Bạch Cầm mang lão đại phu hướng tiểu phật đường mà tiến tới. Xuyên qua hoa viên, đi một chút là đến hậu viện tướng phủ, Bạch Cầm hướng lão đại phu nói: “Chu đại phu, mời đi bên này.”
Chu đại phu cũng xuất thân danh môn, tổ phụ hắn làm thái y trong cung vì bị vướng vào tranh đấu trong hậu cung mà bị mang ra làm kẻ chết thay. Cũng chính vì vậy, Chu đại phu mặc dù y thuật cao siêu nhưng lại cự tuyệt vao cung làm thái y. Nhậm chức thái y tuy làm quang tông diệu tổ nhưng lại rất dễ bị sa vào tranh đấu giữa các phi tần trong cung, nếu không cẩn thận thì không chỉ thi cốt vô tồn mà còn liên lụy đến dòng tộc. Nên Chu đại phu chỉ giúp những gia đình bình dân bắt mạch, chẩn bệnh, bóc thuốc. Hắn làm việc cực kỳ thận trọng, việc nào ra việc đó và cũng không nhiều lời.
Kiếp trước, Hoa Diên đã biết tính cách của Chu đại phu như vậy, nên lần này nàng mới kiên quyết mời bằng được Chu đại phu xem bệnh cho Hoa Nguyệt Phỉ. Trong lòng Hoa Diên thập phần tin tưởng vào nhân cách của Chu đại phu.
Tiểu phật đường nơi Hoa Nguyệt Phỉ trú ngụ. Tuy bên ngoài nhìn rất đơn sơ, nhưng đồ đạc toàn là những vật dụng rất đắt giá. Có thể nói, tuy rằng Nguyên thị đối với Hoa Nguyệt Phỉ thập phần lãnh đạm, nhưng về chi tiêu ăn mặc chưa từng bạc đãi nàng ta.
Lúc này Hoa Nguyệt Phỉ đã nằm trên giường, nghe được động tĩnh liền mở to mắt nhìn về phía Hoa Diên.
Ngẩng đầu lại nhìn thấy lão đại phu ngày hôm đó bắt mạch cho nàng ta, Hoa Nguyệt Phỉ không biết vì sao trong lòng nàng ta lại có chút kinh hoảng.
Nàng ta cho rằng chắc vì hơi kinh ngạc khi gặp lại cùng một người nên tâm trạng nàng ta mới như vậy.
Như thế nghĩ, nên Hoa Nguyệt Phỉ cũng trấn định trở lại: “ Thì ra là vị đại phu ngày hôm đó, vì một bệnh không phiền nhị chủ nên muội muội lại thỉnh đại phu đây xem bệnh cho ta sao?”
“ Tỷ tỷ chớ nên sinh khí, Chu đại phu chính là danh y vang danh khắp kinh thành, rất khó để mời ngài chẩn bệnh đó.” Hoa Diên ngồi xuống giường, hướng Hoa Nguyệt Phỉ chân thành nói.
Hoa Nguyệt Phỉ gật gật đầu, “Tỷ tỷ ban đầu cũng cho rằng thân thể tỷ không có vấn đề gì, rất may là muội đã mời đại phu cho tỷ, nhưng thật không nghĩ tới sau khi muội rời đi thì tỷ thật không chống đở nổi nữa. Bất quá, tỷ tỷ hôm qua tỷ bị nhiễm chút phong hàn, tỷ nghĩ bệnh trạng của tỷ không liên quan gì đến sự việc ngày hôm đó ở Lăng Quốc Công phủ rơi xuống nước đâu.”
Nói tới đây, tay Hoa Nguyệt Phỉ vô thức nắm chặt chiếc chăn đang phủ tren người nàng ta.
Nếu là một vị đại phu khác, nghe Hoa Nguyệt Phỉ đề cập đến việc hôm trước nàng ta bị rơi xuống nước, chắc chắn sẽ không do dự mà cho rằng nguyên nhân nàng ta bị nhiễm phong hàn chính là do bị rơi xuống nước ngày hôm đó.
Nhưng nhìn vi đại phu này, Hoa Nguyệt Phỉ lại có dự cảm không lành.
Quả nhiên, nghe Hoa Nguyệt Phỉ nói xong, lão đại phu cười cười nói: “ Vị tiểu thư này nói rất đúng, ngươi tuy rằng bị nhiễm phong hàn nhưng xác thật cùng việc ngày hôm đó bị rơi xuống qur thật không có liên quan.”
Hoa Nguyệt Phỉ nghe xong liền cảm thấy vô cùng tức giận. Hận không thể lập tức tiến lên xé rách miệng của hắn.
Nhưng lúc này, nàng ngoài yếu đuối giả bệnh ra hoàn toàn không có cách nào hết.
Hoa Diên lại mở miệng hỏi: “ Vậy tại sao tỷ tỷ lại bị bệnh?”
Thoáng nhìn qua thật giống như là một hảo muội muội yêu thương tỷ tỷ mình, nhưng đáy mắt nàng lại thoáng hiện lên một tia giảo hoạt.
Chu đại phu nói: “ Vị tiểu thư này, tại hạ không phải đã nói rồi sao? Đêm hôm qua tỷ tỷ của ngươi bị gió lạnh nhập thân nên mới sinh bệnh.”
Hoa Nguyệt Phỉ nhíu mày hỏi: “Chu đại phu, tiểu nữ vẫn không rõ sao ngài lại xác định tiểu nữ bị nhiễm phong hàn là không phải do ngày hôm đó bị rơi xuống nước?”
Tuy nói rằng, thời tiết mùa này không lạnh nhưng ngâm nước trong một thời gian dài chắc chắn sẽ bệnh đi. Chỉ là lúc ở Nguyên phủ, vị đại phu này một mực đoan chắc thân thể nàng ta không có vấn đề gì, đã làm cho mọi toan tính của nàng ta thất bại thảm hại. Hôm nay vẫn cứ chắc chắn như vậy, nói nàng ta bị nhiễm phong hàn cùng ngày đó không liên hệ.
Hoa Nguyệt Phỉ hết nhìn Hoa Diên, lại nhìn Chu đại phu, giờ phút này nàng không khỏi hoài nghi, có phải hay không vị muội muội thâm tàn bất lộ của mình cùng lão đại phu này thông đồng với nhau? Nhưng Hoa Diên lúc nào cũng xem nàng ta như ân nhân cứu mạng mà đối xử. Nhìn vẻ mặt Hoa Diên cũng không giống như loại người có tâm kế. Chắc là do chính mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Chu đại phu nói: “Nếu là do ngày hôm đó, chắc chắn đêm qua ngươi đã phát bệnh, nhưng ngươi ban ngày đã uống canh gừng, buổi tối lại không có việc gì. Cho nên, nguyên nhân ngươi bị bệnh chắc chắn sẽ không phải do rơi xuống nước ngày hôm đó.”
Chu đại phu vừa nói vừa viết phương thuốc: “Tiểu cô nương chớ có ỷ vào việc mình còn trẻ tuổi, thân thể còn tốt thì tùy ý làm bậy.”
Nghe Chu đại phu nói xong, Hoa Diên phân phó Bạch Cầm thanh toán chi phí, và đưa Chu đại phu ra ngoài.
“Ta nghe người ta nói, bệnh này cần phải hảo hảo tĩnh dưỡng, tỷ tỷ bị nhiễm phong hàn, muội muội vẫn là không nên quấy rầy tỷ nghỉ ngơi. Lát nữa, ta sẽ phân phó Đỗ Quyên sắc thuốc cho tỷ, tỷ nên ngủ một giấc cho khỏe, khi tỉnh dậy thì chắc thuốc cũng đã sắc xong rồi.”
Ra khỏi tiểu phật đường, Hoa Diên mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Mình ứng phó như vậy nếu Hoa lão phu nhân cùng Hoa Nguyệt Phỉ còn muố n tiếp tụchất nước bẩn lên Nguyên gia, thì nàng cũng đã có phòng bị trước rồi.
Bên cạnh mình, không có nhiều người hữu dụng, nàng làm việc cũng có chút khó khăn.
Bởi vì mẫu thân không tiếp quản nội trạch nên người trung thành với bà cực kỳ ít. Hoa lão phu nhân quản lý nội trạch nhiều năm, trên dưới Hoa phủ mà nói toàn là tai mắt của bà ta.
Hoa Diên lắc đầu, không được! Nàng phải tìm cách xây dựng thế lực cho chính mình.
Về đến viện của mình, Hoa Diên đang định tưới hoa, tiểu nha hoàn canh cửa tới báo: “ Hồi tiểu thư, Tam cô nương cùng Tứ cô nương cầu kiến.”
Tam cô nương và Tứ cô nương là nhi nữ của Hoa gia nhị phòng, nhưng Hoa nhị gia không phải do Hoa lão phu nhân sinh ra, mà là nhi tử của ái thiếp Hoa lão thái gia. Lúc Hoa lão thái gia còn sống rất sủng ái đứa con trai này. Nhưng sau khi lão thái gia qua đời, liền bị Hoa lão phu nhân chèn ép không ngẩng đầu lên được.
Bất quá đối với nhị phòng, Hoa Diên trong lòng vẫn có chút hảo cảm.
Nói đến kiếp trước, khi nàng rơi vào tình cảnh thê thảm đó, Hoa gia nhị phòng của đã từng ra tay tương trợ. Đáng tiếc sau đó, kết cục của nhị phòng cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao.
Ở Hoa phủ, chỉ có Hoa Nguyệt Phỉ và nàng mớii được gọi là đại tiểu thư và nhị tiểu thư. Mà nhị phòng chỉ được gọi là Tam cô nương và Tứ cô nương. Do Hoa gia không phải là thế gia đại tộc nên có gọi như vậy thì cũng không ai cảm thấy kỳ quái.
“Mau mời các nàng tiến vào.”
Tam cô nương Hoa Hòe Âm cùng tuổi với Hoa Diên, bất quá Hoa Diên lớn hơn nàng ta mấy tháng. Tứ cô nương Hoa Hòe Phượng năm nay bảy tuổi vô cùng đáng yêu.
Hoa Hòe Âm và Hoa Hòe Phượng vừa vào tới liền hướng Hoa Diên hành lễ: “Nhị tỷ tỷ mạnh khỏe.”
“Người trong nhà không cần phải đa lễ. Bạch Cầm pha một bình nước mật ong, mang một ít điểm tâm tới đây đi.”
Bạch Cầm cười cười, nhanh chóng đi chuẩn bị.
Hoa Hòe Âm và Hoa Hòe Phượng ngồi xuống, Hoa Hòe Phượng nói: “ Vẫn là chổ của nhị tỷ tỷ thoải mái hơn nhiều, điểm tâm ở chổ nhị tỷ so với thức ăn của phòng bếp mang đến ăn rất ngon.”
Hoa Diên cười nói: “ Này, không phải đã mang lên cho muội sao? Nếu ngon, muội ăn nhiều một chút.”
Hoa Hòe Âm cũng cười cười pha trò. Lát sau, Hoa Hòe Âm mới hỏi: “Nhị tỷ tỷ, ta nghe nói ngươi mang đại tỷ tỷ đi Lăng Quốc Công phủ?”
Hoa Diên gật gật đầu, hỏi: “Đúng vậy, đã có chuyện gì sao?”
Lăng Quốc Công phủ hiện vẫn còn là một danh môn vọng tộc trong mắt thế nhân. Ai mà không muốn nịnh bợ đâu? Có động tĩnh gì, tự nhiên sẽ không qua mắt được mọi người trong kinh thành.
Hoa Hòe Âm bất đắc dĩ nói: “ Ai nha, hôm qua mẫu thân mang muội đi nhà ngoại tổ, gặp được biểu tỷ muội. Người đó liền hỏi thẳng muội việc của Hoa Nguyệt Phỉ. Hỏi nhân phẩm nàng ta, giống như muốn bàn về hôn sự vậy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT