Người may mắn hay để lộ thất đức, còn kẻ xui xẻo thì thường cho thấy mỹ đức.
Không thể nghi ngờ, Kafiny là một người may mắn, nhưng lại không lộ rõ ác đức, điều này làm cho trái tim vừa mới thoát khỏi hư vinh của Geriferry cảm thấy khó tin. Nhận được muôn vàn sủng ái, công chúa Kafiny không hề ngang ngược nổi giận vô cớ, cũng không say mê trong những bữa tiệc lớn nhỏ giống như các thiên kim quý tộc khác, ngược lại xuất hiện trước mặt người đời với một tư thế cực kỳ bình thản, từ từ giành được danh vọng, điều hòa thù hận giữa các quý tộc thế hệ trẻ, vô tư giúp đỡ những bình dân có cuộc sống túng quẫn, nụ cười rực rỡ khiến người nhận cảm thấy đây không phải bố thí mà là sự ban tặng của người đại biểu cho thần thánh.
Lại liên tưởng đến hai lần chặn giết liên tiếp gặp phải sau khi mình thoát khỏi Thần miếu, Geriferry không cho rằng việc này không có quan hệ gì với cô nàng tình nhân trong mộng của tất cả các đệ tử quý tộc này.
Có điều sau khi nhìn thấy vẻ mặt khó xử trên mặt lão Khuê Nô, Geriferry biết không thể chống lại miệng vàng lời ngọc của một vị đế vương, trừ phi hắn muốn chạy trốn đến núi sâu làm dã nhân suốt đời.
"Lão Khuê Nô, lấy một người phụ nữ như vậy có tính thách thức quá cao, đột nhiên ta hơi hối hận vì bãi nước tiểu đó rồi!" Đối mặt với người phụ nữ hoàn mỹ vô khuyết trong mắt người đời, đóa bách hợp tím trong mơ của bao nhiêu đệ tử quý tộc này, hình như Geriferry không có bất cứ lý do gì để kháng cự.
Lão Khuê Nô vẫn yên lặng không nói.
"Mặt trăng Ronage!" Khóe miệng Geriferry lộ ra một nụ cười châm chọc, vừa rồi hắn còn phải vùng vẫy trong đêm tối, cho dù trời có ban cho hắn một mặt trăng thì cũng cũng không có cách nào chiếu sáng tiền đồ của hắn, ngược lại sẽ khiến bóng đêm bên cạnh hắn ngày càng dày đặc, đến tận lúc đè gãy sống lưng vốn đã yếu ớt của hắn.
Hơn nữa bây giờ tính mạng của hắn đang bị con mắt trong cơ thể nắm chặt, có trời mới biết ngày mai sẽ như thế nào, hoặc là cơ bản không có ngày mai.
"Thiếu gia, cô ấy chỉ là một người phụ nữ!" Sau khi nói ra một câu không nhanh không chậm, trên mặt lão Khuê Nô vẫn không có bất cứ tâm tình nào.
"Đúng vậy, chỉ là một người phụ nữ". Đương nhiên Geriferry có thể nghe hiểu ý tứ trong lời nói của lão Khuê Nô, đột nhiên phát hiện chính mình quá mức cẩn thận, quá mức lo sợ hão huyền, hoặc muốn hoặc coi những kẻ thù xung quanh quá mức mạnh mẽ và tự hù dọa chính mình. Còn hắn chỉ là một thằng ngu, thằng ngu phải không sợ trời không sợ đất, không có gì phải né tránh mới đúng. Nghĩ tới đây, trên mặt Geriferry lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, "Vậy thì, lão Khuê Nô, là ai muốn giết ta và xuất phát từ lý do nào? Mấy ngày nay chắc ngươi cũng đã biết rồi. Đừng mang cái lý do để chính quyền thoái thác đó đến giải thích với ta".
"Thiếu gia, ta muốn nghe quan điểm của ngài hơn". Trong mắt lão Khuê Nô thoáng hiện lên một vẻ chờ mong, ông ta kỳ vọng vị thiếu gia bò ra từ đống người chết này mang đến nhiều vui mừng hơn cho ông ta.
Geriferry hít sâu một hơi, cố gắng khắc chế không để cảm giác bỏng rát trong cơ thể không thể hiện ra mặt, "Nếu như ta nhớ không lầm thì gã huyết tộc tấn công chúng ta ở vùng đất đen tối thuộc về phe cánh của nhị hoàng tử Simba, còn bản thân Simba lại đảm nhiệm chức vụ ở cấm quân, như vậy thoạt nhìn hai lần tấn công hắn đều không thể thoát khỏi liên quan. Đương nhiên, có lẽ chỉ có thằng ngu mới cho rằng Simba sẽ nhiều lần chặn giết chúng ta trắng trợn như vậy, nhưng thật đáng tiếc, bây giờ ta chính là một thằng ngu".
"Thiếu gia, xin thiếu gia cho phép ta ca ngợi cơ trí của ngài", Lão Khuê Nô cười như nở hoa trên mặt, "Một quý tộc mới bao giờ cũng thích giá họa cho người khác, còn một quý tộc thâm niên thì sẽ đủ thông minh để giá họa cho chính mình. Thiếu gia, trong đấu tranh giữa quý tộc, âm mưu càng đơn giản thì thông thường lại càng hữu hiệu. Bởi vì phần lớn quý tộc đã quen suy nghĩ đen tối nên thích phức tạp hóa vấn đề. Lúc này điều chúng ta cần làm chính là phán đoán như một thằng ngu".
"Lão Khuê Nô, bây giờ ta là kỵ sĩ thứ chín của đế quốc rồi. Ngươi nói xem, nếu ta giết luôn Simba thì có nằm trong phạm vi đặc xá không?"
Lão Khuê Nô lập tức giật nảy, vội vàng xua tay, "Điều này tuyệt đối không được. Dựa theo luật pháp đế quốc, sát hại con cháu trực hệ của hoàng tộc và đại thần đế quốc thuộc về tội mưu nghịch, không có gì khác phản quốc cả. Có điều giết chết nanh vuốt bên người hắn thì lại không có vấn đề gì. Vấn đề bây giờ là, thiếu gia..." Lão Khuê Nô nói, vẻ mặt tiếc nuối.
Vấn đề là bây giờ Geriferry còn không có sức mạnh tương xứng với danh hiệu kỵ sĩ thứ chín này, cho dù có cơ hội đi giết Simba thì hắn cũng không có năng lực tự mình động thủ, dù thế nào thì việc này cũng khiến danh hiệu kỵ sĩ đế quốc của hắn có vẻ không chuẩn mực lắm.
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì, chẳng lẽ cứ để yên như vậy?" Geriferry rất không cam lòng. Mình xuyên việt đến thân thể này không dễ dàng gì, hơn nữa còn có một gia tộc quyền thế nghiêng ngả triều đình, có một lão gia nô sâu không lường được, có đoàn hắc kị danh chấn thiên hạ, còn có một ông bố có sức mạnh nằm ở thượng đỉnh đại lục hiện nay đang chu du bên ngoài. Hắn vốn tưởng rằng mình có thể sống một hồi không kiêng nể gì, không ngờ mình vẫn chỉ là một quân cờ trên bàn cờ vương quyền, một quân cờ suýt nữa bị thế lực hoàng tộc bóp nát.
"Thiếu gia, có những món nợ chỉ có thể tự mình đi đòi lại, chúng ta không ngại tạm thời ghi nhớ". Nói xong lão Khuê Nô cho Geriferry một ánh mắt lực bất tòng tâm.
Bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, ưu điểm Geriferry tự nhận là lớn nhất của mình chính là thù lâu nhớ dai, cho nên hắn rất đồng ý với lời của lão Khuê Nô. Hơn nữa chuyện như vậy chỉ có chính mình tự động thủ đòi nợ mới có cảm giác thành công.
Mặt trăng từ từ hạ thấp xuống chân trời phía tây, sau một khắc, bóng tối dày đặc che phủ trời cao mông lung, bình minh đã bắt đầu ngáp dưới tấm chăn của đêm tối.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa đến gần rồi dừng lại ngoài cửa phòng Geriferry. Sau hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Lisa bưng một bát tổ yến nóng hổi đi vào, lộ ra một nụ cười xin lỗi với con trai và lão quản gia đang suy tư một số vấn đề.
Sau khi đặt bát tổ yến trên chiếc tủ đầu giường, Lisa áp má vào gương mặt tuấn tú của con trai rồi mỉm cười đi ra khỏi phòng. Khi đưa tay khép cửa phòng lại, bà nghe thấy một câu trước kia con trai bà chưa bao giờ nói với bà.
"Con cảm ơn mẹ!"
Một câu đơn giản của Geriferry khiến Lisa ngoài phòng lập tức hơi run rẩy, "Con ta thật sự lớn lên rồi!" Lau trán, Lisa mang vẻ mặt mỉm cười thỏa mãn rời đi.
Gió đêm thổi đến, hình như chỉ trong nháy mắt đã thổi loãng tối tăm vô biên ở phía chân trời, tạo thành một khe hở màu trắng sáng ở phương đông xa xôi.
"Lão Khuê Nô, bây giờ ta như thế này, ngươi định sẽ huấn luyện đôi tay này của ta thế nào?" Sau khi uống hết bát súp tổ yến, trên gương mặt trắng xanh của Geriferry rốt cục hiện lên màu máu.
"Thiếu gia của ta, thay vì đôi tay hiện này còn rất thông thường này của ngài, ta muốn tin tưởng vào đầu óc của ngài hơn!" Lão Khuê Nô chăm chú nhìn mắt Geriferry, đặt bàn tay trắng tinh như ngọc của mình trong lòng bàn tay Geriferry, "Xin hãy tin tưởng ta, ta sẽ khiến cho đôi tay xem như tầm thường này của ngài biến thành phi phàm!"
Geriferry mỉm cười, cười rất vui vẻ, rất chân thành, "Lão Khuê Nô, trước hết cũng không vội huấn luyện đôi tay này, nhưng còn con mắt trong thân thể ta đó, ngươi phải nghĩ cách gì đó cho ta!"
Lão Khuê Nô ngẩn ra, trên gương mặt từ ái lộ vẻ hơi xấu hổ. Đối với con mắt mà Geriferry nói, lúc đầu ông ta tỏ thái độ hoài nghi, đến tận lúc Geriferry tung một đòn động trời với gã Orc cuồng bạo ở trong hẻm núi Vong Nguyệt, rốt cục ông ta mới tin tưởng sức mạnh có thể bóp nát gỗ hắc thiết như bóp nát một nắm bùn mỗi khi thiếu gia phát bệnh chắc chắn có quan hệ không thể chia lìa với con mắt thiếu gia vẫn thường nhắc tới.
Sau khi về kinh đô, mấy ngày nay ông ta cũng không nhàn rỗi. Bất kể là thư viện hoàng gia đế quốc hay là phòng sách ở đại giáo đường trung ương đế quốc, ông ta đã trộm không ít sách cổ phủ đầy bụi bặm được tàng trữ, nhưng không có quyển sách nào ghi lại truyền thuyết có liên quan đến một con mắt. Điều này làm cho một người thích nắm giữ tất cả mọi chuyện trong tay như lão Khuê Nô rốt cục cảm thấy một chút khó khăn.
Trên đại lục Thương Mang đã không còn thần tích, ma pháp từ từ suy tàn, còn đấu khí thì từ từ phát triển đến thượng đỉnh. Bất luận là hệ thống tu luyện đấu khí đa dạng hay là các đấu kỹ uy lực mạnh mẽ, dù không phải có thể thấy khắp nơi trên đại lục Thương Mang nhưng dù sao cũng dễ dàng hơn nhiều so với tu luyện ma pháp.
Nghề nghiệp chiến đấu trên đại lục Thương Mang bình thường được phân chia làm mười hai cấp bậc. Cấp thấp lại được chia làm cấp một, cấp hai, cấp ba, giai đoạn này đấu khí không thể phát ra ngoài, vẻn vẹn chỉ có thể tăng thêm một phần sức mạnh và tốc độ. Cấp trung cũng chia làm ba cấp tương ứng là bốn, năm và sáu, giai đoạn này đấu khí đã có thể phát ra ngoài, tăng thêm sức phòng ngự nhất định. Cấp cao chia làm ba cấp bảy, tám và chín, giai đoạn này đấu khí phát ra ngoài rất đậm, và có thể đưa đấu khí vào vũ khí để tăng sức sát thương.
Mà một chiến sĩ đến cấp cao thượng đỉnh, cũng chính là cấp chín, thì là ngưỡng cửa của tất cả mọi người. Nếu như chín cấp đầu có thể tu luyện đạt tới nhờ vào sự chăm chỉ khổ cực thì ba cấp tiếp theo chăm chỉ lại hoàn toàn không đủ, phải cần lĩnh hội trong chiến đấu. Đến cấp mười mới xem như bước lên con đường của người mạnh, đấu khí đã như thực chất, ngoài ra còn có thể dùng đấu khí để biến ảo thành đấu kỹ riêng của mình. Chính vì như vậy, tuyệt đại đa số mọi người cả đời đều mắc kẹt ở ngưỡng cửa cấp chín.
Geriferry tu luyện là đấu khí Bá Liên được lưu truyền nhiều đời trong gia tộc Stedman, tên như ý nghĩa, khi tu luyện đến một mức độ nhất định, loại đấu khí này có thể hóa thành một đóa Bá Liên, có thể công có thể thủ, uy lực vô cùng, diệu dụng vô biên.
Đấu khí của Geriferry có thế miễn cưỡng tính là cấp năm, hơn nữa trước kia hắn vốn lười biếng nên nền tảng cũng không vững chắc, cấp bậc đấu khí gần như đều được tăng lên nhờ ngoại lực, chẳng hạn như dùng các loại thuốc quý. Sau này nếu muốn tiếp tục thăng cấp, trừ khi gặp được các loại thiên tài địa bảo hiếm thấy có thể tăng cấp bậc đấu khí, nếu không sẽ cực kì khó khăn. Hiển nhiên Bá Liên và hắn không có duyên phận với nhau.
Cho nên trước tình hình bản thân Geriferry như vậy, lão Khuê Nô đã thiết kế riêng một bộ phương thức tu luyện cho hắn, nói đơn giản thì chính là chuyển từ sức mạnh là chính kỹ xảo là phụ trước kia sang kỹ xảo là chính sức mạnh là phụ. Đây cũng là chuyện cực chẳng đã, ai bảo trước kia hắn không chịu coi trọng tu luyện đấu khí.
Đương nhiên, đối với Geriferry mà nói, nếu như con mắt trong cơ thể đó chịu phối hợp một chút thì sức mạnh căn bản không phải vấn đề. Còn vấn đề không có sức phòng ngự do đấu khí tạo thành thì cùng lắm sau này bỏ tiền ra mua bộ giáp da rồng hoặc vảy rồng là xong. Đương nhiên, hầu như bất cứ thứ gì dính dáng đến rồng đều cực kỳ hiếm gặp.
Đoạn bên trên là Geriferry tự mình an ủi theo chiều hướng lạc quan nhất.
Sáng sớm ngày thứ tám sau khi Geriferry về kinh, lão Khuê Nô kéo tay Geriferry đi tới cửa phủ công tước, chỉ bốn ngàn kỵ sĩ giáp đen đứng sừng sững trên quảng trường nói, "Nếu có bọn chúng mà ngài vẫn bị giết thì cho dù ta ở bên cạnh ngài cũng không làm nên chuyện gì!"
Sau đó lão Khuê Nô biến mất, ai cũng không biết ông ta đi đâu.
Sáng sớm, trên quảng trường Vườn Hồng tỏ ra lạnh lẽo buồn tẻ, thỉnh thoảng có người dân kinh đô muốn đi dạo một vòng nhưng nhìn thấy đao thương san sát và các kỵ sĩ giáp đen vẻ mặt trang nghiêm nên đều tránh ra thật xa. Geriferry uể oải kéo cây trường thương đen bóng đi đến chính giữa quảng trường, cây thương ma sát lên mặt đá cẩm thạch phát ra tiếng ken két chói tai, khiến người nghe nổi da gà.
Đám hắc kỵ khẽ nhúc nhích, thủ lĩnh hắc kỵ Nallen dẫn ba vị kỵ sĩ giáp đen đi ra khỏi đội hình. Ba con ngựa ô dưới hông bọn họ bước đi rất đều, chậm rãi đi theo vệt trắng do cây thương của Geriferry để lại trên mặt đá, lúc nào cũng giữ đúng khoảng cách năm trượng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT