Tại hội quán quyền anh thành phố A

"Tặng lễ vật đúng không? Nước hoa? Đồng hồ? Hả?" Hoắc Nam Phong mặt đầy âm trầm, đem Đường Chu gắt gao mà ấn ở trên mặt đất, mỗi nói một câu liền hung hăng mà đánh một quyền.

Đường Chu bị đánh đến kêu trời đất: "Ca, ca, không, tổ tông, cậu xuống tay nhẹ một chút......"

"Nhẹ cái rắm! Cậu mẹ nó ra chủ ý sai bét! Hại tôi tối hôm qua ở trước mặt cậu ta xấu mặt!" Hoắc Nam Phong giơ tay lại là một quyền, "Tôi thấy cậu giữ đầu óc lại là vô dụng......"

"Hữu dụng! Hữu dụng! A! Đừng vả mặt a!" Đường Chu hai tay ôm đầu, người có thành một đoàn, bị đánh đến quỷ khóc sói gào, nào còn có bộ dạng tiêu sái, phong nhã của công tử tại A thành.

Hàn Thời Thanh xem náo nhiệt, vỗ tay nói: "Tốt, đáng đánh, ra chủ ý không hữu dụng, chính là nên đánh."

Đường Chu tức giận mắng: "Hàn Thời Thanh, cậu không nói lời nào sẽ chết sao! Câm miệng cho tôi...... A!"

Bị Hoắc Nam Phong hung hăng đánh một quyền nữa, Đường Chu hét lên, nằm trên mặt đất thở hổn hển, lẩm bẩm nói: "Không nên a...... Chiêu này tôi chưa thấy qua bao giờ......"

Nghe được thế Hoắc Nam Phong lại đạp hắn một chân.

Hàn Thời Thanh thò qua tới, ngồi xổm trước mặt Đường Chu, đối với gương mặt bị đánh đến sưng húp kia lại lấy điện thoại ra chụp: "Ha ha, chia sẻ cho bạn bè chung vui."

Đường Chu trừng mắt: "Cậu dám phát thử xem, trong tay tôi chính là có cảnh cậu uống say rượu làm loạn."

Hàn Thời Thanh đành phải thôi, quay đầu thấy Hoắc Nam Phong ngồi dưới, tò mò hỏi: "Ai, cậu rốt cuộc nghĩ như thế nào? Cậu cũng đừng nói còn yêu cậu ta nhé."

"Không yêu." Hoắc Nam Phong phi thường dứt khoát mà phủ nhận, liền một tia do dự đều không có, thậm chí lộ ra vài phần phiền chán.

"Tính tình của cậu ta, ai chịu nổi, tôi chính là rất thích gương mặt của cậu ta, vừa thấy liền muốn làm cậu ta!"

Hàn Thời Thanh: "......"

Đường Chu liếm liếm môi, tôi cũng muốn.

Bộ dáng kia của Thẩm Thầm, phàm là gặp qua cậu, đều sẽ cảm thấy cùng với Omega khác không giống nhau, chỉ là xinh đẹp không đủ để hình dung cậu.

Rõ ràng là mang theo vẻ đẹp kiểu diễm, khóe mắt đuôi lông mày thanh tú, đặc biệt là khí chất thanh lãnh cao ngạo, nhìn đã khiến người khác tim gan cồn cào.

Đương nhiên, lời này Đường Chu không dám nói, bằng không trên cổ đầu hắn liền không có.

Hoắc Nam Phong nói cũng là thật, hắn cùng Thẩm Thần ly hôn, không ý tưởng khác, chính là muốn cậu, càng là không chiếm được càng muốn, ngày ngày đêm đêm mà muốn.

Hiện giờ hắn đem người bắt về ở chung cư, lời hay xấu đều nói, lễ vật cũng tặng, kết quả Thẩm Thần mềm cứng không ăn, chưa cho hắn nhìn thấy một lần sắc mặt tốt.

Nghĩ đến đây Hoắc Nam Phong liền một bụng hỏa khí.

Buổi tối hắn không đi đến chỗ Thẩm Thần, bởi vì Hoắc lão gia tử từ Úc Châu đã trở lại, hắn làm trưởng tôn Hoắc gia cần thiết đến nhà cũ, hơn nữa lão gia tử khẳng định sẽ hỏi về việc của tập đoàn.

Hai năm trước thân thể Hoắc lão gia tử không tốt lắm, đi Úc Châu tĩnh dưỡng, tập đoàn đều giao cho Hoắc Nam Phong xử lý.

Nhưng dị quốc tha hương tóm lại không quen, cho nên lão gia tử quyết định trở về ở nhà một đoạn thời gian, thuận tiện đem công việc còn lại của Hoắc gia giao cho Hoắc Nam Phong.

Lúc này đã là trời tối.

Nhà cũ Hoắc gia đèn đuốc sáng trưng, trong phòng khách rất là náo nhiệt, mọi người đều vây quanh Hoắc lão gia tử nói chuyện, chúc mừng cùng khen ngợi một câu, đều không mang theo nghĩa lặp lại.

Tô Tiêu tự mình làm cho Hoắc lão gia tử một ly trà, cười tươi mà nói: "Hoắc gia gia, ngài nếm thử xem."

Hoắc lão gia tử nâng chén trà lên, ngửi một lát, uống một ngụm, lộ ra vừa lòng thần sắc: "Không tồi. Tiêu Tiêu, cháu tay nghề tiến bộ không ít, có thể xuất sư rồi."

"Hoắc gia gia, ngài lại chê cười cháu." Tô Tiêu có chút ngượng ngùng mà cúi đầu, "Cháu biết pha trà là do ngài dạy, ngài nói như vậy, cháu đây liền là chút tài mọn, cháu cũng không dám đi so với người khác."

Một phen nói đến Hoắc lão gia tử thoải mái cười to, lại xem Hoắc Nam Phong nắm tay Tô Tiêu, hai tiểu bối thân mật ân ái, lão gia tử trong lòng vui mừng không ít.

Hoắc lão gia tử cùng Tô lão gia tử là bạn tốt cùng trường, hai người giao tình không tồi, đáng tiếc Tô lão gia tử phúc mỏng, còn không có nhìn được người cháu gái mà mình thương yêu nhất gả chồng liền rời đi.

Hoắc lão gia tử thương tiếc bạn tốt, mấy năm trước cố ý đem Tô Tiêu đến nhà chơi thường xuyên, chơi đến ba năm, đem Tô Tiêu như là cháu gái yêu thương.

Người hầu Hoắc gia cũng đều biết, nếu không phải lúc trước Hoắc Nam Phong khăng khăng cưới Thẩm Thần, Tô Tiêu đã sớm thành cháu dâu của Hoắc gia, nào còn có việc Thẩm Thần trèo cao.

Bất quá vòng đi vòng lại, Hoắc Nam Phong vẫn là cùng Tô Tiêu đính hôn.

Đám người hầu thì thầm thảo luận nói vị trí này vốn dĩ là của Tô Tiêu, chỉ có Tô tiểu thư mới có thể vì Hoắc gia sinh con nối dõi.

Cơm chiều qua đi, Hoắc lão gia tử ở mọi người mặt nhắc nhở Hoắc Nam Phong: "Tiêu Tiêu là người tốt, cháu phải dùng tâm đối nó, ngàn vạn không thể khi dễ nó. Biết chưa?"

Tô Tiêu vội vàng nói: "Hoắc gia gia, Nam Phong ca ca đối với con rất tốt, sẽ không khi dễ con đâu."

Cô nói ngọt ngào lại thẹn thùng mà nhìn thoáng qua Hoắc Nam Phong.

Hoắc Nam Phong ôm bả vai cô, ánh mắt thực ôn nhu, lại đối với Hoắc lão gia tử bảo đảm: "Gia gia, ngài yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt Tiêu Tiêu, làm cô ấy sớm ngày sinh cho này cháu mà bế bồng."

"Nam Phong ca ca, sao anh lại nói thế" Tô Tiêu hai má đỏ bừng, đem mặt vùi vào trong lòng ngực Hoắc Nam Phong không dám gặp người.

Mọi người đều cười khẽ lên.

Hoắc lão gia tử cũng ha ha cười, gật đầu nói: "Tốt, lời này ta thích nghe, hy vọng năm sau Hoắc gia chúng ta có thể có tin vui."

Hoắc phu nhân kéo tay Tô Tiêu qua, cười ha ha mà nói: "Tiêu Tiêu, con cần phải sớm một chút cho chúng ta bế cháu nhé, mẹ chính là chờ làm bà nộ lâu lắm rồi."

"Con biết, con sẽ nỗ lực." Tô Tiêu tựa hồ ngượng ngùng tới cực điểm rồi, mặt đỏ đến cùng quả táo giống nhau, "Con, con lên lầu lấy chút đồ."

Hoắc phu nhân cười nói: "Nha đầu này chính là da mặt mỏng, mỗi lần xấu hổ đều lấy cớ trốn tránh, quá thật thành."

Hoắc lão gia tử nói: "Thật thành là tốt, tính tình này giống mẹ của con. Nếu là Hoắc gia chúng ta cưới một người có lòng lang dạ sói vào, còn không biết bao nhiêu chuyện thị phi xảy ra."

Tô Tiêu trở lại phòng, đổi xong quần áo sau đó gọi điện thoại cho Chu Ninh: "Anh làm thế nào cho tôi nhanh phát tình đi chứ?"

"Bảo bối nhỏ, em gấp cái gì, trước sau đều là em, không phải em cưỡng cầu cũng tới mà."

"Đừng nhiều lời, tôi muốn đêm nay phải có được" Tô Tiêu bất mãn mà nói, "Đêm nay lão gia tử đã trở lại, tôi muốn trong thời gian ông ta ở nước nhanh chóng mang thai con của Nam Phong ca ca."

Cứ như vậy, Hoắc lão gia tử liền sẽ càng thêm yêu thích cô.

Có Hoắc lão gia tử chống lưng, cô gả cho Nam Phong ca ca chính là trăm phần trăm thắng, ai cũng không làm dao động được vị trí của cô ở Hoắc gia.

Liền tính qua là Nam Phong ca ca biết là cô hạ dược, cũng sẽ không trách cứ cô.

Cô tin tưởng đêm nay là cơ hội tốt.

Nghĩ đến Hoắc Nam Phong thân hình cường tráng, cánh tay rắn chắc cùng với hơi thở Alpha hùng hồn, Tô Tiêu tâm trạng liền kích động vui sướng.

Điện thoại truyền đến Chu Ninh cười khẽ: "Vậy được bảo bối nhỏ, em nói cái gì anh đều sẽ thỏa mãn em. Chờ tí nữa anh tới nhà cũ kiểm tra thân thể cho lão gia tử, chúng ta sẽ gặp nhau."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play