Hai người ngồi đối diện nhau ở phòng khách trên sô pha.

Tần Mộ Dư cầm ly cà phê lên uống một ngụm, mỉm cười nói: "Tiểu Thần, tôi nhìn ra được cậu là một người có tính cách dứt khoát, có chút lời tôi muốn nói với cậu bây giờ không cùng cậu  vòng vo nữa."

Thẩm Thần sắc mặt nhàn nhạt nói: "Tần tiểu thư, cô không cần khách khí, có nói cái gì thì cứ nói thẳng."

"Được thôi, tôi đây nói thẳng."

Tầm mắt Tần Mộ Dư dừng ở trên chiếc bụng hơi phồng của Thẩm Thần, tươi cười thu liễm nói: "Tiểu Thần, cậu cùng Mộ Bạch không hợp."

Nghe được lời này, Thẩm Thần cũng không có gì là bất ngờ cả.

Từ tối hôm qua Tần Mộ Dư mắt lạnh nhìn cậu bị Hoắc Nam Phong dây dưa một lúc, cậu liền biết Tần Mộ Dư không giống như bề ngoài tốt với cậu như biểu hiện.

Cậu thậm chí nghi ngờ Hoắc Nam Phong chính là do Tần Mộ Dư dẫn lại đây.

Thẩm Thần nhìn thẳng Tần Mộ Dư: "Tôi biết, tôi không xứng với anh ấy."

Tần Mộ Dư lắc đầu: "Không, cậu hiểu lầm rồi, tôi không có ý muốn làm hạ thấp cậu."

Cô dừng một chút, ánh mắt lại lần nữa dừng ở bụng Thẩm Thần, giống như có vài phần tiếc nuối.

"Cậu thực sự là một nhà thiết kế trang sức ưu tú, tài giỏi, từ lúc được tặng bản vẻ của cậu tôi đã rất thích. Nhưng tôi thân là người chị, tôi cần phải nghĩ cho Tần gia, đây cũng là ý của bà chúng tôi."

Thẩm Thần mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Tần lão phu nhân biết tôi sao?"

Tần Mộ Dư cười nói: "Tần gia rất nhiều con cháu, bà tôi thương yêu Mộ Bạch nhất, tự nhiên biết mọi việc liên quan đến em ấy. Không nói gạt cậu, lần này tôi tới A thành, một phương diện là cá nhân tôi muốn nhìn xem người Mộ Bạch thích như thế nào, một bên khác cũng là thay bà chúng tôi nói với cậu vài câu."

Thẩm Thần trầm mặc một lát, hỏi: "Là bởi vì tôi có con của Hoắc Nam Phong, cho nên Tần lão phu nhân hy vọng tôi tránh xa Tần Mộ Bạch đúng không?"

"Có thể nói như vậy." Tần Mộ Dư bưng cốc cà phê lên lại uống một ngụm, ý vị tươi cười khó đoán, "Tần gia chúng tôi không có thói quen nuôi con hộ người khác" Không biết vì cái gì, nhìn Tần Mộ Dư khóe môi cười nhẹ lên, Thẩm Thần cảm giác chính mình bị người đánh một cái tát, trên mặt nóng rát.

Tần Mộ Dư lại nói: "Đứa bé chỉ là một trong số lý do thôi, chính yếu vẫn là bởi vì Hoắc Nam Phong. Cậu cùng Hoắc Nam Phong kết hôn ba năm, khẳng định hiểu biết tính cách hắn. Tần gia chúng tôi cùng Hoắc gia hợp tác đã nhiều năm, không thể vì cậu mà phá vỡ mối quan hệ này, cậu nói xem có đúng không? Trừ phi Hoắc Nam Phong chịu buông tha cho cậu"

Nếu là Hoắc Nam Phong chịu buông tha cậu, cậu cũng không đến mức mất công mà bỏ trốn khỏi thành phố A.

Nghĩ đến bộ dạng cố chấp giống như phát điên kia của Hoắc Nam Phong kia, Thẩm Thần sắc mặt có chút trắng bệch, trong lòng vừa tức giận lại vừa bất lực, càng không biết nên trả lời Tần Mộ Dư như thế nào.

Mà Tần Mộ Dư giống như vị tướng quân thừa thắng xông lên, từng bước một ép sát Thẩm Thần.

"Lần này Mộ Bạch vì cậu, không tiếc cùng Hoắc Nam Phong đối đầu. Tiểu Thần, làm người phải hiểu được cảm ơn, chẳng lẽ cậu muốn nhìn thấy Mộ Bạch bởi vì cậu mà cùng Hoắc Nam Phong trở mặt với nhau sao?"

Thẩm Thần theo bản năng mà lắc đầu: "Không phải"

Tần Mộ Dư chưa cho cậu kịp giải thích, nhanh chóng đánh gãy lời nói của cậu: "Nếu cậu không muốn liên lụy đến Mộ Bạch, vậy mau chóng trở về với Hoắc Nam Phong một chút đi."

"Cái gì?" Thẩm Thần nhăn lại mi.

Tần Mộ Dư ngồi ở đối diện Thẩm Thần, thở dài một hơi, nói: "Tiểu Thần, tôi muốn cậu trở về bên Hoắc Nam Phong, cũng là bởi vì đứa bé trong bụng cậu."

Thẩm Thần nháy mắt lại không biết nên nói gì.

Đang muốn lấy cớ về phòng nghỉ ngơi, Tần Mộ Dư giữ chặt câu, dùng giọng điệu quan tâm nói:

"Nếu tôi nhớ không lầm thì lúc Omega mang thai bốn tháng thì sẽ sinh ra phản ứng kích thích. Tôi nhìn thấy được tuyến thể của cậu vẫn chưa có người thứ hai đánh dấu, như vậy cậu quay lại bên cạnh Hoắc Nam Phong ngược lại lại là lựa chọn tốt nhất."

"Tôi sẽ không theo Hoắc Nam Phong trở về."

"Tiểu Thần, cậu đừng quá cố chấp. Tôi cũng nghe nói qua việc của cậu với Hoắc Nam Phong, cậu đối với hắn ta có oán hận là điều bình thường. Nhưng có đôi khi hai người ở bên nhau không nhất định là bởi vì tình yêu, nếu Hoắc Nam Phong một lần nữa theo đuổi cậu, cậu cũng không cần thiết phải ép bản thân mình phải trốn Đông trốn Tây."

Thẩm Thần bỗng nhiên đứng dậy, lạnh mặt gạt đi ý nghĩ muốn khuyên nhủ của cô: "Tần tiểu thư, cô vòng tới vòng lui nói nhiều như vậy, kỳ thật là đang muốn nói giúp cho Hoắc Nam Phong đi."

Tần Mộ Dư sắc mặt cứng đờ, mặt mang ý cười ôn nhu như cũ: "Cậu hiểu lầm rồi."

Thẩm Thần không chút khách khí nói: "Cô chân trước chân sau vừa tới A thành, lại luôn muốn nói giúp, khuyên nhủ tôi trở về cạnh hắn. Muốn nói trong đó không có liên quan gì đến nhau, chỉ sợ đến cả Tần Mộ Bạch cũng sẽ không tin tưởng, chỉ là anh ấy không có nói thẳng ra mà thôi."

"Cậu" Tần Mộ Dư sắc mặt xanh mét, cũng đứng lên, lạnh lùng cười, thoạt nhìn như là thẹn quá hoá giận, "Khó trách Hoắc phu nhân nói cậu không biết tốt xấu!"

Thẩm Thần nắm thật chặt tay, nói: "Mặc kệ như thế nào, tôi đã đồng ý với Tần Mộ Bạch sẽ làm người yêu anh ấy ba tháng. Đây là việc tôi thiếu anh ấy, anh ấy muốn tôi làm như thế nào tôi liền làm như thế."

Nói xong hai câu này, cũng mặc kệ Tần Mộ Dư sắc mặt rất khó coi, Thẩm Thần trở về thẳng phòng ngủ.

Tần Mộ Dư đứng ở trong phòng khách, tức giận đến tay đều run lên.

Một lát sau, cô cầm lấy điện thoại đi ra ban công, gọi điện cho Hoắc Nam Phong.

"Việc anh muốn tôi giúp, tôi đều đã giúp. Đến bây giờ thì Thẩm Thần có nguyện ý đi cũng anh hay không, đây là chuyện của cậu ta."

"Xem ra cô không thể thuyết phục được em ấy rồi." Hoắc Nam Phong giọng nói khàn khàn, để lộ sự mệt mỏi, giống như mấy ngày mấy đêm không ngủ.

Tần Mộ Dư không có tâm tình để ý tới chuyện của hắn với Thẩm Thần, nói: "Dựa theo điều kiện chúng ta bàn phía trước, anh không thể làm khó Mộ Bạch về vấn đề này nữa. Còn có, hạng mục làng du lịch Tần gia chúng tôi muốn thêm một chút lợi nhuận. Anh để ý Thẩm Thần như vậy, tôi lấy tin tức về cậu ta đổi lấy một chút lợi nhuận, nói vậy Hoắc tổng sẽ không nuốt lời đi?"

Hoắc Nam Phong cười lạnh: "Tôi đương nhiên sẽ không nuốt lời. Bất quá Tần đại tiểu thư, tôi khuyên cô nên quản tốt em của mình. Hắn nếu là lại cướp người của tôi, tôi không ngại lại đến tìm hắn đâu."

Cái gọi là tìm đến Tần Mộ Bạch, tự nhiên là tìm phiền toái, Tần Mộ Dư còn không đến mức ngây thơ như vậy mà cho rằng Hoắc Nam Phong dễ nói chuyện như hắn biểu hiện.

Bất quá cô cũng không phải người dễ bị bắt nạt, lập tức trả lời lại một cách mỉa mai: "Chỉ cần Hoắc tổng xem trọng người của mình, Mộ Bạch tự nhiên liền hết hy vọng."

Hai người lại thương lượng một chút thêm một lát nữa, đều là người quyết đoán dứt khoát, không đến mười phút liền nói xong rồi.

Tần Mộ Dư buổi chiều bốn giờ còn phải bay về thành phố A tham gia một triển lãm thương nghiệp, nhưng cô vẫn tự mình chạy xuống bếp nấu cơm trưa, cười tươi mà gọi Thẩm Thần xuống cùng nhau ăn.

Cái này gọi là vì đánh vừa xoa sao?

Đối với Tần Mộ Dư đối với cậu như vậy, Thẩm Thần không có cự tuyệt, Tần Mộ Dư cũng không nói mấy lời như khuyên nhủ cậu quay trở về Hoắc Nam Phong nữa, cho nên bữa cơm trưa này cũng trở nên nhẹ nhàng.

Cơm trưa qua đi, Tần Mộ Dư lại bưng tới hai bát chè, cười nói: "Lúc Omega mang thai thì cần uống chè táo đỏ, long nhãn nấu cũng nước đường, có thể giảm bớt căng thẳng, giảm bớt phản ứng kích thích, buổi tối cũng giúp ngủ ngon."

Cô đem bát chè đưa đến trước mặt Thẩm Thần, Thẩm Thần cũng không từ chối, cầm lấy chén chè, thấp giọng nói: "Cảm ơn Tần tiểu thư."

Không thể không nói, Tần Mộ Dư nấu chè không tồi, ngọt độ vừa phải, anh nhiều cũng không ngán.

Thẩm Thần ăn hết một bát, Tần Mộ Dư còn muốn cậu ăn thêm một bát liền đưa cho cậu, cậu lắc đầu cự tuyệt.

Không biết là đêm qua không ngủ tốt hay đang trong thời gian mang thai có phản ứng kích thích, ăn xong bát chè không bao lâu, Thẩm Thần đột nhiên cảm giác được một trận buồn ngủ, mí mắt cứ sụp lại.

Mới vừa trở lại phòng ngủ, nằm trên giường không bao lâu cậu đã chìm vào giấc ngủ rồi.

Không biết ngủ bao lâu, loáng thoáng, Thẩm Thần nghe được một trận "Thịch thịch thịch" âm thanh, rất giống như âm thanh phát ra từ cánh quạt của phi cơ trực thăng cất cánh. Ngay từ đầu đã ù tai, làm cho cậu rất không thoải mái, muốn cho mình tự tỉnh táo lại, nhưng mí mắt không thể nào nhấc lên được, như thế nào cũng không mở ra được.

Lúc sau cậu lại cảm giác được cả người như trên mây, thân mình giống như bị người ôm chặt, trán cùng môi truyền đến cảm xúc ấm áp, mũi ngửa được mùi hương quen thuộc.

Này không phải Hoắc Nam Phong trên người hương vị sao?

Chẳng lẽ bởi vì phản ứng kích thích, cậu lại gặp ác mộng?

Thẩm Thần cực kỳ chán ghét bị ác mộng khống chế cảm giác, liều mạng muốn tỉnh lại thoát khỏi nó, cố gắng một lúc, đôi mắt rốt cuộc cũng mở được.

Cậu thấy được mặt của Hoắc Nam Phong!

Thẩm Thần cho rằng còn ở trong mơ, dùng sức giãy giụa lên.

Nhưng cả người đều bủn rủn, trong đầu cũng mơ hồ, tình hình trước mắt càng kỳ quái, cậu không phải ở trên giường trong phòng ngủ, mà là ở một cái cabin nhỏ hẹp.

Như thế nào lại có thể gặp ác mộng như này? Lại còn có thể chân thật như vậy?

Thẩm Thần trong lòng hiện lên một chút nghi hoặc, không kịp truy cứu, buồn ngủ lại lần nữa vọt tới, cậu lại ngủ thiếp đi.

Trận ngủ trưa này cậu cảm giác mình ngủ rất lâu, cũng rất mệt, toàn thân mỗi một chỗ đều không có sức lực.

Lại lần nữa tỉnh lại khi, không phải trong mơ là cabin nhỏ hẹp, mà là ở trong phòng ngủ. Nhưng phòng ngủ này không phải là chung cư của Tần Mộ Bạch, nhìn qua thì giống như là trong biệt thự của Hoắc Nam Phong, trên tường còn treo ảnh cậu cùng Hoắc Nam Phong kết hôn!

Đây là có chuyện gì?

Thẩm Thần xoa đầu vài cái ngồi dậy, cậu cảm thấy chân mình bị tê liệt, mắt cá chân cảm thấy lạnh lạnh, giống như chạm phải cái gì. Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ vớ vẩn!

Thẩm Thần vội vàng cúi đầu xuống xem, nhìn thấy được một cái lắc chân màu trắng.

Rất giản dị, không có bất kỳ hoa văn cùng trang trí nào, kim loại sáng bóng bao lấy chân cậu, thoạt nhìn chính là một cái vòng bạc, đeo chặt vào chân cậu rất tinh tế

Thẩm Thần thả lỏng tâm trạng.

Cậu cho rằng Hoắc Nam Phong dùng dây xích đem cậu nhốt lại.

Nhưng chiếc lắc chân này có ý nghĩa gì?

Thẩm Thần nhìn chung quanh một vòng phòng ngủ, rốt cuộc xác định chính mình không phải đang nằm mơ, mà là bị mang trở về A thành, phòng ngủ này rõ ràng chính là phòng ngủ của Hoắc Nam Phong.

Có lẽ từ lúc Hoắc Nam Phong đuổi tới M thành cậu liền đoán trước được trốn không thoát, lúc này Thẩm Thần trong lòng rất bình tĩnh, bình tĩnh giống như không có chuyện gì xảy ra.

Cậu nhớ tới bát chè ăn lúc trưa, ăn xong liền cảm thấy buồn ngủ, nghĩ đến là Tần Mộ Dư khuyên nhủ không được mình, dứt khoát đem mình bán cho Hoắc Nam Phong.

Cũng không biết sau khi Tần Mộ Bạch biết sẽ thế nào? Sẽ tìm đến cậu sao? Sẽ vì cậu cùng Hoắc Nam Phong đối đầu nhau sao?

Thẩm Thần xuất thần mà nhìn ngoài cửa sổ, tâm tình cũng thấp thỏm lên thấp thỏm xuống.

Cửa phòng ngủ bị người đẩy ra, Hoắc Nam Phong đi tới chỗ cậu, nửa ngồi xổm nửa quỳ trước mặt cậu: "Em tỉnh rồi sao? Đói không? Muốn ăn cái gì? Tôi nói thím Lâm làm cho em."

Thím Lâm chính là đầu bếp trước kia Hoắc Nam Phong thuê.

Thẩm Thần giống như không nghe thấy, mặt vô biểu tình mà rũ mắt.

Hoắc Nam Phong không chỉ không tức giận, ngược lại cười cười, bỗng nhiên chạm vào chân mang vòng bạc kia của Thẩm Thần: "Em biết chiếc vòng bạc này có ý nghĩa gì không?"

Thẩm Thần mi mắt mở ra, lại không nói gì.

Hoắc Nam Phong vẻ mặt ôn nhu mà nhìn cậu: "Đây là chiếc vòng tôi vì em mà cho người thiết kế. Bên trong có một thiết bị định vị hiên đại nhất. Về sau bất kể em ở nơi nào, ta tôi đều có thể tìm được em, không bao giờ sẽ mất em nữa."

Thoáng chốc, Thẩm Thần cảm giác được sự lãnh lẽo len lỏi trong lòng, nói không rõ là sợ hãi bay phẫn nộ, một chân đá vào ngực Hoắc Nam Phong!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play