"Về cuộc ám sát ở núi Vọng Nguyệt, nếu như nói trước đó bộ giám sát không biết một chút phong thanh nào thì không chấp nhận được. Chuyện này ta không muốn giấu ngươi". Ngồi trên xe ngựa, sau khi Mexes tung câu này ra, lão Shuster không hề tỏ ra kinh ngạc bao nhiêu, ngược lại cảm thấy nếu bộ giám sát không hề phát hiện một chuyện lớn như vậy thì đúng là bệ hạ đã phí công nuôi đàn chó không có mắt này. Có điều ngay sau đó Mexes lại tung một câu làm cho lão Shuster giật nảy.
"Cado là con gái ruột của Gosa Hoa Hồng Máu".
"Cái gì?" Lão Shuster quả thực không thể tin được, ông ta tuyệt đối không ngờ Gosa lại đội cho Ursa một chiếc mũ xanh lớn như vậy, hơn nữa xem ra Ursa còn cam tâm tình nguyện đội rất nhiều năm.
"Ngươi cho rằng, nếu không phải vì lí do này, chỉ dựa vào chút sức mạnh đó của cháu trai ngươi mà có thể giết được Gosa sao?" Mexes hơi chán chường dựa vào ghế mềm, "Ngươi biết đấy, bệ hạ tuổi tác đã cao, trong khi đám con cháu không có đứa nào khiến ông ta yên tâm phó thác giang sơn. Âm mưu nhằm vào Geriferry lần này buồn cười giống như trò trẻ con trong mắt chúng ta, nhưng bệ hạ dứt khoát tránh ra, để mặc bọn chúng diễn trò, chính là để xác định xem đám hoàng tử hoàng tôn này có tên nào ra hồn hay không".
Mexes vuốt vuốt trán, nhìn Shuster vẫn trầm tư không nói, "Ngược lại thằng cháu nhà ngươi kia lần này quả thực đã khiến bệ hạ xem trọng. Khi đó bệ hạ nói, nếu bất cứ một thằng nào trong đám hoàng tử hoàng tôn của ông ta dám tè vào chân cột hoa biểu thì ông ta sẽ lập tức truyền ngôi vị hoàng đế cho thằng đó, cũng để bọn chúng khỏi phải đi diễn mấy âm mưu chồng chất sơ hở này. Khi đó bệ hạ cũng nói phải gả Kafiny cho hắn!"
"Ôi, mấy năm nay chuyện của hoàng gia đã khiến bệ hạ phải hao tâm tổn trí rồi!" Shuster nói thêm một câu, đề tài này cũng dừng lại ở đây.
Mặt trời dần khuất, một chiếc cầu vồng treo cao trên bầu trời kinh đô.
Trong bảy ngày này Geriferry làm gì? Thực ra hắn không hề làm gì cả. Thân thể mất sức nghiêm trọng, còn chưa vào đến phủ công tước hắn đã hôn mê rồi, vì vậy trong bảy ngày vừa gió vừa mưa ở kinh đô, hắn bình yên nằm trên giường lớn dễ chịu, mơ một giấc mơ đẹp giống nhau nhưng lại vĩnh viễn không biết chán. Đương nhiên nhân vật chính trong mơ vẫn cứ là con mắt đó, và trong mơ hắn vẫn trợn mắt nhìn con mắt đó như trúng ma chướng. Đương nhiên cảm giác bỏng rát vẫn tồn tại rõ ràng trong linh hồn, đau đớn tới tận nội tâm, hầu như làm người ta từ bỏ hi vọng sống đó cũng vẫn đi cùng hắn.
Buổi tối ngày thứ bảy, Geriferry lưu luyến không rời cáo biệt con mắt đó và mở mắt ra. Lúc này cảm giác bỏng rát không hề biến mất giống như trước mà vẫn theo cùng hắn đến lúc tỉnh lại. Vì vậy mặt mũi hắn vặn vẹo, khóe miệng hắn không ngừng co giật, cảm giác đau khó diễn tả thành lời này hành hạ hắn đến mức thậm chí hắn từng nghĩ đến tự sát. Khi hắn vừa có ý nghĩ này, hắn cảm thấy lại có thứ gì đó biến mất trong thân thể hắn, sau đó hắn suy yếu nhắm hai mắt lại, đột nhiên hắn nhớ tới một từ ngữ đáng sợ: Nguyền rủa!
