Tuyết Thần cảm thấy, giữ lại một bên tròng mắt của rồng thực sự có chút kỳ quái, nhưng nếu đó là do ân nhân giao phó hắn cũng không thể cứ thế ném xuống.
Hắn nhìn viên Long châu tinh tế đoan trang này dưới ánh mặt trời, phát hiện hạt châu này quả thực rất xinh đẹp lại là lần đầu tiên hắn hàng phục ác long, vô cùng có ý nghĩa liền giữ lại coi như bảo vật trân quý.
Sau lần tỉnh lại đó, lần đầu tiên hắn gặp được một vị thần khác ở bên ngoài, nhưng lại không biết đó là ai. Tuyết Thần không còn buồn ngủ, vì thế ra khỏi Tuyết sơn nhìn thế giới bên ngoài, kết bạn thêm rất nhiều thần minh khác.
Phong Thần, Vũ Thần, Lôi Thần, Hoa Thần... Họ đều khoác lên mình những bộ y phục rực rỡ, mỗi người một vẻ đều vô cùng mỹ lệ.
Nhiều Vạn Vật Chi Thần như vậy duy chỉ không có vị thần áo đen ngày đó cứu hắn.
Hắn hỏi thăm từ những người bạn mới, nhóm thần minh đều sôi nổi tỏ vẻ bọn họ chưa từng gặp mặt vị thần minh nào như vậy.
Vị thần áo đen kia dường như căn bản không hề tồn tại trên thế giới này.
Tuyết Thần tìm thật lâu nhưng vẫn không tìm được hắn.
Đến nay cũng không tìm được.
-
“Thầy Thích, thầy Thích?”
Thích Bạch Trà ngẩng đầu: “Hả?”
Trước mặt là một nam giáo viên cùng văn phòng, dạy lịch sử lớp ba lớp bốn, cậu ta họ Đặng mới tốt nghiệp đại học sư phạm đến công tác chưa lâu, chưa lập gia đình, vô cùng yêu thích vị nữ minh tinh kêu Phương Nhã Nhi kia.
“Tôi thấy anh vừa nãy cứ nhìn chằm chằm vào tay mình phát ngốc, gọi anh cũng không được.” Thầy Đặng nói: “Vừa nãy tôi nói thầy nghe thấy không?”
Thích Bạch Trà suy tư một chút.
Hắn ta vừa rồi nói gì đó...
“Xin lỗi, có thể là tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt.” Thích Bạch Trà áy náy nói: “Thầy Đặng nói gì đó?”
“Thật đúng là đang ngẩn người nha, khó trách vừa rồi động tĩnh bên ngoài lớn như vậy mà anh cũng không phản ứng gì.” Thầy Đặng nói thầm một câu, không kìm nổi vẻ kích thích trên mặt.
“Phương Nhã Nhi a a a! Nữ thần của tôi!!! Vừa nãy bọn họ nói nữ thần của tôi tới!!! Đáng tiếc là lúc tôi đuổi theo thì không còn ai nữa, cô ấy chắc là đi thẳng đến cơ sở phía Bắc quay chụp rồi.”
Thích Bạch Trà gật đầu: “... Cho nên có việc gì sao?” Cái này có liên quan gì đến hắn sao?
Thầy Đặng hưng phấn đè tay Thích Bạch Trà lại: “Thầy Thích, anh có thể cùng tối đến cơ sở phía Bắc xem thử không?”
Thích Bạch Trà không dấu vết rút tay mình ra: “Thầy Đặng tự mình đi không được sao? Tôi còn phải chấm bài nữa...”
“Tôi thay anh chấm!” Thầy Đặng dũng cảm nói, hắn chắp tay trước ngực: “Thầy Thích xin anh thương xót mà giúp tôi đi mà, tôi thật sự rất nóng lòng, một mình đi tôi sợ mình không nói nổi cũng không dám đi lên nói chuyện với cô ấy...”
Thích Bạch Trà nhắc nhở hắn: “Kể cả tôi có đi cùng, bên kia cũng sẽ có bảo tiêu và nhân viên công tác không cho người không liên quan đi vào.”
Thầy Đặng mang vẻ chờ đợi nói: “Vậy tôi đứng phía xa nhìn một cái là được rồi, anh biết tôi thích Phương Nhã Nhi như thế nào rồi mà, nhìn một cái rồi tôi chết cũng không hối tiếc.”
Thích Bạch Trà nghĩ nghĩ, cuối cùng không cự tuyệt: “Được rồi.”
Sau khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp, khu dạy học phía bắc này liền không có người lui tới, ngày thường rất quạnh quẽ, ngày hôm nay lại khó được có tiếng người ồn ào.
Nhân viên công tác của tổ tiết mục đang kiểm tra thiết bị đạo cụ, bên cạnh đó vây xung quanh rất nhiều học sinh.
Bởi vì đoàn phim đã chiếm dụng sân thể dục nên tiết thể dục buổi sáng ngày hôm nay hủy bỏ, đám học sinh lập tức có rất nhiều thời gian rảnh sau khi học xong. Trên lầu toàn bộ đều là học sinh cơ sở phía nam kết thúc giờ đọc sách buổi sáng liền vội vàng đến cơ sở phía Bắc xem náo nhiệt, ngoài ra còn có rất nhiều giáo viên cũng tới xem.
Trước khoảng sân tổ tiết mục đang sử dụng để biển “Không phận sự miễn vào”, “Không quay phim chụp ảnh”. Bất kể có ai giơ điện thoại lên quay chụp đều sẽ bị yêu cầu xóa đi rồi mời trở về ngay lập tức.
Phương Nhã Nhi vừa xuống khỏi xe bảo mẫu, trợ lý cùng với một đám bảo tiêu liền vây xung quanh bảo vệ cô đến khu dạy học phía Bắc. Hôm nay cô mặc một bộ váy đỏ, trang điểm xinh đẹp, một đầu tóc xoăn dài rối tung nhìn qua vừa trí thức lại ưu nhã.
Thầy Đặng lập tức ngắm đến ngây người, tránh phía sau cầu thang lấy di động ra chụp trộm.
Thích Bạch Trà ghé mắt nhìn: “Thầy Đặng, chụp lén là hành vi không tốt.”
“Thầy Thích giữ bí mật giúp tôi không phải là được rồi sao.” Thầy Đặng đưa tay làm thủ thế ‘suỵt’: “Tôi chỉ chụp trộm mấy tấm thôi đảm bảo sẽ không phát tán ra ngoài.”
Hắn cầm di động điều chỉnh các loại góc độ, chụp tách tách liên tục, vui vẻ vô cùng.
Thích Bạch Trà quay đầu lại nhìn chăm chú cô gái mang khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo kia, ánh mắt hơi trầm xuống.
Nội tâm của Phương Nhã Nhi thật dơ bẩn.
Ấn tượng của cô ta trong mắt đại chúng là thiên sứ trong sáng không tỳ vết, hắn lại nhìn thấy trong tim cô ta được một mảnh sương đen quấn lấy, là hơi thở hắn vô cùng chán ghét.
Còn có một dị cảm quái lạ khác.
Có hai cô bé mặc đồng phục nữ sinh đứng ở phía xa, trong đó một cô bé còn cầm sổ cùng với bút, hồi hộp đến mức thanh âm cũng phát run: “Bây giờ tớ lên xin chữ ký chị Nhã Nhi, không biết là có bị đuổi ra hay không nhỉ?” Mấy anh bảo tiêu kia nhìn bộ dáng rất là hung dữ.
Nữ sinh còn lại cổ vũ: “Đừng sợ, chị Nhã Nhi rất bình dị gần gũi, lần trước tớ đến sân bay đón chị ấy muốn lên xin chữ ký bị người ta đẩy ngã, chị ấy còn bảo bảo vệ nâng tớ dậy, không chỉ chụp ảnh chung với tớ còn ký tặng, chúc tớ học tập thành công nữa!”
Phương Nhã Nhi có tiếng là nữ thần quốc dân, dịu dàng, đoan trang, trí thức, trời sinh một khuôn mặt dành cho nữ chính, mỗi bộ phim có cô diễn đều rất hot, từng vinh dự đạt danh hiệu ảnh hậu. Nhân khí, danh tiếng và kỹ thuật diễn đều có đủ.
“Ai nha tớ biết tớ biết, cái này cậu đã kể với tớ bao nhiêu lần rồi.” Nữ sinh cầm giấy bút vẫn rất hồi hộp, nhưng tốt xấu cũng được bạn thân an ủi đôi chút. Cô bé lấy hết can đảm ôm sổ và bút chạy chậm lên, đứng ở khoảng cách xa xa hô lớn: “ Chị Nhã Nhi, chị có thể ký tên cho em được không!”
Tiếng la của cô bé khá lớn lập tức hấp dẫn không ít người chú ý qua bên này.
Thích Bạch Trà nhìn qua, là học sinh lớp hai.
Hắn là chủ nhiệm lớp một, đồng thời cũng dạy một vài lớp khác môn lịch sử, đương nhiên nhận ra hai nữ sinh này. Một em tên Lâm Giai Kỳ, một em tên Vương Manh, đều là fans của Phương Nhã Nhi.
Thích Bạch Trà đương nhiên sẽ không biết được thần tượng của mỗi học sinh này là ai. Chỉ là trước đây Lâm Giai kỳ có được một tấm ảnh chụp chung cùng với Phương Nhã Nhi, mọi người trong trường đều biết điều đó, hắn muốn không biết cũng không được.
Phương Nhã Nhi cũng nghe thấy tiếng hò hét của cô bé liền nhìn thoáng qua bên này.
Phương Nhã Nhi nhíu nhíu mày, gọi trợ lý tới nói nhỏ mấy câu vào tai người kia.
Không thể giả bộ như không nghe thấy được, vì đã nghe thấy rồi nên nhất định phải có hành động gì đó.
Trợ lý lập tức đi lên nói chuyện với bảo tiêu, mấy bảo tiêu dáng người cường tráng gật đầu liền đi tới phía Vương Manh.
Cô bé ôm chặt giấy bút, theo bản năng lui về phía sau một bước.
Giọng bảo tiêu lạnh lẽo nói: “Bạn học sinh này, hiện tại đang là thời gian công tác của chúng tôi, mong rằng bạn không quấy rầy.”
Trong đám người vây xem truyền ra vài tiếng cười khẽ, dường như là cười nhạo cô bé không biết lượng sức mình lại muốn nói chuyện với đại minh tinh.
Bị không nể mặt trước nhiều người như vậy, hốc mắt Vương Manh lập tức đỏ lên, vừa khóc vừa chạy đi xa.
“Ai, Manh Manh!” Lâm Giai Kỳ vội vàng đuổi theo.
Náo loạn như vậy một hồi, chuông vào lớp cũng vang lên, học sinh đang tụ tập ở một bên vây xem cũng lưu luyến trở lại phòng học, khu dạy học phía Bắc lập tức trống không hơn phân nửa.
Phương Nhã Nhi đã vào trong phòng hóa trang của mình trang điểm.
Thích Bạch Trà nói: “Có thể đi rồi.”
Thầy Đặng vẫn còn đang si ngốc mắt đăm đăm nhìn hướng Phương Nhã Nhi rời đi.
Nơi đó bây giờ chỉ là một khoảng không.
Thích Bạch Trà tăng cao âm lượng: “Thầy Đặng!”
“A!” Thầy Đặng hoảng sợ, lúc này mới lấy lại tinh thần.
Hắn võ vỗ ngực mình, mặt lộ vẻ do dự.
Thầy Đặng ấp úng nói: “Thầy Thích, thầy có thể giúp tôi một việc nho nhỏ nữa hay không... Vừa nãy đứng xa quá tôi thấy không rõ lắm, tôi vốn muốn cùng Nhã Nhi tiếp xúc gần một chút... Chúng ta có thể giả dạng làm nhân viên công tác trà trộn vào trong nhìn rõ hơn một chút, tôi đảm bảo không quấy rầy người khác cũng sẽ không gây phiền toái cho anh, chỉ là muốn nhìn một chút...”
“Được.”
“Tôi biết yêu cầu này hơi quá đáng, được một tấc lại muốn một thước, thầy hẳn là sẽ không đáp ứng nhưng tôi thật sự rất muốn thấy nữ thần của mình, bỏ qua cơ hội lần này sẽ không có cơ hội sau nữa nên tôi mong thầy.... A?” Thầy Đặng đột nhiên phản ứng lại, không thể tin nói: “Thầy nói cái gì?”
Hắn không ngờ Thích Bạch Trà sẽ đồng ý. Rốt cuộc Thích Bạch Trà nhìn qua là người quang minh chính đại sẽ không làm loại chuyện rình rập này. Hắn đơn giản là muốn nhìn thần tượng nhưng nhát gan, muốn kéo theo người khác nữa để thêm can đảm.
Làm gì nghĩ đến Thích Bạch Trà thế mà lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Thầy Đặng sửng sốt một hồi lâu sau đó vui vẻ như phát hiện ra cái gì mới lạ: “Thầy Thích, thầy không phải cũng là fans của Nhã Nhi đó chứ!!” Cho nên mới đáp ứng một cách thống khoái như vậy!
Thích Bạch Trà: “...” Hắn không tán thành hành vi của thầy Đặng một chút nào, nhưng chỗ quái dị trên người Phương Nhã Nhi kia xác thực là đáng giá để ý một chút.
Tâm địa tà ác tầm thường không thể tạo cho Tuyết Thần cảm giác khó chịu mãnh liệt như vậy được. Nếu như nói là chỗ nào dị thường, hắn nhất thời không cảm ra được.
Lấy việc bảo vệ thế giới làm nhiệm vụ của mình Tuyết Thần đại nhân cảm thấy bản thân cần phải điều tra rõ ràng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT