Đến sân bay sau, Thẩm Thần một bên nói chuyện với A Lâm, một bên đến quầy dịch vụ chuẩn bị xử lý thông tin trước khi lên máy bay.

Mới vừa thu hồi di động, chung quanh bỗng nhiên có một trận xôn xao, bảy tám nam nhân mặc tây trang màu đen tây trang xông tới vây quanh Thẩm Thần, người bên cạnh đều bị đẩy đi ra ngoài, đại sảnh sân bay tức khắc nổi lên một phen xôn xao.

"Làm sao vậy?"

"Không biết. Có phải có người bị tình nghi không?"

"Người kia là Omega đi? Rất xinh đẹp, nhìn cũng không giống người bị tình nghi."

"Không phải là khủng bố tập kích đi? Anh xem cậu ta mang một túi hành lý lớn như vậy......"

"Mau ngậm cái miệng quạ của cậu lại.!"

Tiếng này làm cho mọi người chung quanh đều kinh hoảng lên, có người vội vàng chạy ra bên ngoài, có người lá gan lớn lại tránh sang bên cạnh xem náo nhiệt, nhân viên an ninh sân bay cũng nghe tin mà đến.

Thẩm Thần sắc mặt khẽ biến, trong lòng có dự cảm không tốt.

Cậu cúi đầu muốn né tránh những người đó mà đi, lại bị người ngăn lại, đầu đập vào một thân thể rắn chắc, ngẩng đầu lên liền thấy, Hoắc Nam Phong cười lạnh đứng ở trước mặt cậu.

"Cậu muốn đi gặp tình nhân sao? Không dễ dàng như vậy đâu!" Hoắc Nam Phong hung tợn mà nhìn chằm chằm Thẩm Thần, như muốn xé cậu ra thành trăm mảnh mà ăn mà nuốt vào trong bụng.

Thẩm Thần trong lòng rùng mình, cố gắng trấn định: "Hoắc Nam Phong, anh muốn làm gì?"

Hoắc Nam Phong phân phó bảo tiêu trông coi Thẩm Thần, xoay người đi cùng nhân viên an ninh nói chuyện. Cũng không biết hắn nói gì đó, nhân viên an ninh nhìn Thẩm Thần liếc mắt một cái, đem đám người sơ tán sau liền rời đi.

"Chính là tôi đến đón cậu về, không phải sao?" Hoắc Nam Phong nhìn Thẩm Thần, môi mỏng cong, ánh mắt lại rất lạnh, ý vị uy hiếp không cần nói cũng biết.

"Anh như vậy có ý gì?" Thẩm Thần gắt gao mà nắm chặt túi hành lý trong tay, tận lực làm chính mình thoạt nhìn bình tĩnh một ít, nhưng sự tức giận vẫn không che giấu được.

Hoắc Nam Phong nhướng mày:

"Ngày hôm đó cậu làm náo loạn lễ đính hôn của tôi cùng Tiêu Tiêu, này là một việc. Còn có, về cậu tự tiện từ chức, chúng ta cũng nói về chuyện này nữa."

Nói chuyện?

Thẩm Thần cố gắng nhịn cười.

Hỗn đản này làm ra một trận lớn như vậy, là nói chuyện này sao? Rõ ràng là muốn đem cậu trói về đi!

Cậu quá hiểu biết Hoắc Nam Phong này!

Người này luôn luôn hoành hành ngang ngược, hành sự ngoan tuyệt, chưa bao giờ cho người ta lối thoát.

Bởi vì loại tính cách ngang ngược này, ba năm trước đây Hoắc Nam Phong mạnh mẽ thu một xí nghiệp sắp phá sản, chủ tịch xí nghiệp kia ghi hận trong lòng, ở lúc Hoắc Nam Phong đi tham gia yến tiệc, thừa lúc hắn không để ý, thiếu chút nữa bị đối phương mua được người phục vụ đâm chết!

Lúc ấy Thẩm Thần đi cùng Hoắc Nam Phong tham dự yến tiệc, Hoắc Nam Phong gặp việc vui, uống không ít rượu, phản ứng cùng năng lực đều không còn nữa.

Người phục vụ lúc đó nắm chặt dao nhỏ muốn đâm từ phía sau giết hắn, Thẩm Thần thay Hoắc Nam Phong chắn ba đao, trong đó có một đao đâm vào túi dựng của cậu!

Từ khi đó, vô luận Thẩm Thần muốn một hài tử cỡ nào, lại luôn là không có được, bác sĩ nói cậu túi dựng bị hao tổn, bác sĩ tư nhân của Hoắc gia Chu Ninh cũng nói cậu túi dựng không thể chữa trị, kể cả theo phương pháp ống nghiệm cũng không được

Bất quá Thẩm Thần vừa kinh hỉ lại phẫn nộ chính là, vốn dĩ túi dựng chả cậu không bị hao tổn, đó là một lời nói dối, bằng không cậu sẽ không thể mang song bào thai đâu.

Nhớ tới quá khứ đã đủ, lại xem nam nhân trước mắt có mới nới cũ lại ngang ngược vô lý, Thẩm Thần kiên định mà nói: "Tôi sẽ không đi theo anh đâu!"

"Cậu như vậy liền muốn đi gặp tên tình nhân đáng chết kia sao?" Hoắc Nam Phong thẹn quá hoá giận.

Thẩm Thần không để ý đến hắn, đi thẳng ra ngoài.

Nhưng không đi được hai bước, bảo tiêu của Hoắc Nam Phong liền tiến lên bịt kín miệng cậu, đem cậu kéo ra khỏi sân bay sau đó mạnh mẽ nhét vào trong xe, động tác trước sau mau đến kinh người.

Thẩm Thần tức giận đến cả người phát run, muốn đẩy cửa xe đi ra ngoài, Hoắc Nam Phong giữ tay cậu lại, ra lệnh tài xế: "Lái xe!"

Tài xế giẫm chân ga, xe rất nhanh đã chuyển bánh, Thẩm Thần mất đi cơ hội đào tẩu.

"Hoắc Nam Phong!" Thẩm Thần nghiến răng nghiến lợi mà nói ra ba chữ, ngực hơi phập phồng, bởi vì làn da quá trắng, trên cổ gân xanh cũng rất rõ ràng.

Nhìn đến Thẩm Thần yếu ớt quật cường, ánh mắt Hoắc Nam Phong trầm xuống, thế nhưng lại rất hưng phấn!

Thẩm Thần đối với loại ánh mắt này quá quen thuộc, hướng nửa người dưới của hắn thoáng nhìn, thiếu chút nữa liền muốn mắng hắn là súc vật.

Nhưng cậu còn hoài tiểu bảo bảo, bác sĩ nói mang thai mới mấy tháng cần phải cẩn thận, cần chú ý đến thân thể, tâm tình cũng rất quan trọng.

Không thể sinh khí, không thể cùng đồ khốn nạn này so đo, cậu nên bình tĩnh lại.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thần hít một hơi thật sâu, đối Hoắc Nam Phong nói: "Nếu anh là bởi vì sự việc xảy ra ở hôn muốn cùng tôi tính sổ, tôi đây liền xin lỗi anh, là tôi không đúng, tôi chúc anh cùng Tô Tiêu cả đời ở bên nhau."

Hoắc Nam Phong ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm cậu: "Không được."

Thẩm Thần nhịn giận không được nói: " Anh còn muốn thế nào?"

Muốn thế nào?

Hoắc Nam Phong lộ ra một bộ mặt nghiền ngẫm tươi cười.

Hắn muốn lột quần áo người này, lộ ra một thân trắng nõn như tuyết...

Hoắc Nam Phong ánh mắt quá mức trắng trợn, tràn ngập tính xâm lược, Thẩm Thần bị hắn nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, nhịn không được dịch ra bên ngoài cửa sổ.

"Không cho trốn!" Hoắc Nam Phong đột nhiên đem túm lấy Thẩm Thần ôm vào trong lòng ngực, hai tay giam cầm cậu, hừ lạnh một tiếng, "Rõ ràng là đi M thành, dám gạt tôi đi Lâm Thành, đây cũng là một tội!"

Nếu không phải hắn cho thư ký đi tra chuyến bay của Thẩm Thần, thiếu chút nữa đã bị lừa đi Lâm Thành.

Thẩm Thần đã sớm lĩnh giáo qua người mặt dày vô sỉ này, châm chọc nói: "Chồng trước, tôi đi nơi nào thì có liên quan đến anh sao, anh hẳn là lên quan tâm đến vị hôn thê của anh hơn sao?"

"Có quan hệ. Bị tôi đánh dấu quá chính là người của tôi, liền tính ly hôn, ngươi cũng không được cùng người khác lên giường!" Hoắc Nam Phong luôn là có bản lĩnh đem chuyện vô lý biến thành chuyện có lý.

Thẩm Thần không muốn cùng hắn cãi cọ: "Buông tay!"

Hoắc Nam Phong không chỉ có không buông tay, ngược lại đem người ôm đến càng chặt, nhéo cằm Thẩm Thần, vặn lại đối diện với mặt mình: "Tên tình nhân kia của cậu là gì?" Hai người các ngươi ở với nhau bao lâu rồi? Ngươi bị hắn thao bao nhiêu lần? Có làm cho cậu thoải mái không?"

Thẩm Thần khuất nhục mà nhấp môi, không để ý tới Hoắc Nam Phong nổi điên.

Hoắc Nam Phong bực bội: "Nói chuyện!"

Thẩm Thần mặt lộ vẻ châm chọc, vẫn là không nói lời nào.

Trong lúc nhất thời bên trong xe nổi không khí căng thẳng.

Tài xế của Hoắc Nam Phong lặng lẽ từ bên trong xe kính liếc mắt một cái, liếc đến sắc mặt âm trầm của boss, tay run lên, xe bị lệch đi một nhịp.

Hoắc Nam Phong bực bội, một chân đá vào ghế của tài xế, giận dữ hét: "Có biết lái xe hay không? Không biết thì cút xuống: "Tôi có." Tài xế gật đầu như đảo tỏi, cũng không dám nhìn lên gương chiếu hậu nữa, thành thật mà lái xe.

Hoắc Nam Phong nhìn Thẩm Thần, cười lạnh: "Không nói đúng không? Tôi có rất nhiều biện pháp làm cậu mở miệng!"

Hắn dùng sức một cái, không quan tâm đem Thẩm Thần ấn ở dưới thân, cắn vào đôi môi mềm mại kia, xúc cảm này làm hắn nhiệt huyết sôi trào!

Khốn nạn!

Hoắc Nam Phong trực tiếp kéo áo sơ mi của Thẩm Thần ra, nút thắt rớt hai viên, Thẩm Thần muốn phản kháng, lại sợ xảy ra chuyện ảnh hưởng đến bảo bảo.

"Ưm ưm...... Tránh ra!" Thẩm Thần đôi mắt đỏ bừng, oán hận mà nắm tóc Hoắc Nam Phong, "Buông tôi ra!"

"Hắn có giống tôi ở trên xe chơi cậu không?"

"Không có!" Thẩm Thần cắn răng.

Hoắc Nam Phong cười cười: " Vậy thì đúng lúc, chúng ta thử xem."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play