Trong mơ hắn lại nhìn thấy con mắt đó, một giọng nói vang lên trong linh hồn hắn, vẫn là giọng nói cất tiếng hát khi trước: "Bất cứ thu hoạch nào cũng phải chịu trả giá".
"Ta nhận được cái gì? Vì sao ta phải trả giá như vậy?" Geriferry hét lên, giờ khắc này hắn không còn chìm đắm, trong mắt hắn chỉ có giận dữ. Hắn đã biết, tất cả đều là do con mắt này gây ra, thậm chí bao gồm cả việc hắn sống lại ở thế giới này. Nhưng bây giờ sống không bằng chết, hắn không tìm được bất cứ niềm vui nào vì được sống.
"Ta nói ngươi đã nhận được, vì vậy ngươi đã nhận được". Âm thanh của con mắt đột nhiên trở nên rất lạnh, giọng nói quyết đoán không cho phép nghi ngờ.
Geriferry vẫn còn muốn tranh cãi, sau đó cảm giác đau đớn khủng khiếp hơn tràn đến làm cho ý thức của hắn trở nên trống rỗng. Trước đó rốt cục hắn đã hiểu rõ một lý lẽ, không thể nói lí với con mắt này được.
Trong một lần mở mắt, mang tâm tình giận dỗi, Geriferry không còn suy nghĩ đến con mắt đó nữa. Sự bỏng rát phát ra từ linh hồn không hề giảm bớt, hắn phát hiện lần này hắn không còn kêu lên vì đau đớn nữa, vì vậy hắn cho rằng loại đau này cũng không phải không thể chịu đựng được, sau khi quen rồi sẽ tốt.
Hắn đưa mắt nhìn bốn phía, ánh nến dịu dàng khiến hắn đã quen với tối tăm hơn là ban ngày cảm thấy hơi khó chịu, nhưng hắn cũng thích ứng rất nhanh.
Đồ nội thất bằng đàn mộc, hàng loạt giá nến bằng bạc, giường gỗ lim rộng rãi khảm ngà voi và tấm thảm với màu lót trắng tinh thêu các hình vẽ tinh xảo trong phòng đều không làm hắn chú ý. Ánh mắt hắn đang dừng hình trên người một mỹ phụ trung niên đang nằm ngủ say bên giường.
Nhìn chăm chú thật lâu, nhìn hai túi mắt sẫm màu không thể che giấu dưới đôi mắt đang nhắm chặt, một tâm tình khác thường cuộn lên trong lòng Geriferry. Tình thân đã mất nhiều năm trước hình như lập tức trở lại bên cạnh hắn, kết hợp với trí nhớ kiếp này, khóe mắt hắn hơi ươn ướt.
"Mẹ!" Thầm cất lên tiếng gọi vừa quen thuộc vừa xa lạ này, Geriferry nhẹ nhàng nắm lấy tay mẹ, cảm giác ấm áp trong nháy mắt lan khắp trái tim. Nhìn người thân vẫn bảo vệ bên người mình 7 ngày nay, tình thân đã mất lại trở lại này khiến hắn không nói nên lời, nước mắt đã chảy tới khóe miệng.
Tay mỹ phụ nhẹ nhàng cử động, hình như phát hiện điều gì đó, bà đột nhiên mở mắt ra, nghênh đón bà là ánh mắt hơi tủi thân của Geriferry.
"Gerry, con của mẹ!" Lisa sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó nước mắt như mưa ôm con trai vào trong lòng. Loại cảm giác này tựa như đột nhiên tìm được chỗ dựa, tìm được hi vọng.
Nằm trong lòng mẹ thật ấm áp dễ chịu , Geriferry tham lam hít hương thơm của mẹ, muốn tìm về mùi vị được cưng chiều ngày xưa.
"Mẹ!" Thật lâu sau, Geriferry giúp mẹ lau vệt nước mắt trên mặt, nước mắt chính mình lại chảy ra không kìm được. Vì vậy hai mẹ con vừa lau nước mắt cho nhau vừa cười, vô số lo lắng và bận lòng đều tan đi cùng với nụ cười này.
"Con của mẹ, nhận lời mẹ được không? Con cứ yên tâm làm một thiếu gia quý tộc tầm thường, mẹ không muốn sống cuộc sống mà ngày nào cũng phải thấp thỏm nữa!" Lisa hôn lên má Geriferry, xác lập một mục tiêu cực kỳ thông thường cho con trai mình. Geriferry dán mặt lên gò má mẹ, gật đầu. Giờ khắc này, hắn chỉ muốn dựa vào bên người mẹ.
"Một thời gian nữa, đợi thân thể con khỏe lại chúng ta sẽ đến lãnh địa nam bộ được không? Chỗ đó mặc dù nóng hơn kinh đô một chút nhưng lại thanh tịnh hơn ở đây rất nhiều". Thấy con trai ngoan ngoãn hiếm thấy sau khi trở về, Lisa cẩn thận thăm dò ý kiến hắn.
"Vâng!" Geriferry trả lời rất quyết đoán, hắn đự đoán mấy ngày nay kinh đô bị một bãi nước tiểu và một mồi lửa của mình khuấy long trời lở đất, đưa chính mình lên đầu sóng ngọn gió để muôn người chú ý chưa bao giờ là thói quen của hắn, ít nhất hiện nay hắn không muốn mẹ nhìn thấy mặt tiêu cực của mình.
Nhìn đứa con trai đau ốm trong lòng, vị kiều nữ của gia tộc cổ xưa tên gọi Fonseca ở tỉnh Rita phía đông đế quốc này thầm đau buồn, đồng thời vẫn duy trì vẻ từ ái của người mẹ. Mặc dù bây giờ đang là đêm khuya, bà vẫn lấy lược chải lại mái tóc vàng hơi rối cho con trai, qua gương mặt tuấn lãng mà trắng xanh của con trai, Lisa lờ mờ nhìn thấy dáng dấp của chồng mình.
"Con của mẹ đã lớn rồi!" Thì thào tự nói, Lisa quay mặt đi che giấu nước giọt nước mắt lại sắp rơi xuống, nước mắt rơi xuống không cầm lòng được vì nhớ nhung thật sâu, vì tưởng nhớ người chồng đã rời nhà bỏ đi nhiều năm. "Deron, con trai của chúng ta đã cao bằng chàng rồi!"
Một bàn tay lạnh buốt hơi run rẩy nhẹ nhàng lau nước mắt cho Lisa đang xuất thần. Đương nhiên Geriferry biết mẹ đang đau buồn vì chuyện gì, bất cứ một người mẹ nào nhìn thấy con trai đã trưởng thành cao lớn gần bằng chồng đều sẽ không thể không nhớ tới người chồng đang ở xa mình. Chỉ có điều câu "Con sẽ tìm bố về giúp mẹ" vẫn lăn hai vòng trong cổ họng Geriferry rồi lại bị hắn cắn răng nuốt xuống. Trước khi có đủ sức mạnh, hắn không muốn hứa hẹn gì với ai khác, đặc biệt là hứa hẹn với phụ nữ. Nhưng trong lòng hắn vẫn cứ hạ quyết tâm phải tìm được bố về, ngọn lửa này đã bắt đầu nhen nhóm trong lòng hắn và không thể dập tắt nữa.
Lisa nắm lấy tay Geriferry, trên mặt mang nụ cười đau buồn, "Con của mẹ, hôm nay mẹ rất muốn khóc, con cho phép mẹ được khóc một hồi nhé? Sau này mẹ sẽ làm một người mẹ có trách nhiệm!"
Để an ủi mẹ đang buồn bã, Geriferry kể cho bà nghe một câu chuyện cười của kiếp trước, "Có lần, một thằng ngốc lấy cắp ví tiền của người ăn mày, bị người mù nhìn thấy, người câm hét lớn một tiếng làm người điếc giật nảy. Người gù thẳng người đứng ra, người què nhảy lên đá một cước, tội phạm truy nã định bắt hắn mang đến bộ trị an thì người mặt rỗ nói, thôi nể mặt tôi tha cho nó đi!"
Quả nhiên Lisa đã cười, mặc dù khóe miệng chỉ hơi cong lên nhưng vẻ u sầu trên trán vẫn nhạt đi rất nhiều. Bất kể là vì chuyện cười này thật sự rất buồn cười hay là để đáp lại tâm tư của con trai, tóm lại gương mặt nhiều năm chưa từng giãn ra của Lisa đã lộ ra nụ cười, nhất tiếu khuynh thành, Geriferry cho là như vậy.
"Mẹ, nếu mẹ không ngại thì con muốn tạm thời làm một thằng ngốc lấy cắp ví tiền của người ăn mày, như vậy các đại nhân vật định tốn tâm tư vì con có nhìn thấy cũng coi chính mình như một người mù. Mặc dù có lúc không tránh được bị người khác hét lớn một tiếng, nhưng ít ra không có ai đá một cước sau lưng con. Cho dù có trói con đến trước mặt hoàng đế bệ hạ, chỉ cần ông nội đứng ra nói một tiếng: Nó chỉ là một thằng ngốc, nể mặt ta tha cho nó, vậy thì thỉnh thoảng con có làm bậy cũng sẽ không có ai tính toán nữa!"
"Ha ha..." Thấy con trai mình nói chuyện thú vị, so sánh lão công tước với người mặt rỗ, Lisa lập tức cười ngặt nghẽo không để ý đến hình tượng. Sau đó thấy con trai nhìn mình với ánh mắt rất nghiêm túc, bà mới biết hình như Geriferry đã hạ quyết tâm phải làm như vậy.
"Con ạ, nếu như con cho rằng làm thế rất thú vị thì cứ việc làm những chuyện không ảnh hưởng toàn cục như vậy đi, mẹ ủng hộ con!" Giờ khắc này rốt cục Lisa phát hiện con trai mình đã khác trước, xuất phát từ bản tính của người mẹ, bà cho rằng sự khác thường này có nghĩa là con trai mình đã lớn lên rồi.
"Vậy thì bây giờ chỉ có mẹ và lão Khuê Nô biết con sẽ giả ngu, con muốn mẹ đừng để người thứ 3 biết, dù là ông nội cũng thế. Có được không mẹ?" Geriferry cẩn thận thăm dò, thực ra lúc đầu hắn định giấu luôn cả mẹ, chỉ có điều sau khi tỉnh lại nhìn thấy mẹ vẫn ngày đêm bảo vệ mình không rời nửa bước, hắn mới phát hiện mình không hề kiên cường như hắn vẫn tưởng.
Sau khi hơi kinh ngạc, Lisa vẫn gật đầu mặc dù không hiểu vì sao.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, ngọn lửa trên giá nến nhẹ nhàng chập chờn theo. Lisa và Geriferry hơi kinh hãi nhìn ra cửa phòng không biết đã mở ra từ khi nào. Sau một khắc, một bóng dáng im hơi lặng tiếng bay từ ngoài cửa vào, đứng trong góc tối của căn phòng.
Không phải lão Khuê Nô thì là ai?
Sau khi đặt Geriferry nằm xuống, Lisa bước lên đón vị lão quản gia mà ngay cả lão công tước cũng phải kiêng kỵ mấy phần này, sau đó hành lễ long trọng với lão quản gia đã quen cúi người đó. Có thể mang con trai từ vùng đất đen tối đi ra, Lisa cho rằng, bất kể thân phận của đối phương như thế nào thì bà cũng phải bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Lão Khuê Nô nheo mắt, thản nhiên nhận lễ, thậm chí cũng không nghĩ đến việc hơi tránh né một chút.
Lisa đứng dậy, hơi lo lắng quay lại nhìn con trai rồi ra khỏi cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Lão Khuê Nô, mấy ngày nay bệnh lạ trên người ta không phát tác". Geriferry nắm chặt tay ông già đã đi tới bên giường, cảm giác quen thuộc đó lập tức trở lại bên người. Lão Khuê Nô gật đầu, "Ta cũng đang cảm thấy kì lạ".
"Đại khái là vì ta đã lần ra một số bí quyết, tạm thời còn nói không rõ. Thôi, không nói những chuyện này nữa". Geriferry sờ sờ mắt phải, "Nói cho ta nghe tình hình bên ngoài thế nào".
"Thiếu gia, không thể không nói bãi nước tiểu của ngài dưới chân cột hoa biểu đó rất có thâm ý. Lão nô rất tò mò, khi đó rốt cục là ngài nghĩ thế nào?" Trên gương mặt tiều tụy của ông già trên mặt lộ ra một thoáng đỏ ửng hưng phấn, hiển nhiên một khi đã tò mò thì người già còn cố chấp hơn cả thiếu niên.
"Nếu như ta nói khi đó ta không nhịn được thì ngươi nhất định sẽ không tin". Geriferry chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của lão Khuê Nô nên cố tình câu giờ cho ông ta càng thêm tò mò.
"Thiếu gia, ngài nhất định không biết bãi nước tiểu đó đã mang đến cho ngài cái gì". Lão Khuê Nô cũng tung ta một chiêu tương tự, có điều rốt cục ông ta vẫn nhớ đến thân là nô tài, cho nên sau khi thành công kéo ra hứng thú của Geriferry đã lập tức công bố đáp án, "Một bãi nước tiểu đổi lấy một công chúa, thiếu gia, có ngoài dự liệu của ngài không?"
"Công chúa?" Quả nhiên Geriferry kinh ngạc ngồi bật dậy lau mồ hôi lạnh trên trán, nghĩ đến tuổi tác của hoàng đế, hắn rất sợ ông ta gã cho mình một công chúa đã trở thành quả phụ vì chồng chết, hắn vội vã hỏi với vẻ sợ hãi, "Công chúa nào?"
Nhìn vị thiếu gia đối mặt với Orc cuồng hóa trong hẻm núi Vọng Nguyệt sắc mặt vẫn không đổi, sau khi đánh chết với một chiêu hoa lệ lại găm hắn lên vách đá một cách hoa lệ hơn nữa nhưng lúc này rốt cục cũng lộ ra vẻ hoảng hốt, lão Khuê Nô không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Nếu tai của lão Khuê Nô không có vấn đề thì chắc là Kafiny điện hạ!"
"Kafiny!"
Lần này người cảm thấy tai có vấn đề là Geriferry, mặc dù nghe nói lão hoàng đế đã hứa hẹn sẽ gả Kafiny cho người nào giết được Gosa, nhưng dù sao đó cũng là lời nói riêng tư, không phải hứa hẹn chính thức. Hơn nữa dù sao gia tộc Stedman cũng còn nắm binh quyền, theo lý thuyết và quy tắc chính trị ngầm của đế quốc, dù thế nào vị công chúa này cũng không thể rơi xuống tay Geriferry được.
"Kafiny, Kafiny..." Nhắc đi nhắc lại cái tên này, trong đầu Geriferry nhanh chóng hiện lên những trí nhớ liên quan đến vị công chúa mang tên đó, cuối cùng những mẩu trí nhớ này kết nối lại trở thành một kí ức hoàn chỉnh.
Là con gái do vị hoàng phi trẻ tuổi nhất sinh ra sau khi hoàng đế của đế quốc đã qua năm mươi tuổi, vừa sinh ra Kafiny đã chắc chắn sẽ nhận được muôn vàn sủng ái. Nhưng dù được lão hoàng đế cưng chiều, các vương công đại thần ca tụng, vị công chúa điện hạ vốn nên điêu ngoa ngang ngược này lại tỏ ra tương đối thấp giọng, đến tận sau khi thành niên mới từ từ xuất hiện trước mặt người đời, dựa vào sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, trí tuệ hơn người, nhân phẩm trí tuệ và cả tâm tính lương thiện, nhanh chóng giành được sự thừa nhận của cả bình dân lẫn quý tộc kinh đô. Người của đế quốc Menied gọi Kafiny là đóa bách hợp tím của đế đô, còn mọi người trong liên minh thần thánh thì hình dung phẩm hạnh hoàn mỹ của vị công chúa điện hạ này là mặt trăng Ronage.
Geriferry sờ sờ mắt phải, lại không phải để trấn an luồng sức mạnh có thể bạo động bất cứ lúc nào trong cơ thể, mà đây đã trở thành hành động theo thói quen của hắn. Bây giờ hắn chỉ muốn làm cho trái tim đang bồng bềnh vì hư vinh của mình yên tĩnh lại, sau đó hắn nói một câu suýt nữa làm lão Khuê Nô đang ngồi bên giường sợ đến mức phải chui vào gầm giường.
"E hèm, lão Khuê Nô! Ta muốn đào hôn, ngươi nhất định có biện pháp đúng không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT