Đường Chu vội nói: "Không phải, cậu đừng vội, tôi chỉ là nói cậu ta quen mắt, cũng không phải nói cậu ta cùng cậu có quan hệ."
Nói xong lại nhìn về phía Thẩm Thần, cợt nhả nói: "Thẩm ca, Thẩm ca, anh nghe tôi nói. Ngày đó không phải tôi cùng A Lâm chia tay sao? Haiz, trong lòng tôi khó chịu như dao cắt, cho nên kêu mấy người anh em đi uống rượu cùng tôi. Tôi làm chứng, Hoắc thiếu tuyệt đối không có chạm vào người khác. Anh thương hắn xíu đi, đừng làm khổ hắn nữa."
Thẩm Thần không vui mà nói: "Tôi không làm khổ anh ấy."
"Tôi nói sai rồi." Đường Chu lập tức sửa miệng, "Là những người đó không có mắt không muốn cậu cùng Nam Phong hạnh phúc, dùng loại thủ đoạn này để chia rẽ cậu cùng hắn ta. Nói thật, mấy năm nay chúng tôi kêu cậu ấy đi cũng không được, bắt cậu ấy đi cũng không được, hắn còn doạ không chơi với chúng tôi nữa."
Hoắc Nam Phong buồn bực lại nghẹn khuất: "Chồng nhỏ, anh thật không chạm vào người khác, em như thế nào lại không tin anh"
Thẩm Thần biểu tình lạnh nhạt có chút dịu đi, nhưng vẫn là không tin, liếc Đường Chu nhìn một cái: "Hai người các người là bạn thân, quan hệ tốt, anh làm chứng anh nghĩ có thuyết phục không?"
Đường Chu bị hỏi đến đơ người, nghĩ nghĩ, nói: "Nghe cũng có lý!"
"Cậu mẹ nó còn dám nói có lý, tin hay không tôi băm cậu ra!" Hoắc Nam Phong giọng điệu cùng sắc mặt đều âm u: "Ngày đó buổi tối nếu không phải cậu kêu tôi đi ra ngoài uống rượu, tôi hiện tại đến nỗi bị nghi oan sao!"
"Là tôi sai......" Đường Chu chột dạ mà trốn sang một bên.
Tiểu Hoà đứng bên cạnh nghe không nói gì, đem lời của mọi người bên cạnh thu hết vào tai, trong lòng chậm rãi bình tĩnh lại.
Cậu lúc trước là nhân viên tạp vụ của Thịnh Thế, đối với Thịnh Thế cũng có chút hiểu biết.
Thịnh Thế là nơi có tính tư mật rất cao chỉ có hội viên mới có thể vào, mà những hội viên đó hầu như đều là tai to mặt lớn trùm tài chính, thiếu gia nhà giàu.
Vì bảo đảm riêng tư cho những người này bên trọng hội sở chỉ có nơi công cộng mới có camera theo dõi, ví dụ như hành lang với bên ngoài đều có, còn phòng bên trong là không có.
Rốt cuộc có đôi khi nào đó người hứng thú ở chỗ này, ở ngoài cũng có thể làm, thì có thể theo dõi được, còn biết đó là ai.
Hiện tại đã không có bằng chứng chứng minh Hoắc Nam Phong trong sạch, Thẩm Thần lại không tin Đường Chu nói. Còn đứa bé trong bụng Omega, đợi làm xét nghiệm ADN còn phải hơn nửa năm nữa, đến lúc đó Hoắc Nam Phong lại đến thanh minh là muốn rồi.
Tiểu Hòa trong lòng tính toán, mừng thầm một trận, đánh bạo nói với Hoắc Nam Phong: "Hoắc tổng, anh nhớ rõ tôi hay không không quan trọng, đứa bé trong bụng tôi là vô tội."
Lời này vừa nói ra, Thẩm Thần tâm tình hoàn toàn rơi xuống vực, lập tức lạnh mặt đi ra ngoài.
Hoắc Nam Phong nóng nảy, cánh tay dài duỗi ra, gắt gao mà cầm lấy tay Thẩm Thần: "Anh thật sự không chạm vào cậu ta! Em bình tĩnh một chút, đừng chỉ nghe một mình cậu ta nói được không?"
"Em rất bình tĩnh, buông tay anh ra." Thẩm Thần nói.
Hoắc Nam Phong tự nhiên sẽ không ngốc cậu nói buông tay liền buông tay, mắt lạnh nhìn chằm chằm Tiểu Hòa nói: "Nếu cậu nói cậu mang thai con của tôi, vậy đi bệnh viện làm xét nghiệm ADN đi!"
Tiểu Hòa đôi mắt trừng lớ, rõ ràng có chút hoảng loạn: "Này, này như thế nào làm giám định được? Hoắc tổng, anh đừng nói giỡn. Tôi không lừa anh, tôi chính là mang thai con của anh"
"Tôi không rảnh nói giỡn cùng cậu!"
"Chính là, Hoắc thiếu của chúng tôi vội vàng dỗ chồng nhỏ của hắn, làm sao có thời giờ cùng cậu nói giỡn." Đường Chu cười hì hì nói tiếp, " Cậu có phải đang nghĩ là đứa bé sinh xong mới có thể đi xét nghiệm ADN không? Đừng có ngu như vậy chứ!"
"Tôi......" Tiểu Hoà khẩn trương mà nắm góc áo.
"Tôi cái gì mà tôi, đừng nói ngươi không đi, việc này không phải do cậu quyết định!" Đường Chu không cho cậu cơ hội thoái thác "Nhưng tôi có chút lòng tốt nhắc cậu, làm xét nghiệm ADN thai nhi là việc nguy hiểm, làm không tốt đứa bé trong bụng của cậu cũng mất đó."
Mặt Tiểu Hoà trắng bệch, vội vàng đi cầu xin Thẩm Thần: "Thẩm tiên sinh, xin anh giúp tôi! Hoắc tổng không thích tôi, nhất định là muốn mượn cớ bỏ đứa bé đi......"
"Câm miệng!" Hoắc Nam Phong lạnh lùng nói, "Dám ở trước mặt tôi chơi thủ đoạn, tôi sẽ khiến cậu phải trả giá!"
Vừa dứt lời, Đường Chu bỗng nhiên vỗ đùi, chỉ vào Tiểu Hòa nói: "Không phải tôi nói cậu quen mắt sao? Ngày đó buổi tối không phải cậu cùng Trịnh Văn Sâm lăn ở bên nhau sao? Đm! Cậu ăn vạ huynh đệ tôi là chuyện như thế nào? Cậu hẳn là phải đi tìm tên khốn Trịnh Văn Sâm kia chứ!"
Tiểu hòa cuống quít nói: "Đường thiếu gia, tôi không quen biết người anh nói này, anh, anh nhìn lầm rồi."
Hoắc Nam Phong môi mỏng cong lên độ cung: "Đường Chu, gọi điện thoại cho trung tâm giám định tới đây, sắp xếp cho cậu ta làm xét nghiệm ADN. Còn có, tìm xem Trịnh Văn Sâm đang ở nơi nào."
"Không thành vấn đề." Đường Chu vui cười, lấy điện thoại ra gọi người.
Tiểu Hòa sắc mặt trắng bệch, cơ hồ là nhào qua đi bắt lấy tay Đường Chu: "Không, tôi không đi làm giám định thai nhi! Tôi sai rồi, là tôi bị ma quỷ ám ảnh muốn ăn vạ Hoắc tổng!"
Đường Chu vui vẻ: "Vừa rồi cậu còn nói mang thai con của Hoắc thiếu đây, hiện tại lại biết sợ rồi sao?"
Tiểu Hòa há miệng thở dốc, vừa muốn mở miệng, Thẩm Thần bỗng nhiên nói: "Là Trịnh Văn Sâm sai cậu tới tìm tôi sao?"
"Không phải!" Tiểu Hòa nhanh chóng phủ nhận.
Nhưng mà cậu phủ nhận càng nhanh, ngược lại chứng minh suy đoán của Thẩm Thần là đúng.
Hoắc Nam Phong lạnh lùng mà nói: "Cậu tốt nhất ăn ngay nói thật, nếu không tôi có rất nhiều biện pháp làm cậu sống không bằng chết!"
Tiểu Hòa lập tức ngã xuống mặt đất.
Một lát sau, Omega mới nức nở nói: "Là Trịnh thiếu gia sai tôi. Tôi mang thai con của hắn, tôi không có biện pháp. Nếu tôi không làm theo lời hắn nói, hắn sẽ ép tôi phải sinh non."
"Cậu biết hắn vì cái gì muốn làm như vậy không?" Thẩm Thần hỏi.
"Tôi không biết, Trịnh thiếu gia chỉ nói tôi tận lực châm ngòi rạn nứt quan hệ của cậu cùng Hoắc tổng, để cậu cùng Hoắc tổng chia tay. Hắn nói cậu không chịu đựng được nếu tôi nói là mang thai con của Hoắc tổng, cậu khẳng định sẽ rời khỏi tập đoàn Hoắc Thị."
Nghe đến đó, Hoắc Nam Phong nhịn không được chửi bậy một câu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ nó, tôi sẽ hành chết nó!"
Ở trong phòng riêng hội sở Thịnh Thế.
Trên ghế dài có một Alpha đang chơi đùa đến vui vẻ, đột nhiên "Bụp" một tiếng, ghế dài bị đá một cái, khiến mọi người giật mình.
Trịnh Văn Sâm giương mắt nhìn lên là Hoắc Nam Phong, lập tức đứng lên lộ ra gương mặt tươi cười: "Anh, anh đến đây chơi như thế nào lại không nói...... Bụp!!"
Lời nói còn chưa nói xong đã bị Hoắc Nam Phong đánh một quyền.
Một quyền này không lưu tình, đánh đến đầu hắn ong ong, máu mũi chảy ròng, răng cửa cũng bị gãy một cái, trong miệng chỉ toàn mùi máu tươi. Trịnh Văn Sâm bị đánh ngốc, đôi mắt trừng lớn:
"Anh, anh vì cái gì đánh em...... A!"
"Chính là muốn đánh cậu." Hoắc Nam Phong ở trong phòng Thẩm Thần nghẹn một bụng khí, lại không thể phát tiết ở đó, liền phát tiết ở trên người Trịnh Văn Sâm.
Một cú của hắn vừa lớn lại mạnh, xuống tay vừa tàn nhẫn lại vừa chuẩn.
Những người khác trong phòng đều sợ ngây người, thế nhưng ai cũng không nói tiếng nào, liền đứng im nhìn Trịnh Văn Sâm bị đánh.
Mắt thấy Trịnh Văn Sâm bị đánh đến nửa chết nửa sống, đứng ở một bên Thẩm Thần rốt cuộc cũng nói vào: "Đủ rồi, đừng đem người đánh chết."
Đường Chu thở dài nói: "Thẩm ca, cậu quá mềm lòng. Tiểu tử này thật sự có lòng tham, mấy năm nay lấy không ít tiền từ Hoắc gia, còn dám mơ công ty châu báu Hoắc gia, đánh chết đều không quas."
Thẩm Thần không tán đồng nhíu mày.
Hoắc Nam Phong biết cậu không thích loại bạo lực này, đối với Trịnh Văn Sâm đang quỳ rạp xuống nói nói: "Về sau cậu không cần đi làm nữa.
Nhẹ nhàng nói bâng quơ một câu, lại khiến Trịnh Văn Sâm sợ chết khiếp!
Trịnh Văn Sâm dại ra một lát, bỗng nhiên ôm lấy chân Hoắc Nam Phong, khóc thét nói: "Anh, em sai rồi! Em cũng không dám nữa! Anh lại cho em cơ hội thêm một lần nữa đi."
"Cút!" Hoắc Nam Phong một chân đem người đá văng ra.
Trịnh Văn Sâm chưa từ bỏ ý định, lại đi cầu xin Thẩm Thần, cho rằng Thẩm Thần mềm lòng sẽ tha thứ hắn. Ai ngờ Thẩm Thần nhìn một cái cũng không nhìn hắn một cái, xoay người rời khỏi ghế dài.
Trịnh Văn Sâm vẻ mặt tuyệt vọng, ngơ ngác mà ngồi dưới đất.
Đường Chu ngồi xổm xuống, vỗ vỗ gương mặt vừa sưng lại thâm tím của hắn: "Cậu nói cậu như thế nào lại ngốc như vậy. Trêu chọc ai không trêu, lại đi trêu Thẩm Thần, cậu như nà không phải tự tìm cái chết sao."
"Đường ca!" Trịnh Văn Sâm đột nhiên kích động mà bắt lấy tay Đường Chu "Anh giúp tôi với! Anh với anh ấy là bạn bè! Giúp tôi với."
Đường Chu: "Tôi không giúp được cậu đâu." Nói rồi đi luôn.
"Em hôm nay bởi vì một nhân viên tạp vụ nói liền nghi ngờ anh." Hoắc Nam Phong xụ mặt, giọng điệu buồn bã, mặt đượm buồn.
Thẩm Thần ho khan một tiếng, chủ động nắm lấy tay hắn: "Là em sai, em không nên hiểu lầm anh."
Hoắc Nam Phong bất mãn mà nhìn chằm chằm cậu: "Em ngày thường là một người thông minh như vậy, lại bị thủ đoạn thấp kém này lừa gạt, chứng tỏ em vẫn luôn không tin anh."
"Em không có......" Thẩm Thần chột dạ.
"Ba năm nay anh đào tim đào phổi đối xử với em, không chạm một đầu ngón tay vào người khác, em không nghe anh giải thích liền phán án tử hình cho anh. Có phải em thấy anh đối xử với anh chưa tốt không......!"
Thẩm Thần thò lại gần hôn lên môi Hoắc Nam Phong, hôn vài giây, thấp giọng nói: "Em sai rồi."
Hoắc Nam Phong liếm liếm khóe môi, mặt ranh ma nói: "Mê hoặc vô dụng. Em không tin anh,
em tối hôm qua còn sử dụng bạo lực với anh......"
Thẩm Thần lại một lần ngăn miệng hắn lại.
Hoắc Nam Phong trong lòng "Đm" một tiếng, rốt cuộc nhịn không được, đột nhiên xoay người đem cậu đè xuống ghế, hung hăng mà cắn đôi môi mềm mại mọng nước kia.
"Ngày mai chúng ta sẽ đi tái hôn, không được lại lừa gạt anh." Hoắc Nam Phong ôm lấy Thẩm Thần mặt, đôi mắt ửng đỏ, "Em mà còn như thế, anh sẽ bị em tra tấn chết thôi!" Thẩm Thần buồn cười một tiếng, nhìn hắn không nói chuyện.
Hoắc Nam Phong ra vẻ tức giận: "Nhanh đồng ý đi."
Thẩm Thần lại cười một chút, đôi mắt nhìn thẳng vài đôi mắt rực lửa nóng, rốt cuộc gật đầu nói: "Được rồi, em đồng ý."
Hoắc Nam Phong trong mắt lộ ra sự vui mừng lớn, hô hấp cũng có chút dồn dập, giọng khàn khàn nói: "Anh biết kỳ thật trong lòng em vẫn chưa có cảm giác an toàn. Nếu em không tin anh nói, vậy anh vó thể làm gì bây giờ? Ba năm, năm năm, mười năm...... Nếu là anh lại phản bội em, anh sẽ chết không được tử tế!"
Thẩm Thần ngẩn người.
Hoắc Nam Phong đem mặt áp vào cổ cậu, rầu rĩ mà nói: "Em không biết tôi yêu em nhiều thế nào đâu, anh sẽ chứng minh cho em thấy."
Thẩm Thần bật cười, trong mắt gần như sắp khóc: "Được rồi, chúng ta nhanh lên về nhà đi."
"Ừ đúng rồi, về nhà!" Hoắc Nam Phong ngẩng đầu, ở trên mặt cậu dùng sức hôn một cái, trong mắt tràn đầy sủng nịch và ôn nhu ý cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT