Hoắc lão gia tử kêu Hoắc Nam Phong lên thư phòng lầu hai.

Lão gia tử hỏi trước một chút việc của tập đoàn, thấy Hoắc Nam Phong đối đáp trôi chảy, xử sự trầm ổn quyết đoán, tán thưởng gật gật đầu: "Tập đoàn giao cho cháu, ta thực yên tâm. Chỉ là --"

Nói tới đây, Hoắc lão gia tử dừng một chút, khuôn mặt già nua nhìn có chút tức giận, lại như là bất đắc dĩ, lão quản gia vội vàng mang trà lên đưa tới trước mặt ông.

Hoắc Nam Phong không ra tiếng, lẳng lặng mà chờ Hoắc lão gia tử bên dưới.

Sau một lúc lâu, Hoắc lão gia tử thở dài một hơi: "Chỉ là mấy người chú bác của cháu không biết cố gắng, giao cho hạng mục, mới mấy tháng liền xảy ra vấn đề. Ngày mai cháu đi Úc Châu một chuyến, hỗ trợ xử lý một chút."

Hoắc Nam Phong khẽ nhíu mày, không có lập tức đáp ứng, nghĩ thầm hắn nếu đi Úc Châu bây giờ, kia Thẩm Thần còn không chịu được, nói không chừng liền ở WeChat nhắn tin cho người kia.

Hơn nữa công ty con ở nước ngoài của Hoắc gia luôn luôn là Hoắc lão gia tử xử lý, đối với những việc như vậy, Hoắc Nam Phong cũng lười đến xử lý.

Hoắc lão gia tử cũng biết hắn không vui, nói: "Lúc này cháu không cần cố kỵ quá nhiều, nên xử lý như thế nào liền xử lý như thế. Hừ, bọn họ đều là lũ vô dụng, còn muốn cháu một cái tiểu bối đi giúp đỡ, ta thay bọn họ cảm thấy mất mặt!"

"Đúng vậy." Lão gia tử đều nói đến này như vậy, Hoắc Nam Phong cũng chỉ có thể đáp ứng.

Lão gia tử nhìn tôn tử duy nhất, nghĩ đến chính mình cũng chỉ có một đưa, đến đời con mình cũng độc tôn, lại dặn dò: "Cháu cùng Tiêu Tiêu nhanh chóng có con nhé."

"Cháu biết." Hoắc Nam Phong nói.

Hoắc lão gia tử ánh mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm hắn: "Ta nghe nói cháu ở đính hôn lễ bị tin tức tố của Thẩm Thần dụ hoặc."

"Ngoài ý muốn mà thôi." Hoắc Nam Phong nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Hoắc lão gia tử hừ lạnh: "Chuyện quá khứ ta không nghĩ lại truy cứu, nhưng là cháu quản mình chặt chẽ một chút, cháu là trưởng tôn Hoắc gia, không có mấy ba năm có thể cho cháu lãng phí!"

Hoắc lão gia tử chỉ ba năm này chính là Hoắc Nam Phong cùng Thẩm Thần kết hôn.

Hoắc Nam Phong nói: "Cháu có chừng mực."

"Cháu tốt nhất có chừng mực." Hoắc lão gia tử chống gậy chống đứng lên, chậm rãi đi đến phía trước cửa sổ.

"Lúc trước cháu khăng khăng muốn cưới cậu ta, ta tuy nói không thích, nhưng xem cậu ta đối với cháu toàn tâm toàn ý, nghĩ đến nếu có thể cho chúng ta Hoắc gia một đứa con thì tốt biết mấy, nhưng còn chưa tính."

"Ai ngờ cậu ta nhìn tuy tốt, lại không có phúc. Lúc ấy ta nói với cậu ta để ngươi bên ngoài làm cho người khác có con, mang về cho cậu ta nuôi, cậu ta lại không đáp ứng."

"Tiêu Tiêu cùng cậu ta không giống nhau, nó là đứa hiểu chuyện sẽ chăm sóc tốt cho cháu, cháu ở bên ngoài làm loạn thì có chừng mực, đừng như ba cháu lúc trước, nháo đến cả nhà không yên, nếu không ta đánh gãy chân của cháu."

Đại khái là tuổi lớn, Hoắc lão gia tử lải nhải nói rất nhiều, Hoắc Nam Phong lẳng lặng mà nghe, không có cho vào tai mấy.

Chờ đến Hoắc lão gia tử trên mặt lộ ra mệt mỏi, hắn rốt cuộc mở miệng: "Gia gia, lòng cháu hiểu rõ, ngài yên tâm đi."

Nghe thế câu nói, Hoắc lão gia tử lúc này mới phất tay đuổi hắn đi ra ngoài.

Hoắc Nam Phong từ thư phòng ra tới, ở trên hành lang gặp phải Chu Ninh cùng Tô Tiêu.

Thấy Tô Tiêu nắm chặt tay phải, Hoắc Nam Phong nhướng mày, cười hỏi: "Trong tay chính là cái gì?"

- "Thuốc giảm đau." Tô Tiêu tiến lên khoác tay hắn, khuôn mặt kiều tiếu lộ ra một tia oán trách,

- - "Nam Phong ca ca, anh đều không quan tâm đến em gì cả."

"Anh như thế nào không quan tâm em?"

"Anh xem, anh không hỏi em vì cái gì mà hỏi Chu bác sĩ thuốc giảm đau." Tô Tiêu chu miệng, "Hơn nữa hai ngày này buổi tối anh cũng chưa trở về, nói ở công ty tăng ca, anh trong lòng chỉ có công việc không có em."

"Em suy nghĩ nhiều rồi." Hoắc Nam Phong mặt mày ôn nhu, nhẹ giọng an ủi cô, "Em chính là mẹ của con anh sau này, lòng anh như thế nào sẽ không có em chứ."

Tô Tiêu mặt đỏ lên, nhẹ nhàng dựa vào hắn một chút: "Nam Phong ca ca, anh thật xấu, em không cùng anh nói chuyện nữa."

Hoắc Nam Phong câu môi cười cười, một phen ôm eo cô, thấy Chu Ninh còn đứng ở trước mặt, có chút không vui: "Gia gia ở thư phòng, cậu qua đi đi."

Chu Ninh ánh mắt giống như vô tình mà ở trên mặt Tô Tiêu đảo qua, cười gật đầu: "Vâng."

......

Bóng đêm buông xuống, nhà cũ Hoắc gia một mảnh an bình.

Tô Tiêu còn chưa ngủ, nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng Hoắc Nam Phong.

Cửa phòng mở ra, nàng lập tức hướng Hoắc Nam Phong lộ ra kiều ôn nhu tươi cười: "Nam Phong ca ca, em pha cho anh một cốc trà an thần đây. Gần nhất anh làm việc vất vả, uống trà an thần có thể giảm bớt mệt nhọc, giảm stress, buổi tối sẽ ngủ ngon hơn."

Hoắc Nam Phong gợi lên khóe môi, khen ngợi: "Đúng là dâu hiền vợ đảm, ai có thể cưới thật là có phúc."

"Nam Phong ca ca, anh lại chê em" Tô Tiêu hờn dỗi, đem trà đưa cho Hoắc Nam Phong, thẹn thùng mà nhìn hắn một cái, "Chỉ cần Nam Phong ca ca thích, em nguyện ý mỗi ngày vì anh pha trà."

Hoắc Nam Phong cười, tiếp nhận kia ly trà an thần uống.

Tô Tiêu thấy nước trà đã hết, nghĩ đến vui vẻ không thôi, nghĩ đến Hoắc Nam Phong thân hình tráng kiệt, tức khắc mặt đỏ tai hồng, trong lòng cũng khô nóng đến lợi hại, cúi đầu không dám nhìn Hoắc Nam Phong, sợ bị hắn nhìn ra manh mối.

Hoắc Nam Phong cho rằng nàng da mặt mỏng, bị chính mình vưad rồi khen, liền nói: "Ngoan, đi nghỉ ngơi đi."

Tô Tiêu đang chờ Hoắc Nam Phong phát dục, sao có thể đi nghỉ ngơi, lập tức nói: "Em không vội, em muốn ngồi đay nhìn anh một chút."

Vừa dứt lời, quản gia từ hành lang bên kia đi tới, cười tủm tỉm mà nói: "Tô tiểu thư, phu nhân muốn ngại cô, nói muốn cùng cô tâm sự."

"Này......" Tô Tiêu do dự, nhìn về phía Hoắc Nam Phong.

Hoắc Nam Phong gật đầu: "Đi đi."

Nghĩ đến Chu Ninh nói kia dược thấp nhất nửa giờ sau mới có thể thấy hiệu quả, cụ thể phải xem thể chất Alpha, thể chất cường kháng dược tính thì lâu một chút.

Hoắc Nam Phong khoả mạnh như vậy, Tô Tiêu phỏng chừng nửa giờ không nhất định có thể thấy hiệu quả, chờ nàng cùng Hoắc phu nhân trò chuyện xong về đến là vừa kịp.

"Nam Phong ca ca, đợi chút em lại qua đây tìm anh. "Tô Tiêu đối Hoắc Nam Phong ôn nhu cười, lúc này mới đi đến phòng của Hoắc phu nhân.

Chỉ chốc lát sau, Tô Tiêu đi vào phòng Hoắc phu nhân.

Hoắc phu nhân cười rạng rỡ mà lôi kéo nàng ngồi xuống, đem một chiếc vòng tay màu xanh mà đeo lên tay cô.

Tô Tiêu kinh ngạc: "Mẹ, này không phải vòng tay gia truyền của Hoắc gia sao? Này quá quý trọng, như thế nào có thể cho con......"

"Đây là cho con." Hoắc phu nhân đè lại tay cô, không cho cô tháo xuống, "Con sớm hay muộn đều sẽ là vợ của Nam Phong, này là vòng tay được truyền cho các con cháu dâu trong nhà."

Nói tới đây, Hoắc phu nhân nhớ tới Thẩm Thần, hừ một tiếng, nói: "Vòng tay này mẹ vẫn luôn lưu trữ, chưa cho qua người khác. Trừ bỏ con, những người khác đều không xứng khi đeo nó."

Tô Tiêu là biết vòng tay này.

Ở trước hôm Hoắc Nam Phong cùng Thẩm Thần ly hôn một đêm, Hoắc phu nhân nói vòng tay bị mất, toàn bộ Hoắc gia trên dưới đều đang tìm kiếm, lúc ấy nàng nói gặp qua Thẩm Thần vào phòng Hoắc phu nhân.

Vì thế Hoắc phu nhân nhận định là Thẩm Thần trộm vòng tay gia truyền, Thẩm Thần không thừa nhận, đại náo một hồi sau phát hiện là Hoắc phu nhân chính mình không cẩn thận đem vòng cất ở chỗ khác.

Vòng tay này là ngọc quý, được chạm trổ rất tinh tế, là loại quý nhất trong các loại vòng, vòng tay màu xanh lục càng quý phái.

Khó trách có thể làm vật gia truyền của Hoắc gia, vòng tay này giá trị ít nhất 8000 vạn trở lên.

Tô Tiêu nhìn trên tay vòng tay, đáy mắt hiện lên sự đắc ý, nghĩ thầm: Bá mẫu nói không sai, Thẩm Thần không xứng có nó.

Từ phòng Hoắc phu nhân đi ra, Tô Tiêu vội vàng chạy đến phòng của Hoắc Nam Phong, gõ gõ cửa, ôn nhu hỏi: "Nam Phong ca ca, anh ngủ rồi sao?"

Không có đáp lại.

Tô Tiêu lại gõ cửa vài lần: "Nam Phong ca ca?"

Vẫn là không có động tĩnh.

"Nam Phong ca ca, em đi vào nhé." Tô Tiêu mở cửa, bên trong không bật đèn, một mảnh đen tối, cũng thực an tĩnh, "Nam Phong ca ca?"

Một phút sau, Tô Tiêu mới phát hiện Hoắc Nam Phong không ở trong phòng, chạy đến dưới lầu cũng không thấy được bóng dáng, cô vội hỏi quản gia: "Nam Phong ca ca đi nơi nào?"

Quản gia nói: "Đại thiếu gia vừa rồi đi ra ngoài, hình như là tập đoàn bên kia có chút việc gấp yêu cầu cậu ấy qua đi xử lý một chút."

Tô Tiêu lập tức đi ra ngoài: "Tôi đi tìm hắn."

Nàng không nghĩ Nam Phong ca ca ở bên ngoài hưng phấn lên, đến lúc đó chẳng phải là tiện nghi cho người khác, cho người khác cơ hội sao?

Quản gia thấy cô thần sắc sốt ruột, vội hỏi: "Tô tiểu thư, cô tìm đại thiếu gia có việc gấp?"

"Cũng không phải việc gấp cái gì." Tô Tiêu miễn cưỡng cười cười, bước nhanh đi ra ngoài, "Quản gia, phiền ông giúp tôi chuẩn bị xe, tôi đi tìm Nam Phong ca ca."

Trên đường đi đến tập đoàn Hoắc Thị, Tô Tiêu gọi Hoắc Nam Phong mấy cuộc điện thoại, trước sau không ai tiếp nghe, gấp đến độ cô không nhịn được mà thúc giục tài xế lái xe nhanh lên.

Dược Nam Phong ca ca uống nhất định là có tác dụng, cho nên mới không rảnh tiếp điện thoại.

Nghĩ đến Hoắc Nam Phong giờ này khắc này rất có khả năng cùng người khác dây dưa ở bên nhau, Tô Tiêu đối với Hoắc phu nhân cũng oán hận không thôi, nếu không phải Hoắc phu nhân lôi kéo cô nói chuyện, hiện tại cùng Nam Phong ca ca ở bên nhau hẳn là cô mới đúng.

Nửa giờ sau, Tô Tiêu đuổi tới tập đoàn Hoắc Thị, tiếp đãi cô chỉ là tiếp thị nói: "Tô tiểu thư, Hoắc tổng đêm nay không lại đây."

Cái gì?

Tô Tiêu ngẩn ra.

Nam Phong ca ca không lại đây? Vậy anh ấy đi nơi nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play