Xét thấy sức uy hiếp của giám đốc Thiệu, Vương Cẩm Duy và Ngạn Nghê lần lượt bị mang đi mà không hề có phản kháng.
Lúc Ngạn Nghê ngồi vào xe cảnh sát còn nắm tay Ngạn Hi không rời: "Anh, anh phải cố khuyên giám đốc Thiệu. Hai người là vợ chồng nên anh ấy nhất định sẽ nghe anh."
Ngạn Hi gạt tay cô ta xuống, bày vẻ mặt khó xử: "Em cũng biết trọng lượng lời nói trong nhà của anh thế nào đấy. Chẳng qua chỉ là thẩm vấn mà thôi, không phải ngồi tù, em đừng sợ. Có lẽ chỉ cần ngồi một buổi chiều là được về ngay ấy mà."
"Dù là nửa giây em cũng không ngồi nổi. Anh, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì em còn mặt mũi đâu nhìn người khác!"
Ngạn Hi nhướng mày: "Sao em có thể nói thế. Đến đồn cảnh sát có gì mà mất mặt? Đó là nơi trú ẩn của nhân dân, là áo bông nhỏ của đất nước, miễn lòng em không có khuất tất thì còn sợ ai nói gì."
Nửa câu sau của Ngạn Hi làm Ngạn Nghê lạnh cả gáy. Cô ta cẩn thận nhìn vẻ mặt Ngạn Hi, trước sau vẫn là dáng vẻ của đóa sen trắng không hiểu sự đời. Ngạn Nghê thầm nhủ có phải vừa rồi mình sinh ảo giác không.
Xe cảnh sát đã lăn bánh, Ngạn Hi thở phào nhẹ nhõm vẫy tay với chiếc xe đang đi xa. May mà xách người đi rồi chứ không bằng cái miệng kia của Ngạn Nghê thì cô ta đã để lộ mục đích lần này cậu về nhà cho Thiệu Chí Thần, đến lúc đó lại phiền to.
Cậu vừa quay đầu đã thấy Thiệu Chí Thần đang ngồi trên sô pha, trong tay cầm hai tờ giấy.
Thấy tầm mắt cậu nhìn về phía mình, Thiệu Chí Thần cầm giấy vẫy vẫy trong tay: "Làm cái gì vậy?"
Ngạn Hi sững sờ sờ vào túi mình... không có
Không có?!!
Cậu gộp ba bước làm hai chạy đến trước mặt người đàn ông, soạt một tiếng cướp lấy tờ giấy, mặt đỏ tai hồng nói: "Sao anh có thể tùy tiện lấy đồ của người khác? Có biết lịch sự không."
"Rơi ở dưới đất nên tôi nhặt." Trái lại trước giờ Thiệu Chí Thần chưa từng thấy qua dáng vẻ xấu hổ cậu, bèn hỏi: "Cho nên cái này dùng để làm gì?"
Ngạn Hi nói bừa một câu là do có việc cần.
Bất ngờ là Thiệu Chí Thần thế mà lại không làm khó cậu. Trên đường trở về hai người thuận tiện đón Thiệu Sanh Tinh tan học.
Thiệu Sanh Tinh vừa mới gia nhập đội bóng đá trường, liên mồm kể về trận thắng hôm nay và cả đội bạn thua thảm cỡ nào.
Vẻ mặt Ngạn Hi hoài nghi: "Chỉ bằng cái cẳng tay cẳng chân kia của nhóc mà cũng đòi chơi bóng đá? Có mà bóng 'đá' nhóc nghe còn có lý hơn."
Những lời này là cậu cố ý nói, thật ra Thiệu Sanh Tinh đã tính là rất cao trong đám bạn đồng trang lứa, cho dù là đứng xếp hàng tập thể dục giữa đội ngũ khối 3 thì cũng không ai cảm thấy lạ. Hơn nữa dáng vẻ ngạo mạn của nó không có chút đáng yêu nào mà trẻ con nên có!
Bị người ta chọc trúng vấn đề chiều cao mà mình vô cùng để ý, quả nhiên Thiệu Sanh Tinh đã lên cơn điên. Hai người bắt đầu chí chóe đánh nhau, cuối cùng Thiệu Sanh Tinh vẫn bị ánh mắt liếc qua của Thiệu Chí Thần đánh bại, nó ấm ức rụt tay về: "Tôi nhất định sẽ ăn nhiều rau, đến lúc đó chắc chắn sẽ cao hơn chú!"
Ngạn Hi thoáng hồi tưởng lại chiều cao của Long Ngạo Thiên trong sách, không khác Thiệu Chí Thần là bao, ít nhất cũng không thấp hơn 1m86.
Có phải cậu nên dỗ Thiệu Sanh Tinh ăn ít rau củ một chút, nói không chừng có thể chặn thằng nhóc rắm thối này phát triển chiều cao, bằng không sau này nó lớn cậu đánh không lại...
Đêm đó, Ngạn Hi gọi điện thoại cho bệnh viện tư nhân lên lịch hẹn trước, ngày hôm sau cậu xách theo bản sao đi qua.
Bác sĩ đã đưa cho cậu một danh sách rồi yêu cầu cậu làm theo các bước trên.
Mấy hạng mục đầu là kiểm tra bình thường, tiếp đó là siêu âm B và xét nghiệm "tinh dịch".
Ngạn Hi nhìn đến dòng cuối mà mắt trợn trừng, cậu vừa lẩm bẩm uống ngụm nước to vừa làm công tác tư tưởng cho mình.
Cậu vẫn còn tự hiểu rõ về bản thân. Cậu không phải là người có ham muốn tình dục mạnh, chỉ nói riêng về hai tháng xuyên qua này, số lần quay tay gần như là không có. Ở trên giường thì sợ làm bẩn chăn, vào phòng vệ sinh lại thấy xấu hổ, cứ có cảm giác không an toàn, bốn bỏ lên năm, tương đương với cuộc sống không có tình dục.
Qua mười phút, Ngạn Hi ôm bụng ngồi trên ghế ngoài hành lang chờ bác sĩ gọi cậu làm siêu âm B. Lúc nãy không khống chế tốt cảm xúc nên cậu đã vô thức uống quá nhiều nước, ngay khi cậu sắp không chịu nổi nữa thì cuối cùng bác sĩ cũng gọi đến tên của cậu.
Cậu vội vàng kéo áo nằm lên giường: "Bác sĩ, xin chú nhanh lên một chút được không, cháu sắp không thể nhịn được nữa rồi!"
Bác sĩ: "..."
Bác sĩ dùng dụng cụ nhích tới nhích lui trên bụng cậu, đột nhiên nở nụ cười bí ẩn với Ngạn Hi: "Thằng nhóc cậu hỏa vượng hơi nhiều."
Trên mặt Ngạn Hi hiện lên tám phần mờ mịt hai phần ấm ức, lo sợ bất an hỏi: "Ý... ý chú là gì?"
"Có phải gần đây bận rộn nên không có thời gian 'xả súng' không, chuyện này cũng giống như việc ta đi vệ sinh, phải xả ra mới được, đừng nhịn hỏng thân..." Bác sĩ kiểm tra xong viết lên phiếu khám sức khỏe mấy hàng chữ mà Ngạn Hi không hiểu, cười đến rung cả râu mép.
Ngạn Hi run rẩy quấn chặt quần áo: "Vâng, gần đây cháu bận thật ạ."
Bác sĩ cầm phiếu kiểm tra sức khỏe của cậu nhìn: "Uầy, còn có hạng mục cuối chưa kiểm tra, đúng lúc có cơ hội này, nhớ nắm chắc nhá."
Tay Ngạn Hi cứng đờ cầm tờ phiếu, đi vào nhà vệ sinh, lại vào một phòng kiểm tra sức khỏe khác.
Mười phút sau, y tá đứng chờ bên ngoài gõ cửa: "Cậu ơi, thế nào rồi?"
Trên trán Ngạn Hi rịn đầy mồi hôi: "Còn chưa có ra!"
Mười lăm phút sau, y tá gõ cửa một lần nữa: "Đã được chưa?"
Ngạn Hi thẹn quá hóa giận: "...Chờ một chút!"
Hai mươi lăm phút sau, y tá gõ cửa: "Thưa cậu, còn những người khác vẫn đang chờ đợi, cậu có thể đừng lãng phí thời gian được không?"
Ngạn Hi hoảng hốt mở cửa ra, y tá kiểm tra đồ chứa một chút, phát hiện bên trong không có gì cả.
"Mẫu vật đâu?"
Ngạn Hi đỏ mặt: "Tôi, không có cảm giác."
Trước giờ có trường hợp nào mà y tá chưa từng thấy, cô lập tức an ủi cậu: "Có lẽ hoàn cảnh trong bệnh viện khiến cậu không quen, không sao cả, cậu có thể cầm cái ống nghiệm này về nhà, sau đó ở nhà... ừm, lúc sau lại mang đến đây, nhưng không nên để thời gian quá dài, trong vòng một tuần được không?"
Ngạn Hi gật mạnh đầu, cậu chỉ muốn đánh bài chuồn ngay lập tức, cậu sắp chịu không nổi ánh mắt vừa trìu mến vừa thương xót của y tá rồi!
Y tá thấy vẻ mặt cậu uể oải nên muốn làm dịu bầu không khí: "Cậu đừng lo lắng, có rất nhiều người giống cậu. Cậu vẫn còn được tính là may mắn chán, trước kia ai cũng phải làm hạng mục kiểm tra này, bây giờ đã du di nhiều rồi."
Cái đền đệt! Trong lòng Ngạn Hi cả kinh: Thế không phải là tất cả đàn ông đều phải trải qua một đợt lau súng à!
Cho nên Thiệu Chí Thần đã làm chưa?!
"Chị y tá, chuyện này là của mấy năm trước vậy?"
"Mới hủy hai năm trước thôi."
Hai năm trước Thiệu Chí Thần 24 tuổi, đã kiểm tra sức khỏe hai lần, thế chẳng phải là...
Đột nhiên Ngạn Hi cảm thấy mình rất may mắn!
Sau khi về nhà, Ngạn Hi chui tọt vào nhà vệ sinh tầng hai bắt đầu tự lực cánh sinh. Trong biệt thự của Thiệu Chí Thần, tầng một tầng hai đều có phòng vệ sinh, ngoài ra chỉ có phòng ngủ chính của Thiệu Chí Thần là có nhà vệ sinh riêng, cũng chính vì nguyên nhân này mà Ngạn Hi thấy hơi không quen.
Cậu đặt ống nghiệm lên bồn rửa mặt, đứng trước gương tự ấp ủ cảm xúc, ấp ủ, ấp hơn nửa tiếng, thế mà người anh em phía dưới vẫn chẳng cho ra tí thành quả nào!
Không đúng, đây không phải là do cậu có vấn đề, chẳng lẽ nguyên chủ bị... liệt dương!
Ngạn Hi rơi vào rối rắm đau khổ, đúng lúc này, cửa nhà vệ sinh bị đập hai cái, cậu giật mình vô thức nắm chặt tay, lập tức đau đến nhe răng trợn mắt.
Hai phút sau, Ngạn Hi nặng nề đẩy cửa ra, nhìn thấy Thiệu Sanh Tinh đứng ở cửa, cậu thô lỗ nói: "Làm gì thế hả? Không ai dạy nhóc là phải lịch sự gõ cửa sao? Gõ lại!"
Cậu đóng cửa sầm một cái, dựa vào cạnh cửa sửa sang vạt áo.