Thẩm Thần rời đi rồi, A Lâm một mình một người ở lại chung cư, cảm thấy trống rỗng, liền đi đánh điện tử một lát, sau đó dứt khoát bò lại trên giường ngủ.
Mới vừa chợp mắt không bao lâu, cửa truyền đến một trận "Ầm ầm" tiếng vang, tựa hồ có người dùng sức gõ cửa.
Ngay từ đầu tưởng là cách vách có người làm ầm, A Lâm không để ý tới, che chăn tiếp tục ngủ, nhưng âm thanh kia càng ngày càng vang, quả thực là muốn phá hỏng cửa.
"Đm!" A Lâm tức giận mắng một tiếng, từ trên giường bò dậy.
Thẩm Thần đột nhiên rời đi, A Lâm vốn dĩ đã phiền lòng, nghe thấy âm thanh lớn như vậy, đi tới cửa mặt cũng chưa xem, liền mở miệng mắng: "Tiểu tử thúi! Gõ cái gì mà gõ! Nhà lão tử để ngươi gõ sao...?"
"Sao" vừa mới phát ra, giương mắt nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Hoắc Nam Phong, A Lâm nuốt lại lời ở trong cổ họng, trong lúc nhất thời phản ứng không kịp.
Hoắc Nam Phong cười lạnh một tiếng, giơ tay đem người đẩy sang một bên, đi nhanh vào bên trong: "Cậu muốn mắng tôi sao? Cậu còn chưa đủ tư cách! Thẩm Thần đâu?"
A Lâm bị hắn đẩy đến đập vào cửa, cánh tay một trận tê dại, rất giận, nghe thấy hắn tìm Thẩm Thần, hoả khí lại giảm xuống, ngược lại có chút đắc ý.
Muốn tìm Thần Thần tôi sao? Chậm rồi! Anh nằm mơ đi.
A Lâm ngồi ở trên sofa, ung dung cầm một quả táo "Răng rắc răng rắc" mà gặm, tùy ý nhìn Hoắc Nam Phong xét nhà tìm người, một chút đều không tức giận.
A Lâm muốn nhìn thấy Hoắc Nam Phong hay khi dễ Thẩm Thần muốn tìm người lại tìm không thấy bộ dạng khuất nghẹn.
Hoắc Nam Phong xác thật tìm đến khuất nghẹn, từ phòng khách đến phòng ngủ, lại đến phòng bếp, ban công thậm chí đến toilet đều không buông tha, nhưng một sợi tóc Thẩm Thần cũng chưa nhìn thấy.
"Người đâu?" Hoắc Nam Phong lạnh giọng chất vấn A Lâm.
"Tôi còn không phải người sao?" A Lâm vui vẻ thoải mái mà nói.
"Tôi là hỏi Thẩm Thần." Hoắc Nam Phong ỷ vào Alpha lực lượng ưu thế, một tay đem A Lâm từ trên sô pha nắm lên, "Đừng tưởng rằng cậu là bằng hữu của cậu ta mà tôi không dám động ngươi!"
Mẹ nó thật đau!
A Lâm bị Hoắc Nam Phong cầm cánh tay, cảm giác tay muốn chặt đứt rồi, trong lòng lại không phục, trào phúng nói: "Anh đương nhiên dám! Hoắc tổng chính là vừa ly hôn liền đánh chồng trước, tôi nào dám chọc ngài đâu."
Hoắc Nam Phong không để ý tới A Lâm châm chọc, cảnh cáo nói: "Kiên nhẫn của tôi có giới hạn, tôi đếm tới ba, nếu là còn không nói, cũng đừng tưởng ở A thành có thể sống tốt! 1, 2......"
"Quả nhiên là anh bức Thẩm Thần!" A Lâm nghe được Hoắc Nam Phong uy hiếp, giận đến không thể nhịn được, sinh ra ý định muốn đánh hắn.
Chỉ là tay mới vừa vươn đi ——
A!
Hoắc Nam Phong nắm chặt tay A Lâm, vặn tay A Lâm ra đằng sau.
A Lâm đau đến mặt đều trắng.
"Cậu nói tôi bức Thẩm Thần sao?" Hoắc Nam Phong híp híp mắt, nhớ tới Thẩm Thần từ chức, đột nhiên đã nhận ra cái gì, "Thẩm Thần rốt cuộc ở nơi nào?"
"Tôi không biết!" A Lâm che lại cánh tay, mồ hôi lạnh chảy ròng, phẫn nộ mà nhìn chằm chằm Hoắc Nam Phong.
Hoắc Nam Phong cười lạnh: "Xem ra cậu không muốn giữ lại cánh tay rồi."
A Lâm hận không thể chém chết người này, cắn chặt răng, đột nhiên nhếch miệng cười: "Thẩm Thần tìm bạn trai cậu ấy rồi."
Bạn trai?
Hoắc Nam Phong sắc mặt đại biến: "Địa chỉ!"
"Tôi không biết?" A Lâm trợn trắng mắt.
Giây tiếp theo, hắn bị Hoắc Nam Phong ném đi trên mặt đất!
Hoắc Nam Phong kiên nhẫn rốt cuộc hết rồi, hung hăng mà dẫm lên bả vai A Lâm, sắc mặt âm ngoan, từng câu từng chữ hỏi: "Hiện tại đã biết chưa?"
A Lâm khuất nhục mà quỳ rạp trên mặt đất, mặt cùng sàn chạm vào nhau, ngũ quan đều bị biến hình.
Hoắc Nam Phong!
Tuy rằng lão tử đánh không lại ngươi, nhưng chơi ngươi tuyệt đối không thành vấn đề!
"Lâm Thành." A Lâm gian nan mà nói ra hai chữ, "Thẩm Thần nói bạn trai cậu ấy ở Lâm Thành, hôm nay buổi sáng đi sân bay, nói là về sau đều không trở lại."
"Còn có gì nữa?"
"Chuyện khác tôi thật sự không biết, cậu ấy luôn luôn không nói việc tư của mình.
Lời này là sự thật.
Thẩm Thần rất ít cùng người khác nói việc tư của mình, Hoắc Nam Phong cùng cậu ở bên nhau lâu như vậy, cũng chỉ biết Thẩm Thần từ nhỏ sống nhờ ở họ hàng trong nhà.
Hoắc Nam Phong nhấc chân đi ra ngoài, một bên cấp bí thư gọi điện thoại: "Giúp ta đính Trương Phi Lâm Thành vé máy bay, càng nhanh càng tốt."
......
Hoắc Nam Phong vừa đi, A Lâm lập tức từ trên mặt đất bò lên, đóng cửa lại, cười nhạo một tiếng.
Vương bát đản, ngươi chạy nhanh đi Lâm Thành đi, ta xem ngươi chính là đem Lâm Thành lật tung lên cũng không tìm thấy Thẩm Thần.
A Lâm nhìn thời gian, khoảng cách Thẩm Thần rời đi hơn một giờ, phỏng chừng cậu đã tới rồi sân bay, không sợ lúc này Hoắc Nam Phong chạy tới nơi sẽ bắt được Thẩm Thần.
Trên đường đi bệnh viện xem cánh tay, A Lâm nhắn tin cho Thẩm Thần báo tin tức, đem chuyện hắn đến nhà kể cho cậu hêt, trọng điểm là mắng Hoắc Nam Phong cực kỳ thậm tệ.
Thẩm Thần không có xem được.
A Lâm suy đoán cậu đã lên máy bay, tâm tình rất tốt, tưởng tượng thấy Hoắc Nam Phong chạy tới Lâm Thành lại công dã tràng, không khỏi mà cười to, làm cho tài xế taxi sợ đến mức cho rằng A Lâm bị tâm thần.
Nhưng A Lâm ngàn tính vạn tính, như thế nào cũng không nghĩ tới Thẩm Thần bị chắn ở nửa đường.
Vốn dĩ từ chung cư đến sân bay một giờ xe là đủ, ai ngờ nửa đường có người bị tai nạn xe cộ, khiến cho đoạn đường đó bị kẹt, Thẩm Thần trong lòng không khỏi sốt ruột.
Cậu là buổi chiều 3 giờ bay, hiện tại đã hơn 2 giờ, còn không biết phải đợi bao lâu, vạn nhất không lên máy bay kịp thì rất phiền toái.
A Lâm nhắn tin cho WeChat, Thẩm Thần không thấy di động, vẫn luôn nhìn phía trước xe.
Cũng may sau mấy phút nữa, phía trước xe rốt cuộc bắt đầu đi.
Thẩm Thần thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới nhìn đến A Lâm nhân tin qua WeChat, còn có vài cuộc gọi nhỡ, đều là Hoắc Nam Phong.
Cậu quả nhiên không đoán sai, Hoắc Nam Phong mang thù, khẳng định là tìm cậu tính sổ việc ở lễ đính hôn
May là cậu chạy nhanh.
Thẩm Thần cười tự giễu, chỉ sợ không còn có người so với cậu chật vật hơn, càng uất ức hơn, ly hôn sau chẳng những không được giải thoát, ngược lại bị Hoắc gia bức cho phải đi khỏi thành phố này.
Năm đó kết hôn khi cậu có bao nhiêu tài sắc, hiện tại liền có bấy nhiêu chật vật, cũng may cậu kịp thời ngăn tổn hại, mặc dù còn không có buông, cũng không có trở về cầu Hoắc Nam Phong hợp lại.
Cậu không đến mức hạ tiện như vậy
Đối với A Lâm bị Hoắc Nam Phong uy hiếp, Thẩm Thần cảm kích rất nhiều lại thực áy náy, liên tục nói: "Thực xin lỗi, liên lụy cậu rồi."
"Cậu cùng tớ xin lỗi làm gì, không liên quan đến cậu, đều là tại tên hỗn đản Hoắc Nam Phong! Ai, lúc trước cậu cùng Hoắc Nam Phong kết hôn, tớ nếu là ngăn cản thì tốt rồi."
Khi đó A Lâm không chỉ có không ngăn cản, còn tưởng rằng Hoắc Nam Phong là nam nhân tốt, làm Thẩm Thần hạnh phúc, kết quả Hoắc Nam Phong chính là tra nam có mới nới cũ!
"Không so, đều đã qua rồi." Thẩm Thần không nghĩ đến việc của cậu cùng hắn ta trước đó nữa rồi.
"Ơ cậu vẫn chưa lên máy bay sao?" A Lâm hỏi.
"Mình chưa, vừa rồi kẹt xe, hiện tại còn ở trên đường đi đến sân bay."
"Đm! Chuyện xấu! Vừa rồi tớ nghe thấy Hoắc Nam Phong cho người đặt máy bay, càng nhanh càng tốt, vạn nhất đợi chút hai người các cậu ở sân bay gặp được nhau làm sao bây giờ?"
Thẩm Thần không cho là đúng: "Sân bay rộng như vậy, tớ cùng hắn không có khả năng gặp phải nhau đâu."
"Nói cũng dúng." A Lâm yên lòng, "Nếu là này có thể gặp phải, tớ mẹ nó liền độc thân ba năm!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT