Đem hắn là thế thân giới thiệu cho chính chủ nhận thức?

Đây là nhục nhã hắn hay nhục nhã Cố Tiêu? Mệt cho vậy mà Hoắc Nam Phong vẫn nói được!

Thẩm Thần phì cười, châm chọc nói: "Như thế nào, lại tưởng đem tôi đi ra ngoài cho bạn của anh tìm niềm vui? Nhưng tôi mang hài tử, không có biện pháp cho các người biểu diễn miệng đối miệng đút rượu, anh vẫn là tìm người khác đi."

Đây là lần trước ở ghế lô Hoắc Nam Phong buộc hắn dùng miệng đút rượu!

Hoắc Nam Phong thần sắc hơi hơi cứng đờ, ánh mắt tựa hồ có chút bị thương: "Em bảo tôi đi tìm người khác?"

"Ân." Thẩm Thần cũng không thèm nhìn tới hắn liếc mắt một cái, chỉ rũ mắt, lại lật thêm một trang sách, "Con người của tôi thực nhàm chán, anh dẫn tôi đi ra ngoài không có chút gì thú vị, không bằng mang một tiểu tình nhân biết điều khác ra ngoài chơi."

Hoắc Nam Phong đột nhiên rút quyển sách từ trong tay Thẩm Thần, nặng nề mà đặt ở một bên, đôi tay ấn Thẩm Thần bả vai, khiến cho Thẩm Thần xoay người đối mặt hắn.

"Em trước đừng xem sách, nhìn tôi đi." Hoắc Nam Phong ngữ khí nửa là mệnh lệnh nửa là dỗ người, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Thẩm Thần, "Em kêu tôi đi tìm người khác là có ý tứ gì? Em liền như vậy hy vọng tôi ở bên ngoài nuôi tình nhân sao?"

Thẩm Thần vẻ mặt đạm mạc, con ngươi màu khói thoạt nhìn lại thanh lãnh lại vô tình: "Không có gì ý tứ, anh muốn nuôi liền nuôi. Tôi nói, chuyện của anh cùng tôi không quan hệ."

"Em" Hoắc Nam Phong sắc mặt có chút khó coi, ngực hơi hơi phập phồng, trên cổ gân xanh cũng nhô lên, một bộ dáng muốn phát hỏa lại phải cực lực chịu đựng.

Thẩm Thần phảng phất không thấy được biểu tình nghẹn khuất của hắn, một lần nữa cầm lấy quyển sách, cúi đầu một bên nhìn sách, một bên nói: "Buông tay ra anh ra, bả vai của tôi đau."

Hoắc Nam Phong không ra tiếng.

Trong phòng ngủ không khí có chút căng thẳng.

Một lát sau, Hoắc Nam Phong mới buông ra Thẩm Thần, muộn thanh muộn khí mà nói: "Tôi đi đây."

Thẩm Thần cũng không ngẩng đầu lên.

Thẳng đến cửa phòng ngủ bị mở ra, lại lần nữa đóng lại, hắn chậm rãi ngẩng đầu, trong không khí còn tàn lưu hơi thở Alpha bá đạo lại nùng liệt trên người Hoắc Nam Phong.

Ngoài cửa sổ, hoàng hôn đang ở một chút một chút trầm xuống, Thẩm Thần xuất thần mà nhìn nó, cảm thấy tâm của chính mình cũng đang trầm xuống, giống như rốt cuộc không tìm trở về được tinh thần đã từng phấn chấn trước kia. 

Cơm chiều là một mình cậu ăn.

Một bàn ăn to như vậy, đồ ăn được nấu nướng tỉ mỉ, chay mặn đầy đủ hết, còn có Lâm thẩm đặc biệt dùng hai canh giờ hầm canh gà cho cậu. 

Quản gia cùng người hầu lẳng lặng mà đứng ở một bên.

Chỉ có Thẩm Thần ngồi ở trước bàn ăn, mặt vô biểu tình mà uống canh, cũng không biết sao lại thế này, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh Hoắc Nam Phong cùng Cố Tiêu ăn cơm cùng nhau.

Cả bàn cơm chiều mà cậu chỉ uống nửa chén canh, nửa chén cơm cùng vài miếng đồ ăn, so với lượng cơm bình thường cậu ăn ít một nửa, làm cho quản gia cùng Lâm thẩm đều bất an. "Thẩm tiên sinh, đêm nay ngài ăn không nhiều lắm, có phải hay không đồ ăn không hợp khẩu vị của ngài?" Quản gia quan tâm hỏi.

Lâm thẩm cũng nói: "Thẩm tiên sinh, nếu tôi có nơi nào làm không tốt, ngài nhất định phải nói ra. Nếu không tôi một lần nữa cho ngài làm vài món ăn khác?"

Thẩm Thần lắc lắc đầu: "Không cần. Lâm thẩm làm đồ ăn ăn rất ngon, chỉ là tôi buổi chiều ăn chút điểm tâm, cho nên cơm chiều có chút ăn không vô."

Quản gia cùng Lâm thẩm đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Sau cơm chiều, Thẩm Thần theo thường lệ tản bộ ở hoa viên để tiêu thực. Thường lui tới đều là Hoắc Nam Phong bồi cậu đi nửa giờ, đêm nay chỉ có hai bảo tiêu theo sát ở phía sau.

Thẩm Thần khó được tự tại, không cần ứng phó Hoắc Nam Phong, trong lòng rồi lại không chịu khống chế mà tưởng: Về sau Hoắc Nam Phong cùng Cố Tiêu ở bên nhau, bọn họ có phải hay không sẽ tay trong tay ở dưới ánh trăng tản bộ?

Tản bộ xong bước trở lại biệt thự, quản gia đem điện thoại đưa cho Thẩm Thần: "Thẩm tiên sinh, bằng hữu của ngài, A Lâm vừa rồi có gọi video muốn trò chuyện với ngài."

Di động là mới, dữ liệu điện thoại cũng là mới, danh sách bên trong điện thoại không vượt quá năm ngón tay.

Xếp vị trí thứ nhất là Hoắc Nam Phong, cố ý ở trước tên bỏ thêm một cái A.

Hôm nay giữa trưa trở về, Hoắc Nam Phong không biết là bởi vì chính hắn chột dạ hay vì nhìn thấy Thẩm Thần rầu rĩ không vui, rốt cuộc cho phép Thẩm Thần dùng di động cùng người khác liên hệ.

Nhưng người khác ở đây không bao gồm Tần Mộ Bạch hay Tần gia.

Thẩm Thần đem số điện thoại mới nói cho A Lâm, Hoắc Nam Phong cư nhiên đem điện thoại giao cho quản gia bảo quản.

Nói cách khác, nếu có người gọi điện thoại tìm Thẩm Thần, quản gia bên kia sẽ trước sau đó một bên tra cứu, một bên báo cáo cho Hoắc Nam Phong, chỉ khi hắn cho phép thì mới có thể cùng Thẩm Thần trò chuyện.

Thẩm Thần hận không thể đem điện thoại nện vào mặt Hoắc Nam Phong.

Buổi tối lúc 8 giờ rưỡi, Thẩm Thần dưới ánh mắt giám sát của quản gia gọi video cho A Lâm.

A Lâm rất nhanh nhận được.

A Lâm bình thường nói chuyện tùy tiện, lúc này lại ấp úng hỏi: "Cái kia, cậu, cậu có thể hay không cho mình mượn ba vạn?"

Thẩm Thần gật đầu: "Chờ lát nữa mình chuyển khoản cho cậu."

Nghe cậu đáp ứng sảng khoái như vậy, A Lâm ngượng ngùng mà gãi gãi đầu: "Cậu đều không hỏi mình vay tiền làm gì liền cho mình mượn? Không sợ mình còn ôm tiền bỏ trốn?"

Thẩm Thần đúng là không nghĩ tới vấn đề này.

A Lâm là bằng hữu tốt nhất của cậu, đừng nói mượn ba vạn, mượn mười vạn đều được.

Bất quá thấy A Lâm một bộ dáng không nín được lời muốn nói, Thẩm Thần liền theo cậu nói hỏi: "Cậu vay tiền làm gì?"

Quả nhiên, A Lâm lập tức lòng đầy căm phẫn nói: "Còn không phải bởi vì tên họ Đường kia! Mình cùng cậu nói, hắn ăn vạ ta, nói mùi từ tuyến thể của mình câu dẫn hắn!"

"Tuyến thể của cậu?" Thẩm Thần kinh ngạc.

Tuyến thể của beta sớm đã thoái hóa trong cơ thể, giống như răng khôn của người, tuy rằng tồn tại nhưng không có tác dụng gì, cho nên mọi người đều chấp nhận Beta là không có tuyến thể.

Trong video, A Lâm sờ sờ sau cổ, buồn bực mà nói: "Lúc trước trên cổ của mình không phải có một khối đốm đỏ sao? Mình tưởng là dị ứng, vẫn luôn không quan tâm đến nó. Thẳng đến có một ngày Đường Chu nói trên người mình có mùi tin tức tố, nói với mình khối đốm đỏ kia là tuyến thể. Mình liền đi bệnh viện kiểm tra rồi một chút, cậu đoán bác sĩ nói như thế nào?"

"Nói như thế nào?" Thẩm Thần cũng bị hắn gợi lên lòng hiếu kỳ.

A Lâm vẻ mặt bi thống: "Nói tuyến thể mình đã xảy ra biến dị!"

Thẩm Thần ngẩn người.

A Lâm mang vẻ mặt đưa đám: "Bác sĩ nói trong tình huống bình thường tuyến thể của Beta đều thoái hóa trong cơ thể, sẽ không lộ ra. Nhưng cũng có cực nhỏ một bộ phận Beta có tuyến thể không có hoàn toàn thoái hóa, theo thân thể phát dục sẽ dần dần hiển lộ ra, còn sẽ tản mát ra chút ít tin tức tố."

Thẩm Thần nén cười hỏi: "Cho nên cậu hiện tại mới thành thục phát dục?"

"Mình không phải, mình không có, cậu đừng nói bừa!" A Lâm lập tức phủ nhận, "Mình đã sớm phát dục, là cái tuyến thể đáng chết này  có vấn đề."

"Vậy ngươi sẽ tiến vào động dục kỳ sao?"

"Sẽ, nhưng không có thường xuyên như Omega, bác sĩ nói khoảng một năm một lần."

"Sẽ mang thai sao?"

"Có thể, nhưng tỷ lệ rất nhỏ. Ai, mình cảm thấy chính mình hiện tại giống quái vật, chẳng ra cái gì cả. Cậu nói mình đến tột cùng được tính là Beta hay Omega?"

Thẩm Thần an ủi nói: "Nếu bác sĩ nói là tuyến thể biến dị, vậy cậu liền vẫn là Beta."

A Lâm vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc bộ dáng.

Thẩm Thần nhớ tới cậu lúc trước mở miệng chuyện vay tiền, hỏi: "Cậu cùng mình vay tiền, không phải là muốn gỡ tuyến thể xuống đi?"

"Đúng vậy." Trong video A Lâm nằm trên sàn nhà, vẻ mặt ý chí chiến đấu sục sôi, "Mình là một Beta, gỡ xuống tuyến thể sẽ không có việc gì, bác sĩ nói liền cùng nhổ răng khôn giống nhau."

Dừng một chút, cậu nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Cũng đỡ phải để tên họ Đường kia cứ đến làm phiền mình, còn nói mình dùng tin tức tố câu dẫn hắn, mình xem đầu óc hắn có vấn đề." Thẩm Thần không hiểu giải phẫu bỏ đi tuyến thể là chuyện như thế nào, bởi vì Omega là không thể gỡ xuống nó.

Phỏng chừng chi phí cho giải phẫu hẳn là rất nhiều, nếu không A Lâm không đến mức tới tìm cậu vay tiền.

"Cậu là bởi vì không muốn bị Đường Chu dây dưa mới đi gỡ xuống nó, vẫn là bởi vì việc khác?" Thẩm Thần hỏi.

A Lâm rối rắm nói: "Đường Chu chỉ là một nguyên nhân trong đó, chủ yếu là mình không quen. Cậu nói thử mình đang êm đẹp làm một Beta, đột nhiên sao lại xuất hiện ra một tuyến thể? Mình nhưng không nghĩ tìm Alpha đánh dấu mình."

Thẩm Thần lý giải tâm tình của cậu, nghĩ nghĩ, nói: "Nếu cậu muốn gỡ xuống tuyến thể, vậy gỡ xuống đi."

A Lâm cười hắc hắc: "Chờ mình làm xong giải phẫu, lại là một Beta soái khí"

Thẩm Thần: "..."

Hai người hàn huyên hơn một giờ, quản gia nhắc nhở Thẩm Thần nên đi nghỉ ngơi, Thẩm Thần lúc này mới chấm dứt video trò chuyện.

Hoắc Nam Phong trở về lúc 10 giờ rưỡi, lên lầu một hồi đi tới trước phòng ngủ tìm Thẩm Thần, cho rằng Thẩm Thần sẽ giống bình thường, nằm ở trên giường nghỉ ngơi.

Ai ngờ vừa mở cửa, trong phòng ngủ đen như mực, bình thường đầu giường đều sáng đèn ngủ nhỏ, đi đến trước giường mới phát hiện Thẩm Thần không thấy bóng dáng! Hoắc Nam Phong lòng đột nhiên căng thẳng!

"Thẩm Thần! Thẩm Thần!" Hắn ở trong phòng ngủ hô hai tiếng, không ai đáp lại.

Hoắc Nam Phong một lòng "Phanh phanh phanh" mà kinh hoàng, vừa gấp vừa hoảng, vừa loạn vừa sợ. Hắn bước nhanh đi ra phòng ngủ, một phen đứng ở trên hành lang tìm bảo tiêu. Nhìn hắn dữ tợn đáng sợ làm bảo tiêu sắc mặt hoảng sợ: "Hoắc tiên sinh, làm sao vậy?"

Hoắc Nam Phong giận dữ gầm nhẹ: "Thẩm Thần đâu? Ta mẹ nó không phải kêu các người nhìn chằm chằm cậu ấy sao? Người như thế nào không thấy? Trong phòng ngủ liền bóng dáng đều không có!"

Bảo tiêu chỉ chỉ phòng cho khách bên cạnh phòng ngủ chính, lắp bắp mà nói: "Thẩm, Thẩm tiên sinh ở phòng cho khách nghỉ ngơi."

Hoắc Nam Phong trố mắt một lát, ngay sau đó bước đi đến phòng cho khách, vội vàng vặn vặn nắm cửa. Kết quả vặn không được, cửa bị khóa trái bên trong.

Bảo tiêu thật cẩn thận mà nhắc nhở nói: "Hoắc tiên sinh, trên cửa giống như có chữ viết."

Hoắc Nam Phong giương mắt vừa thấy, trên cửa phòng dán một tờ giấy, viết một câu: Hoắc Nam Phong cùng chó không được đi vào.

Chữ viết thanh tuyển hữu lực, tiêu tiêu sái sái, vừa thấy chính là Thẩm Thần viết.

Hoắc Nam Phong mặt đều tái rồi.

Suy xét đến khả năng Thẩm Thần đang ngủ, Hoắc Nam Phong không dám phát hỏa, nhẹ nhàng gõ gõ cửa: "Thẩm Thần? Thẩm Thần? Mở mở cửa, tôi đã trở về."

Không người đáp lại.

Hoắc Nam Phong chưa từ bỏ ý định, lại gõ cửa hỏi: "Em như thế nào chạy đến phòng cho khách đi ngủ? Có phải hay không phòng ngủ chính ngủ không thoải mái?"

Vẫn là không có đáp lại.

Hoắc Nam Phong mới vừa buông lòng một chút lại cảm thấy lo lắng, sẽ không thật chạy đó chứ? Bằng không đang êm đẹp mà chạy tới phòng cho khách làm gì, nhất định có vấn đề!

Hoắc Nam Phong lập tức móc ra di động, click mở trong đó một cái phần mềm, nhìn đến máy định vị hiện ở biệt thự, tâm đang treo lơ lửng lại chậm rãi thả xuống.

"Em ấy có hay không nói vì cái gì muốn đi phòng cho khách ngủ?" Hoắc Nam Phong hỏi bảo tiêu.

"Không có." Bảo tiêu lắc đầu.

Hoắc Nam Phong hiểu biết tính tình của Thẩm Thần, không phải loại vô cớ gây chuyện, khẳng định có cái gì chọc tới cậu không cao hứng.

Lại vừa thấy trên cửa tờ giấy kia trong chớp nhoáng, Hoắc Nam Phong bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, sắc mặt liền đổi: "Đi đem Tiểu Dương kêu lên tới, tôi có muốn lời hỏi"

Tiểu Dương là tài xế biệt thự, sáng nay là hắn chở Thẩm Thần cùng Hoắc Nam Phong ra cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play