Bùi Tịch lùi về sau hai bước, hít thật sâu, phải cách xa nàng một chút mới có thể ổn định được tâm tình của hắn bây giờ "Cảm ơn sư tỷ;"

"Giá trị hắc hóa của nam chính giảm 2."

Tô Mộng Mộng nghe được thông báo của hệ thống rất muốn ngửa mặt lên trời cười lớn! Nàng biết chắc chắn hắn sẽ thích chiếc đèn sao này mà, sói thường sinh hoạt ở trong núi, buổi tối mới hoạt động, không thích sao còn thích gì nữa chứ!

Nàng nhoẻn miệng cười, "Không cần khách khí như vậy, chút chuyện nhỏ thôi, nói không chừng sau này tỷ còn có chuyện nhờ đệ trợ giúp nữa đó!"

Đợi đến lúc ngươi bước lên đỉnh danh vọng, ôm mỹ nhân trong ngực, không quên ta, vị đại sư tỷ luôn ở bên cạnh làm áo bông nhỏ của ngươi là được!

Cho nên bây giờ gieo cho hắn một mầm cây trợ giúp hắn, sau này lúc mở miệng xin ít lợi lộc cũng dễ dàng hơn một chút, haha!

Nghĩ đến đây Tô Mộng Mộng cũng không quên vỗ tay cho bản thân mình!

"Vậy đến lúc đó đệ nhất định sẽ làm hết sức." Bùi Tịch nhu thuận cúi đầu, khí chất lãnh đạm trên người phai nhạt rất nhiều!

Tô Mộng Mộng nhìn Bùi Tịch một lát liền lấy ra một túi bánh mì trong nhẫn không gian đưa hắn "Cho đệ."

"Chắc là đệ chưa ăn gì đúng không? Đệ ăn cái này trước đi, ta đi sắc thuốc."

Tô Mộng Mộng thấy hắn nhận bánh, liền đi ra ngoài, được vài giây lại quay đầu giảo hoạt cười "Không thể ăn hết nha, ăn hết rồi lát nữa uống thuốc thì không còn đâu đó!"

Dứt lời xung quanh liền vang lên tiếng cười như chuông bạc.

Bùi Tịch đứng tại chỗ, đôi mắt ngập tràn sương mù, gương mặt trắng nõn hiện lên một rạng mây hồng hồng, môi mỏng hơi hơi nhếch lên, nếu không nhìn kỹ cũng không phát hiện..

Hắn mở túi bánh mì, lấy ra một cái nhẹ nhàng cắn, thật ngọt, ngọt đến tận đáy lòng..

* * *

"Tới đây" Tô Mộng Mộng ngồi bên cạnh hắn, nhẹ nhàng múc một muỗng thuốc đưa qua "Đừng đọc sách nữa, thuốc sắp lạnh rồi."

Bùi Tịch buông sách xuống, nhìn nàng, ngoan ngoãn uống muỗng thuốc trước mặt;

"..."

Âm thanh nuốt thuốc cũng thật tinh tế, còn nhu thuận cúi đầu.

Tô Mộng Mộng thật cẩn thận nhìn Bùi Tịch, hắn giống như một tiểu đáng thương toàn thân mang đầy gai nhọn, đột nhiên có ai đó đối xử với hắn, hắn sẽ cảm thấy bất an, sẽ xù lông tự bảo vệ bản thân..

Ánh mắt của hắn giống như có hàng vạn sao trời, kết hợp với lệ chí ở đuôi mắt, giống hệt như mắt của hồ ly, thu hút ánh mắt của người khác.

Đối diện với gương mặt như vậy, bình thường hắn luôn một bộ lãnh đạm thì không sao nhưng bây giờ hắn lại bày ra biểu tình ủy khuất này, Tô Mộng Mộng nhịn không được nuốt nước miếng, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, đẹp quá đi mất, đặc biệt là đôi mắt của hắn, thật muốn sờ một cái!

"Sư, sư đệ.." âm thanh nói chuyện của Tô Mộng Mộng có chút run rẩy, nhìn hắn như sói đói, nàng thật sự nhịn không được bị xoáy sâu vào đôi mắt của hắn!

"Ừm?" Âm thanh trầm thấp

Bùi Tịch nhìn Tô Mộng Mộng, đột nhiên từng giọt mồ hôi lạnh đổ xuống, ánh mắt này hắn chưa gặp qua bao giờ, chưa có ai dùng ánh mắt này nhìn hắn, nàng nhìn như vậy làm đáy lòng hắn có dự cảm bất an..

"Chủ nhân, ngươi xem nàng hận không thể ăn được ngươi!" Ngân Lang khóc lớn, "Chủ nhân, ngươi chạy mau đi, nàng chắc chắn đã coi trọng ngươi, hiện tại còn muốn mạnh mẽ làm ngươi!"

"Không chạy nhanh thì lần đầu tiên của ngươi sẽ mất trên tay nàng đó!"

Lời nói của Ngân Lang giống như ngũ lôi oanh đỉnh, tạp nổ tất cả suy nghĩ của hắn, cùng lúc đó, Tô Mộng Mộng cũng đã đưa tay vuốt nhẹ mặt hắn!

Không kịp nghĩ nhiều, lập tức đem Ngân lang nhốt vào phòng tối, lại nhìn kĩ ánh mắt của nàng, quả nhiên giống như sói dữ phát hiện con mồi, ánh mắt mang theo tham lam cùng si mê..

Tô Mộng Mộng hướng tới nốt lệ chí ở đuôi mắt bắn chọc một chút, nỉ non nói: "Hóa ra đây là thật a!"

Lời editor: Dạo này khá bận, không thể đăng chương thường xuyên được nên mọi người có thể sang dembuon để đọc nha. Nhớ đăng kí tài khoản để ủng hộ editor ạ.

https://dembuon.vn/threads/edit-xuyen-sach-nam-chinh-benh-kieu-hac-hoa-ninh-mong-tam.95479/

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play