Hoắc Nam Phong thân thể khoẻ mạnh, bị Thẩm Thần đá một cái, không chỉ có không ngã, ngược lại lại bị hắn túm lấy chân.
Hoắc Nam Phong chặt chẽ nắm chặt chân nhỏ nhắn, trắng ngần của cậu, bởi vì thường xuyên tập thể dục thể thao, lòng bàn tay hắn có chút thô ráp. Mà Thẩm Thần làn da lại rất mịn, cẳng chân trơn bóng trắng nõn, nằm ngọn trong tay hắn không muốn buông tay.
Hoắc Nam Phong nhịn không được cúi người hôn xuống chân cậu.
Thẩm Thần lông tơ lập tức thẳng dựng, nổi giận mắng: "Biến thái!"
"Biến thái cũng là vì em." Hoắc Nam Phong ngồi vào bên cạnh cậu, một tay đem người ôm vào trong ngực, mặt chôn ở cổ Thẩm Thần, dùng sức ngửi ngửi cổ cậu.
Thẩm Thần trên người có một mùi hương rất êm dịu, giống như hương bạc hà mát lạnh, rất dễ chịu, Hoắc Nam Phong cơ hồ say mê trong đó, không nhịn được mà cọ đi cọ lại ở cổ Thẩm Thần.
"Em gầy đi rồi." Trong lòng ngực thân hình mảnh khảnh thân làm Hoắc Nam Phong cảm thấy đau lòng "Thẩm Thần, tôi sẽ đối tốt với em, em đừng trốn tránh không quan tâm đến tôi được không?"
Rõ ràng là hắn làm những điều khốn nạn với cậu, hiện tại lại làm ra vẻ đáng thương muốn xin lỗi cậu, Thẩm Thần hốc mắt đỏ bừng, mím môi, đôi tay dùng sức đẩy Hoắc Nam Phong ra: "Anh buông tôi ra"
"Không buông, tôi chết cũng sẽ không buông em ra!" Hoắc Nam Phong giọng điệu cao ngạo mà nói to, nâng mặt Thẩn Thần lên, ánh mắt si ngốc mà nhìn chằm chằm hắn.
"Không cho nói như thế nữa, nếu không, nếu không thì" hắn liên tiếp lặp lại hai cậu "Nếu không", lại không thể đem cậu uy hiếp doạ nạt như lúc trước. Thẩm Thần châm chọc nói: "Nếu không thế nào? Anh lại muốn lấy họ hàng nhà tôi để uy hiếp tôi đúng không?"
"Không phải." Hoắc Nam Phong vội vàng ôm chặt lấy cậu, nhanh chóng mà giải thích "Tóm lại em không được cùng Tần Mộ Bạch bỏ đi, cũng không cho em ở cùng những người khác, chỉ cần em ở cạnh tôi. Ở bên cạnh tôi, em muốn thế nào cũng được."
"Tôi tính cách không tốt, cùng anh không thích hợp."
"Không sao cả, tôi sửa, sửa đến khi chúng ta hợp nhau mới thôi."
"Tôi không thích anh!"
"Vậy em một lần nữa thích tôi đi. Em lại cho tôi thêm một lần cơ hội, chúng ta hợp nhau, chúng ta đi tái hôn đi." Hoắc Nam Phong nói chuyện rất nhẹ nhàng.
Thẩm Thần cảm thấy thật buồn cười, muốn giải toả cảm xúc ra lại chỉ cảm thấy ngực lại có gì đó chặn lại, một trận khó chịu.
Cậu lẩm bẩm mà nói: "Hoắc Nam Phong, tôi sẽ không tái hôn với anh. Từ trước anh ghét bỏ tôi tính cách không tốt, lòng dạ hẹp hòi, còn nói tôi không sinh được con. Những lời này tôi đều nhớ rõ, anh còn nói đời này anh chỉ yêu một người, chính là anh đem tôi làm như thế thân của Cố Tiêu, anh nói chưa bao giờ từng yêu tôi!"
Hoắc Nam Phong trong lòng đau xót.
Thẩm Thần nói mỗi một chữ đều giống như ở đâm vào tim hắn, hắn đau lòng mà nhìn Thẩm Thần hai mắt đỏ bừng: "Thực xin lỗi, là tôi không tốt, là tôi khốn nạn"
Thẩm Thần quay mặt đi, trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên nói: "Anh biết mấy ngày hôm trước tôi ở M thành gặp được ai không?"
Hoắc Nam Phong cho rằng cậu muốn nói đã gặp người bạn trai ở trong Wechat lúc trước cậu đã nói, trong lòng lòng đố kị tận trời, lại chỉ có thể chịu đựng nói: "Tôi không muốn biết."
Thẩm Thần không thèm để ý đến hắn lại nói tiếp: "Là Cố Tiêu. Không, phải nói là gặp một người rất giống Cố Tiêu, bộ dạng người ấy so với ảnh để trong ví tiền của anh giống y như đúc, một chỗ cũng không sai biệt."
Nói tới đây, Thẩm Thần dừng một chút, rũ mặt không im lặng một lát.
"Anh yêu cậu ta như vậy, anh đi tìm cậu ta đi. Tôi chỉ là một thế thân, anh phải đem những lời âu yếm ngọt ngào vừa nói với tôi phải nói với chính chủ chứ."
Nói xong trong phòng yên tĩnh vài giây, ngay sau đó cậu nghe được giọng điệu Hoắc Nam Phong khàn khàn: "Cố Tiêu đã chết. Em không cần lấy lời này để thử tôi, tôi thật sự là muốn cùng em một lần nữa bắt đầu lại từ đầu."
Thẩm Thần cúi đầu như cũ, tầm mắt dừng ở trên sàn nhà, sắc mặt lạnh nhạt nói: "Là bởi vì bé con đi? Bởi vì tôi mang song thai máu mủ của Hoắc gia các người, cho nên anh mới muốn cùng tôi tái hôn."
"Không phải." Hoắc Nam Phong để tay vào hai má Thẩm Thần nâng mặt cậu lên hoảng hốt đến lợi hại, "Em đừng như vậy. Thẩm Thần, em tin tưởng tôi được không? Em tin tưởng tôi một lần nữa được không?"
Thẩm Thần mím môi không nói.
Hoắc Nam Phong thống khổ mà nhắm mắt, ở trên giường hung hăng đấm xuống hai cái, lại gắt gao mà ôm lấy Thẩm Thần, giống như như vậy mới có thể xác nhận Thẩm Thần còn bên cạnh mình.
Hắn đột nhiên ý thức được một chút: Thẩm Thần đối với hắn hoàn toàn thất vọng rồi.
Bọn họ cũng không thể quay lại như cũ rồi..
Thẩm Thần sẽ không chăm sóc hắn lúc hắn làm việc đến đêm, sẽ không lại giúp hắn pha cà phê, càng sẽ không vì hắn tự mình xuống bếp nấu ăn.
Nếu có thể, Hoắc Nam Phong hận không thể đem tim chính mình cho Thẩm Thần xem, cho cậu thấy được mình là thật lòng với cậu!
Trong phòng lại yên tĩnh.
Thẩm Thần không muốn cùng Hoắc Nam Phong ở chung một phòng, mới vừa đứng lên, Hoắc Nam Phong đột nhiên khẩn trương mà bắt lấy tay cậu: "Em đi đâu? Có phải lại muốn đi tìm Tần Mộ Bạch không?"
Thẩm Thần đưa lưng về phía hắn: "Anh không phải gắn thiết bị định vị ở lắc chân cho tôi sao? Anh còn lo lắng cái gì, dù sao thì tôi cũng trốn không thoát."
Hoắc Nam Phong đi đến trước mặt cậu cố chấp hỏi: "Em có phải vẫn còn nghĩ đến Tần Mộ Bạch không?"
Thẩm Thần nhìn ánh mắt hắn cố chấp, đột nhiên cảm thấy lòng tràn đầy mệt mỏi, một loại cảm giác vô lực đến mãnh liệt.
"Hoắc Nam Phong, coi như tôi cầu xin anh. Cố Tiêu có khả năng thật sự không chết, anh đi tìm cậu ta đi. Anh buông tha cho tôi, tôi không xứng đâu, cậu ta mới là người mà anh yêu nhất. Cậu ta nhất định sẽ sinh cho anh vài đứa bé thông minh ngoan ngoãn."
"Không được!" Hoắc Nam Phong cắn răng, ánh mắt đầy lo lắng hoang mang, nói rõ ràng từng chữ một: "Trừ phi tôi chết, nếu không tôi sẽ không buông tha cho em."
