"Vương Cẩm Duy?!" Ngạn Hi ra vẻ kinh ngạc, "Sao anh ta lại ở chỗ này?"
Lần đầu tiên Ngạn Hi dẫn Vương Cẩm Duy về nhà thì Ngạn Nghê đã coi trọng gã đàn ông nọ. Trước không bàn đến vẻ ngoài dịu dàng xuất sắc của gã hấp dẫn cô ta, mà nguyên nhân chính càng vì đó là bạn trai của Ngạn Hi – anh trai cô ta.
Dựa vào cái gì Ngạn Hi có thể giành được người đàn ông kia? Chỉ cần là của Ngạn Hi thì cái gì cô ta cũng muốn cướp cho bằng được!
Lúc đầu Ngạn Nghê muốn lợi dụng Vương Cẩm Duy thuyết phục Ngạn Hi đi phía Nam học, nhân cơ hội này khiến Ngạn Ngụy Hải tức giận cắt đứt quan hệ cha con với cậu. Nhưng tình thế bây giờ đã khác, Ngạn Hi không chỉ gả cho cậu cả nhà họ Thiệu, từ con gà rừng biến thành phượng hoàng mà còn có ý muốn tách khỏi mối liên hệ giữa họ.
Nếu như lúc này cô ta không vứt bỏ Vương Cẩm Duy thì đến cái nịt cũng không còn.
Ngạn Nghê im lặng trốn sau lưng Ngạn Hi, vẻ mặt tối tăm nói: "Anh, vì không muốn gây phiền toái cho anh nên em vẫn không nói. Kể từ lần trước anh bỏ anh ta ở siêu thị, anh Vương cứ quấn lấy em nằng nặc đòi số điện thoại của anh. Em không muốn cho nhưng anh cứ nhùng nhằng mãi, chặn em ở khắp mọi nơi, còn... động tay động chân với em!"
Ngạn Hi: "Anh nhớ mình có để lại số điện thoại cho hắn mà?"
Ngạn Nghê đỏ mắt, thoạt nhìn có vẻ rất sợ hãi: "Lúc ấy anh ta kích động nên đã đập vỡ điện thoại!"
Ngạn Hi vỗ đầu cô ta, trấn an nói: "Em làm rất đúng."
Áo khoác da kéo Vương Cẩm Duy ngất xỉu ra khỏi phòng, trên mặt mang theo chút ngờ vực: "Tên này bò từ ngoài vào mà còn đi khóa cửa sổ, quái thật đấy."
Ngạn Hi nhìn sắc mặt Ngạn Nghê trắng bệch trong chớp mắt, hiển nhiên là chưa nghĩ ra được cách giải thích, bởi vậy mới hoảng sợ bất an đáp:
"Dù sao bây giờ ngoài trời cũng lạnh, mở cửa gió to, cho dù là biến thái cũng cần chú ý sức khỏe mà."
Áo khoác da gật đầu: "Nói cũng đúng lắm."
Ngạn Nghê tức thì thở phào nhẹ nhõm.
Ngạn Hi hợp tác với áo khoác da nâng Vương Cẩm Duy xuống dưới lầu. Trên đường, Ngạn Hi "không cẩn thận" khiến Vương Cẩm Duy lăn xuống cầu thang, cậu vội vàng đuổi theo, lại lần nữa "không chú ý" giẫm một phát lên mặt tên khốn này.
"Là do tôi quá hậu đậu với hơi nóng vội." Ngạn Hi giơ tay che khuôn mặt nghẹn vì sặc cười của mình, nghẹn ngào nói, "Không ngờ quá khứ đã trôi qua lâu như vậy mà anh ấy vẫn còn nhớ mãi không quên tôi."
Sắc mặt Ngạn Nghê đứng bên cạnh cứ như nuốt phải phân vậy.
Ngạn Hi phát biểu cảm nghĩ xúc động xong, giọng điệu đột nhiên xoay chuyển 180º, nói với áo khoác da: "Tên kia tự tiện xông vào nhà dân, không những thế còn động tay động chân với em gái tôi, bốn bỏ lên năm chính là cưỡng gian chưa thành, hơn nữa lại còn đe dọa uy hiếp, có phải hắn có thể ngồi trong đồn vài ngày không?"
Áo khoác da gật đầu: "Đồng chí cứ giao cho tôi, vì nghĩa quên thân vì dân phục vụ."
Ngạn Nghê cẩn thận hỏi: "Anh, người này là..."
Áo khoác da cười tủm tỉm lấy thẻ ngành của mình ra: "Xin chào."
Ngạn Nghê: "!!!"
Đúng lúc này, Vương Cẩm Duy đang nằm trên sô pha bỗng mở mắt. Gã ta ôm trán ngồi dậy, lập tức diện với ba đôi mắt, sợ đến nỗi suýt chút nhảy dựng lên.
"Ngạn Ngạn Ngạn..." Làm sao Ngạn Hi lại ở đây? Chuyện gì vừa xảy ra?!
Gã nhíu mày theo bản năng, trên đầu truyền đến một trận đau nhức, gã hít một ngụm khí lạnh, lập tức lấy tay che đầu: "Tôi bị làm sao vậy?"
Ngạn Nghê há miệng nói không nên lời, trái lại vẻ mặt Ngạn Hi vô cùng bình tĩnh liệt kê "tội ác" của gã. Cậu chỉ vào Ngạn Nghê: "Nhân chứng vật chứng đều có ở đây, anh còn lời gì muốn giải thích không?"
Vương Cẩm Duy mê mang nhìn thoáng qua Ngạn Nghê, vừa nghe thấy hai chữ ngồi tù, gã đột nhiên hoàn hồn kích động nói: "Ngạn Hi, em đừng nghe cô ta nói, cô ta dùng thủ đoạn hèn mọn để quyến rũ anh, còn muốn moi tiền từ chỗ em nữa, ban nãy là anh bị cô ta nhốt ở trong phòng. Được lắm, Ngạn Nghê, bảo sao cô lại giữ tôi ở qua đêm, hóa ra là thấy Ngạn Hi được gả vào nhà họ Thiệu, sợ kế hoạch bị bại lộ nên muốn mượn tay Ngạn Hi diệt trừ tôi!"
Nước mắt Ngạn Nghê lập tức chảy ào ào, cô ta nắm tay của Ngạn Hi không buông: "Anh, anh biết em, em là người thế nào mà! Hắn đang cố tình gài bẫy em!"
Vương Cẩm Duy cũng liếc mắt đưa tình nhìn cậu: "Ngạn Hi, em tin anh đi, trước kia là anh bị ma quỷ mê..."
Ngạn Hi hưng trí nhìn hai nhân vật phản diện diễn màn xé háng nhau, thầm cười nhạo ở trong lòng một tiếng, đúng thật là cháy nhà mới lòi mặt chuột.
Tuy nhiên ngoài mặt cậu vẫn bày ra dáng vẻ loay hoay do dự, thực tế chỉ ước tình hình càng trở nên hỗn loạn hơn.
"Hai người chỉ nói suông vậy tôi biết tin ai, chứng cứ ở đâu?"
Ngạn Nghê lập tức nói: "Nhất định trên bệ cửa sổ có dấu vân tay của hắn!"
Vương Cẩm Duy phẫn nộ nghiến răng: "Là do đêm qua cô bảo lạnh nên sai tôi đi đóng."
"Anh có chứng cớ gì?"
"Thế cô có chứng cớ gì?"
"Cô là cái con khốn nạn, tôi *** cả lò nhà cô!"
"Được rồi!" Áo khoác da gào to một tiếng, đợi khi tất cả mọi người đều im lặng, hắn ta đi đến bên cạnh Vương Cẩm Duy, lấy còng số tám còng tay một tay của gã. Hắn chỉ vào Vương Cẩm Duy đã ngu người, lại chỉ vào Ngạn Nghê, "Cho dù là ai trong hai người sai thì đều theo tôi về đồn hết."
Vương Cẩm Duy nổi giận gầm lên: "Dựa vào cái gì?! Cảnh sát có thể tùy ý bắt người à?"
Ngạn Nghê cũng hốt hoảng, cô ta sợ mình đến đồn cảnh sát nói nhiều sẽ sai: "Đúng vậy, dựa vào cái gì phải đi với anh, anh có biết cha tôi là ai không?!"
Áo khoác da không thèm để ý tới bọn họ, đi thẳng đến trước mặt Ngạn Hi, cầm hai tay cậu nâng lên: "Cám ơn người anh em, tôi ngồi đây hứng gió lâu như vậy, cuối cùng cũng có việc để làm!"
Ngạn Hi lắc đầu lộ ra vẻ mặt lo lắng: "Anh chắc chắn sẽ điều tra ra chân tướng đúng không? Nếu như bọn họ thật sự phạm sai lầm, làm ơn nhất..."
Áo khoác da xúc động, người thanh niên này quá rộng lượng, cho dù bị em gái đội cho quả sừng cao hơn cả núi dài hơn cả sông mà cũng không muốn cô ta bị trừng phạt.
Ngạn Hi cầm chặt bàn tay hắn: "Nhất định không được khách khí, nên phạt thì phạt, cứ coi như tôi không quen biết họ!"
Áo khoác da: "..."
Được, đồng chí tốt vì đại nghĩa diệt thân!
Đột nhiên, như là có cơn gió lạnh bỗng thổi qua, Ngạn Hi cảm thấy sau cổ rét lạnh.
Hửm? Cửa lớn đóng rồi, cửa sổ cũng...
Ngạn Hi quay đầu nhìn về phía cửa sổ sát đất trong phòng khách, cả người bỗng chốc cứng đờ.
Chỉ thấy sau rèm cửa nặng nề kia lộ ra một khuôn mặt âm trầm.
Ngạn Hi nhìn theo tầm mắt người đàn ông, thấy mình và áo khoác da đang nắm móng nhau...
(*) móng (aka móng vuốt aka tay)
Cái đệt!
Cứ như đang cầm củ khoai lang nóng phỏng tay, cậu hất mạnh tay đối phương ra, nở nụ cười lấy lòng với người đàn ông đứng ngoài cửa sổ. Nhưng hiển nhiên vẫn chậm một bước. Sau khi khuôn mặt người đàn ông biến mất sau tấm rèm, chuông cửa lập tức vang lên.
Bốn người đứng trong phòng khách đều sững sờ.
Ban nãy áo khoác da cũng chú ý tới ánh mắt giết người của người đàn ông kia, hắn ta cũng không phải người có chức cao trong cục, không biết Thiệu Chí Thần, lúc này cũng nhịn không được run run: "Vừa rồi, người vừa rồi là..."
"Là người yêu tôi." Cậu chuyển tầm mắt về phía hai tay áo khoác da, "Anh ấy rất hay ghen, còn vài phút cuối cùng, anh hãy nói lời tạm biệt với tay mình đi."
Áo khoác da: "!!!"
Tiếng chuông vang lên dồn dập, Ngạn Hi chạy qua mở cửa. Chỉ thấy một người đàn ông đứng chắn gần hết ánh sáng trước cửa, không ngừng thả ra khí lạnh.
Ngạn Hi vươn bốn ngón tay đặt lên đỉnh đầu: "Hiểu lầm! Không ngoại tình, không làm bậy, không đội quả mũ xanh nào cho anh!"
Thiệu Chí Thần liếc mắt nhìn thoáng qua áo khoác da, cười lạnh một tiếng: "Mắt nhìn người của cậu cũng không đến mức kém như vậy."
"Đừng như thế chứ, người ta là chú cảnh sát nhân dân vĩ đại đấy." Ngạn Hi túm lấy áo khoác lông chồn của hắn, ý bảo nên chừa cho người ta chút thể diện.
"Vậy cậu nói thứ trên sô pha kia là sao?" Thiệu Chí Thần tinh mắt nhìn thấy Vương Cẩm Duy đang cãi nhau với Ngạn Nghê. Đối phương chạm phải tầm mắt hắn, dưới háng căng chặt, cả người vốn đang tràn đầy khí thế bỗng nhiên ỉu xìu bằng tốc độ chóng mặt.
Ngạn Hi tiến lên kề sát lỗ tai Thiệu Chí Thần nói nhỏ: "Anh ta và em gái tôi có một chân."
Thiệu Chí Thần im lặng chốc lát, bỗng nhiên nói một câu: "...Trời lạnh rồi, tôi nên mua cho cậu một cái mũ len đội đầu."
Ngạn Hi không rõ lý do, thần nghĩ sao tự dưng tên đàn ông này lại tốt thế nhỉ.
(*) Giải thích: Thiệu Chí Thần thích màu gì => Màu xanh lá cây huỳnh quang, thế nên tất nhiên mũ len giám đốc Thiệu tặng cũng là màu xanh => Ổng khịa bạn Hi đội nón xanh aka đội sừng.
Tác giả có lời muốn nói:
Thiệu Chí Thần: Bắt đầu chuẩn bị làm mũ len.
Hết chương 22
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT