Ám quang chợt lóe, Ngân Lang té lăn trên đất;

"Ngao ngao.. Chủ nhân, ngươi làm gì vậy?" Nó nghiêng đầu ủy khuất, sao lại đẩy nó ra!

"Tự tìm chỗ ngủ đi!" Bùi Tịch chỉ nhìn thoáng qua nó, lại tiếp tục đọc sách trên tay;

Ngân Lang nhìn quanh phòng một chút liền nhảy lên chiếc ghế lười mềm mại Tô Mộng Mộng đặc biệt đặt ở giữa phòng, nhún nhún "Vậy ta liền ngủ ở đây!" Thật mềm mại, thoải mái hơn ngủ trong tay áo nhiều!

"Đi xuống!" Bùi Tịch trầm giọng, trong mắt tràn đầy khó chịu.

"Không, không, ta phải ngủ ở đây!" Móng vuốt của Ngân Lang bám chặt ghế lười, rướn người hú hét, không chút nhượng bộ;

Không đợi Bùi Tịch nói thêm gì, lập tức ghé vào ghế, nhắm mắt lại, ngủ.

Ngón tay Bùi Tịch động một chút, bên cạnh liền xuất hiện một cái ghế y hệt, "Qua đó nằm."

Ngân Lang mở mắt, nhìn nhìn, nhảy lên ghế mới "Cũng không khác gì nhau, làm sao phải đổi chứ!"

Chủ nhân quả nhiên âm tình bất định, hỉ nộ vô thường!

Dưới ánh đèn, Bùi Tịch ngồi gần cửa sổ đọc sách, bóng hắn trải dài trên bàn..

Ngày hôm sau, Tô Mộng Mộng đặc biệt dậy sớm đến rừng trúc thăm Từ Châu.

Trong sân, Bùi Tịch nhàm chán ném thức ăn cho Ngân Lang.

Ngân Lang chụp được đồ ăn, nhanh nhẹn nuốt xuống "Chủ nhân, rốt cuộc tối qua các ngươi đã làm gì?"

Làm sao nhanh như vậy?

Đôi mắt Bùi Tịch lóe lóe, nhớ lại tối qua, "Nàng chỉ sờ sờ mặt ta, khen ta lớn lên đẹp, không nhịn được mới làm vậy, sau đó liền nói mệt nhọc ngay lập tức rời đi;"

Ngân Lang nghe xong, một tay vỗ vỗ đầu, làm sao lại có người ngốc đến như vậy, nữ nhi nhà người ta cũng làm đến nước này, hắn còn thờ ơ, một chậu liệt hỏa cũng bị phản ứng ngu ngốc này của hắn dập tắt a!

"Chủ nhân, ngươi quá ngốc, nàng ta cũng đã chủ động như vậy rồi mà ngươi cũng không phản ứng lại! Chờ xem, sau này nàng cũng sẽ không làm vậy với ngươi nữa!"

"Khẳng định sẽ di tình biệt luyến!"

"Di tình biệt luyến?" Bùi Tịch nghe được lời này lập tức lộ ra dáng vẻ kinh ngạc, thực mau liền biến mất không thấy, trong mắt lóe lên cảm xúc không biết tên.

"Đúng vậy, nàng đưa hiệp lữ kiếm cho ngươi, lại đối xử tốt với ngươi như vậy, lần trước ngươi té xỉu nàng là người khẩn trương nhất, đặc biệt lo lắng cho ngươi, ta thấy rất rõ;"

"Điều này chứng minh nàng thật sự không biết ngươi sẽ bỗng nhiên té xỉu, rất lo lắng nha!"

Càng nói nó càng cảm thấy hận không rèn sắt thành thép "Tối hôm qua nàng cũng tặng ngươi nhiều đồ như vậy, cùng Từ Châu đánh nhau cả một buổi trưa cũng không đi nghỉ ngơi, vẫn luôn cố gắng chiếu cố ngươi, còn khen ngươi đẹp, còn sờ ngươi!"

"Còn ngươi một chút phản ứng cũng không có, người ta đương nhiên nhịn không được thương tâm mới vội vã rời đi, chẳng lẽ còn phải khóc trước mặt ngươi sao?"

Càng nghe Bùi Tịch càng lâm vào trầm tư..

"Nàng chắc chắn sẽ lại thích người khác, đối tốt với người khác!"

Thích hắn sau lại thích người khác? Sau đó liền đối tốt với người khác, không quan tâm hắn nữa, vứt bỏ hắn..

Bỗng nhiên một tia chua xót lan tràn đến đáy lòng;

"Chủ nhân! Là nàng sao?"

Trên không trung một đạo quang mang bay qua, giây tiếp theo Bùi Tịch liền xuất hiện ở không trung, nhìn theo hướng nàng rời đi, một trận gió thổi qua, người liền biến mất không thấy..

Tô Mộng Mộng hiện tại rất cao hứng, trải qua trận luận võ hôm qua, nàng đã cảm giác được mình đã tốt hơn rất nhiều!

Đây chắc chắn là nhờ có nhị sư huynh từng bước ép nàng đến cực hạn, mới có thể nhanh tiến bộ đến như vậy, giống như phi kiếm, nàng cảm giác trình độ phi kiếm của nàng ổn định hơn rất nhiều!

"Nhị sư huynh!" Tô Mộng Mộng bày ra nụ cười thân thiết, mặt mày như ngọc, rạng rỡ như hoa đào.

Lời editor: Dạo này khá bận, không thể đăng chương thường xuyên được nên mọi người có thể sang dembuon để đọc nha. Nhớ đăng kí tài khoản để ủng hộ editor ạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play