thừa nhận rằng Thích Bạch Trà so với mình còn đẹp hơn, có thể thấy được Tuyết Thần đại nhân phong hoa tuyệt đại đến mức nào.
Giang Nghiên hỏi: “Vậy anh là ai?”
Thích Bạch Trà lễ phép nói: “Tôi là giáo viên ở đây.”
Giang Nghiên khiếp sợ.
Hắn liền tỉ mỉ đánh giá Thích Bạch Trà từ trên xuống dưới, đầy mặt viết chói lọi bốn chữ: Phí phạm của trời.
“Lãng phí là hành vi đáng xấu hổ!” Hắn đau lòng nói.
Một túi da đẹp như vậy, nên xuất hiện trên màn ảnh để toàn thế giới thưởng thức, mê đảo ngàn nam vạn nữ mới đúng.
Giang Nghiên chính là ôm tâm tính: “Ta đẹp như vậy cần phải để cho nhiều người thưởng thức mỹ mạo của ta” mà xuất đạo. Hắn không thể lý giải được tại sao rõ ràng có người có thể dựa vào mặt kiếm tiền lại không dùng, chỉ dựa vào tài hoa mà sống.
“Người anh em này, nghe tôi khuyên một câu đi anh như này quá đáng tiếc, anh hẳn là nên xuất đạo đảm bảo còn hot hơn so với tôi nữa...” Giang Nghiên cậy vào mỹ mạo bản thân nhìn ai cũng cảm thấy xấu, cái miệng lại không cho người ta mặt mũi có thể trước mặt nói thẳng rằng người ta xấu xí, bình thường tính tình bừa bãi đã đắc tội không ít người. Nhưng gặp người so với mình còn xinh đẹp hơn, qua đi cảm giác căm thù lúc đầu hắn nháy mắt đã hóa thân thành phường nhan cẩu. (kiểu như dễ siêu lòng vì sắc đẹp)
Rốt cuộc bản chất của hồ ly tự luyến này vốn là nhan khống (giống nhan cẩu á). Hắn cảm thấy trên đời này không có ai có thể xinh đẹp hơn so với hắn, cho nên hắn chỉ có thể tự thưởng thức nhan sắc chính mình, bây giờ có người còn đẹp mắt hơn đương nhiên là phải di tình biệt luyến. (thay lòng đổi dạ)
“Có phải là không có tài nguyên với nhân mạch hay không? không sao, tôi có thể liên hệ cho anh mấy công ty quản lý...”
(Nhân mạch: từ này cổ đại thì dịch là thân tín, vây cánh, hiện đại dịch là quen biết, mối quan hệ, vây cánh cũng được, tùy vào từng văn cảnh. Người có "nhân mạch" tốt tức là có mối quan hệ với mọi người tốt, quen biết rộng, được lòng người.)
Bên ngoài phòng hóa trang đột nhiên truyền đến một trận động tĩnh lớn, là giọng của thầy Đặng.
Thích Bạch Trà lập tức bước nhanh ra ngoài.
“Thật sự là công ty quản lý có thể để anh tùy ý lựa chọn, điều kiện của anh rất tốt...”
Giang Nghiên còn đang lải nhải để đẩy mạnh tiêu thụ, quay đầu nhìn lại không thấy người đâu vội vàng đuổi theo: “Aiii, nghe tôi nói hết lời đã!”
“Người này ai? Sao lại trà trộn được vào đây?”
“Không biết, thấy hắn lén lút còn trộm cả son môi chị Nhã Nhi đã dùng qua bị người bắt được tận tay...”
“Hắn thật là biến thái, sao lại có loại người này chứ, giống như fans cuồng vậy.”
Nhân viên công tác ở đây vây lại một chỗ nghị luận sôi nổi, chỉ chỉ trỏ trỏ người đàn ông đang đứng ở giữa.
Thầy Đặng cúi đầu cả người run lẩy bẩy.
Xong rồi, bị phát hiện rồi, việc này nếu như để hiệu trưởng biết được, bát cơm này của hắn khẳng định là khó giữ.
Nhưng mà hiệu trưởng đã biết rồi.
“Hiệu trưởng Ngô, các thầy làm việc thế nào vậy? Người này ở khu chúng tôi làm việc lén la lén lút, căn bản không phải là nhân viên công tác của chúng tôi. Trường học đã đảm bảo như thế nào? Người bên ngoài rảnh rỗi cũng có thể trà trộn vào hay sao?” Tổ tiết mục vô cùng tức giận: “Không an toàn như vậy, chúng tôi làm sao yên tâm ở đây quay chụp?”
Chương trình của bọn họ còn chưa chính thức tuyên truyền, lần này nếu như bị paparazzi trà trộn vào đăng lên weibo chẳng phải mọi tâm huyết bỏ ra đều uổng phí rồi hay sao?
“Xin lỗi xin lỗi, đây là do chúng tôi thất trách.” Hiệu trưởng Ngô nhìn thầy Đặng đang muốn xỉu tại chỗ, thật sự không có mặt mũi nói tiếp: “Nhưng mà, anh ta không phải là ở ngoài trường học... là... giáo viên trong trường chúng tôi.”
Hiệu trưởng Ngô đem họ Đặng mắng trăm vạn lần trong lòng. Minh tinh đã từng ở trường học quay chương trình, nói ra thôi cũng đủ làm một cái quảng cáo kim quang lấp lánh có thể giúp tăng thêm học sinh muốn theo học tại trường, nếu như bị họ Đặng kia phá hoại, hiệu trưởng thật sự là tức muốn đánh người.
“Giáo viên?” Đối phương nâng cao giọng: “Lại có giáo viên như vậy sao? Hắn không chỉ trộm đồ, còn chụp lén!”
Hiệu trưởng Ngô: “...”
Hiện tại là tâm giết người cũng có luôn rồi.
Hiệu trưởng Ngô một mặt tươi cười: “Chúng tôi sẽ cẩn thận xử phạt.”
Nói là xử phạt, thực ra chính là bảo hắn cuốn gói chạy lấy người.
Thầy Đặng nghĩ như vậy liền tâm như tro tàn.
Không, không được, hắn không thể vứt bỏ bát cơm này được, sau này hắn tìm việc sẽ hết sức khó khăn.
Trong lòng thầy Đặng biến chuyển, nghĩ đến một người có thể thay mình chịu tội. Hắn liền cao giọng biện giải cho mình: “Hiệu trưởng Ngô, không phải tôi! là tôi cùng với thầy Thích tới!”
Hiệu trưởng Ngô không tin vào tai mình: “Gì cơ?”
Trường học có một vị giáo viên họ Thích, đánh chết hắn cũng không dám quên. Đây chính là người mà vị kia nhấn mạnh hắn phải chú ý chăm sóc.
Nói ra câu nói dối đầu tiên, câu tiếp theo liền dễ dàng hơn nhiều. Thầy Đặng nói dối lưu loát hoàn toàn không cần phải chuẩn bị bản thảo: “Là do thầy Thích thích Phương Nhã Nhi, ngày bình thường lúc ở văn phòng vẫn luôn nhắc tới cô ấy với tôi, hôm nay hắn muốn đi nhìn một chút, một hai phải kéo tôi cùng đi, tôi cũng không còn cách nào khác mới phải theo tới. Ảnh chụp cũng là hắn dùng di động của tôi chụp, nói rằng di động của hắn độ phân giải không cao, dùng cái của tôi chụp rồi lúc về gửi cho hắn. Còn cây son kia tôi chỉ là thấy nó rơi trên đường nên mới nhặt.”
Đến cuối cùng, hắn càng nói càng lưu loát, nói đến bản thân hắn cũng tin, giống như sự thật chính là như vậy.
Nghe xong, mọi người đối với thầy Thích vẫn chưa lộ diện kia, ấn tượng sớm đã ngã vào đáy сốс.
Nghe thế này quả thật vừa tâm cơ vừa ác độc, chính mình là fan cuồng không nói, còn kéo người ta xuống nước, dùng di động người khác chụp ảnh, không phải là nếu sự việc bại lộ tiện giá họa cho người khác hay sao?
Thật là một tên vô lại!
Thích Bạch Trà: ...
Tuy rằng đã sớm biết thầy Đặng kéo hắn cùng tới đây là để nhỡ đâu xảy ra chuyện còn có một cái đệm lưng, nhưng mà bản lĩnh lật mặt của nhân loại mỗi lần đều làm cho Thích Bạch Trà phải thở dài.
Hiệu trưởng Ngô hận không thể lấp kín miệng thầy Đặng lại.
Họ Đặng này đang nói hươu nói vượn cái gì?
Thầy Thích là loại người có thể làm ra loại chuyện này hay sao?
Xem như là vậy, cũng nhất định không phải.
Phó tổng mặc dù không nói rõ thầy Thích là gì với anh ta, nhưng thực tế cũng không khó đoán.
Có thể để Phó tổng vì mình tặng một đống phòng học, còn muốn chăm sóc đặc biệt, hơn nữa, nghe đồn Phó tổng có người yêu đồng giới, thầy Thích đây lại là người vừa nhìn liền biết không phải nhân vật tầm thường, trong lòng hiệu trưởng Ngô sớm đã hiểu rõ.
Hai vị kia... đại khái vốn là một đôi.
Hắn lại có thể đắc tội đến hay sao? Tình nguyện đắc tội tổ tiết mục, cũng không thể đắc tội Thích Bạch Trà. Đừng nói đến mấy minh tinh này, chính là ngay cả công ty quản lý phía sau minh tinh, nhà đầu tư phía sau tổ tiết mục, chỉ cẩn Phó tổng nói một tiếng, 1 giây là có thể thu mua hết lượt.
Thích Bạch Trà mới là nhân vật không thể trêu chọc.
Thầy Đặng cho rằng Thích Bạch Trà tính tình ôn hòa dễ bắt nạt, định vu oan lên đầu hắn mới là hành vi ngu xuẩn nhất.
Hiệu trưởng Ngô vốn dĩ chỉ định cảnh cáo hắn, nhưng việc giá họa này xảy ra thì nhất định phải sa thải.
Nếu không, để Phó tổng biết được hắn giữ lại người đã hãm hại Thích Bạch Trà, mệnh của hắn e là khó giữ.
“Im miệng, cậu ở đó nói hươu nói vượn cái gì?” Hiệu trưởng Ngô quát lớn.
Thầy Đặng vẫn không biết hối cải: “Hiệu trưởng Ngô, tôi không nói dối, tôi nói thật mà, thầy Thích còn đang ở chỗ này, mọi người nhất định có thể tìm được hắn.”
“Thầy thích? Đang nói đến anh sao?” Trên hành lang, Giang Nghiên quay đầu hỏi hắn.
Thích Bạch Trà bình tĩnh nói: “Hiển nhiên là vậy, chỗ này chỉ có mình tôi là thầy giáo.”
“Anh thật sự là fans của Phương Nhã Nhi?” Giang Nghiên cau mày: “Cô ấy lớn lên cũng không đẹp, so với anh xấu hơn nhiều, anh thích cô ấy làm gì?”
Thích Bạch Trà: “Tôi không thích cô ta.” Còn rất chán ghét hơi thở cô ta.
Trong phim đối với người ta thề chết thề sống, bên ngoài lại nói người ta xấu, hồ ly này thật là vô tình.
Diện mạo Phương Nhã Nhi tuyệt đối là không xấu, nhưng ở trong mắt Giang Nghiên, phàm là không đẹp bằng hắn đều sẽ xấu.
“Là tên xấu xí kia bịa đặt về anh sao?” Giang Nghiên vui mừng ra mặt: “Hắn bôi nhọ anh, có phải là anh sẽ bị sa thải không?”
Thích Bạch Trà liếc mắt: “Nhìn anh có vẻ như rất vui vẻ thì phải?”
“Tôi đương nhiên vui vẻ, anh bị sa thải rồi, tôi liền lập tức kêu quản lý công ty tôi ký hợp đồng với anh, vị trí thứ nhất cũng để anh ngồi. Chỉ cần để tôi ngày nào cũng thưởng thức khuôn mặt anh là được.” Giang Nghiên ăn ngay nói thật: “Nhan sắc này của anh để ở trường học thật sự là quá lãng phí, quá lãng phí, quá lãng phí.”
Hắn liên tiếp nói ba cái lãng phí, là thật sự tâm nguyện khó yên.
Thích Bạch Trà: “.... Cảm ơn.”
Hai người bọn họ ở chỗ này nói chuyện phiếm, trên khoảng đất trống, thầy Đặng còn đang cố cãi: “Thật sự, mọi người cứ tìm xem, nhất định có thể tìm được hắn...”
Thấy thầy Đặng sắp bôi đen mình thành một cục than, Thích Bạch Trà mới từ hành lang đi ra.
“Không cần tìm nữa.”
Nhân viên công tác cùng với khách mời, đạo diễn không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía người tới.
Khuôn mặt thanh niên được mặt trời chiếu lên trắng toát, thân cao chân dài, mặt mày như họa, môi mỏng khẽ mở, lạnh lùng quyến rũ.
Hắn dừng chân, nói: “Tôi ở đây.”
“...”
Chớp mắt, toàn trường quay yên tĩnh lại, lặng ngắt như tờ.
Theo lý mà nói, vị thầy giáo họ Thích này xuất hiện, chứng minh lời thầy Đặng nói là sự thật, không làm gì thì cũng là đồng mưu, không phải là trong sạch gì.
Nhưng nhìn dung mạo thanh niên, trong đầu mọi người chỉ có một ý nghĩ.
Đẹp.
Ý nghĩ thứ hai.
Không thể nào là hắn được.
Sao có thể là hắn.
Thanh niên tốt đẹp như vậy, tuyệt đối không thể làm ra sự tình để tiện như vậy. Hơn nữa, người nọ so với Phương Nhã Nhi còn đẹp hơn một trăm lần được chứ?
Thầy Đặng thấy Thích Bạch Trà tự chui đầu vào lưới, mặt lộ ra tươi cười nhẹ nhàng: “Mọi người xem, tôi nói không sai mà?”
Hắn nói xong mới phát hiện chỗ này an tĩnh đến đáng sợ, nhìn sang hai bên đều thấy mọi người đang nhìn Thích Bạch Trà phát ngốc.
Thật lâu sau, một người đàn ông trung niên đi lên phía trước, lấy ra một cái danh thiếp, trịnh trọng nói: “Thích tiên sinh, xin chào, tôi là Từ Lệ phụ trách chế tác «Thanh Xuân Bất Tán Tràng». Chương trình của chúng tôi có một vị trí dành cho người ngoài ngành, xin hỏi anh có thể đồng ý tham gia vào chương trình của chúng tôi được không? Anh yên tâm, thù lao nhất định không thấp.”
Gameshow, cái minh tinh muốn chính là chú ý, cái tổ tiết mục muốn chính là chủ đề. Từ Lệ đã có thể dự kiến nếu vị Thích tiên sinh này tham gia, đến lúc đó đó chủ đề nhất định sẽ bùng nổ.
Không cần tác phẩm, không cần tai tiếng, chỉ cần gương mặt này cũng đủ dẫn đến sự chú ý của rất nhiều người.
Từ Lệ tung hoành giới giải trí nhiều năm, tự xưng là nhìn qua vô số soái ca mỹ nữ, kinh diễm nhất chính là Giang Nghiên, tiêu chuẩn của anh ta chính là: “Dưới Giang Nghiên, không ai có thể coi là mỹ nhân.”
Hiện tại, tiêu chuẩn thẩm mỹ lại đề cao tới một trình độ phát rồ mới.
⸺⸺ Bạch Trà ở dưới, Giang Nghiên không thể coi là mỹ nhân.
Thích Bạch Trà suy nghĩ một chút, tiếp nhận danh thiếp, nói: “Được.”
Hắn cơ bản không muốn lưu lại trên đời bất kỳ hình ảnh tư liệu gì, sẽ làm cho sinh hoạt sau này thêm phiền toái. Nhưng kỳ thực chỉ cần sử dụng pháp thuật liền có thể hủy diệt toàn bộ mọi dấu vết chứng minh hắn đã từng tồn tại.
Chỉ là trước đây lúc hắn hành tẩu thế gian vẫn đặt chính mình bên ngoài hậu thế, chỉ như một vai quần chúng, không tham dự vào đó, cũng không nhiệt tình cái gì, càng không để lại dấu vết.
Hắn chỉ duy nhất một lần dung nhập vào náo nhiệt của nhân gian, sau đó cố nhân cũng ra đi hắn liền tịch mịch rất nhiều năm. Từ đây Thích Bạch Trà liền đóng lại nội tâm rất sợ lại phải chịu một lần tâm nguyện khó yên.
Trí nhớ của hắn thực sự cũng không dài, lại muốn vì Phó tiên sinh bước vào thế giới này.
Khách mời của chương trình này có quá nhiều điều kỳ quặc, muốn có đủ thời gian điều tra rõ ràng, tham gia vào là lựa chọn tốt nhất.
Từ Lệ thấy Thích Bạch Trà đáp ứng, vô cùng vui vẻ: “Thích tiên sinh, hợp tác vui vẻ.”
Thích Bạch Trà lễ phép gật đầu, không màng hơn thua, cũng không bị chiếc bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống này rơi trúng đầu mà vui mừng lộ rõ trên mặt: “Hợp tác vui vẻ.”
Từ Lệ nhìn càng thêm vừa lòng, yêu thích đối với thanh niên quả thực là muốn tràn ra từ ánh mắt.
Thầy Đặng thấy toàn bộ quá trình: “...”
Có nhan sắc là có tất cả, hôm nay hắn xem như nhìn thấy rồi.
Thân là thẳng nam sắt thép, lại mỗi ngày đều ngồi chung văn phòng, thầy Đặng đã hoàn toàn quên mất nhan sắc cùng với khí chất của Thích Bạch Trà có lực sát thương với người lần đầu nhìn thấy cường đại bao nhiêu.
Không có ai sẽ ghét hắn cả.
Thầy Đặng cũng không ghét hắn. Thích Bạch Trà quá hoàn mỹ, hắn chỉ cảm thấy tự xấu hổ, ngay cả một chút chán ghét cũng không dậy nổi. Chỉ là ở trước mặt bát cơm, hắn vẫn ích kỷ chọn bản thân mình đẩy người khác xuống nước.
Cho nên, cũng tương ứng mà trả giá đắt.
Thầy Đặng cuối cùng bị sa thải. Nghe thấy kết quả này cũng không phải là ngoài ý muốn, hắn ủ rũ cụp đuôi, có chút không cam lòng.
Đừng nói hôm nay là hắn hãm hại Thích Bạch Trà, kể cả là Thích Bạch Trà sai, cuối cùng trường học và tổ tiết mục cũng sẽ hy sinh hắn.
Thích Bạch Trà một câu cũng chưa biện giải, chỉ đứng ở đó, mọi người đều sẽ hướng về hắn.
Xã hội chính là không công bằng như vậy. Thích Bạch Trà so với hắn có giá trị hơn nhiều, không phải sao?
Thầy Đặng tự giễu mà cười, thất hồn lạc phách rời đi.
“Đợi đã.” Thích Bạch Trà nói.
Thầy Đặng dừng chân, trào phúng nói: “Tôi cũng bị sa thải rồi, thầy Thích cũng có cơ hội tham dự chương trình, rất nhanh có thể trở thành đại minh tinh, còn có gì mà phải nói với tôi?”
Lời nói này của hắn là ghen ghét, ghen ghét vận mệnh hai người khác nhau như trời với đất.
“Tôi nghĩ, tôi cần phải vì mình biện giải một chút.” Thích Bạch Trà móc trong túi ra một cái bút ghi âm, ấn phím xuống, âm thanh bên trong rõ ràng truyền ra ngoài.
“Phương Nhã Nhi ấy! Nữ thần của tôi, họ vừa mới nói nữ thần của tôi tới, tiếc là lúc tôi đuổi tới đã không còn ai, cô ấy hẳn là trực tiếp đến khu phía Bắc quay chương trình rồi.”
“Ừ... cho nên?”
“Thầy Thích có thể cùng tôi đến khu phía Bắc nhìn một chút không?”
“Chính thầy Đặng tự đi không được sao? Tôi còn phải sửa bài tập...”
“Tôi thay anh sửa! Thầy Thích, xin anh thương xót, giúp tôi đi mà...”
“Thầy Đặng, chụp lén là hành vi không tốt.”
“Thầy Thích giữ bí mật cho tôi không phải là được rồi sao?”
“...”
Sắc mặt thầy Đặng càng nghe càng trắng. Ánh mắt những người khác nhìn thầy Đặng từ nghi ngờ biến thành khinh thường.
Nguyên bản việc này thật sự không rõ ràng, chân tướng như thế nào trong lòng mọi người tự hiểu, bây giờ nghe được rõ ràng ghi âm cuộc đối thoại, người ngốc mới chưa hiểu rõ chân tướng là gì.
Mồ hôi thầy Đặng đổ xuống như mưa.
Gặp quỷ rồi, mẹ nó ai sẽ tùy thân lúc nào cũng mang bút ghi âm cơ chứ?!
Thích Bạch Trà đương nhiên sẽ không tùy thân mang theo bút ghi âm, nhưng hắn là thần, hắn có thể biến ra.
“Bình thường lúc soạn bài thích dùng bút ghi âm ghi lại nội dung bài học, hôm nay vừa vặn có thể chứng minh mình trong sạch.” Thích Bạch Trà gật đầu nói: “Bây giờ thầy có thể đi rồi.”
Hắn không muốn đuổi tận giết tuyệt, cũng không muốn thay người đội cái nồi này.
(đội nồi: ý chỉ những việc mình không làm nhưng bị người khác vu oan.)
Đối phương cũng không cần giả như mình là người bị hại mà rời đi.
Môi thầy Đặng mấp máy, hấp tấp xoay người chật vật rời đi.
-
Việc này tạm thời hạ màn, Thích Bạch Trà có cơ hội tham gia chương trình, người vui vẻ nhất là... Giang Nghiên.
“Tôi nói này người anh em! Anh là mỹ nhân như vậy hắn là phái ở trên màn ảnh tỏa sáng! Là vàng thì nhất định sẽ sáng! Yên tâm!” Giang Nghiên hận không thể khua chiêng gõ trống, chạy khắp nơi báo cho mọi người biết.
Thích Bạch Trà ngó lơ hồ ly bên cạnh mình, bình tĩnh cúi đầu gửi tin nhắn.
Tham gia chương trình tất nhiên là phải nói cho Phó tiên sinh.
Phó Minh Dã trực tiếp gọi điện thoại lại.
“Em tham gia chương trình gì?” Giọng đàn ông từ tính dễ nghe truyền tới từ bên kia điện thoại.
Thích Bạch Trà nói: “Ở trường em quay một chương trình thực tế gọi là Thanh Xuân Bất Tán Tràng cần một người ngoài ngành, em cảm thấy rất thú vị liền tham gia.”
“Em thích là được rồi.” Phó Minh Dã nói: “Anh nhớ trước kia em còn không thích lộ diện trước mặt công chúng.”
“Lấy thân phận cá nhân của em lộ diện còn được, lấy thân phận người yêu của anh lộ diện mới phiền toái.”
“Phiền toái? Phiền toái cái gì?” Giang Nghiên tò mò thò mặt qua hỏi. Hắn khó có được khi nhìn thấy một mỹ nhân so với mình còn đẹp hơn, nên đối với Thích Bạch Trà rất có hảo cảm.
Giọng Phó Minh Dã lập tức nghiêm túc: “Sao anh lại nghe thấy giọng đàn ông ở bên kia?”
“Hi, tôi là Giang Nghiên!” Giang Nghiên tự động quen thuộc bay đến gần chào hỏi: “Anh là bạn của Trà Trà sao? Yên tâm đi tôi ở tổ tiết mục sẽ cẩn thận chăm sóc Trà Trà.”
Bên kia di động trầm mặc ba giây, có loại cảm giác yên lặng trước bão táp mưa giông.
Trong lòng Thích Bạch Trà trầm xuống, nhỏ giọng giải thích: “Không phải ⸺⸺”
Hắn không phải bởi vì Giang Nghiên mới tham gia chương trình, hắn là bởi vì Phương Nhã Nhi cùng với người mang hệ thống kia mới...
Quá tam ba bận, hắn sao lại làm được việc này cơ chứ, với Giang Nghiên rõ ràng là thanh thanh bạch bạch lại bị Phó tiên sinh hiểu lầm ba lần!
“Anh biết, em cảm thấy hắn rất thú vị.” Phó Minh Dã bình tĩnh nói.
“Mười phút sau anh sẽ tới đó.”
Sau đó “Bang” một tiếng treo điện thoại.
Thích Bạch Trà: “...”
Giang Nghiên hỏi: “Anh cùng với bạn anh cãi nhau sao?” Tâm tình mỹ nhân thoạt nhìn không
được tốt lắm.
Thích Bạch Trà mặt vô biểu tình mà liếc hắn một cái.
“Không có, chỉ là muốn cùng với cậu đánh một trận mà thôi.”
Giang Nghiên: “...?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT