Người quan tâm đến hôn sự của Hoa Nguyệt Phỉ cũng không phải là người thuộc hàng thế gia vọng tộc.

Bởi vì sự việc xãy ra tại Vãn hương tiểu trúc vừa rồi, tất cả các danh môn vọng tộc trong kinh thành đều không hề để mắt đến Hoa Nguyệt Phỉ. Huống hồ, theo mệnh cách của Hoa Nguyệt Phỉ, muốn thân thôi cũng đã không được. Có ai muốn mình sẽ bị nàng ta khắc chết đâu.

Nhưng sau khi Hoa Nguyệt Phỉ theo Hoa Diên đến Nguyên phủ trở về. Mọi người trong kinh thành đều nửa tin nửa ngờ về tiên đoán mệnh cách của Hoa Nguyệt Phỉ, so với việc leo lên được cây đại thụ như Lăng Quốc Công phủ thì mệnh cách kia nào có là gì đâu.

Hoa Diên cũng thật không biết có sự việc này, nàng kinh ngạc hỏi: “ Có chuyện đó nữa sao?”

“ Còn không phải sao? Sau việc xãy ra tại Vãn quế viên trong kinh thành có ai để tâm tới nàng ta nữa đâu. Nhưng những người đó cũng có thể muốn dựa vào Lăng Quốc Công phủ nên sau khi tỷ cùng đại tỷ đi đến Nguyên gia thì mới có người chú ý đến đại tỷ đi. Có lẽ, đại tỷ mưu toan nhiều như vậy cũng chính là vì chuyện này đi.”

Hoa Diên nhìn Hoa Hòe Phượng, muội muội ngốc. Ngươi quá ngây thơ rồi. Nếu Hoa Nguyệt Phỉ biết chuyện này, nàng ta nhất định sẽ tức chết mất. Nàng ta bày mưu tính kế nhiều như vậy, làm sao có thể chỉ vì chuyện nhỏ nhặt như thế này được?

Hoa Hòe Phượng không cam lòng nói: “Đúng rồi Nhị tỷ tỷ, ta còn ở bên ngoài nghe nói đại tỷ tỷ là ân nhân cứu mạng ngươi đó, không biết chuyện như thế nào? Còn nói ngươi vì cảm kích ơn cứu mạng của đại tỷ nên mới đem nàng ta đén Lăng Quốc Công phủ. Còn nói Lăng Quốc Công là mãn môn trung liệt, là chiến thần Thương Nguyệt quốc chúng ta, có ngài ấy bảo hộ nên mệnh cách của đại tỷ tỷ sẽ dược hóa giải.”

Lúc này, Hoa Diên thật sự không cười nổi được nữa.

Ngày ấy ở Vãn quế viên, chuyện nàng ta là ân nhân cứu mạng của nàng như thế nào,tất cả mọi người đều biết rõ. Hoa Diên nghĩ, nếu Hoa Nguyệt Phỉ thông minh một chút, chắc chắn sau này nàng ta sẽ không bao giờ dám nhắc đến chuyện này nữa. Không nghĩ tới, thì ra mục đích nàng ta đến Lăng Quốc Công phủ là như vậy.

Sắc mặt Hoa Diên liền lạnh băng khiến cho Hoa Hòe Phượng và Hoa Hòe Âm hoảng sợ, hai nàng ngơ ngác nhỏ giọng gọi: “Nhị tỷ tỷ?”

Lúc này Hoa Diên mới hoàn hồn trở lại, nàng hướng Hoa Hòe Phượng cười cười nói: “ Thật là ngại quá! Vừa rồi ta làm ngươi sợ sao?”

Hoa Hòe Phượng lắc đầu. Trong lòng Hoa Hòe Phượng không hề thích vị đại tỷ tỷ kia của nàng. Tuy rằng nàng ta có bộ dáng ôn nhu, luôn vui vẻ mĩm cười với nàng và tam tỷ tỷ cùng với tất cả mọi người, nhưng Hoa Hòe Phượng nhìn thấy nàng ta tươi cười như liền cảm thấy rất đáng sợ.

Hoa Hòe Phượng cảm thấy nụ cười của Hoa Nguyệt Phỉ vô cùng giả dối.

Hoa Hòe Âm lớn Hoa Hòe Phượng hai tuổi, nên Hoa Hòe Âm biết nhiều sự việc hơn. Nàng biết lý do tại sao Hoa Nguyệt Phỉ bị đưa đến phật đường, ngày ngày phải tụng kinh niệm phật cho nên người ngoài chỉ biết thiên kim tướng phủ chỉ có Hoa Diên mà không hề biết đến sự tồn tại của Hoa Nguyệt Phỉ.



Hiện tại, Hoa Nguyệt Phỉ đủ loại thủ đoạn đều lộ rõ ra, nàng ta là không còn ẩn nhẫn được nữa mà muốn xuất hiện trước mặt mọi người, chẳng những thế mà Hoa Nguyệt Phỉ còn muốn làm cho mọi người nghĩ rằng nàng ta một thiên kim được Nguyên gia cùng Hoa phủ vô cùng xem trọng.

Hoa Hòe Âm suy nghĩ một hồi liền hướng Hoa Diên hỏi: “Nhị tỷ tỷ, bá phụ chẳng lẽ đem đại tỷ tỷ từ phật đường ra giới thiệu với mọi người sao? Làm nàng ta xuất hiện trong giới quý tộc hay sao?”

Hoa Diên lắc đầu: “ Chuyện này ta cũng cũng rõ nữa.”

Kiếp trước, tại thời điểm các sự việc trên chưa phát sinh, Hoa Diên còn cho rằng phụ thân rất yêu thương nàng. Nhưng khi Hoa Nguyệt Phỉ rạng danh xuất hiện trước mặt mọi người, được phong danh tài nữ, một nữ tử được mọi nhà muốn đến để cầu hôn, thì tình thương của phụ thân dành cho Hoa Diên đã không còn nữa. Cùng lúc đó, những người thân cận với Hoa Diên liên tiếp xãy ra chuyện nên mệnh cách tai tinh kia bất tri bất giác trở thành mệnh cách của Hoa Diên nàng.

Lúc ấy, người phụ thân mà nàng luôn cho rằng luôn yêu thương mình vì để giữ vinh hoa cho hắn liền không chút do dự vứt bỏ Hoa Diên nàng, hắn lựa chọn Hoa Nguyệt Phỉ là người mang đến lợi ích cho hắn, hắn chỉ yêu thương, lo lắng và cưng chìu một mình Hoa Nguyệt Phỉ.

Hoa Diên cho rằng đời này những sự việc đó sẽ không còn phát sinh nữa.

Hiện tại, Hoa Thế Hạo đối với nàng rất tốt, nàng cũng đối với phụ thân nàng như vậy. Nàng không biết tương lai rồi sẽ ra sao? Nhưng Hoa Diên chỉ hi vọng đời này phụ thân sẽ không khiến cho nàng thất vọng đâu.

Hoa Diên chìm đắm vào trong suy tư, Hoa Hòe Âm lại cho rằng Hoa Diên đang rất đau buồn, nàng ta vỗ vỗ vào tay Hoa Diên an ủi nàng: “Nhị tỷ tỷ yên tâm đi, không cần suy nghĩ đến những việc không có thật đó.”

“Đã biết.”

Mấy ngày sau, trong kinh thành lan truyền một ít lời đồn vớ vẩn về Lăng Quốc Công phủ.

Hoa Diên đang tưới nước cho hoa cỏ ở trong viện của nàng. Hoa cỏ trong viện của nàng đều là những loài cây có dược tính, mỗi loại cây đều là những dược liệu có khả năng cứu người.

“ Tiểu thư, Đỗ gia tiểu thư gửi thiếp mời cho người” Bạch Cầm cầm một tấm thiệp mời trong tay, mang đến cho Hoa Diên.

Hoa Diên chậm rãi đặt thùng tưới qua bên, sau đó đi rửa tay sạch sẽ xong phân phó Bạch Cầm: “ Mang đến đây cho ta.”

Bạch Cầm âm thầm tự nhủ, tiểu thư nhà mình ngày càng có phong phạm của một thiên kim tiểu thư thế gia. Từng lời nói, từng cử chỉ đều rất ổn trọng. Đặc biệt, vẻ mặt nàng lúc nào cũng thờ ơ lạnh lùng làm cho người ta cảm thấy tất cả mọi sự việc đều không thể qua mắt được tiểu thư.

Nếu Hoa Diên biết được suy nghĩ của Bạch Cầm chắc hẳn là nàng đã bật cười rồi. Nàng có được khí chất như vậy, còn không phải nên cảm tạ người đã giúp nàng trọng sinh sao?



Hoa gia tuy rằng cũng rất hiển hách, Hoa Thế Hạo làm thừa tướng trong triều. Nhưng Hoa gia có được như ngày hôm nay cũng đã phải trãi qua không biết bao nhiêu khó khăn. Cho nên, hiện tại Hoa gia cũng chỉ là quý tộc mới nổi trong kinh thành. Hoa gia rốt cuộc vẫn không là gì trong mắt những người thuộc tông thất thế gia.

Bởi vì không phải là gia tộc lâu đời cũng không được giáo dưỡng tốt nên con cháu Hoa gia vẫn kém xa con cháu của những thế gia đó. Nếu Hoa Nguyệt Phỉ và Hoa Diên cùng chung một chổ với các thiên kim thế gia chân chính đó, mỗi cử chỉ của các nàng đều giống như con cháu của những nhà giàu mới nổi, hoàn toàn không có phong thái một tiểu thư thế gia.

Nhưng mà, sau khi Hoa Diên được người kia giúp nàng trọng sinh, nàng đã không còn quan tâm đến việc hơn thua khí khái, phong độ nữa. Tâm tính nàng như vậy mà được hình thành, cái phong độ khí khái đó cũng do đó mà được tạo thành.

Hoa Diên mở thiệp ra xem một lượt, nàng khẽ mĩm cười.

Đây làm thiệp mời của Vĩnh Nhạc trưởng công chúa, cũng chính là mẫu thân của Đỗ Kiều. Nàng nhớ lại, năm nay hình như trưởng tử của Vĩnh Nhạc trưởng công chúa được mười bảy tuổi, kiếp trước Vĩnh Nhạc trưởng công chúa muốn tổ chức yến hội này nhằm tìm kiếm một thê tử cho huynh trưởng của Đỗ Kiều.

Kiếp trước, trong tại yến hội này, Hoa Nguyệt Phỉ đã làm một bài thơ rất hay, thanh danh vang dội từ đó nàng ta được mang danh tài nữ trong kinh thành. Hơn nữa nàng ta cũng lợi dụng yến hội này, làm rạng danh ôn nhu lương thiện của chính mình, từ đó không còn ai nhắc đến mệnh cách của nàng ta nữa, nếu ai đó có vô tình biết được thì cũng chỉ đau lòng thay cho nàng ta mà thôi.

Ngược lại, mọi người lại cho rằng chính Hoa Diên đã rắp tâm hãm hại Hoa Nguyệt Phỉ.

Đời này, nàng không biết Hoa Nguyệt Phỉ còn có khả năng làm ra được bài thơ kinh chấn thiên hạ như vậy nữa hay không?

Nàng nhớ rất rõ đời trước, khi nàng nhận được thiệp mời của Đỗ Kiều, nàng cũng cố ý không đi vì Hoa Nguyệt Phỉ không thích Đỗ Kiều, sau khi nhận được thiệp mời, nàng liền mang đưa cho Hoa Nguyệt Phỉ.

Từ nay đến yến hội còn hơn một tháng, Hoa Nguyệt Phỉ cũng lợi dụng khoãng thời gian này sắp xếp ổn thỏa đi? Bằng không, trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy chứ?

Làm gì có chuyện Hoa Nguyệt Phỉ ra tay cứu mạng một kẻ ăn mày được rất nhiều người vô tình trông thấy? Đời này, ta không cho ngươi thời gian để chuẩn bị để xem đến lúc đó ngươi có hay không có đoạt được những vinh quang như đời trước hay không?

Nghĩ đến đây, Hoa Diên liền cảm thấy tâm tình của mình tốt lên không ít.

Tuy nhiên, mặt sau thiếp mời còn viết vì hai người đã lâu ngày không gặp nhau nên Đỗ Kiều lại mời nàng đến phủ chơi. Đỗ gia mang thiệp mời đến cho Hoa Diên, việc này không thể tránh được tai mắt của Hoa lão phu nhân, Hoa Diên đưa thiếp mời cho Bạch Cầm nói: “ Bạch Cầm, cất thiếp mời này cho cẩn thận, chúng ta sang viện của tổ mẫu.”

Bạch Cầm nhìn thấy vẻ mặt của chủ tử nàng dường như đang có âm mưu xấu xa nào đó nên tâm tình Bạch Cầm cực kỳ vui sướng, nói: “ Dạ, tiểu thư .”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play