"Anh không muốn thấy người yêu vẫy đuôi lấy lòng anh sao? Tôi cứ nghĩ Phó tổng là S, thì ra lại là M nha." Trình Tri Lễ đầu mày đáy mắt đều là ý cười, như không nhận ra đối phương đã tức đến sùi bọt mép.
"Tôi không giống cậu, tâm lý vặn vẹo!" Phó Lai Anh cười lạnh.
"Thật đáng tiếc nha ~" Trình Tri Lễ cảm thán một tiếng, bỗng nhiên nói: "Sao anh lại nói một đằng làm một nẻo như vậy?"
Phó Lai Anh theo bản năng cúi đầu, ngay lập tức, trên môi cảm nhận được cảm xúc ấm áp mềm mại.
Là Trình Tri Lễ hôn lên.
"Woa ——"
Xung quanh truyền đến âm thanh huýt sáo cười đùa.
Trình Tri Lễ lùi về sau một bước, nở nụ cười thẹn thùng, như chú chim nhỏ nép vào lòng Phó Lai Anh.
Phó Lai Anh tức giận đến đỏ cả mặt, như núi lửa sắp phun trào.
Lúc nãy thoạt nhìn quả thực như hắn chủ động hôn Trình Tri Lễ!
Đê tiện!
Phó Lai Anh theo bản năng nhìn về phía Trình Tri Hạ, quả nhiên thấy Trình Tri Hạ sắc mặt trắng bệch, lung lay sắp đổ.
Hắn trong lòng trầm xuống, chỉ cảm thấy cả người khó chịu.
Hắn muốn được giải thoát, rồi lại bị gông xiềng vô hình vô dạng vây khốn.
—— có giãy giụa cũng phí công.
Trình Tri Lễ tiến đến bên tai hắn, nở ra một nụ cười hoàn mỹ: "Anh yêu, cảm ơn anh đã phối hợp với em nha ~"
Phó Lai Anh hầu kết khẽ động, hắn nhìn về phía Trình Tri Lễ, ánh mắt lạnh thấu xương: "Trình Tri Lễ, cậu, tiện nhân!"
Trình Tri Lễ giơ tay vuốt ve môi hắn, thân mật: "Ngoan, sau này phải gọi là bà xã."
Phó Lai Anh siết chặt nắm tay, ngực phập phồng, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn đánh người.
Trình Tri Lễ cũng không sợ, ngược lại vươn đầu lưỡi, liếm ngón tay vừa mới vuốt ve môi đối phương, ngữ khí ái muội: "Tôi rất thích xem bộ dáng anh chán ghét tôi nhưng lại không làm gì được tôi."
Phó Lai Anh cơ hồ muốn đem hàm răng bóp nát.
Đúng vào lúc này, Văn Tú bước đến, ôn nhu cười nói: "Lai Anh, Tri Lễ, sắp đến giờ cử hành nghi thức rồi, nhẫn kết hôn của hai đứa đâu? Mau kiểm tra lại xem!"
Bởi vì là kết hôn đồng giới, cho nên nghi thức cũng không phức tạp, chỉ cần cha của Trình Tri Lễ, Trình Văn Bân cùng phù rể Trình Tri Hạ đi phía sau, bước đến cạnh Phó Lai Anh, sau đó hai người nói lời tuyên thệ, đeo nhẫn cho đối phương là được.
Trình Tri Lễ đem nhẫn từ trong túi quần lấy ra, xác nhận một chút, mới nói: "Mẹ, nhẫn của con ở đây, cũng không biết Lai Anh có giả vờ đánh mất hay không."
"Đứa nhỏ này hễ mở miệng đều là nói đùa." Văn Tú giả vờ giận hờn liếc cậu một cái, nói: "Hôn sự quan trọng như vậy, Lai Anh sao có thể giả vờ? Đúng không con trai?"
"Ừm." Phó Lai Anh rũ mắt lên tiếng, sau đó mở ra hộp nhẫn của mình.
Hai chiếc nhẫn tuy thiết kế đơn giản, nhưng lại lộ ra cảm giác nam tính mới mẻ, trên mặt nhẫn khắc 2 chữ F và C, là chữ cái đầu trong họ của Phó Lai Anh cùng Trình Tri Lễ.
"Tốt lắm, bây giờ mẹ đi bảo người ta chỉnh nhạc đây, hai đứa con mau chuẩn bị đi." Văn Tú nói, đẩy đẩy Phó Lai Anh.
Phó Lai Anh trừng mắt nhìn Trình Tri Lễ một cái, lúc này mới không tình nguyện mà đi theo Văn Tú.
Sân khấu có hình chữ T.
Trình Tri Lễ đi đến phần sau sân khấu, đã thấy Trình Tri Hạ cùng Trình Văn Bân chờ ở đó.
"Tri Lễ à!" Trình Văn Bân cảm thán một tiếng, nhẹ vỗ bả vai Trình Tri Lễ, trong mắt như đang rớm lệ.
Dối trá.
Trình Tri Lễ trong lòng cười lạnh, trên mặt lại tủm tỉm: "Cha, hôm nay là ngày vui của con, sao cha lại khóc? Còn có anh trai, anh không thấy vui cho em sao? Em được gả cho tổng tài Phó thị đó nha!"
Trình Tri Hạ mặt vô biểu tình, như đang chết lặng, nhưng cặp mắt kia lại mang theo tia khiển trách, gắt gao nhìn chằm chằm Trình Tri Lễ, giống như đang nói: Mày dám cướp chồng tương lai của tao?
Hì hì.
Trình Tri Lễ cười đến càng thêm xán lạn.
Nói thật, lúc trước, cậu cũng không dám nghĩ đến mình có thể cùng người khác giành đàn ông. Đây là chuyện của các chị em phụ nữ, nhưng mà hiện tại, cậu lại cảm thấy sướng, vô cùng sướng! Dù sao chỉ cần Trình Tri Hạ khó chịu, cho dù muốn cậu làm phụ nữ, cậu mắt cũng không chớp mà đồng ý!
Lúc này, MC cất tiếng: "Các vị khách! Hoan nghênh các vị đến dự lễ kết hôn của hai vị tiên sinh Phó Lai Anh và Trình Tri Lễ! Ngay tại đêm tối ngày hôm nay, sẽ để cho mọi người chiêm ngưỡng đôi phu phu được chờ mong nhất!"
Vừa dứt lời, bài hát 《 Hôn lễ khúc quân hành 》 vang lên, tất cả khách khứa đều sôi nổi ngẩng đầu.
"Bắt đầu rồi." Trình Văn Bân nói, âm thầm nắm ống tay áo Trình Tri Hạ, sau đó bày ra nụ cười khéo léo nhất đời mình, tiến lên đặt tay Trình Tri Lễ vào tay mình.
Trình Tri Lễ kiềm chế sự ghê tởm trong cổ họng, cất bước, mỉm cười đi về phía Phó Lai Anh.
Không vội, lát nữa vả mặt ông ta cũng chưa muộn.
Muốn dựa vào địa vị con dâu nhà họ Phó của cậu giúp Trình gia một bước lên trời? Haha, mơ cũng quá đẹp rồi!
Hơi thất thần một chút, Trình Tri Lễ đã đến trước mặt Phó Lai Anh.
"Lai Anh, Tri Lễ sau này nhờ con chăm sóc nó!" Trình Văn Bân vẻ mặt vui mừng.
Phó Lai Anh không hé răng, dư quang lại thoáng nhìn đến tầm mắt u oán phẫn hận của Trình Tri Hạ.
Như đang lên án, chất vấn chính mình tại sao lại vứt bỏ hắn.
Phó Lai Anh hít sâu một hơi, vươn tay với Trình Tri Lễ.
Trình Tri Lễ câu môi, nắm lấy.
"Mời hai vị trao đổi nhẫn kết hôn!" thanh âm của MC có vẻ vô cùng phấn khởi.
Trình Tri Lễ cùng Phó Lai Anh đồng thời mang nhẫn ra, cùng đeo lên cho đối phương.
Ngay sau đó, MC lại hưng phấn mà hô: "Hai vị có thể hôn nhau rồi!"
Dưới đài lập tức vang lên tiếng cười giòn tan, thậm chí còn có người ồn ào, bảo họ mau mau hôn một cái.
Trình Tri Lễ cười tủm tỉm nhìn Phó Lai Anh: "Ông xã, chủ động hôn em đi!"
Phó Lai Anh siết chặt nắm tay, dùng hết sức kiềm chế xúc động muốn quay đầu đi. Hắn cứng đờ mà nâng tay, ôm gáy Trình Tri Lễ, chậm rãi hôn lên. Trong một khoảnh khắc nào đó, hắn có ảo giác như thấy được nước mắt của Trình Tri Hạ, và cả nụ cười hài lòng của cha mẹ mình.
Phó Lai Anh bỗng nhiên cảm thấy châm chọc.
Sau đó, hắn rũ mi, thấy được Trình Tri Lễ như cũ vẫn đang mỉm cười.
Ghê tởm!
Phó Lai Anh hung hăng nhíu mày, đối với đôi môi cong lên thành độ cung kia, dùng sức cắn lên.
Có chút đau.
Trình Tri Lễ nhàn nhạt nhíu mày, ngay sau đó không chịu yếu thế mà cắn trả.
Hai người như đang dùng miệng đánh giặc, nhưng người khác nhìn vào lại thấy như một nụ hôn kiểu Pháp lãng mạn.
Văn Tú lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, nhẹ nhàng thở ra.
Mặc kệ quan hệ cá nhân của hai đứa nhóc này xấu đến mức nào, nhưng mặt mũi thì vẫn phải có! Con trai bà cũng quá ngay thẳng rồi, yêu ghét gì cũng đều hiện hết trên mặt, cũng may mắn khách khứa không để ý đến, hoặc là nể mặt nhà họ Phó mà vờ như không nhìn thấy.
"Đôi phu phu thật là ân ái! Vậy chúng ta hãy vỗ tay nhiệt liệt cho bọn họ đi!" MC hô to.
"Bạch bạch bạch ——" tiếng vỗ tay sấm dậy.
Phó Lai Anh mặt không biểu tình, buông Trình Tri Lễ ra.
Môi cả hai lúc này đã đều sưng đỏ, như vừa mới ăn lẩu cay. Ai không biết cũng đều cho rằng bọn họ là đôi phu phu ân ái!
MC đang muốn tuyên bố kết thúc nghi thức hôn lễ, lại nghe Trình Tri Lễ mở miệng hỏi: "Có thể đưa micro cho tôi được không? Tôi có lời muốn nói."
MC sửng sốt.
Cái này không có trong kế hoạch chương trình nha?
Nhưng đối phương là vai chính của hôn lễ, cũng là khách của mình, do dự một hồi, MC vẫn đem micro đưa qua: "Mời."
"Cảm ơn." Trình Tri Lễ mỉm cười tiếp nhận micro, nói: "Các vị khách, hoan nghênh mọi người đã đến dự hôn lễ của tôi."
"Tri Lễ, con muốn làm gì?" đáy lòng Trình Văn Bân bỗng xuất hiện một tia bất an, nhịn không được lên tiếng dò hỏi.
Trình Tri Lễ vờ như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Có một việc tôi muốn nhân ngày hôm nay tuyên bố." Cậu hít sâu một hơi, đôi mắt sáng lên: "Từ hôm nay trở đi, tôi —— Trình Tri Lễ, chính thức cắt đứt quan hệ cha con với Trình Văn Bân!"
"Oanh ——"
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.
Dưới sân khấu lập tức vang lên âm thanh thì thầm không dứt.
"Trình Tri Lễ! Con nói bậy bạ gì đó?!" Trình Văn Bân miễn cưỡng duy trì gương mặt tươi cười, theo bản năng duỗi tay đoạt lấy micro trong tay cậu.
Trình Tri Lễ nhanh nhẹn mà trốn sau lưng Phó Lai Anh, tiếp tục nói vào micro: "Hơn nữa, tại đây tôi tuyên bố, tôi cùng Trình gia đối địch! Từ nay về sau, bất cứ công ty hay cá nhân nào có hợp tác với Trình gia, xem như đối nghịch với Trình Tri Lễ tôi!"
Âm thanh bàn tán ở dưới ngày một lớn.
Tất cả mọi người đều đang mơ hồ.
Bọn họ vốn cho rằng, từ nay về sau, Trình gia xem như một bước lên trời, họ vừa mới ra sức níu kéo quan hệ với Trình Văn Bân, tốn nhiều tâm tư như vậy, mà Trình gia vui giận thất thường, dám gây sự với Trình Tri Lễ ngay trong đám cưới?
Đời người đúng là lên voi xuống chó!
Trong lúc nhất thời, không ít người cảm thấy vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
"Trình Tri Lễ!" Trình Văn Bân xanh mặt, cười không nổi: "Con biết mình đang nói gì không?!"
"Tôi đương nhiên biết." Trình Tri Lễ mỉm cười, "Trình Văn Bân, tôi đang đợi ngày ông cùng Trình gia phá sản, ngày đó chắc cũng không xa đâu!"
"Đồ vô ơn!" Trịnh Tuyết bỗng nhiên nhảy lên sân khấu, tức giận đỏ mắt: "Không nói đến việc mày cướp hôn phu của Tri Hạ, bây giờ còn dám đối nghịch với bọn tao! Lúc trước tao đáng lẽ không nên đồng ý đón đồ con hoang như mày về! Con của hồ ly tinh cũng là hồ ly tinh!"
Trình Tri Lễ vờ như không thấy, cười tủm tỉm mà nói: "A, Lai Anh nhà tôi cùng Trình Tri Hạ đính hôn lúc nào vậy? Làm sao lại trở thành hôn phu của Trình Tri Hạ rồi? Còn nữa, Trịnh phu nhân, lúc trước là do Trình Văn Bân nói mình độc thân, lừa gạt tình cảm của mẹ tôi. A, có lẽ là do lúc đó mẹ tôi trẻ tuổi xinh đẹp, mà bà lại vừa già vừa xấu, nên Trình Văn Bân mới ra ngoài ăn vụng, có phải không?"
"Đồ con riêng mày nói cái gì?!" Trịnh Tuyết thét chói tai.
Trình Tri Lễ nhanh nhẹn mà lui về sau một bước, cười tủm tỉm nói: "Hơn nữa, năm đó các người đón tôi về Trình gia, cho rằng tôi không biết nguyên do sao? Có muốn tôi ngay tại đây lớn tiếng nói cho mọi người biết không?!"
Nháy mắt, đồng tử Trịnh Tuyết co lại, lập tức dừng bước, ngơ ngác nhìn cậu.
Trình Tri Lễ biết? Nó làm sao mà biết được? Nó rốt cuộc đã biết cái gì?
Trình Tri Lễ câu môi, gằn từng chữ một mà nói: "Là bởi vì tôi có trái tim thích hợp với "
"Đủ rồi!" Trình Văn Bân bỗng nhiên quát lớn, gân xanh trên cổ cũng hiện ra.
Trình Tri Lễ cười như không cười mà nhìn hắn.
Hổ dữ còn không ăn thịt con.
Chuyện Trình Văn Bân muốn dùng tim của con trai mình để thay cho một đứa con trai khác mà lọt ra ngoài, thanh danh của hắn ở toàn bộ giới thượng lưu trong thành phố D lập tức bị huỷ hoại. Còn ai muốn hợp tác với hắn nữa đây?
Cho nên, hắn tuyệt đối không cho phép Trình Tri Lễ đem sự thật nói ra.
Nhưng mà, Trình Tri Lễ dựa vào cái gì phải nghe lời hắn?
Trình Tri Lễ cười lạnh hỏi: "Như thế nào, ông dám làm mà không dám nhận sao? Ông dám nói ông không nghĩ đến việc dùng tim của tôi thay cho Trình Tri Hạ? Bởi vì ông muốn mượn thế lực Trịnh gia? Bởi vì ông muốn Trình Tri Hạ gả cho Phó Lai Anh?!" Âm thanh của cậu bị micro phóng lớn.
Ngay lập tức, đồng tử Phó Lai Anh co lại, trái tim đập liên hồi.
Trình Tri Lễ vừa mới nói cái gì?
"Không có! Không phải!" Trình Văn Bân buột miệng phủ nhận, nhưng rõ ràng luống cuống. Ở trước mặt nhiều người như vậy, bị Trình Tri Lễ chọc trúng tim đen, mặc dù hắn đã cố hết sức giữ bình tĩnh, lúc này cũng nhịn không được lộ ra tia hoảng hốt.
"Tri Lễ, sao cậu có thể nghĩ xấu cho cha như vậy!" Trình Tri Hạ nhịn không được mở miệng, "Từ lúc cha đem cậu về nhà chưa từng bạc đãi cậu, nhưng cậu lại luôn cho rằng mình không được lòng cha! Từ trước đến nay ông ấy vẫn luôn yêu thương cậu!"
Trình Văn Bân cắn môi không hé răng, nỗ lực thể hiện ra bộ dáng bi thương.
"Yêu thương tôi?" Trình Tri Lễ cười lạnh: "Một tên đàn ông nhân lúc vợ mình mang thai mà lén lút ra ngoài vụng trộm có thể yêu thương tôi sao? Một tên đàn ông chỉ vì biết tôi có trái tim thích hợp với Trình Tri Hạ anh mới đem tôi về nuôi dưỡng, có thể yêu thương tôi được bao nhiêu? Trình Tri Hạ, từ đầu tới cuối anh mới là kẻ được lợi nhiều nhất, không cần ra vẻ vô tội. Anh và tất cả bọn người Trình gia, đều khiến tôi ghê tởm!"
Cậu lạnh mặt, mở miệng: "Bảo vệ đâu? Còn không mau đem những người không phận sự này đuổi ra ngoài?"
"Mày dám!" Trình Văn Bân tức đến đỏ mặt.
Nếu hôm nay bị đuổi ra ngoài, thể diện Trình gia liền mất hết!
Bảo vệ hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào.
Có vài người không nhịn được nhìn về phía Phó Lai Anh cùng Phó Chính.
Bọn họ mới là chủ nhân thực sự ở đây. Trong mắt những vị khách thượng lưu ngày hôm nay, Trình Tri Lễ chẳng qua chỉ là cáo mượn oai hùm.
Nhưng mà, đa số bọn họ đều cảm thấy, Phó gia không thể chỉ vì một Trình Tri Lễ mà cùng Trình gia trở mặt. Suy cho cùng, mọi người đều biết Phó Lai Anh thích Trình Tri Hạ. Mặc dù Trình Tri Lễ này không biết sử dụng thủ đoạn gì để được gả vào cửa lớn Phó gia, thân là gia chủ, Phó Chính cũng không có khả năng thích một đứa con dâu nam như vậy.
Chỉ là, sự việc kế tiếp, đã khiến bọn họ mở rộng tầm mắt.
Chỉ thấy Trình Tri Lễ nhìn về phía Phó Chính, vẻ mặt vô tội hỏi: "Cha, hình như không có ai chịu nghe lời con?"
Phó Chính nghe vậy lập tức trầm giọng quát: "Ngẩn người ở đó làm gì? Còn không mau đem đám người này đuổi ra ngoài!"
Phó Lai Anh vẫn đang trong tình trạng mơ hồ, cho nên không ý kiến.
Văn Tú ở bên cạnh tức giận nói: "Đem bọn người Trình gia cùng Trịnh gia toàn bộ đuổi đi!"
Gia chủ Phó gia tỏ thái độ, công khai đứng về phía Trình Tri Lễ!
"Phó tổng!" Trình Văn Bân vẻ mặt khiếp sợ.
Hắn thật sự nghĩ không ra, Trình Tri Lễ rốt cuộc đã cho vợ chồng Phó Chính uống bùa mê thuốc lú gì, thế nhưng có thể khiến bọn họ nghe lời cậu như vậy!
Lúc này, đám bảo an không hề chần chờ, lên đài chuẩn bị đem đám người Trình Văn Bân kéo đi.
"Lai Anh!" Trình Tri Hạ theo bản năng quay đầu về phía Phó Lai Anh xin giúp đỡ. Hắn vươn tay, muốn níu kéo đối phương. Phó Lai Anh nghe vậy quả nhiên hoàn hồn, nhưng lại đứng ngốc một chỗ, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Ngay khi tay của Trình Tri Hạ sắp chạm vào Phó Lai Anh thì ——
"Phó Lai Anh!" Trình Tri Lễ lên tiếng.
Phó Lai Anh theo bản năng nhìn qua.
Chỉ thấy Trình Tri Lễ đứng trên sân khấu, mỉm cười, cả người bỗng nhiên lảo đảo về phía sau!
Thềm sân khấu tuy không tính là quá cao, nhưng Trình Tri Lễ đang mang thai! Nếu té từ đó xuống, vậy đứa nhỏ
Đồng tử Phó Lai Anh co lại, tay nhanh hơn não, trực tiếp phóng đến ôm cậu vào lòng. Động tác của hắn quá nhanh, hoàn toàn tránh khỏi tay Trình Tri Hạ!
Trình Tri Hạ nhìn hai người ôm nhau nhẹ nhàng rơi xuống sân khấu, chỉ cảm thấy một màn đó phi thường chói mắt. Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn được người khác yêu thương, thế nhưng Phó Lai Anh lại bài xích hắn! Mà chuyện này, là bắt đầu từ lúc Trình Tri Lễ cùng Phó Lai Anh lên giường!
Trình Tri Hạ trên mặt thoáng qua tia vặn vẹo, nhanh đến nỗi người khác nhìn không ra.
Sau đó, hắn bị bảo vệ kéo tay, cường ngạnh lôi ra bên ngoài.
"Không cần!" Trình Tri Hạ lung lay sắp đổ, ôm ngực thống khổ mà thở hổn hển.
"Dừng tay!" Triệu Triều xông tới, đỡ Trình Tri Hạ, vẻ mặt đau lòng: "Tri Hạ, em có sao không?"
Trình Tri Hạ như không nghe thấy, chỉ yên lặng nhìn Phó Lai Anh.
Đáng tiếc, đối phương vẫn không chú ý đến hắn.
Trình Tri Hạ rũ mắt, tránh khỏi tay Triệu Triều: "Chúng ta đi!" Nói xong, hắn trực tiếp quay đầu, hướng về phía cửa mà đi.
Mà bên kia.
Phó Lai Anh hai mắt đỏ ngầu, nhịn không được quát về phía Trình Tri Lễ đang tươi cười: "Trình Tri Lễ cậu mẹ nó điên rồi sao?!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT