Bàn tay Tô Mộng Mộng vuốt ve nhẹ nhàng ở đuôi mắt hắn, dễ dàng nhìn rõ biểu tình bất an của hắn qua cặp lông mi đang run rẩy.
Làm sao bây giờ! Sự tương phản này quá đáng yêu rồi.. "Sư đệ, đệ thật đáng yêu, ha ha.."
Vừa nói tay vừa xoa nắn mặt hắn thành nhiều hình dạng, vui vẻ cười khúc khích.
Lòng Bùi Tịch loạn như ma, hô hấp cũng nặng hơn vài phần, không biết nàng rốt cuộc muốn làm cái gì, nếu thật sự giống như Ngân Lang nói vậy hắn phải đuổi nàng đi, hay là..
Tô Mộng Mộng hoảng loạn, mặt hắn càng ngày càng nóng! Không phải hắn nghĩ nàng muốn tra tấn hắn chứ! Tức giận đến đỏ cả mặt!
Để tránh cho giá trị hắc hóa tăng lên! Tô Mộng Mộng vội vàng buông tay, ho nhẹ một tiếng, che giấu sự xấu hổ của bản thân.
"À, chúng ta tiếp tục uống thuốc đi."
Nàng cố gắng trấn định lại, xem như nãy giờ không có gì xảy ra, múc một muỗng thuốc đưa đến miệng hắn "Uống thuốc đi."
"..."
Tuy Bùi Tịch ngoan ngoãn uống thuốc, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm nàng, trong đầu vẫn đang suy nghĩ không hiểu tại sao nàng lại đột nhiên buông tay..
Tô Mộng Mộng nhận thấy ánh mắt này, trong lòng hoảng sợ, nàng rất sợ lát nữa âm thanh máy móc lại vang lên, giá trị hắc hóa của nam chính tăng!
Không phải bình thường hắn không chịu để nàng đút sao, hắn luôn tự cầm chén uống một hơi là xong mà, làm sao hôm nay lại ngoan ngoãn để nàng một muỗng lại một muỗng đút uống vậy hả!
Cố gắng để cho không thay đổi sắc mặt, khóe miệng cong lên, ánh mắt ấm áp nhu hòa.
"Vừa rồi.." Bùi Tịch mở miệng đánh vỡ sự yên tĩnh;
"Vừa rồi chính là cảm thấy sư đệ quá đẹp, trong lúc nhất thời không khống chế được, đệ yên tâm, về sau ta sẽ không như vậy!" Tô Mộng Mộng cắn răng, vội vàng nói cho hết câu, hy vọng hắn nhìn thấy sự chân thành của nàng, ngàn vạn lần không cần tăng giá trị hắc hóa a!
Tiếng nói vừa dứt, Bùi Tịch phảng phất thấy có một mảnh lá rụng rơi vào mặt hồ yên tĩnh, tạo nên từng trận gợn sóng..
Tô Mộng Mộng lập tức ngáp một cái, đôi mắt nhập nhèm, buồn ngủ, "Sư đệ, đệ nghỉ ngơi đi, hôm nay ta cùng nhị sư huynh tỷ thí quá lâu, có chút mệt mỏi"
Bùi Tịch nỗ lực ổn định tâm tình, thanh âm trầm thấp, "Sư tỷ mệt mỏi sao?"
Người tu tiên thường sẽ không buồn ngủ, nếu mệt mỏi chỉ cần vận chuyển pháp lực một vòng là khỏe lại, trừ phi bị trọng thương..
"Đúng vậy," buồn ngủ cũng phạm pháp sao! "Ta đi trước."
Ở đây thêm lát nữa, biết đâu giá trị hắc hóa của ngươi bỗng cao lên, ta biết tìm ai khóc a!
"Phanh!"
Bùi Tịch nhìn nàng vội vàng chạy trối chết, trong mắt lóe ý vị không rõ;
Vung tay lên, Ngân Lang xuất hiện trên mặt đất;
"Chủ nhân!"
Ngân Lang đi quanh phòng nhìn một vòng, cũng không thấy gì, "Ngươi nhanh như vậy?" vừa nói vừa liếc nhìn Bùi Tịch.
Bùi Tịch nghe nó nói, nhíu mày trong lúc nhất thời không hiểu ý của Ngân Lang là gì
"Như vậy lần sau chắc nàng sẽ không đến tìm ngươi nữa đâu, chủ nhân, đây là bệnh phải trị, ngươi còn trẻ." lời nói của Ngân Lang thấm thía, một bộ ta là người từng trải.
Bùi Tịch thấy nó đang nhìn chỗ nào đó của hắn, mới phản ứng được nó đang nói gì, biểu tình lập tức âm lãnh;
Ánh mắt u ám nhìn Ngân Lang, "Tuổi còn nhỏ, nhưng hiểu được không ít ha, ngươi còn muốn nói gì nữa?"
Nụ cười của Ngân Lang có chút đáng khinh "Có phải đặc biệt thoải mái hay không, thực cốt **, phiêu phiêu.." Dục tiên..
Ngân Lang cảm giác được ánh mắt hắn càng ngày càng âm lãnh, lúc này mới lập tức ngậm miệng, co lại một góc run bần bật..
"Nói a, sao không tiếp tục?" Bùi Tịch cười lạnh, ánh mắt phá lệ khiếp người;
"Cái kia, chủ nhân, ta có chút mệt, ngủ trước nha!" Nói xong ngân quang chợt lóe vội vàng chui về tay áo của hắn.
Lời editor: Dạo này khá bận, không thể đăng chương thường xuyên được nên mọi người có thể sang dembuon để đọc nha. Nhớ đăng kí tài khoản để ủng hộ editor ạ.