Dọc đường đi Thẩm Thần không nói với Hoắc Nam Phong một chữ nào, bên trong xe tràn ngập không khí nặng nề áp lực, làm cho tài xế lái xe đều nơm nớp lo sợ. Cũng may trong khoảng thời gian này Hoắc Nam Phong hiểu rõ được tính tình của Thẩm Thần hơn rất nhiều, chính là chịu đựng không nói ra, hắn nghĩ trở về sẽ thử hỏi lại Thẩm Thần một lần nữa.
Hắn không tin Thẩm Thần không để ý đến mình một chút nào.
Xe chạy đến dưới nhà A Lâm, Thẩm Thần vừa xuống xe liền thấy A Lâm cùng người khác đang cãi nhau, lại tập trung nhìn kĩ lại, "Người khác" kia đúng là bạn thân của Hoắc Nam Phong Đường Chu.
Chỉ thấy A Lâm tức giận mà đẩy ra Đường Chu, mắng: "Cút, cút ngay! Anh mẹ nó không phải nói làm Omega mới sướng nhất sao? Chạy nhanh đi ôm tiểu tình nhân Omega của anh đi, đừng tới phiền tôi!"
Đường Chu chửi thề một tiếng một tiếng, nói: "Cậu cho rằng tôi muốn làm một tên mông lép ư? Bổn thiếu gia chẳng qua là thấy không ai muốn cậu, quá đáng thương, lúc này mới đại phát từ bi chơi với cậu vài lần! Cậu đừng tưởng bở, tôi chỉ hứng thú nhất thời thôi."
"Haha, thứ kia của anh còn có thể đi nơi nào chơi người khác, tôi thấy những tiểu tình nhân kia của anh đều là muốn tiền của anh mới khen anh đi? Thật đúng là làm khó người khác." Lời này đối với một người nam nhân quả thực là đã kích trí mạng!
Đường Chu mặt đều tái rồi.
Hắn nghiến răng, đang muốn đem A Lâm kéo vào trong xe dạy dỗ lại một phen, bên cạnh truyền đến tiếng lạnh lùng của Thẩm Thần: "Hoắc Nam Phong, anh cùng với bạn anh đúng là khốn nạn giống nhau."
Đường Chu cùng Hoắc Nam Phong: "..."
A Lâm vừa nghe liền vui vẻ: "Cái này gọi là vật họp theo loài, người phân theo nhóm."
Nói xong cậu khoác vai Thẩm Thầm, cười hì hì nói: "Đi, chúng ta lên lầu đi, đừng để ý tới hai tên tra nam khốn nạn này."
"Này! Cậu nói ai tra?"
"Nói anh đâu."
"Nói cái rắm! Có bản lĩnh đừng đi, giả bình tĩnh cái gì. Tôi biết cậu luyến tiếc tôi, khẳng định buổi tối mỗi ngày đều muốn tôi lại đây, vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng."
"Đường thiếu gia, tôi đối với Alpha kỹ thuật kém không có gì lưu luyến cả, anh đừng tự tin vào bản thân mình quá."
Mắt thấy Đường Chu cùng A Lâm lại muốn cãi nhau, Thẩm Thần kéo A Lâm lại: "Đừng để ý đến hắn. Loại người này cậu bỏ qua hắn, hắn tự nhiên sẽ thôi không làm phiền nữa."
Đứng ở bên cạnh Hoắc Nam Phong môi mím lại, cảm thấy lời này của Thẩm Thần là rất có kinh nghiệm mà nói ra, mà hắn chính là bị dùng để rèn luyện ra kinh nghiệm đó.
Ba người lên lầu đi thời điểm, Đường Chu mắt nhìn theo lên cửa nhà A Lâm, cũng muốn trà trộn đi vào, nhưng bị A Lâm cố ý gọi bảo an ngăn ở bên ngoài.
Chờ đi đến cửa nhà A Lâm, Hoắc Nam Phong cũng bị ngăn ở cửa.
"Hoắc thiếu gia, trong phòng tôi đơn sơ xấu xí, anh vẫn là đừng và, miễn cho làm dơ chân quý của anh. Lại nói tôi cùng Thẩm Thần là bạn thân lâu lắm mới gặp muốn sự đôi chút, anh vào nghe có vẻ không tốt lắm?"
Hoắc Nam Phong sắc mặt lạnh xuống dưới.
Thẩm Thần nhìn hắn một cái, nói: "Anh nếu là lo lắng tôi chạy trốn, thì cho người đứng ở cửa canh. Chỗ này là tầng mười mấy, tôi bụng lại lớn, không có khả năng từ ban công nhảy xuống đâu."
Hoắc Nam Phong cũng không nghĩ đem Thẩm Thần bức đến chặt, để tránh hoàn toàn lại phản ngược lại, đối với A Lâm cười lạnh một tiếng:
"Được rổi, hai người chơi đi tôi xuống xe chờ."
Hắn để lại ba người to cao đứng ở ngoài cửa nhà A Lâm.
A Lâm đem Thẩm Thần kéo vào trong phòng, đóng cửa lại xong không nhịn được chà xát cánh tay: "Hoắc Nam Phong quả thực là tên biến thái mà! Cậu xem hắn vừa rồi hướng mặt tớ cười lạnh, rõ ràng chính là uy hiếp tớ: Nếu Thẩm Thần xảy ra chuyện, tôi liền đem cậu rút gân lột da tước cốt!"
Thẩm Thần đối với bộ dạng tàn nhẫn của Hoắc Nam Phong tập mãi thành thói quen: "Hắn vốn dĩ chính là người điên, về sau cậu đừng lấy lời nói chọc hắn."
Mới vừa nói, Tần Mộ Bạch từ bên ngoài ban công đi vào, khuôn mặt tuấn tú trước sau như một mang theo ý cười ôn nhuận, chỉ là sắc mặt có chút tiều tụy, giống như có nhiều không ngủ.
Thẩm Thần kinh ngạc mà nhìn anh.
Tần Mộ Bạch giải thích nói: "Tối hôm qua A Lâm nói cho anh biết hôm nay em tới tìm em ấy, anh liền đi tới đây trước một lúc."
A Lâm cười haha, nhìn nhìn hai người, nói: "Hai người nói chuyện đi, tớ đi về phòng một lát."
A Lâm nhanh như chớp mà chạy về phòng, để lại Thẩm Thần cùng Tần Mộ Bạch ở trong phòng khách.
Hai người ngồi ở trên sô pha, ai cũng chưa mở miệng, hình như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nên nói từ đâu.
Cuối cùng vẫn là Tần Mộ Bạch thấp giọng nói: "Tiểu Thần, xin lỗi, anh thay chị ấy xin lỗi em."
Thẩm Thần lắc lắc đầu: "Là tôi phải cùng anh xin lỗi. Mấy tháng này anh vẫn luôn giúp tôi, nhưng tôi không thể nào thực hiện hứa hẹn với anh trước đó."
Tần Mộ Bạch sắc mặt căng thẳng, nhịn không được nắm chặt Thẩm Thần tay, vội vàng nói: "Em muốn cùng Hoắc Nam Phong tái hôn?"
Thẩm Thần trầm mặc trong chốc lát, nói dối nói: "Đúng vậy, tôi nghĩ thông suốt rồi, con của tôi không thể không có ba lớn. Rất xin lỗi, hại anh vì tôi lãng phí nhiều thời gian cùng sức lực như vậy"
"Anh không tin." Tần Mộ Bạch nhíu mày, "Có phải Hoắc Nam Phong lấy gì đó uy hiếp em không?"
"Không có." Thẩm Thần đẩy tay Tần Mộ Bạch ra, ra vẻ thoải mái mà cười lên, "Hắn đối với tôi khá tốt, mỗi ngày ăn ngon ngủ kĩ chăm sóc tôi." Tần Mộ Bạch tầm mắt dừng ở bụng nhỏ đã nhô cao của cậu.
Bởi vì Thẩm Thần mang chính là song bào thai, thai nhi mang năm tháng, lại giống như sáu tháng vậy, tay chân nhìn vẫn rất mảnh khảnh, nhìn làm cho người ta thật đau lòng.
Tần Mộ Bạch nhẹ giọng nói: "Tiểu Thần, theo lý thì anh không nên can thiệp vào lựa chọn của em. Nhưng Hoắc Nam Phong đáng để em tin tưởng sao? Hắn hiện tại đối với em tốt, khả năng chỉ là vì đứa con trong bụng em thôi."
"Không sao, lòng tôi hiểu rõ." Thẩm Thần rũ mi mắt, trong mắt có chút buồn, "Tần Mộ Bạch, về sau anh không cần giúp tôi nữa."
Cậu không nghĩ lại liên lụy Tần Mộ Bạch, không muốn Tần Mộ Bạch bởi vì cậu mà cùng người trong nhà làm loạn lên, Tần Mộ Dư nói những lời này đến bây giờ vẫn còn khắc vào trong đầu cậu.
Đến nỗi sau phải làm thế nào, Thẩm Thần cũng không biết, chỉ có thể đi một bước xem một bước, trước tiên sinh bé con ra rồi lại nói.
Nếu Hoắc lão gia dám cướp đi bé con của cậu, Thẩm Thần trong lòng đột nhiên toát ra sự tàn nhẫn, tay không tự giác mà nắm chặt, đáy mắt hiện lên một sự quyết tâm.
Tần Mộ Bạch không chú ý tới Thẩm Thần khác thường, giọng điệu khô khốc:
"Anh quyết định rồi sao?"
Thẩm Thần nói: "Ừ."
Tần Mộ Bạch cười khổ một tiếng, từ trong túi móc ra một hộp màu đen nhỏ tinh xảo mở ra sau đó đưa tới trước mặt Thẩm Thần: "Vẫn luôn muốn tìm một cơ hội tặng cho em. Nhưng trong khoảng thời gian này anh không tìm thấy em, cũng không gọi điện thoại cho em, may mắn em đã đến rồi."
Hộp bên trong là một chiếc nhẫn kim cương với hai mảnh ghép vào, từ hai khối đá quý cấu thành, một nửa là màu lam nhạt, một nửa là màu kim cương trong suốt
Kim cương cắt hoàn mỹ, độ trong suốt cao, thiết kế cũng rất độc đáo, toàn bộ nhẫn kim cương rực rỡ lóa mắt, là vẻ đẹp tuyệt mĩ.
Thẩm Thần ngơ ngẩn mà nhìn nó: "Đây là"
"Đây là dựa trên sở thích của em mà thiết kế ra." Tần Mộ Bạch thật cẩn thận mà lấy nhẫn kim cương ra, ánh mắt ôn nhu mà nhìn Thẩm Thần, "Anh có thể giúp em mang lên không?"
Thẩm Thần ngón tay hơi rút lại về phía mình.
Tần Mộ Bạch cười nói: "Cái nhẫn kim cương này là vì em mà định chế, ý định muốn dùng tới để cầu hôn với em, nhưng hiện tại giống như không dùng được."
Thẩm Thần bỗng nhiên không biết nên cự tuyệt như thế nào, hốc mắt có chút nóng lên, chậm rãi vươn tay trái.
Tần Mộ Bạch đem nhẫn kim cương đeo lên ngón áp út của cậu, nắm tay cậu nhìn nhìn, khen nói: "Thật xinh đẹp, em mang rất hợp."
Nghe được lời này, Thẩm Thần trong lòng khó chịu đến một chữ đều nói không nên lời.
Nếu cậu gặp được Tần Mộ Bạch sớm một chút thì tốt rồi.
Một người ôn nhu như vậy, vẫn luôn thiệt tình thực lòng mà đối đãi cậu. Chỉ là cậu luôn vô dụng, trêu chọc tên biến thái Hoắc Nam Phong kia, thiếu chút nữa liên luỵ Tần Mộ Bạch.
Khi rời đi, Thẩm Thần không nói cái gì, ôm ôm Tần Mộ Bạch, nghĩ thầm: Hy vọng anh sớm ngày tìm được một người anh yêu mà cũng yêu anh, cả đời hạnh phúc mỹ mãn.
Vì không cho Hoắc Nam Phong phát hiện cậu cùng Tần Mộ Bạch ở bên này gặp mặt, Thẩm Thần rời đi trước, khi lên xe Hoắc Nam Phong chú ý tới chiếc nhẫn kim cương trên tay cậu.
"Này sao lại thế này?" Hoắc Nam Phong nắm chặt Thẩm Thần tay, lớn tiếng khó chịu nói "Em sao lại đeo nó ở ngón áp út như thế này? Ai tặng cho em?"
"Em họ kia của anh không thích tôi thiết kế trang sức, tôi nhờ A Lâm cầm đi giúp tôi định chế cái nhẫn kim cương này." Thẩm Thần ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, nghe không ra khác thường.
Nhưng Hoắc Nam Phong cũng không phải tên ngốc: "Kim cương này thoạt nhìn giá cả xa xỉ. Tiền tôi cho em một đồng em cũng chưa động, đâu ra nhiều tiền như vậy mua nhẫn kim cương? Không phải là em mượn nhà cũ của A Lâm để tình nhân nào tặng cho em chứ?."
Thẩm Thần lo lắng hắn đi hỏi A Lâm, lập tức cười lạnh: "Như thế nào, anh muốn tra khảo tôi sao? Hoắc Nam Phong, tôi nói cho cho anh biết tôi tùy tiện thiết kế đến một vài trang sức cũng có thể kiếm được đến mấy chục vạn, tôi muốn mua nhiều nhẫn kim cương đều được. Chỉ có người em họ hẹp hòi của anh là không hiểu, tạp đoàn Hoắc Thị các anh nếu giữ lại hắn thì việc thiết kế trang sức sớm hay muộn cũng bị hắn làm cho chẳng còn gì."
Thấy Thẩm Thần tức giận nói, Hoắc Nam Phong lúc này mới đánh mất nghi ngờ, vội vàng ôm cậu dỗ dành nói: "Cái nhẫn kim cương này rất xinh đẹp, thiết kế đến quá hoàn mỹ." Thẩm Thần không để ý tới hắn.
Hoắc Nam Phong cố ý nói nhỏ nhẹ với cậu, nói: "Lần sau em muốn dùng thiết kế của chính mình làm thành cái gì, cứ giao cho tôi là được, tôi giúp em chọn lựa kim cương được không?" Thẩm Thần lười nhác mà ngáp một cái, nhắm mắt lại tiến vào trạng thái nghỉ ngơi.
Hoắc Nam Phong đành phải im miệng.
Trở về ăn cơm trưa, Thẩm Thần nhìn hơn nửa giờ, bất tri bất giác dựa vào trên sô pha ngủ.
Một giấc ngủ này đặc biệt sâu.
Tỉnh lại là ở phòng ngủ, ngoài cửa sổ trời đã đổi màu, hoàng hôn lửa đỏ treo ở phía chân trời, đem không trung nhiễm đến một mảnh sáng lạn.
Hoắc Nam Phong đang ở ban công gọi điện thoại.
Phòng ngủ cùng ban công bị cửa kính ngăn cách, Thẩm Thần nghe không rõ lắm Hoắc Nam Phong đang nói cái gì, mơ hồ nghe được chữ "Cố Tiêu".
Lại vừa thấy trên mặt Hoắc Nam Phong vui vẻ, ôn hòa mang một chút ý cười, cả người thoạt nhìn thả lỏng, có thể thấy được người gọi điện thoại rất thân thiết.
Chỉ chốc lát sau, Hoắc Nam Phong đi vào phòng ngủ, thấy Thẩm Thần ngồi ở trên giường phát ngốc, tóc loạn loạn, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, như chú mèo vừa mới tỉnh ngủ dậy. "Em hiện tại càng ngày càng có thể ngủ bất cứ lúc nào." Hắn cười đi đến chỗ Thẩm Thần.
Thẩm Thần nghiêng đầu trốn.
Hoắc Nam Phong không thuận theo không buông tha, chính là tóm được cậu hôn một cái, nói: "Đêm nay tôi có một bữa tiệc."
Bữa tiệc?
Cùng Cố Tiêu hẹn ăn cơm sao?
Thẩm Thần trong mắt hiện lên một mạt châm chọc, đẩy Hoắc Nam Phong ra, một bên xuống giường một bên lãnh đạm nói: "Tôi đối với việc của anh không có hứng thú, không cần thiết phải nói cùng tôi."
Hoắc Nam Phong có điểm nghẹn khuất, thậm chí có điểm ủy khuất: "Em không hỏi tôi đi tiệc với ai?"
Thẩm Thần làm bộ không nghe thấy, cầm một quyển sách trên tủ đầu giường tới xem, rồi sau đó nghe thấy Hoắc Nam Phong hỏi: "Nếu không em đi cùng tôi? Tôi muốn đem em giới thiệu làm quen với em ấy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT