- Thật là không ngờ mình lại có thể xuyên không đến thế giới Mạt Nhật, một vùng đất chết, đây coi như là ông trời cho mình thêm một cơ hội nữa à?
Mục Lương vẫn không nghĩ ra, chuyện xuyên không ly kỳ như thế lại xuất hiện trên người anh.
Đã nghỉ ngơi được năm ngày, Mục Lương rèn luyện hàng ngày theo chế độ quân sự, anh thu thập được một ít tin tức.
Thế giới này, còn lớn hơn nhiều so với Trái Đất, nhưng đã sụp đổ hoang phế, văn minh đã suy bại đến mức không thể phục hồi.
Không trồng trọt được lương thực, nghìn dặm hoang vu.
Nếu có trời mưa, cũng là mưa axit.
Trên bầu trời, thường xuyên bụi bặm rơi xuống, lâu lâu mới có ánh nắng chiếu sáng xuống mặt đất.
- Dựa theo tốc độ khôi phục bây giờ, tiếp tục tĩnh dưỡng một hai ngày thì sẽ khỏe hơn.
Mục Lương hoạt động cánh tay, cảm giác đau nhức đã không còn.
Trải qua năm ngày tĩnh dưỡng, anh dần dần có thể cử động cơ thể.
Mục Lương hé mở khe cửa của lều gỗ, liếc nhìn tình huống bên ngoài.
Hoàng hôn buông xuống phía tây, đất đai cằn cỏi tiêu điều, không có một chút màu xanh.
- Đây là một thế giới mạt thế, nếu chuyện này xuất hiện ở Trái Đất, cũng xem như là một vở kịch hài mà thôi, nhưng bây giờ để cho mình tận mắt chứng kiến.
Mục Lương ở Trái Đất là một cô nhi, không đủ tiền trang trải học phí đại học, học được hơn phân nửa, đã phải đi bộ đội.
Năm năm làm lính đặc chủng, vết thương cũ tái phát, bất đắc dĩ phải xuất ngũ quân đội.
Anh định dùng một thân kiến thức học được trong quân đội, trở thành một youtuber nổi tiếng.
Cũng chính là quay một vài video sinh tồn nơi hoang dã.
Ai ngờ, Mục Lương không may gặp phải địa chấn, sau đó bị vùi trong động đất.
Anh vốn tưởng rằng mình sẽ chết đi như thế!
Nhưng trong chớp mắt, Mục Lương tỉnh lại thì phát hiện bản thân nằm trên một vùng đất chết ở một thế giới mạt thế, toàn thân đau nhức không thể nhúc nhích được.
May mà ông trời không tuyệt đường người, một bé gái cải trang thành con trai đã cứu anh, len lén kéo Mục Lương về trong doanh trại Địa Tạng.
Mục Lương bất đắc dĩ thở dài:
- Nhưng mà, e rằng phải bắt đầu cuộc sống hoang dã thật sự.
Làm một người nhập cư trái phép, nếu bị người doanh trại phát hiện, anh phải lập tức rời khỏi.
Dựa theo Mễ Nặc nói, người nhập cư trái phép bị bắt, nghiêm trọng sẽ bị đánh chết tươi, bình thường đều là bị lính gác đánh xong ném ra ngoài.
Mặc kệ là kết quả nào, đều không phải là kết quả Mục Lương mong muốn.
Mễ Nặc chính là nữ giả nam trang, đi ngang qua có lòng tốt cứu Mục Lương, cũng chính cô giấu anh trong nhà của mình.
- Răng rắc.
Một tiếng cây côn làm bằng gỗ bị bẻ gãy vang lên vô cùng nhẹ nhàng.
Mục Lương lập tức lấy lại tinh thần, cảnh giác khé mở lều gỗ, nhìn ra ngoài qua khe hở.
Một thân thể gầy yếu, gương mặt bẩn thỉu, đang co đầu rúc cổ đi tới lều gỗ.
Thân thể của Mục Lương căng thẳng trầm tĩnh lại, thân ảnh gầy ốm trơ xương này chính là Mễ Nặc.
Két...
Cửa lều gỗ bị người vén ra.
Một giây kế tiếp, cửa lều gỗ đã bị đóng lại.
- A... Sao anh không nói tiếng nào, trốn ở cạnh cửa làm cái gì?
Mễ Nặc đóng cửa lại, quay đầu đã thấy Mục Lương gần ngay trước mắt, nhất thời sợ đến tim muốn nhảy loạn ra ngoài.
- Thu hoạch như thế nào rồi?
Mục Lương lui lại một bước, dựa vào gần cửa ngồi xuống.
- Mục Lương, anh thực sự quá lợi hại, dạy ta làm bẫy, dùng cực tốt.
Mễ Nặc nói đến chuyện này, lại vô cùng hưng phấn.
Cô nói bla bla liên tục:
- Ngày hôm nay, bắt được kỳ nhông, nhiều hơn gấp mấy lần so với trước đây ta bắt được.
- Được bao nhiêu?
Mục Lương cười khẽ, hỏi.
Năm ngày ở chung, anh không có vạch trần thân phận của Mễ Nặc là nữ giả nam trang.
- Hì hì... Nhất định sẽ làm anh giật mình.
Mễ Nặc nở nụ cười xinh đẹp, kéo ra bao bố bị cột chặt, từ giữa móc ra một con kỳ nhông màu nâu cỡ hai ngón tay.
Ngay sau đó, cô lại móc ra thêm bảy con kỳ nhông bằng phẳng, chỉnh tề bày ra ở trước mặt Mục Lương.
- Hôm nay, ngươi làm bao nhiêu cái bẫy rập?
Mục Lương liếc mắt nhìn vết thương trên ngón tay thiếu nữ một cái.
- Thời gian không đủ, ngày hôm nay mới làm có hai mươi hai cái bẫy rập thức ăn.
Mễ Nặc có chút không cam lòng, vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên:
- Ngày mai, ta nhất định có thể làm hơn ba mươi cái bẫy rập.
- Đừng bố trí nhiều, cẩn thận bị người khác phát hiện.
Mục Lương bình tĩnh nhắc nhở.
- À.
Mễ Nặc bừng tỉnh hiểu ra.
Sau đó cô cắn môi dưới, lo lắng nói:
- Nhưng nếu như không thể bố trí nhiều bẫy rập một chút, còn có ba ngày phải nộp thuế, một phần thu nhập thuế kia của anh làm sao bây giờ?
- Của ta còn thiếu bao nhiêu?
Mục Lương khẽ nhíu mi dưới.
- Năm ngày, anh cũng biết quy tắc trong doanh trại, nếu muốn ở ở trong doanh trại, phải muốn nộp thuế, chỉ cần nộp đủ là được.
- Hiện tại cộng thêm kỳ nhông vừa mới bắt được, còn thiếu khoảng ba mươi con nữa.
Mễ Nặc buồn bã, cúi thấp đầu.
Năm ngày ở chung, từ khi vừa mới bắt đầu cảnh giác. Đến khi Mục Lương dùng trang bị cầu cứu một mạng, bí mật giao dịch với cô này để được ở lại.
Thẳng đến đêm qua, Mục Lương dạy cô làm sao thiết lập bẫy rập, làm cho Mễ Nặc sinh ra một tia cảm giác ỷ lại đối với anh.
Để cho cô hưởng thụ được cảm giác ấm áp, đã lâu không có người chăm sóc.
Mục Lương không thèm để ý hỏi:
- Phần thuế của anh đã đủ?
Nếu phải nộp thuế, với anh mà nói cũng không khó, chỉ cần thân thể hồi phục tốt, anh muốn bắt kỳ nhông cũng không quá khó.
Mễ Nặc không hăng hái lắm, nhỏ giọng nói:
- Trước đó, ta đã nộp ba mươi lăm con kỳ nhông, còn thiếu năm con là đủ rồi.
- Không cần lo lắng, phần thuế của ta không đủ thì đành rời đi vậy.
Mục Lương trấn an nói.
- À? Anh muốn đi sao?
Mễ Nặc bỗng nhiên ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Mục Lương, nhưng không biết làm sao giữ anh lại.
- Đúng vậy, ta đã gần như khôi phục hoàn toàn.
Mục Lương nắm thành quả đấm một cái.
- Không phải còn có ba ngày à? Ta nhất định có thể góp đủ một phần thuế kia của anh.
Mễ Nặc hốt hoảng nói.
Cô không đợi Mục Lương đáp lại, đã vội vàng từ góc lều gỗ, lấy ra đống đá vụn, từ giữa móc ra một cái hộp gỗ.
- Ở chỗ này của ta, còn có một ít thịt kỳ nhông khô, góp một tí tuyệt đối có thể giao đủ thuế cho anh.
Mễ Nặc mở hộp gỗ ra, từ giữa móc ra tám con kỳ nhông đã phơi khô.
- Giữ lại đi, đây là lương thực dự trữ của ngươi.
Mục Lương híp lại hai mắt, trong lòng có chút cảm động, trầm giọng nhắc nhở:
- Đừng quên, ta chính là người trưởng thành, giao thuế không giống với ngươi.
- Ta...
Thân hình của Mễ Nặc run lên, không cam lòng, run giọng:
- Nhất định sẽ có biện pháp khác.
Cô làm sao có thể quên số lượng thuế người trưởng thành phải nộp không giống với cô, chỉ là cô muốn giữ lại Mục Lương, sau đó sẽ len lén thiết lập thêm một ít bẫy rập thức ăn, góp đủ năm mươi con kỳ nhông.
- Ngươi đã quên, ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, ngươi đã nói gì?
Mục Lương khẽ ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn thiếu nữ.
Ngày đầu tiên, Mễ Nặc cứu anh, cho rằng Mục Lương đã chết rồi, đang tìm kiếm đồ trên người anh.
Không ngờ, Mục Lương đột nhiên lên tiếng, làm cho Mễ Nặc sợ đến xù lông.
Tiếp đó, cô vẫn còn quá non nớt, bị Mục Lương nói dối lừa gạt.
Dùng mã tấu và nước uống trên người mình đổi lấy sự trợ giúp của cô.
Hôm đó, Mễ Nặc đã nói: Đây chỉ là một cuộc giao dịch, anh khỏe lại phải lập tức rời khỏi.
- Ta...
Sắc mặt của Mễ Nặc đỏ lên, hốt hoảng muốn nói cái gì, nhưng lại không biết giải thích như thế nào!
Cô không nói một lời, đã xoay người, từ dưới giường gỗ lôi ra một cái ba lô nhiều màu sắc.
Cô hoang mang cầm theo ba lô, nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Mục Lương.
- Đồ đạc ta chưa động vào, tất cả đều như cũ.
Mễ Nặc mím môi, hai mắt sợ hãi khẩn cầu:
- Ta trả lại cho anh, anh ở lại có được hay không?
- Vì sao ta nhất định phải ở lại?
Mục Lương không có kiểm tra ba lô, nghi ngờ hỏi:
- Chúng ta mới quen biết nhau được năm ngày, ngươi không sợ ta là phần tử xấu sao?
Anh nhắc nhở cô, cũng không phải muốn lấy lại đồ đạc, chỉ là muốn biết nguyên nhân gì khiến cô gái này đột nhiên thay đổi.
- Ta, ta... cũng không biết.
Mễ Nặc cúi đầu, bàn tay nhỏ níu lấy vạt áo.
Ngược lại, cô nghe được Mục Lương muốn rời khỏi, trong lòng cũng rất khó chịu.
Rất giống cảm giác bốn năm trước, chị hai vì nộp thuế cho cô đành phải rời đi.
Cô gái u mê, vì muốn tóm chặt lấy một tia cảm giác từng xuất hiện.
Khi đó, Mễ Nặc quá nhỏ không có lựa chọn, nhưng bây giờ, không muốn lại trải qua sự cô độc bất lực sau khi chị hai rời đi.
- Chờ một chút, ta còn có một món khác, cũng có thể dùng để nộp đủ thuế.
Mễ Nặc cắn môi dưới, tia sáng lóe lên trong đầu.
Cô nhớ tới vật quan trọng, liếc nhìn trong góc lều, cuối cùng vội vàng bò vào dưới giường gỗ.
- Tìm được rồi, còn sống.
Một lúc lâu, cô vui sướng hoan hô lên.
- Đây là cái gì?
Mục Lương thăm dò hỏi.
Mễ Nặc bò ra khỏi giường gỗ, hai tay đưa ra vật quý chính là một con rùa màu đen lớn chừng bàn tay, đang cầm đi tới trước mặt Mục Lương.
- Rùa Đen?
Mục Lương kinh ngạc nói, lấy tay cầm lấy con Rùa Đen có chút giống Rùa Xanh kia.
Lúc này, đầu anh truyền đến một giọng nói:
- Ting! Kiểm tra đo lường hoàn thành, có thể thuần dưỡng sinh vật, kết nối với hệ thống Thuần Dưỡng Sư...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT