- Giao dịch.

Giọng điệu của Nguyệt Chủ trầm trầm hỏi ngược lại:

- Ngài Mục Lương, ngươi thấy bộ lạc Nguyệt Đàm thế nào?

- Bộ lạc Nguyệt Đàm vô cùng tốt, người rất nhiều, diện tích cũng đủ lớn.

Mục Lương tùy tiện suy nghĩ một vài ưu điểm.

- Là sao? Ta muốn nghe nói thật lòng, mà không phải nói qua loa lấy lệ như vậy.

Nguyệt Chủ ngẩng cái cằm trắng như tuyết lên.

- Nói thật, ngươi xác định?

Nụ cười bên khóe miệng của Mục Lương biến mất.

- Đương nhiên, ngươi cứ việc đưa ra lời nhận xét.

Con ngươi màu xanh nước biển của Nguyệt Chủ lóe ra vẻ chăm chú.

- Trong mắt của ta, bộ lạc Nguyệt Đàm sớm muộn cũng phải diệt vong, hơn nữa thời gian cũng không lâu.

Mục Lương nói ra lời kinh người.

- Mục Lương, ngươi đang nói hưu nói vượn cái gì đó?

Nguyệt Phi Nhan xù lông, con ngươi màu đỏ lóe ra tia lửa.

Đột nhiên nói nhà nàng sắp bị diệt.

- Phi Nhan, không nên cắt đứt lời của ngài Mục Lương.

Giọng nói của Nguyệt Chủ hơi cất cao quát bảo ngưng lại.

- Vâng.

Nguyệt Phi Nhan cắn môi, ủy khuất rụt cổ một cái.

- Xin lỗi, ngài Mục Lương cứ tiếp tục.

Nguyệt Chủ áy náy gục đầu xuống một cái, lại ngẩng đầu lên nói:

- Cứ mạnh dạn nói, ta muốn nghe được đánh giá chân thực từ trong miệng người khác.

- Nếu ngươi đã nói như vậy, ta đây sẽ không khách khí.

Mục Lương cũng sẽ không chiều người khác, mặc dù có khi sẽ rất ôn hào, nhưng nghiêm túc cũng rất đáng sợ.

- Mời nói.

Cặp mắt của Nguyệt Chủ sáng lên.

- Trước tiên, phương thức tồn tại của bộ lạc Nguyệt Đàm để ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cư nhiên tất cả đều ỷ vào một người để tồn tại.

Hai tay của Mục Lương bắt chéo, thản nhiên nói:

- Chỉ cần người này không tồn tại, bộ lạc Nguyệt Đàm sẽ hoàn toàn diệt vong.

- Ta hiểu, ngươi cũng hiểu, chân thật như tình huống đêm nay.

Mục Lương liếc mắt cô gái tóc đỏ một cái, tán thưởng nói:

- Tối hôm nay, ta ngược lại cảm thấy Nguyệt Phi Nhan mắng thật đúng, có một vài người chính là chỉ biết làm con rệp hút máu.

- Hừ! Vốn chính là như vậy.

Nguyệt Phi Nhan kiêu ngạo, ngẩng lên cái cằm trắng như tuyết.

- Gi ống như đêm nay, ngươi bị thương ngã xuống, trong bộ lạc người không đi tìm hy vọng khác.

Con ngươi màu đen của Mục Lương lóe ra vẻ châm chọc:

- Ngược lại trách tội ngươi, còn nghĩ chờ ngươi khỏe lên, vẫn tiếp tục hút máu ngươi để sống.

Anh dừng một chút, giọng điệu tràn ngập cảnh cáo nói:

- Tình trạng này là một căn bệnh, nếu như không thay đổi trạng thái này, chẳng mấy chốc ngươi sẽ chết.

- Chết? Làm sao lại như vậy?

Gương mặt ngạo kiều của Nguyệt Phi Nhan cứng đờ, khó tin nhìn sang.

- Đừng nhìn ta như vậy, mẹ ngươi hẳn hiểu rõ nhất mới đúng.

Mục Lương dựng thẳng lên một ngón trỏ, ngược lại chỉ vào người phụ nữ mưu mô.

- Mẹ, Mục Lương nói là thật sao?

Con ngươi màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan kinh hoảng rung động.

- Không có khoa trương như vậy, chính là chỉ hơi mệt một chút.

Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Chủ nửa hí, hé miệng cười:

- Ta sao có thể chết.

- Ta không tin, trước đó ngươi đã nhiều lần té xỉu.

Khuôn mặt nhỏ của Nguyệt Phi Nhan trắng bệch, rung giọng nói:

- Hơn nữa, số lần ngươi té xỉu càng ngày càng nhiều.

- Thực sự, lần này ta nghỉ ngơi hơi khỏe, đã hoàn toàn có thể tĩnh dưỡng được rồi.

Giọng nói của Nguyệt Chủ tràn ngập tự tin, chỉ là đáy mắt chợt lóe lên tia đau khổ nhưng biến mất rất nhanh.

- Hừ, ta sẽ nhìn chằm chằm ngươi.

Nguyệt Phi Nhan hít hít men mũi, khàn khàn nói:

- Mấy ngày nay, ngươi nằm ở trên giường a!

- Ừ ừ, ta đều nghe theo ngươi tất cả.

Gương mặt tươi cười của Nguyệt Chủ tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

Nàng quay đầu nhìn về phía Mục Lương, tròng mắt màu xanh nước biển hiện lên một tia khẩn cầu, giọng nói yếu ớt hỏi:

- Ngàu Mục Lương, xin hỏi làm sao để cải cách?

- Trên thực tế, ta cũng không có biện pháp gì tốt.

Mục Lương thở dài.

Anh hiểu rõ quá ít đối với xung quanh, không cho được kiến nghị tốt nhất.

- Chỉ cần đề nghị là được rồi.

Nguyệt Chủ nhu nhược khẽ rũ cái đầu xuống.



- Vậy ta nói vài cách giải quyết có thể thực hiện!

Mục Lương nhìn ra người phụ nữ xấu bụng đã rất mệt mỏi, nói nhanh:

- Điểm thứ nhất, bộ lạc không thể nuôi người ở không, để cho bọn họ làm vài việc tay chân đủ khả năng cũng tốt.

Thứ hai, tìm ra sản vật đặc sắc của bộ lạc, hoặc các loại kỹ thuật.

Thứ ba, phái thương đội đi bên ngoài mua bán, mà không phải đóng kín cửa, cùng nhau dùng chút nước duy nhất kia.

Thứ tư , tìm kiếm nguồn nước mới.

...

Thứ mười hai, cải cách cơ cấu quyền lực của bộ lạc Nguyệt Đàm, không cho phép quá nhiều người nhúng tay vào phân phối nguồn nước.

Liên tiếp mười hai đề nghị, làm cho mấy người tại chỗ nghe được hơi sửng sốt.

- Đây chính là một chút xíu kiến giải?

Nguyệt Chủ mờ mịt tự lẩm bẩm, rất nhiều cách giải quyết nàng không có nghĩ tới.

Nàng có chút hoài nghi bản thân, tự trách mình: Có thể, lúc đầu ta tiếp nhận vị trí Nguyệt Chủ chính là sai lầm.

Ta căn bản cũng không thích hợp làm một Nguyệt Chủ, thủ lĩnh bộ lạc nên cho người có năng lực làm mới được.

- Những điều này đều là một vài suy nghĩ của ta, ngươi không cần thiết nghe toàn bộ.

Mục Lương nhìn thấy dáng vẻ người phụ nữ mưu mô mờ mịt luống cuống, vội nói:

- Mỗi cá nhân đều có kiểu quản lý của mình, không cần phải tiếp thu hết ý kiến của người khác.

- Không phải, ngươi nói rất đúng.

Nguyệt Chủ lấy lại tinh thần, yếu ớt nói:

- Ta cảm thấy bộ lạc Nguyệt Đàm làm dựa theo ngươi nói, ít nhất tốt hơn rất nhiều so với hiện tại.

- Ngươi không nên thay đổi nhanh như vậy, quá nhanh sẽ xảy ra chuyện lớn.

Mục Lương vội vã nhắc nhở.

Anh nói mấy hướng giải quyết, trong đó có không ít dính đến quyền lực các trưởng lão bộ lạc, một khi tạo thành phản ứng ngược, nói không chừng người phụ nữ xấu bụng sẽ bị nhốt lại như một “Con cá sinh nước”

- Ta cũng không phải kẻ ngu.

Nguyệt Chủ quyến rũ liếc mắt một cái.

-...

Khóe miệng của Mục Lương giật một cái, người phụ nữ trưởng thành, mị lực thực sự quá đỉnh.

Khuôn mặt cười của Nguyệt Chủ chăm chú trang trọng, nói:

- Ngài Mục Lương, trước đó ta nhắc tới giao dịch, hiện tại, ta sẽ nói với ngươi một chút.

- Ngươi nói đi.

Mục Lương gật đầu.

- Ngài Mục Lương, không biết ngươi có thể ở lại, làm Nguyệt Chủ bộ lạc Nguyệt Đàm không?

Nguyệt Chủ lộ ra một nụ cười ưu nhã, trịnh trọng nói:

- Ta muốn bộ lạc Nguyệt Đàm, cần một người đàn ông có chính kiến như ngươi đến lãnh đạo.

- Lạp lạp lạp?

Ly Nguyệt, Mễ Nặc, Nguyệt Phi Nhan trợn to con mắt, thốt ra tiếng kinh dị khó tin.

- Ngươi đừng nói giỡn.

Vẻ mặt của Mục Lương sửng sốt, sau đó cười khổ khoát tay.

- Không?? Ta nói là thật.

Khóe miệng nhỏ của Nguyệt Chủ câu lên, lộ ra nụ cười uể oải khó che giấu.

Nàng thật quá mệt mỏi, cần một người tới gánh lấy trọng trách trên bả vai.

- Ta từ chối.

Mục Lương không để bị lừa, trực tiếp mở miệng từ chối.

Anh mới sẽ không đi nuôi dưỡng toàn bộ bộ lạc.

Mục Lương biết mình không phải người vĩ đại, là người có chút ích kỷ, có lẽ có năng lực sẽ tốt hơn một chút.

Nhưng, bảo anh đi làm một cái máy cung cấp nước?

Xin lỗi, Mục Lương tình nguyện sống một mình cả đời.

-... Ta biết rồi.

Nguyệt Chủ trầm mặc một cái, mới thất thần gật đầu.

Trên thực tế, nàng biết khả năng rất lớn sẽ bị cự tuyệt, chỉ là không cam lòng muốn thử một lần.

Từ khi bắt đầu ở nhà trọ, Nguyệt Chủ nhìn thấy Mục Lương là Giác Tỉnh Gỉa hệ Thủy, thì có ý tưởng nhường ra vị trí Nguyệt Chủ, bồi dưỡng đời kế tiếp.

Nếu không... , thật sự cho rằng nàng sẽ tùy tiện lấy con gái của mình ra đùa giỡn sao, tất cả đều là nàng đang thăm dò mà thôi.

Ở trên đường, Nguyệt Chủ nghe được hai cô gái đối thoại, nói ngày mai sẽ phải rời khỏi.

Cho nên, hiện tại mới gấp như vậy, nếu không... Sau khi, nàng quan sát hơn mười ngày, mới đưa ra quyết định nhường ra vị trí Nguyệt Chủ.

- Thật sự không muốn thử làm Nguyệt Chủ một lần sao?

Nguyệt Thấm Lam có hơi không cam lòng.

Nàng không có chờ Mục Lương mở miệng, sau đó hoạt bát nói:

- Đứa con gái ngu ngốc của ta chính là vợ Nguyệt Chủ đời kế tiếp nha.

- Mẹ, ngươi lại nữa rồi.

Nguyệt Phi Nhan bất đắc dĩ che khuôn mặt hơi đỏ vì xấu hổ.

- Không cần.

Mục Lương nhìn con mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Chủ, từ đó có thể nhìn thấy một tia chăm chú và quấn quýt.

Anh có Rùa Đen như ngôi nhà di động, không cần thiết cầm lấy một cục diện rối rắm này.

- Cùng với... Cũng có khả năng, ngươi không cần suy nghĩ thêm một chút sao?

Nguyệt Chủ ý vị thâm sâu chớp chớp con mắt trái.

Sau khi Ly Nguyệt nhìn thấy, nhịn không được liếc mắt một cái.

Nàng nhỏ giọng thì thầm:



- Thực sự là giống như một Dị Biến Giả mê hoặc hoặc một con hồ ly hóa người.

- Không cần, ta không có năng lực quản lý một bộ lạc Nguyệt Đàm.

Mục Lương nhẹ lắc đầu một cái, không để trúng mỹ nhân kế đâu.

Trong nhà lại không phải là không có.

- Được rồi, ngươi có thể trở về suy nghĩ một chút.

Nguyệt Chủ thở dài.

- Vậy chúng ta rời khỏi trước.

Mục Lương gật cái đầu nhỏ bé một cái, xoay người đi ra phía ngoài.

Ly Nguyệt, Mễ Nặc hai người đi theo phía sau.

- Phi Nhan, đi đem tinh thạch của hung thú đưa cho Mục Lương.

Nguyệt Chủ yếu ớt dặn dò nói.

Trong lòng nàng sau khi nói ra được vấn đề, kiềm chế cơn buồn ngủ, cảm giác đau đớn đã tập kích mà đến.

- ZZzzz~~

Mới có vài giây.

Nguyệt Chủ đã rơi vào trong trạng thái ngủ say, còn ngây thơ phát ra tiếng 'Khò khè', chân mày liễu nhỏ dài rung động một cái.

- Vâng.

Nguyệt Phi Nhan trả lời một tiếng thật nhỏ.

Nàng nhẹ nhành đi tới bên giường, đắp kín mền cho Nguyệt Chủ, mới xoay người ra khỏi gian phòng.

Nguyệt Phi Nhan đi tới phòng khách.

Nàng nhìn ba người Mục Lương, cười áy náy:

- Xin lỗi, mẹ ta có đôi khi sẽ rất... Tùy hứng.

- Không có việc gì, nàng cực kỳ... Thú vị.

Mục Lương vốn định dùng từ 'Mị lực’, nhưng trước mặt con gái người ta nói như vậy, có hơi không thích hợp.

- Nàng chính là một người mưu mô thú vị.

Nguyệt Phi Nhan nhịn không được nhổ nước bọt.

- Chờ ta một chút, ta lấy tinh thạch hung thú cho ngươi.

Nàng nói xong phát hiện có điểm không tốt, để lại một câu, rồi chạy về một căn phòng khác.

- Mưu mô thú vị?

Ly Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ một chút, tán thành gật đầu.

- Tính cách của dì có hơi.. đen tối.

Mễ Nặc dùng từ nghèo nàn để diễn tả.

- Là xấu bụng!

Mục Lương yên lặng bù đắp.

Khi ba người nhổ nước bọt khinh thường Nguyệt Chủ, Nguyệt Phi Nhan mang theo một túi tinh thạch hung thú quay lại.

- Đây, 100 viên tinh thạch hung thú sơ cấp thượng đẳng, sẽ nhiều chớ không ít ah.

Nguyệt Phi Nhan dũng cảm đưa tới.

- Được.

Sau khi Mục Lương nhận lấy, nhẹ giọng nói:

- Như vậy chúng ta trở về nhà trọ đây.

- Nhà của ta còn dư phòng, nếu không các ngươi ở lại đi?

Nguyệt Phi Nhan mở to con ngươi màu đỏ mong nói.

- Không được, như vậy quá làm phiền các ngươi.

Mục Lương cười nhạt lắc đầu.

Nếu đã từ chối người ta, cũng không cần đi làm phiền người ta nữa.

- Được rồi.

Con ngươi màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan hiện lên một tia buồn bã.

Nàng thật vất vả mới kết được bạn mới, suy nghĩ muốn nói chuyện nhiều hơn một chút.

Đúng vậy, cô gái tóc đỏ muốn xem ba người Mục Lương là bạn bè, cùng nhau kề vai chiến đấu.

- Ngày mai, ngươi có thể tới tìm chúng ta.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Quyết định như vậy, ngày mai ta mang theo tin tức ngươi trên bức họa nhân đi tìm các ngươi.

Nguyệt Phi Nhan lộ ra một nụ cười vui vẻ.

- Ừm, quyết định như vậy.

Mục Lương giơ ngón tay cái lên.

Khianh đi tới cửa, dừng lại một chút, nghiêng đầu nhẹ nhàng lưu lại một câu.

- Nếu mẹ ngươi tỉnh lại, nói với nàng rằng: Nếu như không cố gắng nổi nữa, có thể chọn cách ích kỷ, sống vì bản thân mình.

Nguyệt Phi Nhan ngơ ngác đứng ở cửa, trong đầu quanh quẩn câu nói này.

Ích kỷ một chút để sống vì mình?

Tại sao phải không cố gắng được?

Sẽ không vẫn tốt như vậy sao?

Cô gái tóc đỏ có hơi mờ mịt, nhìn ba người biến mất trong bóng tối, có loại xúc động muốn lớn tiếng hỏi.

- Quên đi, ngày mai hỏi cũng giống vậy.

- Ngáp.

Nguyệt Phi Nhan buồn ngủ ngáp.

Nàng đi vào căn phòng của mẹ mình, đêm nay, ngồi ở bên giường, ngủ đỡ một cái.

Miễn cho nửa đêm mẹ cần giúp, lại không tìm được mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play