Hoắc Nam Phong thật sự giống như kẻ điên, tuy rằng không hạn chế tự do của Thẩm Thần, nhưng lại sắp xếp ba người bảo vệ, Thẩm Thần sau khi ra khỏi phòng ngủ thì đi một bước cũng có họ.
Không chỉ có như thế, Hoắc Nam Phong còn lấy cả điện thoại của Thẩm Thần đi, không cho cậu cùng người khác liên hệ.
Rồi đến buổi tối, đại khái là lo lắng Thẩm Thần lại lần nữa trốn vào nữa đêm, Hoắc Nam Phong nhìn chằm chằm cậu từ lúc cậu vào phòng không rời mắt, mỗi lần đều là đợi đến lúc Thẩm Thần ngủ say, hắn mới dám nhắm mắt.
Nhưng mà hắn có nhắm mắt lại, Hoắc Nam Phong cũng không dám ngủ.
Thẩm Thần hơi có chút động tĩnh, ví dụ như trở mình một cái, hắn liền sợ chim đậu cành cong, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Thẩm Thần, lại quay người lại sờ vào người cậu, xác nhận Thẩm Thần còn ở bên cạnh mình mới thôi.
Chỉ trong mấy ngày, Hoắc Nam Phong lại gầy đi một ít, lộ ra hai hốc mắt thâm đen, sắc mặt cũng rất tiều tụy, ai cũng nhìn ra được là hắn đang rất mệt mỏi, tùy lúc cũng có thể gục ngac hay ngất đi.
Việc của công ty cũng không quan tâm, chỉ để cho thư ký Trần đem văn kiện quan trọng đến nhà cho hắn, thời gian khác đều bên cạnh trông coi Thẩm Thần, coi cậu như bảo bối mà trông nom.
Quản gia cùng người giúp việc cũng không dám khuyên Hoắc Nam Phong.
Thư ký Trần thật sự nhìn không được, khi một lần nữa đến biệt thự đưa văn kiện, thật cẩn thận mà khuyên nhủ: "Hoắc tổng, sức khoẻ quan trọng, anh cứ làm như vậy cũng không phải là biện pháp."
"Tôi không sao cả." Hoắc Nam Phong nhanh chóng nhìn qua văn kiện rồi ký tên.
Bởi vì mấy ngày mấy đêm hắn không ngủ ngơi tốt, giọng nói của hắn khàn khàn tới cực điểm, giống như không nói được ra tiếng, hai mắt màu đỏ đậm tơ máu
Thư ký Trần lại khuyên nhủ: "Hoắc tổng, sức khoẻ con người có hạn, dù anh có khoẻ mạnh đến đâu cơ thể cũng yêu cầu nghỉ ngơi. Lại nói, nếu anh bị ốm thì sao có thể chăm sóc cho Thẩm tiên sinh?"
Hoắc Nam Phong dừng tay lại một chút, trầm mặc một lát sau lại nói: "Cậu nói đúng, tôi hẳn là nên chú ý thân thể của mình, mới có thể chăm sóc tốt cho Thẩm Thần cả đời. Tôi đúng là thật vô ý.
Thư ký Trần thầm nghĩ, nắm tay đặt ở trên miệng, ho nhẹ một tiếng: "Đúng vậy, ý của tôi chính là như này, anh cùng Thẩm tiên sinh nhất định sẽ sống với nhau thật hạnh phúc."
Bởi vì lời này của thư ký Trần lời này, buổi tối Hoắc Nam Phong không còn nhìn chằm chằm Thẩm Thần nữa, nhưng vẫn kêu bảo tiêu canh giữ ở cửa biệt thự, chờ Thẩm Thần ngủ say mới an tâm nằm xuống. Hắn nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ mãnh liệt mà kéo đến, nháy mắt đem Hoắc Nam Phong nuốt xuống.
Hắn ngủ rất lâu, còn mơ một giấc mơ đẹp
Trong mơ Thẩm Thần rốt cuộc cũng đáp ứng cùng hắn tái hôn, còn sinh được hai bé con trắng trẻo mập mạp.
Hắn hoàn toàn chìm đắm trong giấc mơ này
Thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau, Hoắc Nam Phong rốt cuộc ngủ đủ rồi, theo bản năng mà duỗi tay sang bên cạnh, muốn đem Thẩm Thần ôm vào trong lồng ngực.
Ai ngờ sờ mãi không thấy người.
Hoắc Nam Phong đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy bên cạnh trống rỗng, đến dép cũng chưa xỏ, nhảy xuống giường liền chạy ra bên ngoài: "Thẩm Thần! Thẩm Thần đâu?"
Tiếng gọi của hắn vừa gấp lại vừa hoảng, chạy đến đầu cầu thang chân trước đá chân sau, lảo đảo một chút, thiếu chút nữa từ trên lầu ngã xuống.
Chạy xuống dưới lầu, nhìn thấy Thẩm Thần ngồi ở sô pha trong phòng khách, trên người mặc một áo thun màu đen rộng thùng thình, trong tay đang cầm cuốn sách, ngón tay trắng nõn mà thon dài, sườn mặt giống như khắc hoạ tinh xảo.
Hoắc Nam Phong thở phào nhẹ nhõm.
Thật tốt.
Em ấy không rời đi.
Hoắc Nam Phong từng bước một đi qua, ngồi xổm trước mặt Thẩm Thần, giống như muốn lấy lòng nói: "Quyển sách này hay không? Nội dung nói về gì?"
Thẩm Thần rũ mi mắt, tầm mắt vẫn như cũ nhìn vào sách, không nóng không lạnh nói: "Anh tránh ra đi."
Hoắc Nam Phong cũng không giận, ngồi bên cạnh cậu, thò mặt lại gần cùng nhau đọc sách.
Thẩm Thần xem chính là một quyển sách dành cho nhà thiết kế trang sức, Hoắc Nam Phong xem không hiểu lắm, nhưng cùng Thẩm Thần xem một quyển sách, trong lòng hắn sinh ra một chút hương vị ngọt ngào.
Khó có được thời gian bình yên như vậy.
Hoắc Nam Phong đến cơm trưa cũng không nghĩ đi ăn, chỉ nghĩ muốn cùng Thẩm Thần ở bên nhau, tốt nhất hai người dính chặt vào nhau không cần tách ra.
Thế cho nên lúc Hoắc lão gia cùng Tô Tiêu đột nhiên tới đây, khoảng thời gian bình yên này lại biến mất, Hoắc Nam Phong rất không cao hứng, mày nhíu chặt
Hoắc lão gia vừa vào cửa liền giận mắng Hoắc Nam Phong: "Đồ hỗn láo! Hội đồng quản trị bên kia đều tìm tới trước mắt tôi rồi, nói anh hơn nửa tháng cũng chưa đến công ty! Vì người nhảy xuống biển đã chết, anh liền không quan tâm đến công ty, có phải muốn tập đoàn phá sản hay không?"
"Thẩm Thần không chết, cháu đã tìm được em ấy rồi." Hoắc Nam Phong đánh gãy lời của Hoắc lão gia tức giận nói to, sau đó nghiêng người sang một bên, để lộ ra hình ảnh Thẩm Thần.
Tô Tiêu kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn, trên mặt hiện lên sự chán ghét không kịp che giấu.
Hoắc lão gia cau mày, nhìn lại Thẩm Thần, lại vừa thấy trên bụng cậu hơi nhô lên, không khỏi mà lộ ra một tia chần chừ.
Hoắc Nam Phong nói: "Thẩm Thần mang thai, cháu muốn ở nhà chăm sóc em ấy mấy hôm, việc của tập đoàn xử lý sau cũng được."
"Lại có mang?" Tô Tiêu không nhịn được, sợ hãi kêu lên, giọng nói cực kì sắc bén, mang đậm sự ghen ghét.
Hoắc Nam Phong không vui nói: "Cô nói bậy cái gì đó?"
Tô Tiêu ý thức được chính mình thất thố, vội vàng mỉm cười, ôn nhu nói: "Em, em là vui quá, nhất thời không nhịn được, không nghĩ tới Thẩm Thần ca ca lại hạnh phúc, rất mau lại có tiểu bảo bảo."
Hoắc lão gia tử xụ mặt, trầm giọng hỏi Hoắc Nam Phong: "Cậu ta mang thai khi nào? Nhìn không giống như là mới mang, cháu đừng để bị lừa gạt!" Giọng điệu này rõ ràng là đang nghi ngờ Thẩm Thần lấy cái thai lừa gạt Hoắc Nam Phong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT