Đêm tân hôn, ánh nến sáng chói.

Ngoài trời tuyết rơi dày đặc, ánh trăng chiếu xuống làm mặt đất thêm bội phần trắng bạc.

“ Nhất bái thiên địa”

“ Nhị bái cao đường”

“ Phu thê giao bái”

Tiếng cười, tiếng nói không ngớt từ trong phủ đệ xa hoa vọng ra, tựa như một thanh đao sắc bén không ngừng lăng trì tâm Hoa Diên đang đứng trước đại môn Độc Cô phủ.

Tim nàng, thật quá đau đớn rồi.

Nàng mặc váy lụa trắng, chân trần đứng giữ trời tuyết trắng xóa lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt không một tia huyết sắc. Đôi măt tràn đầy hận ý nhìn chằm chằm vào đại môn Độc Cô phủ.

“ Diên Nhi, ta yêu nàng, đời nàng không phải nàng, ta nhất định không cưới”

“ Diên nhi, nàng thật tốt, ta làm sao xa nàng cho được”

“ Diên nhi, gả cho ta, cho dù sông cạn đá mòn lòng ta đối với nàng mãi không thay đổi”



Lời thề hẹn nỉ non như còn văng vẳng bên ta nàng nhưng nam nhân từng thề non hẹn biển với nàng hôm nay lại thành tân lang của người khác, thành tỷ phu nàng.

Châm chọc cở nào?

Đau đớn đến nổi khóc không ra nước mắt, tâm Hoa Diên đau đến chết lặng.

“ Ào…” một bồn nước lạnh băng hất lên người nàng, lạnh thấu xương tủy nhưng nàng lại không cảm thấy lạnh một chút nào cả.

Tim nàng đã sớm vỡ tan thành từng mãnh nhỏ, chút lạnh lẽo này đối với nàng có là gì đâu?

“ Xú ăn mày, cút sang một bên. Hôm nay, tướng quân đón dâu, ngươi đừng làm bẩn mắt tướng quân nhà ta?”. Hạ nhân vừa hất bồn nước lên người Hoa Diên hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt tràn đầy khinh thường, phất tay đuổi người, biểu tình như vưa trông thấy thứ gì đó thật dơ bẩn.

“ Đón dâu…”. Hoa Diên cười lạnh một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm. Ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn vào Độc Cô phủ đang náo nhiệt đón dâu. Đúng vậy, hiện giờ hắn là thiếu tướng quân tài ba nổi bật, tiền đồ vô lượng. Mà nàng là một nữ nhân bại hoại gia phong, bị xóa tên khỏi gia phả, đuổi ra khỏi nhà. Làm sao có thể hi vọng xa vời hắn còn nhớ lời thề hẹn cưới nàng làm vợ?

Nghĩ đến thời điểm nàng bị người khác tính kế hãm hại, hắn chỉ thờ ơ lãnh đạm nhìn nàng. Hoa Diên lòng đau như dao cắt.

“ Độc Cô Dạ, ngươi thật tàn nhẫn”.

“ Phốc…”. Một ngụm máu tươi phun ra khiến cho mặt tuyết trắng tinh nhuộm một mãng đỏ tươi, phá lệ chói mắt.

“ Tại sao?”. Hướng mắt nhìn tân lang mặc hỉ phục đỏ thâm, Hoa Diên đau đớn như thể bị cắt từng đoạn ruột.



Nhân nam tuấn tú lạnh lùng đứng trước mặt nàng, cả người tản ra một cổ khí lạnh băng, hỉ phục đỏ rực làm cho lãnh khí kia có vài phần nhu hòa nhưng Hoa Diên nàng vẫn cảm giác được hắn cực kỳ chán ghét nàng.

Độc Cô Dạ thần sắc cực kỳ lạnh nhạt hướng mắt nhìn một thân bạch y nữ tử, trước ngực nàng điểm vài vệt máu tựa như hồng mai nở rộ trong tuyết, cực kỳ chói mắt.

“ Thê tử của ta cần phải có một thân phận tương xứng, mà ngươi hiện giờ không có tư cách”. Chỉ một câu nói của hắn đã đủ để đảy nàng xuống đáy vực sâu vạn kiếp bất phục.

“ Không có tư cách… Ta không có tư cách… Ha ha ha…”. Cả người Hoa Diên ngẩn ra, sắc mặt trắng bệt như tờ giấy, cất tiếng cười to. Tiếng cười của nàng đầy thê lương cùng bi ai, tự giễu và ân hận. Nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, nam nhân nàng hết lòng hết dạ yêu thương lại lấy lý do đó mà phụ bạc nàng. Giờ khắc này, tâm Hoa diên như tro tàn. Nàng đưa tay xoa xoa bụng nhỏ, ánh mắt phức tạp.

“Độc Cô Dạ, ngươi có từng yêu ta? Dù chỉ một chút?”. Lần đầu tiên nàng điên cuồng yêu một người nam nhân như thế, nàng thật hèn mọn đến nổi nàng cảm thấy xa lạ chính mình. Nam nhân tuấn tú trước mắt, hắn nhìn về phía nữ tử bên cạnh với vẻ mặt vô cùng ôn nhu mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy.

Tim nàng lại một lần nữa đau đớn.

Độc Cô Dạ cười lạnh một tiếng, vươn tay ôm lấy nữ tử bên cạnh, lạnh lùng nói: “ Người ta yêu là Phỉ Nhi, ngươi chẳng qua chỉ là một công cụ không hơn không kém”.

Công cụ sao? Hoa Diên trong lòng đau xót, yết hầu trào ra một cổ tanh nồng, liền phun ra một ngụm máu tươi.

“ Phốc…”.

“ Ta đã hiểu.” Nàng lấy tay áo lau vết máu trên miệng, gương mặt kiều diễm nở một cười thê lương.

Thấy Hoa Diên xoay người muốn rời đi, nữ tử áo đỏ trong lòng ngực Độc Cô Dạ liền mở miệng, dịu dàng nói: “ Muội muội, ngươi không nên trách Dạ ca ca, hắn cũng là bất đắc dĩ. Hôm nay vốn là ngày đại hỉ của ngươi và Dạ ca ca, nhưng ngươi lại làm ra chuyện như vậy… Dạ ca ca thật sự rất khổ tâm, ngươi nên thông cảm cho chàng…”. Nghe thấy thế, Hoa Diên nở một nụ cười lạnh tựa như ánh hoàng hôn, vừa thê lương vưa đẹp mê người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play