Trình Tri Lễ tươi cười xán lạn: "Nếu đã như vậy, để con nói với người nhà một tiếng. Nhưng chỉ sợ bọn họ không tin, cho nên phiền bác trai bác gái giúp con giải thích với họ."

"Không thành vấn đề, con cứ gọi, để ta cùng Trình Văn Bân nói chuyện.", Phó Chính vội gật đầu, quả thực rất ân cần.

Trình Tri Lễ câu môi cười, lấy di động, bấm gọi Trình Văn Bân.

Đầu dây bên kia rất nhanh liền bắt máy, Trình Tri Lễ thuận thế mở loa ngoài.

"Sao! Biết sai rồi muốn quay về? Nói cho mày biết, Trình Tri Lễ, nếu không xin lỗi anh trai mày, đừng hòng quay về Trình gia!", Trình Văn Bân cười lạnh.

Trình Tri Lễ như cũ duy trì nụ cười tươi tắn: "Hôm nay tôi muốn thông báo cho ông biết, tôi cùng Phó Lai Anh kết hôn."

"Cái gì?", Trình Văn Bân sửng sốt.

Trình Tri Lễ bèn đưa điện thoại cho Phó Chính.

"Lão Trình.", Phó Chính lập tức lộ ra biểu tình quen thuộc.

Trình Văn Bân nghe thấy thật sự là giọng của Phó Chính, trong lòng càng thêm luống cuống.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mới bẵng đi mấy ngày, Trình Tri Lễ đã kết thân được với Phó gia?

"Phó tổng, có phải Trình Tri Lễ gây ra họa gì rồi không?", thanh âm Trình Văn Bân hoảng loạn, ẩn ẩn mang theo tia lo lắng.

"Đương nhiên không phải, Tri Lễ là đứa trẻ tốt, bọn ta rất thích nó!", Phó Chính dừng một chút, nói tiếp: "Cho nên, bọn ta muốn để nó cùng Lai Anh kết hôn."

"Cái gì? Nhưng người mà Phó thiếu thích không phải Tri Hạ sao?", Trình Văn Bân trợn tròn mắt.

Còn có loại chuyện này sao? Đứa con riêng Trình Tri Lễ ăn chơi trác táng kia thật sự muốn cùng Phó Lai Anh kết hôn?

"Khụ khụ." Phó Chính xấu hổ mà ho nhẹ một tiếng, nói: "Lai Anh cũng nguyện ý cưới Tri Lễ."

Trình Văn Bân hết chỗ nói.

Vị đại thiếu gia này không phải là yêu Tri Hạ đến chết đi sống lại sao? Tại sao mới chớp mắt liền thay đổi? Chẳng lẽ bởi vì lên giường cùng Trình Tri Lễ một lần, liền thực tủy biết vị?

Đàn ông quả nhiên đều là động vật sống bằng nửa thân dưới!

Về điểm này, Trình Văn Bân tự nhiên vô cùng rõ ràng.

Hơn nữa, Trình Tri Lễ đến cùng cũng là con của hắn! Đối với hắn mà nói, cưới ai cũng được, dù sao đều là con mình!

Nhưng mà, vấn đề là hắn vừa cùng đứa con riêng này náo loạn một trận! Ngay lúc nãy, hắn còn để lộ ra bộ dáng không cho Trình Tri Lễ sắc mặt tốt cho đám người Phó gia nhìn thấy!

Đậu má!

Trình Văn Bân trong lòng thầm mắng một tiếng, ngoài miệng lại cười nói thân thiết: "Đúng vậy đúng vậy, Tri Lễ là một đứa trẻ ngoan, có thể được Phó thiếu nhìn trúng, là vinh hạnh của nó!"

Phó Chính nghe vậy cũng cười đáp: "Ông đáp ứng thì tốt rồi, bọn ta muốn nhanh chóng tổ chức hôn lễ cho chúng nó, đại khái khoảng nửa tháng sau, thời gian cụ thể chúng ta từ từ bàn bạc, tranh thủ chọn một ngày lành, ông thấy thế nào?"

Trình Văn Bân lắp bắp kinh hãi: "Nhanh như vậy?"

Phó gia đã gấp đến không chờ nổi đi?

"Haha, bọn nhỏ sốt ruột, không có biện pháp.", Phó Chính đem toàn bộ đẩy đến trên người Phó Lai Anh.

Trình Văn Bân cũng không biết có nên tin hay không. Nhưng nghĩ lại, hai người kết hôn sớm một chút, đối với Trình gia mà nói chính là một chuyện tốt! Vì thế, hắn liền thuận nước đẩy thuyền gật đầu: "Không thành vấn đề! Thời gian cụ thể chúng ta bàn bạc sau!"

"Quyết định như vậy?", Phó Chính vui mừng cực độ.

"Được!"

"Đúng rồi, còn có một việc "

"Phó tổng còn có chuyện gì?", Trình Văn Bân hỏi.

"Khụ khụ, Tri Lễ hi vọng Tri Hạ làm phù rể cho nó "

Đầu dây bên kia nháy mắt trầm mặc.

Phó Chính có chút xấu hổ.

Yêu cầu này xác thực là làm khó Trình gia.

Quả nhiên, tiếng thét chói tai của Trịnh Tuyết từ di động truyền đến: "Nằm mơ! Tiện nhân Trình Tri Lễ mày đúng là khinh người quá đáng, cướp hôn phu của con trai tao còn chưa tính, còn muốn "

"Câm miệng!", Trình Văn Bân hét to, ngắt ngang lời Trịnh Tuyết. Ngay sau đó, di động truyền đến tiếng nịnh nọt: "Cứ làm như vậy đi! Em trai kết hôn, anh trai làm phù rể cũng xem như chuyện tốt!"

"Ba... ", Trình Tri Lễ nghe được thanh âm run rẩy của Trình Tri Hạ.

Cậu câu môi, tươi cười xán lạn: "Anh trai nếu không tiện đến cũng không sao, cố gắng ở nhà dưỡng bệnh đi, dù sao hôn lễ của tôi vắng mặt hắn cũng chẳng phải chuyện to tát gì."

Trình Văn Bân không đợi Trình Tri Hạ mở miệng, liền lập tức nói: "Con nói gì thế? Em trai kết hôn, thân làm anh trai sao có thể không đến? Nó nhất định có mặt, con yên tâm!"

"Đê tiện!", Phó Lai Anh thấp giọng.

Trình Tri Lễ nghe thấy được, nhưng lại làm bộ không quan tâm, vẫn cười tủm tỉm: "Được thôi, tôi sẽ chờ."

"Tri Lễ à, con khi nào mới về nhà? Cha rất nhớ con!", Trình Văn Bân không đợi cậu ngắt điện thoại, đã gấp không chờ nổi mà mở miệng.

Trình Tri Lễ trong lòng cười lạnh: "Tôi về đó trong lòng sẽ rất buồn bực, vẫn là ở Phó gia vui vẻ.", cậu nhìn về phía Phó Chính cùng Văn Tú: "Bác trai bác gái không ngại đi?"

"Đương nhiên không ngại.", Văn Tú đầy mặt tươi cười.

"Ông có nghe không?", Trình Tri Lễ nói với Trình Văn Bân, giọng điệu chế nhạo.

"Cũng tốt, cũng tốt.", Trình Văn Bân trong lòng sinh ra cảm giác không rõ. Nhưng lại cho rằng mình tưởng tượng, Trình Tri Lễ dù sao vẫn là con trai hắn, mặc dù hai cha con có chút mâu thuẫn nhỏ, chỉ cần hắn chủ động nói lời xin lỗi, đối phương thực nhanh liền có thể nguôi giận. Trên đời làm gì có chuyện cha con thù địch nhau?

"Tôi cúp máy đây.", Trình Tri Lễ ngữ khí lãnh đạm.

"Được, con nghỉ ngơi sớm đi.", Trình Văn Bân vẫn nhiệt tình như cũ.

Sau đó, Trình Tri Lễ cắt đứt điện thoại.

Cậu ngẩng đầu, trên mặt lại lần nữa tươi cười: "Cảm ơn bác trai, bác gái."

"Gọi cha mẹ.", Văn Tú vẻ mặt ôn nhu.

Phó Lai Anh nghe vậy, nhíu mày, giống như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại không nói.

Hắn biết bất luận mình nói gì cũng không lay chuyển được, cha mẹ hắn đã hoàn toàn hướng về phía Trình Tri Lễ.

Đứa nhỏ quan trọng như vậy sao?

Phó Lai Anh vô pháp lí giải.

Hắn cảm thấy Trình Tri Lễ người này thật sự sâu không lường được. Giây trước còn đang lạnh lùng như băng sương, giây tiếp theo lại cười tươi để lộ lúm đồng tiền như hoa, quả thực giống như hồ ly một ngàn khuôn mặt, nhìn không thấu, đoán không ra.

"Cha, mẹ.", Trình Tri Lễ nghe lời.

Phó Chính cùng Văn Tú vẻ mặt hài lòng gật đầu.

"Đứa trẻ ngoan!", Văn Tú xoa xoa đầu cậu, nói: "Hôm nay có nhiều chuyện tốt như vậy, chi bằng trực tiếp lãnh chứng đi!"

Trình Tri Lễ nghe vậy sửng sốt.

Cậu biết Phó gia sẽ rất nóng vội, nhưng không nghĩ đến mức này!

Phó Lai Anh cuối cùng cũng nhịn không được: "Mẹ!"

"Làm sao?", Văn Tú tức giận liếc hắn một cái: "Dù sao hai đứa cũng phải kết hôn, lấy giấy hôn thú càng sớm, không phải càng an tâm sao?"

Phó Chính ở một bên tán đồng gật đầu.

Trình Tri Lễ nghĩ nghĩ, cảm thấy có đạo lý, liền nói: "Nghe mẹ hết."

Văn Tú lập tức vui vẻ ra mặt, cũng mặc kệ Phó Lai Anh, trực tiếp đẩy hắn: "Mau! Lai Anh con lái xe, lập tức đến Cục Dân Chính!"

Phó Lai Anh dở khóc dở cười.

Mẹ hắn cũng quá nóng nảy đi!

Ngay sau đó, liền nghe Trình Tri Lễ nói: "Nhưng mà, sổ hộ khẩu của con vẫn còn ở Trình gia."

"Để ta gọi cho Trình gia, nói với bọn họ đưa đến Cục Dân Chính! Đúng rồi, các con còn phải chụp ảnh chung màu sắc rực rỡ, ân, ta phải kêu dì Trần đi mua hai cái áo sơ mi trắng! Còn phải mời nhiếp ảnh gia, ai nha, thật vội mà!", Văn Tú hai mắt rực rỡ, nói dài dòng mãi không ngừng.

Trình Tri Lễ dở khóc dở cười: "Cái này Cục Dân Chính sẽ cung cấp dịch vụ chụp ảnh luôn ạ."

"Chụp ở Cục Dân Chính sao có thể so với nhiếp ảnh gia nhà chúng ta?", Văn Tú lắc đầu.

"Được ạ.", Trình Tri Lễ không còn lời nào để nói.

Văn Tú liền gọi điện thoại tìm nhiếp ảnh gia, xong xuôi lại nói vọng lên lầu: "Dì Trần, dì Trần."

"Vâng!", bảo mẫu được kêu là dì Trần kia vội vàng bước xuống, cung kính hỏi: "Phu nhân, làm sao vậy?"

"Mau mua hai cái áo sơ mi trắng! Đúng rồi, Tri Lễ, số đo của con là bao nhiêu vậy?"

Trình Tri Lễ trả lời.

Văn Tú lập tức nói: "Mua hai cái, dựa theo số đo của Tri Lễ và Lai Anh."

"Vâng.", dì Trần vẻ mặt mơ hồ, nhưng vẫn ra ngoài mua.

Văn Tú lúc này mới nói: "Hai đứa con ngồi xuống tâm sự đi, nhiếp ảnh gia sẽ đến ngay."

Phó Lai Anh cố nén sự mất kiên nhẫn, nói: "Mẹ, con không thể rời công ty quá lâu."

Văn Tú nghe vậy trực tiếp mắt trợn trắng, quay đầu nói với Phó Chính: "Lão Phó, ông thân là chủ tịch mà thảnh thơi ở nhà là chuyện gì? Nhanh đến công ty đi!"

Phó Lai Anh:

Phó Chính ngây ngô cười: "Được được, tôi đi ngay đây, nhưng mà bọn nhỏ chụp ảnh xong nhớ cho tôi xem!"

"Biết rồi, mau đi đi!", Văn Tú đẩy ông.

Phó Chính thật sự ra cửa đi làm.

Trình Tri Lễ dở khóc dở cười, đôi vợ chồng này quá đáng yêu rồi!

Cậu nhịn không được nhìn thoáng qua Phó Lai Anh.

Quả nhiên, mặt hắn tái xanh cả lên. Chú ý đến tầm mắt của cậu, Phó Lai Anh trực tiếp hừ lạnh một tiếng, xoay đầu bỏ đi.

Trình Tri Lễ chẳng hề để ý.

"Xem ra hắn đối với cậu rất bài xích nha.", Reinhard lơ lửng trong không trung ý vị thâm trường.

Trình Tri Lễ liếc đối phương một cái.

Phó Lai Anh chán ghét thì cứ chán ghét đi, dù sao cậu cũng chẳng quan tâm. Đối với cậu, chỉ cần có thể làm Trình Tri Hạ đau khổ, muốn cậu làm cái gì cũng được. Tuy rằng đời trước Phó Lai Anh cũng không làm tổn thương cậu, nhưng bác sĩ phẫu thuật thay tim cho Trình Tri Hạ lúc cậu chết, chính là Phó Lai Anh mời tới. Tên bác sĩ kia chẳng lẽ không biết lúc đó cậu vẫn còn hi vọng cứu chữa sao? Chẳng lẽ nhìn không ra cậu chỉ là lâm vào hôn mê thôi sao? Haha, sao có thể?

Như vậy bác sĩ đó vì cái gì lại tiếp tục tiến hành giải phẫu? Là xem trọng mặt mũi của Phó Lai Anh nên mới mở nhắm một mắt mở một mắt đi?

Huống chi, sau khi Trình Tri Hạ cùng Phó Lai Anh kết hôn, Trình gia dựa hơi Phó gia không biết hưởng được bao nhiêu chỗ tốt, làm không ít chuyện dơ bẩn!

Trình gia kinh doanh châu báu, Trình Tri Lễ biết điều này, Trình Văn Bân đã từng kêu Triệu Triều phái người đi dò thám tình hình tập đoàn châu báu Cố thị. Sự phát triển của Cố thị lúc đó đương nhiên Trình thị không thể đuổi kịp, hơn nữa Cố gia còn có một vị thiên tài, tên là Cố Vấn Đỉnh. Không chỉ có như thế, Cố Vấn Đỉnh còn là nhà thiết kế châu báu nổi tiếng toàn quốc, nhờ có hắn, Cố thị mới phát triển không ngừng. Đáng tiếc, Cố thị xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, không có hậu thuẫn.

Vì thế, Triệu Triều tạo ra một tai nạn xe cộ, mua chuộc người lái xe đâm cả nhà Cố Vấn Đỉnh! Cuối cùng khiến cha mẹ hắn bỏ mạng, chân hắn cũng bị gãy, cơ hồ không thể tự gánh vác được công ty gia tộc. Mà trong khi hắn dưỡng thương trong bệnh viện, Cố thị đã hoàn toàn bị Trình thị thâu tóm, Cố Vấn Đỉnh bị bạn bè bỏ mặc, cuối cùng không biết tung tích, nghe nói đã lưu lạc đầu đường xó chợ, cũng không biết thật hay giả.

Nếu không có Phó gia chống lưng, Trình Văn Bân căn bản không dám làm loại chuyện này. Hoặc là nói, nếu không có Phó gia chống lưng, Trình Văn Bân làm loại chuyện này, đã sớm bị cảnh sát bắt giữ, Trình gia cũng sớm bị hủy diệt, Trình Tri Hạ cũng không có khả năng cướp đi trái tim của Trình Tri Lễ cậu.

Nói trở lại, Trình Văn Bân vì cái gì yêu thương Trình Tri Hạ như vậy? Còn không phải là vì Phó Lai Anh thích hắn sao? Cho nên, trong hai người con trai, hắn chỉ thương một mình Trình Tri Hạ, chỉ vì tương lai huy hoàng của Trình gia! Trình Văn Bân tên đàn ông này, như sở hữu hết thảy tất cả các thói hư tật xấu trên đời, những chuyện hắn làm, kì thật đều là vì chính bản thân.

Cho nên, trong mắt Trình Tri Lễ, Phó Lai Anh đã gián tiếp hại chết cậu.

Trình Tri Lễ là người âm ngoan hiểm độc, ai đã từng hại cậu, bất luận là gián tiếp hay trực tiếp, cậu đều sẽ ghi nhớ trong lòng, tạm gác lại để sau này tìm kiếm cơ hội, hung hăng trả thù.

tựa như một loài rắn độc.

Trình Tri Lễ nghĩ, thật không hổ là con trai ruột của Trình Văn Bân, cậu quả nhiên thật ác độc. Huyết thống là một điều gì đó rất thần kỳ, tất cả những người Trình gia, bao gồm cả cậu, không có nổi một người tốt lành.

Truyện được đăng tải duy nhất trên wattpad @luvingrei0323

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play