Một lát sau, dì Trần mua xong hai cái áo sơ mi, nhiếp ảnh gia cũng đến nơi.

Văn Tú lập tức bảo Trình Tri Lễ cùng Phó Lai Anh đi thay quần áo, còn đem hai người đẩy vào cùng một phòng.

Ngoài phòng khách, bảo mẫu vẻ mặt mơ hồ: "Phu nhân, bà đang làm gì vậy?"

Văn Tú cười tủm tỉm mà nói: "Dì Trần, sau này Tri Lễ chính là vợ của Lai Anh, bà phải đối xử với nó giống như đối với chúng tôi, biết không?"

Dì Trần chấn động, nhưng vẫn cung kính rũ mi: "Vâng, phu nhân."

Trong phòng,

Phó Lai Anh đưa lưng về phía Trình Tri Lễ, cởi áo.

Làn da màu đồng, cái eo rắn chắc hữu lực, cánh tay cơ bắp theo theo động tác của hắn nổi lên những đường gân quyến rũ, hiển nhiên là thành quả ngày đêm siêng năng rèn luyện. Trình Tri Lễ nhớ rõ, Phó Lai Anh có tám khối cơ bụng.

Con người thiếu cái gì liền muốn cái đó.

Trình Tri Lễ cúi đầu nhìn thân hình gầy guộc trắng trẻo của mình, mếu máo.

Cậu thực khó chịu, nếu đã vậy, cậu cũng sẽ khiến hắn không có được tâm tình tốt, liền trêu đùa: "Chậc chậc, anh rể sao lại không dám nhìn em? Chỗ nào cũng xem qua cả rồi, còn thẹn thùng cái gì?"

Phó Lai Anh nghe vậy quay đầu, trừng mắt nhìn cậu.

Trình Tri Lễ tâm tình sung sướng, tiến lên cười hì hì nói: "Tức giận rồi?"

Phó Lai Anh đáy mắt phảng phất lửa giận lôi đình: "Trình Tri Lễ, đừng tùy tiện nhổ răng trong miệng hổ!"

"Miệng hổ, cũng không phải em chưa từng tiếp xúc.", Trình Tri Lễ cũng không sợ, còn không kiêng nể gì mà giơ tay sờ Phó Lai Anh.

"Phanh!"

Phó Lai Anh đột nhiên nắm chặt cổ tay cậu, đem người đè lên trên tường: "Cho dù cậu vào được Phó gia, cũng đừng nghĩ rằng tôi sẽ yêu cậu! Cậu vĩnh viễn cũng không bì nổi với Tri Hạ!"

Trình Tri Lễ hô hấp cứng lại, nheo mắt lạnh lùng, nhìn hắn.

Cậu đối với Phó Lai Anh không có hứng thú, nhưng vô cùng chán ghét bị Phó Lai Anh đem cậu ra so sánh với Trình Tri Hạ.

Trình Tri Lễ ác liệt mà cười: "Đạo đức giả! Thời điểm anh chịch tôi cũng không thấy anh nghĩ đến Trình Tri Hạ nha!"

Phó Lai Anh nháy mắt đen mặt, hắn bắt lấy cổ cậu Trình Tri Lễ, bàn tay dần dần siết chặt: "Lúc đó rõ ràng cậu đã dùng thứ gì làm tôi mất khống chế!"

Trình Tri Lễ hô hấp khó khăn, lại như cũ mỉm cười nhìn đối phương: "Oa, vậy thì tôi thật là lợi hại, còn có thể khống chế hành động của anh? Tôi đây hiện tại bảo anh hôn tôi, anh sẽ làm sao?"

Phó Lai Anh cười lạnh một tiếng: "Nằm mơ!"

Trình Tri Lễ cười. Ngón trỏ của cậu nhẹ nhàng lướt trên cánh tay Phó Lai Anh, chậm rãi sờ sờ.

Phó Lai Anh nổi da gà, lập tức buông ra cổ tay đối phương, lui về phía sau một bước: "Cậu làm gì!"

Trình Tri Lễ lúm đồng tiền như hoa, tiến lên một bước: "Em muốn thân mật với anh nha."

"Cút!", Phó Lai Anh chán ghét, lại lui về phía sau.

Trình Tri Lễ không biết xấu hổ mà tiếp tục tới gần hắn: "Anh không muốn thân mật với em thì đẩy em ra đi ~ cùng lắm em sẽ té xuống sàn. Anh không phải không muốn đứa nhỏ này sao? Đúng lúc để em thành toàn cho anh."

Phó Lai Anh lạnh mặt, không ngừng lui về phía sau, không có đẩy cậu ra.

Cuối cùng, hắn không thể lùi nữa, trực tiếp bị Trình Tri Lễ áp ở góc tường!

"Dừng tay!", Phó Lai Anh có chút thẹn quá hóa giận.

"Dừng tay cái gì? Em có làm gì đâu chứ?", Trình Tri Lễ nói, nhón mũi chân lên, áp sát vào môi Phó Lai Anh.

Phó Lai Anh lập tức giơ tay che môi lại.

Ngay sau đó, hắn cảm giác lòng bàn tay ấm áp, là đôi môi mềm mại của Trình Tri Lễ.

Phó Lai Anh ngẩng đầu, thấy đối phương gần trong gang tấc, khóe môi hơi cong, cười như không cười mà nhìn chằm chằm mình.

Da đầu hắn tê rần, thiếu chút nữa đem người đẩy ra, nhưng, hắn là cố gắng nhịn xuống.

Lấy tính cách của Trình Tri Lễ, mặc dù chỉ bị hắn đẩy nhẹ, chỉ sợ đối phương sẽ làm bộ té ngã. Đến lúc đó bị cha mẹ hắn nhìn thấy, lại bắt hắn gánh tội!

Nghĩ thế, Phó Lai Anh càng thêm tức giận: "Cậu cuối cùng muốn làm cái gì?!"

Trình Tri Lễ liếm liếm lòng bàn tay hắn, lưu lại vệt nước, chậm rì rì mà nói: "Muốn câu dẫn anh nha ~"

"Cút ngay!", Phó Lai Anh cả giận mắng.

"Có bản lĩnh thì anh đẩy em ra đi.", Trình Tri Lễ mạnh mẽ tránh đi bàn tay Phó Lai Anh, hướng đến môi hắn. Phó Lai Anh không kịp phòng ngừa, vừa vặn bị cậu hôn trúng! Đồng tử hắn co rụt lại, muốn đem người đẩy ra, ai ngờ giây tiếp theo, Trình Tri Lễ duỗi đầu lưỡi vào trong.

Tựa như thân rắn mềm mại uyển chuyển. (khúc này so sánh ghê quá z)

Phó Lai Anh căn bản không hề cảm giác được khoái cảm hôn môi, trực tiếp dùng sức cắn một cái

"Đau!", Trình Tri Lễ buông Phó Lai Anh ra, mày nhíu chặt.

Đệch, đầu lưỡi trầy da rồi!

Phó Lai Anh nhân cơ hội từ góc tường bước ra, trừng mắt Trình Tri Lễ như đối với kẻ thù.

Đúng vào lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm Văn Tú...

"Lai Anh, Tri Lễ, các con có trong đó không?"

"Con ra ngay đây!", Phó Lai Anh lập tức trả lời, hắn rời khỏi đối phương, ẩn nhẫn mà mở miệng: "Trình Tri Lễ, không cần ỷ vào việc có cha mẹ tôi chống lưng không cần kiêng nể gì! Cho dù cậu làm gì, Phó Lai Anh tôi đều sẽ không coi trọng cậu! Tôi có thể cho phép cậu thay thế Tri Hạ tiến vào Phó gia, nhưng cậu tốt nhất đừng nghĩ đến việc lợi dụng Phó gia làm chuyện thương thiên hại lí, tôi sẽ không cho phép cậu làm tổn thương Tri Hạ!"

Trình Tri Lễ híp mắt: "Anh thích Trình Tri Hạ đến vậy sao?"

"Biết rõ còn cố hỏi.", Phó Lai Anh cười lạnh một tiếng, xoay người mặc vào áo sơ mi, "Tôi ra ngoài trước!", nói xong, hắn chạy như bay ra cửa.

"Rầm!", tiếng cửa đóng lại vô cùng mạnh.

Trình Tri Lễ cắn môi, nhìn chằm chằm phía cửa phòng, trong lòng tràn ngập hận ý.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì Trình Tri Hạ có thể được nhiều người yêu thích như vậy?

Hắn không cam lòng!

Phó Lai Anh đúng không? Được, vậy đến xem thử tình yêu của các người cao thượng cỡ nào! Cậu cũng không tin, với thủ đoạn của mình, chẳng lẽ còn không trị được một tên Phó Lai Anh?

"Có cần tôi giúp cậu mê hoặc tâm trí hắn không?", Reinhard đột nhiên hỏi.

"Không cần.", Trình Tri Lễ khóe miệng cong lên một mạt cười châm chọc, "Dựa vào thực lực cướp đi nam nhân của Trình Tri Hạ, như vậy mới có ý nghĩa, không phải sao?"

Reinhard nhướng mày, muốn nói lại thôi.

Trình Tri Lễ không chú ý, chỉ an tĩnh mặc vào áo sơ mi, đi ra ngoài.

Quả nhiên, một nhiếp ảnh gia đang chờ ở phòng khách.

Cậu và Phó Lai Anh tùy ý để vị kia nhiếp ảnh gia kia chỉnh sửa dáng, chụp bảy tám tấm cùng nhau. Trong toàn bộ quá trình, Phó Lai Anh vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lẽo, bị Văn Tú trừng mắt uy hiếp cũng không phối hợp, chỉ có Trình Tri Lễ vẫn luôn tươi cười.

Cuối cùng, Văn Tú lựa chọn tấm ảnh khiến bà hài lòng nhất, để Phó Lai Anh cùng Trình Tri Lễ cầm đến Cục Dân Chính lĩnh chứng.

Lúc hai người đến Cục Dân Chính, Trình Văn Bân đã ở đó.

Hắn thế nhưng lại tự mình đến đưa sổ hộ khẩu!

Bất quá, sau khi lĩnh chứng, Trình Tri Lễ liền sẽ sáp nhập vào hộ khẩu Phó gia, đây có lẽ cũng là cơ hội để cậu thoát khỏi cái lồng mang tên Trình gia đi?

Trình Tri Lễ không nóng không lạnh mà nhìn cha mình. Lúc này trên mặt hắn ta tràn đầy vui sướng, từ ái tươi cười, nói với cậu: "Tri Lễ à, không nghĩ tới chỉ mới chớp mắt mà con đã lấy chồng rồi! Về sau vào Phó gia, cũng không thể ăn chơi trác táng, cả ngày lêu lổng được! Cha cho con chức vụ giám đốc công ty nhé!", Hắn vừa nói, vừa tiến đến muốn quàng vai Trình Tri Lễ.

Trình Tri Lễ lui về phía sau một bước né tránh tay hắn, thần sắc lãnh đạm: "Không cần, tôi dù có ăn chơi trác táng, tùy hứng cỡ nào cũng không cần ông lo."

Trình Văn Bân nụ cười trên mặt ngay lập tức cứng lại, ngữ khí xấu hổ lại mang theo một tia khép nép: "Đều do cha không tốt, không nên nói con ăn chơi trác táng. Cha biết con vẫn còn giận cha, nhưng người một nhà nào có thể giận dỗi nhau lâu như vậy được, cha cũng nguyện ý bù đắp cho con, con tha thứ cho cha đi, được không?"

Trình Tri Lễ như cũ mặt vô biểu tình.

Nói thật dễ nghe, đáng tiếc, cậu sẽ không tin.

Cậu nhàn nhạt hỏi: "Sổ hộ khẩu đâu?"

"Ở chỗ này.", Trình Văn Bân từ túi văn kiện lấy ra sổ hộ khẩu.

Trình Tri Lễ trực tiếp lấy lại, quay đầu nói với Phó Lai Anh: "Đi thôi, chúng ta đi đăng ký.", xong xuôi, cậu dẫn đầu đi vào Cục Dân Chính.

Phó Lai Anh cũng không thích khúm núm nịnh nọt Trình Văn Bân, nghe vậy trực tiếp đi vào, để lại Trình Văn Bân đứng ngốc bên ngoài, phảng phất một cơn gió lạnh thổi qua.

Trình Văn Bân nháy mắt đen mặt.

Hắn ánh mắt lóe lóe, xoay người rời đi.

Nếu sau một đoạn thời gian Trình Tri Lễ vẫn không muốn tha thứ hắn, vậy thì, hắn không thể không suy xét việc xúc tác cho Trình Tri Hạ cùng Phó Lai Anh ở bên nhau.

Phó gia có thể thay đổi người kết hôn, như vậy chẳng lẽ bọn họ không hồi tâm chuyển ý, một lần nữa lựa chọn Trình Tri Hạ sao? Haha, Trình Tri Lễ đứa con trai này thật là ngu xuẩn, nếu cậu lựa chọn ngoan ngoãn để Trình gia thâu tóm, Trình gia cũng sẽ có qua có lại củng cố địa vị của cậu ở Phó gia, nhưng nếu cậu đã lựa chọn cự tuyệt, vậy thì đừng trách người cha này tàn nhẫn!

Bên kia,

Bởi vì có hẹn trước, cho nên hai người thực mau hoàn thành thủ tục, lấy được giấy hôn thú.

Từ đây, cậu và Phó Lai Anh chính thức trở thành vợ chồng.

Ra khỏi Cục Dân Chính, Trình Văn Bân sớm đã đi mất.

Phó Lai Anh lạnh lùng mà nói: "Tự cậu trở về nhà, tôi đến công ty."

Ý tứ của hắn là không muốn đưa cậu về nhà.

Trình Tri Lễ nheo mắt, cười: "Em đến công ty với anh, nơi đó cũng coi như địa điểm chúng ta đính ước!"

Phó Lai Anh mặt tối sầm. Hắn hít sâu một hơi, ép chính mình bình tĩnh: "Cậu đến công ty, tôi không có thời gian quản cậu."

"Em cũng không cần anh quản.", Trình Tri Lễ câu môi, "Em giúp anh quản lí công ty, thăm dò nhân viên, chẳng phải là tiện lợi sao?"

"Cậu không cần quấy rối nhân viên của tôi!", Phó Lai Anh ánh mắt lạnh thấu xương.

Trình Tri Lễ tươi cười cứng lại: "Quấy rối? A, nguyên lai là Phó tổng không tự tin về bản thân như vậy sao? Sợ tôi cho anh đội nón xanh?"

Phó Lai Anh nhạy bén mà cảm giác được ánh mắt cậu cực kỳ nguy hiểm, nhíu mày: "Tôi không có ý này."

"Phải không? Vậy thì em hiểu sai rồi. Như vậy, em càng muốn đến công ty, anh không chịu thì em sẽ tự mình đến, nếu như bởi vì quá mức mỏi mệt mà sinh non, cũng là do một mình em, không liên quan đến Phó tổng.", Trình Tri Lễ tươi cười đầy mặt.

Phó Lai Anh cảm giác Trình Tri Lễ tựa như thời tiết, lúc nắng lúc mưa, không ai đoán được.

Nhưng không biết sao, hắn thế nhưng theo bản năng mà nhẹ nhàng thở ra.

Phó Lai Anh thập phần bất đắc dĩ: "Được rồi, tôi chở cậu đến công ty."

Trình Tri Lễ câu môi.

Này còn kém xa cậu.

Vì thế, cậu đi theo Phó Lai Anh đến Phó thị. Nhưng là đi cùng với Phó Lai Anh, còn bị nhiều người nhìn chằm chằm từ lúc trên xe đến khi bước vào sảnh lớn, cho nên khi cậu đi dạo, có rất nhiều nhân viên âm thầm đánh giá.

"Chúc mừng cậu thành công tiến vào Phó gia, kế tiếp cậu định báo thù thế nào?", Reinhard bay đến cạnh cậu hỏi.

- ------------------------

Xưng hô của Tri Lễ với Phó Lai Anh, có lúc mình để tôi - anh, lúc để em - anh khum phải tại vì xưng hô loạn xạ đâu, bởi vì lúc thụ câu dẫn quyến rũ công thì mình nghĩ là em - anh nó horny hơn á, còn lúc thụ nghiêm túc lạnh nhạt thì tôi - anh có vẻ hợp lí hơn:3333

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play