Rõ ràng, nàng và Mục Lương quen nhau lâu nhất, cũng không được anh ôm như vậy.
- Thật sự... Có hơi khó chịu.
Ly Nguyệt ngẩng đầu nhìn phía bóng lưng của Mục Lương.
Sau đó, càng làm cho nàng khó chịu.
- Ha... Lại có chuyện để chơi.
Khóe miệng của Nguyệt Chủ cong lên một vòng cung.
Lấy thực lực của nàng, đương nhiên có thể nghe được tiếng thì thầm của hai cô gái phía sau.
Nguyệt Chủ nhẹ nhàng xoay người, cười híp mắt, nhìn hai cô, chớp chớp con mắt màu xanh nước biển, khiêu khích về phía hai cô .
Đúng vậy, nàng đang trả thù khiêu khích cô gái tai thỏ, lại dám gọi nàng là dì.
- Tức chết ta rồi.
Mễ Nặc chu cái miệng nhỏ lên, bộ dáng như một chú sóc.
- Lão bà ghê tởm.
Ly Nguyệt cắn răng nghiến lợi nói.
- Lão bà?
Nguyệt Chủ tức giận, khóe mắt run rẩy, nhất thời nghĩ ra một kế.
Nàng há miệng, dùng miệng hình không tiếng động, khiêu khích với hai cô: Ta được Mục Lương ôm, rất mơ ước sao? Các ngươi khẳng định chưa được hắn ôm qua.
Trong chốc lát.
Trong nháy mắt, Mễ Nặc, Ly Nguyệt hai người đã đọc ra khẩu hình miệng của Nguyệt Chủ, đọc ra được câu nói đó.
- Ghê tởm, lại còn có sức lực tới khiêu khích chúng ta, nàng ta rõ ràng có sức tự đi, ta muốn đi qua vạch trần nàng.
Mễ Nặc tức giận đến tai thỏ đều nổ tung, dựng lên thành hình 'V' lớn, nổi giận đùng đùng muốn tiến lên.
- Đừng, nàng thực sự không nhúc nhích được.
Ly Nguyệt vội vã níu lại cô gái tai thỏ.
Nàng cổ quái liếc nhìn Nguyệt Chủ ưu nhã, ai có thể nghĩ tới còn có tính trẻ con như vậy.
- Hừ!
Nguyệt Chủ nhìn thấy ánh mắt cổ quái của cô gái tóc trắng, đột nhiên hừ một tiếng.
- Làm sao vậy? Đụng tới vết thương của ngươi rồi sao?
Mục Lương giả vờ không biết ba người đang đấu nhau.
- Không, không có việc gì.
Con mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Chủ hiện lên một vẻ bối rối, giả vờ trấn định lắc đầu.
- Cần ta đi chậm một chút không?
Đáy mắt của Mục Lương hiện lên nụ cười.
- Không cần.
Nguyệt Chủ đã vội vàng lắc đầu, cũng không tiếp tục trêu đùa hai cô gái phía sau.
- Làm bộ làm tịch.
Mễ Nặc thở phì phèo, nắm lấy tai thỏ của bản thân.
- Trước nhịn một chút, ngày mai chúng ta sẽ rời đi.
Ly Nguyệt nhìn cô gái tai thỏ lỗ tai, thật muốn hỏi một chút: Lỗ tai của ngươi đã bị nhéo đến biến dạng, sẽ không đau chứ?
- Ừ.
Mễ Nặc chán nản gật đầu.
Lần đầu tiên, cô gái tai thỏ đơn thuần đấu với một người phụ nữ bụng dạ đen tối, hoàn toàn thất bại.
Đạp đạp đạp...
Một đường dưới sự hộ vệ của đội săn bắn, tiến vào trong khu vực bộ lạc.
- Đặt mẹ ta trên giường này là được rồi.
Nguyệt Phi Nhan dẫn mấy người tiến vào ghế dài.
- Được.
Mục Lương đem Nguyệt Chủ nhẹ nhàng đặt lên giường.
- Mẹ, ngươi không sao chứ.
Nguyệt Phi Nhan lo lắng nhìn mẹ.
Cô gái tóc đỏ hoàn toàn không biết ngay mới vừa rồi, mẹ của nàng còn có lòng thanh thản đi đùa hai cô gái.
- Chúng ta đi ra ngoài trước!
Mục Lương mang theo hai cô gái đi ra ngoài, nhường lại không gian cho Nguyệt Chủ xử lý vết thương.
Nguyệt Chủ lanh mắt nhìn thấy, nhất thời nở nụ cười.
Một giây kế tiếp, chính là bi kịch.
- Tê... Thật đau...
Nàng đụng tới vết thương.
- Ngươi bị thương thành như vậy, còn có tâm trạng cười?
Nguyệt Phi Nhan có chút không hiểu nổi trạng thái bây giờ của mẹ.
Nàng lấy tay sờ về phía cái trán của mẹ mình, nói:
- Ngươi có phải bị thương phần đầu hay không? Làm sao ngày hôm nay có chút kỳ lạ.
Trước đây cũng bị tổn, đều không có quái dị giống ngày hôm nay.
- Hả hả?? Nữ nhi của ta đang ghét bỏ bà mẹ già này đúng không?
Nguyệt Chủ giả vờ đáng thương, giơ tay lên lau khóe mắt một cái.
- Ngươi đừng diễn, ta sẽ không bị mắc lừa.
Nguyệt Phi Nhan bĩu môi.
Còn tưởng nàng là một cô bé mười bốn tuổi sao?
Hiện tại nàng đã 17 tuổi, sẽ không bị mắc lừa nữa.
- Cắt... Phi Nhan lớn rồi, trêu đùa không vui.
Nguyệt Chủ buông cánh tay xuống, không thú vị bĩu môi.
- Chơi?
Khóe miệng của Nguyệt Phi Nhan run lên.
Nàng muốn giúp nên vội vàng tiến thêm một bước xử lý vết thương, nghe nói như thế sẽ không cần dùng sức.
- Tê... Đứa con gái ngốc này, ngươi dùng lực ít lại, lão nương ta sắp không chịu nổi.
Nguyệt Chủ đau đến tức giận, mặt cười quyến rũ đều nhíu lại.
- Đau là được rồi, nói rõ ngươi còn không có bị bệnh.
Con ngươi màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan hiện lên một tia đau lòng.
Trong miệng nàng cũng không tha, như người phán xét:
- Mẹ, có đôi khi ta hoài nghi ngươi sinh ta ra, chính là dùng để trêu đùa.
- Khụ khụ... Người nào nói?
Nguyệt Chủ ngượng ngùng ho nhẹ hai tiếng.
Nàng yên lặng nhìn cô gái tóc đỏ cúi đầu băng bó, trong lòng nhịn không được thở dài: Con gái à, mẹ con còn thiếu khoản nợ, còn phải đợi ngươi tới trả. Không đùa ngươi, lão nương ngẫm lại đã cảm thấy không cam lòng. Nàng là một người phụ nữ còn chưa yêu đương kết hôn qua, cư nhiên lại có một đứa con gái. Đáng ghét, người chị song bào thai đó của ta, một mình chạy theo chân tướng gì đó, ném cho ta một đứa con gái rồi. Còn nói cái gì, con gái của ta sẽ là con gái của ngươi.
- Người nào nói? Ta còn muốn hỏi ngươi nào.
Nguyệt Phi Nhan cẩn thận băng bó kỹ vết thương, thay quần áo mới cho Nguyệt Chủ.
- Không thể nào, ta không phải chán ghét ngươi.
Con mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Chủ đảo qua đảo lại xung quanh
Cũng không thể không nói nàng quá nhàm chán, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt tức giận của cô gái tóc đỏ, đã cảm thấy vô cùng đáng yêu.
- Hừ! Ta mới không buồn chán.
Gương mặt cười của Nguyệt Phi Nhan nhu hòa lại.
Thì ra, mẹ nhìn nàng rầu rĩ không vui, mới trêu đùa nàng.
- Ngươi bảo Mục Lương vào đi, ta có vài chuyện muốn thương lượng với hắn.
Nguyệt Chủ khôi phục khí chất ưu nhã nói.
- Được.
Nguyệt Phi Nhan lần nữa kiểm tra vết thương một chút, mới đi ra ngoài gọi người.
Một lát sau.
Mục Lương mang theo hai cô gái đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Nguyệt Chủ nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, có một loại cảm giác như mỹ nữ bị bệnh.
Lúc này, Nguyệt Chủ thay quần áo mới, không còn chật vật như lúc trước.