(*) Chương này Ngạn Hi đang diễn kịch với Ngạn Nghê nên để xưng hô anh – em nhá, bình thường vẫn là tôi – cô.
Ngạn Hi thay quần áo, phấn khích chạy ra ngoài tìm tài xế lão Vương, tuy nhiên lại biết được năm phút trước đối phương đã bị Thiệu Chí Thần phái ra ngoài!
Cái đệt! Không sao, Ngạn Hi bình tĩnh lại, vẫn còn có cách, cậu tuyệt đối không có khả năng buông bỏ khi nhiệm vụ còn chưa bắt đầu...
Vì vậy, Ngạn Dùng điện thoại gọi một chiếc xe.
Bởi vì lúc mới xuyên đến thế giới này đã bị tài xế địa phương cho ăn cú lừa siêu to khổng lồ nên vừa mới ngồi lên xe, Ngạn Hi vẫn luôn nhìn chằm chằm bản đồ chỉ đường trên điện thoại, chỉ sợ tài xế đi quá lố.
Nửa giờ sau, cậu thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cổng của khu biệt thự cao cấp.
Tài xế đậu xe trước cổng, tắt máy: "Đến rồi, người anh em nhớ đánh giá năm sao cho tôi!"
Ngạn Hi kinh ngạc: "Không lái vào sao? Bác tài, nhà tôi ở mãi sườn núi đấy."
Tài xế lắc mạnh đầu: "Lần trước tôi đi vào trong không cẩn thận cọ trúng một chiếc BMW, lần này đi không nổi nữa. Thế này đi người anh em, tôi bớt cho cậu số lẻ, 55 đồng tính 50 thôi được không?"
"Không phải, đây không phải là vấn đề có bớt số lẻ hay không." Ngạn Hi nâng tay vuốt mặt một cái, "Anh giai, nếu tôi đi bộ lên sẽ chết..."
"Thế nhỡ có chuyện gì xảy ra cậu bồi thường hộ tôi nhá!"
Ngạn Hi lập tức mở Wechat: "Hầy, 50 đồng đúng không bác tài?"
Cũng may trước cửa khu biệt thự này có xe đạp công cộng. Ngạn Hi thở phì phò đạp xe lên núi, lúc đến giữa sườn núi thì dừng xe mua cho mình một chai nước suối và hai quả trứng muối. Mười lăm phút sau thành công lên đỉnh!
Đẩy xe đạp vào khoảng sân trước cửa nhà họ Ngạn, Ngạn Hi dựng xe ở một bên, hai tay chống đầu gối thở hổn hển vài hơi, có chút nghi ngờ nhân sinh.
Không phải cậu chỉ muốn làm kiểm tra cơ thể thôi sao, sao lại mệt mỏi thế này!
Cậu uống một ngụm nước, đứng ở ven đường gọi điện thoại cho Ngạn Nghê: "Tôi đã đến rồi, cầm bản sao ra đi."
Ngạn Nghê đáp một tiếng, cô ta không ngờ Ngạn Hi lại gấp gáp như vậy. Vốn dĩ cô ta định kéo dài vài ngày, tìm thời gian hẹn anh trai mình ra ngoài, thuận tiện cùng nhau đi dạo phố, để anh trai giải quyết hết đống hóa đơn kia, không ngờ đối phương lại phi thẳng tới cửa!
Cô liếc mắt nhìn Vương Cẩm Duy vẫn đang ngủ như chết trương trên giường mình rồi lặng lẽ khóa cửa xuống lầu. Hai ngày gần đây Ngạn Ngụy Hải đi công tác, mẹ cô ta cũng có hẹn đi chơi du thuyền với mấy bà phu nhân nhà giàu, trong nhà chỉ còn lại mình Ngạn Nghê. Đúng lúc Vương Cẩm Duy muốn tìm cô ta hâm nóng tình cảm nên Ngạn Nghê đã cho gã ở lại nhà mấy ngày.
Ngạn Hi ngồi xổm ở ven đường bóc một quả trứng muối ra, ăn đến phát nghẹn. Một phút sau, một người đàn ông mặc áo khoác cũng ngồi xổm xuống bên cạnh cậu.
Ngạn Hi yên lặng nhét quả trứng muối khác còn chưa bóc vỏ đặt ở bên chân vào trong túi, quay đầu giả bộ không thấy đối phương.
Người đàn ông dùng khuỷu tay huých cậu vài cái: "Người anh em, đừng có nhỏ mọn thế chứ, có thứ tốt phải chia sẻ với mọi người mới đúng."
Ngạn Hi hỏi: "Anh có phải là cảnh sát mặc thường phục không?"
Người đàn ông nhíu hàng mày rậm: "Cậu..."
"Em gái tôi nói hai hôm nay luôn có một ông chú biến thái lượn qua lượn lại trước cửa nhà, bảo sớm muộn gì cũng nhân lúc hắn không chú ý cho một phát búa vào đầu." Ngạn Hi vừa lắc đầu vừa vỗ bả vai người đàn ông, "Anh giai, làm nhiệm vụ cũng phải chú ý an toàn đấy nhá!"
Người đàn ông trầm tư một lát, vẻ mặt nghiêm túc: "Thế đồng chí nhỏ này, cậu có thể nể mặt tôi làm nhiệm vụ gian khổ mà cho tôi một quả trứng muối không?"
Ngạn Hi thở dài, nghĩ thầm vốn dĩ người này thể thoải mái ngồi sưởi ấm trong cục cảnh sát, thế mà bây giờ lại bởi vì Thiệu Chí Thần mà bị phái đến nơi này hứng gió núi, còn bị đói lả, thực sự quá đáng thương. Vì thế cậu đứa trứng muối cho hắn ta: "Anh nhất định phải chăm chỉ làm việc, chỉ có vậy mới xứng đáng với quả trứng muối mà quần chúng nhân dân tặng cho mình."
Sắc mặt người đàn ông ngưng trọng gật đầu, ngay khi đang cùng đối phương triển khai thảo luận dân tình dân sinh thì bỗng thấy Ngạn Nghê đẩy cửa đi ra.
"Anh, anh..." Cô ta kéo Ngạn Hi vào phòng, "Sao anh lại nói chuyện với tên lang thang kia? Hắn chính là kẻ khả nghi lượn lờ trước nhà mà em đã nói với anh!"
Ngạn Hi lộ ra vẻ mặt ngây thơ ngu ngốc phù hợp với tính cách trước kia của nguyên chủ: "Anh ta không phải là người xấu, chỉ là muốn kiếm chút cơm ăn mà thôi, sau này mọi người cũng chuẩn bị luôn cơm trưa cho anh ta đi."
"Em..."
Ngạn Hi sờ đầu em gái: "Em gái ngoan, đi lấy bản sao ra đây, anh có việc gấp cần dùng."
Ngạn Nghê nuốt mấy lời thô tục trong miệng còn chưa kịp thốt ra, mỉm cười ngọt ngào với Ngạn Hi: "Cái này cho anh."
Cô ta cầm bản sao trên bàn trà đưa cho Ngạn Hi, lúc thấy đối phương lật xem thì bỗng nhỏ giọng nói: "Anh, dạo này em nhìn trúng một cái túi xách, là thương hiệu của công ty anh rể, cực kỳ đẹp..."
Ngạn Hi đáp một tiếng: "Trông như thế nào?"
Trong lòng Ngạn Nghê vui vẻ, tưởng rằng Ngạn Hi muốn mua cho mình, vì thế lập tức lấy điện thoại ra cho cậu nhìn giỏ hàng.
"Cái này... Được rồi!" Ngạn Hi liếc mắt nhìn thoáng qua giá cả, cùng Ngạn Nghê nhìn nhau cười, trong lòng cả hai đều thầm cười ỉa sự ngu ngốc đối phương.
"Vậy anh đi trước..."
"Ấy anh!" Ngạn Nghê nói, "Vì sao Wechat bên em lại hiển thị anh đã xóa bạn tốt với em rồi?"
Ngạn Hi à một tiếng: "Tài khoản WeChat của anh bị hack, còn chưa làm cái mới, có gì em cứ gọi điện thoại cho anh."
"Được rồi..." Ngạn Nghê bĩu môi, có chút không cam lòng, đành phải từ bỏ ý nghĩ thêm WeChat chuyển tiền tốt đẹp, "Vậy chúng ta thêm bạn tốt trên Alipay đi!"
Ngạn Hi thầm shhhhh một tiếng, da mặt đứa em gái này cũng quá dày, chẳng lẽ cô đã quên chuyện lúc trước bị cậu đá đổ ghế làm gãy xương cụt sao? Đúng là con bé thiếu giáo dưỡng!
Cậu lấy điện thoại di động ra: "Để anh quét em."
Ngạn Nghê vội vàng đưa điện thoại qua, Alipay còn tốt hơn Wechat nhiều, rút tiền không cần phí xử lý! Cô suýt chút muốn cười thành tiếng, đúng lúc này, trên lầu hai bỗng vang lên tiếng vỗ rầm rầm, cả hai người đều sững sờ.
Tay Ngạn Hi run lên một cái, không quét được mã, hỏi Ngạn Nghê đang trợn to mắt nhìn điện thoại của cậu: "Trong nhà có người sao?"
Ngạn Nghê pha trò: "Có lẽ là do không đóng cửa sổ nên có con chim nào bay vào. Không có việc gì không có việc gì, không phải anh có việc vội sao? Em đi với anh nhé!"
Cũng may lúc ra ngoài cô ta đã chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, cho dù Vương Cẩm Duy có gọi thì điện thoại cũng không đổ chuông. Trọng điểm bây giờ là phải lừa Ngạn Hi ra ngoài, sau đó... Quét mã!
Ngạn Hi nhíu mày không đồng tình đáp: "Anh thấy không giống, không phải là phòng em có trộm đấy chứ? Đừng sợ, để anh đi lên xem sao!"
Ngạn Nghê vội vàng nắm lấy tay cậu: "Thật sự không cần, là một con quạ đen dạo này làm tổ ở trong sân, nó đã bay vào mấy lần rồi."
Ngạn Hi: "Anh vẫn muốn đi xem."
Ngạn Nghê: "Không, anh không muốn!"
Ngạn Hi: "Anh muốn! Trong trường hợp thực sự có trộm vào, nếu em gặp nguy hiểm gì sẽ khiến anh lo lắng!"
"Có ai không? Có ai không? Sao lại khóa cửa rồi?!" Lầu hai vang lên tiếng la hét của Vương Cẩm Duy.
Gần như ngay lập tức Ngạn Hi đã nghe ra là giọng Vương Cẩm Duy, nhìn sắc mặt của Ngạn Nghê biến thành màu đen trong nháy mắt, rốt cuộc cậu cũng biết chuyện gì xảy ra. Tròng mắt thanh niên vừa đảo, cố ý làm bộ như chẳng biết cái gì, kinh hoảng nói: "Em xem, quả nhiên là có trộm!"
Đầu óc Ngạn Nghê rối như tơ vò, chỉ cảm thấy sắp hít thở không thông, cũng may Ngạn Hi không nhận ra giọng của Vương Cẩm Duy, lúc này mới khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng nếu anh đi em cũng rất lo lắng an toàn của anh!"
Ngạn Hi sửng sốt, đoán chừng là tạm thời lấy lại tỉnh táo, một tay cậu gõ xuống mặt bàn: "Đúng rồi, không phải ngoài cửa có một trợ thủ sao?"
Mặc kệ ngăn cản của Ngạn Nghê, Ngạn Hi mời anh trai mặc áo khoác da vào, hai người gặp nhau, vẻ mặt đều đầy ý cười, còn thân thiết tay bắt mặt mừng.
Vẻ mặt Ngạn Hi khẩn trương: "Anh giai, hình như nhà tôi có trộm đột nhập, đang ở ngay trong phòng em gái tôi."
Áo khoác da vừa nghe vậy đã lập tức ưỡn thẳng lưng: "Cậu đừng lo, bắt trộm là nghề của tôi."
Ngạn Nghê đứng cạnh chảy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, muốn chạy lên lầu lại bị Ngạn Hi ngăn cản: "Đừng hành động một mình, đi theo sau anh."
Ba người cùng nhau lên lầu hai, hai tay Ngạn Nghê run rẩy sờ túi quần của mình. Cô ta đột nhiên nói: "Anh, hình như chìa khóa phòng em mất rồi..."
Cô nắm chặt chìa khóa trong tay rồi lén nhét nó vào trong cổ tay áo len.
Như vậy chắc là không có cách mở cửa đâu nhỉ?
Tiếng gõ cửa vẫn không dừng, Vương Cẩm Duy gào to: "Tiểu Nghê! Em có đó không?"
Ngạn Hi híp mắt: "Em biết hắn ta à?"
Ngạn Nghê nuốt một ngụm nước bọt: "Là một tên biến thái, em nhớ ra rồi, giọng hắn cực kỳ giống với một người bạn cùng lớp em. Kẻ kia đã có tâm tư đen tối với em từ lâu, không ngờ giờ còn mò tận vào được nhà!"
Ngạn Hi xoa đầu cô ta, hạ giọng nói: "Đừng sợ, anh sẽ khiến hắn phải chịu trừng phạt."
Ngạn Hi vừa dứt lời thì trong tay bỗng xuất hiện một xâu chìa khóa.
Ngạn Nghê thất thanh thét chói tai: "Sao anh lại có chìa khóa?!"
Ngạn Hi vội vàng che miệng cô ta lại: "Xuỵt, đừng đánh rắn động cỏ, lúc nãy anh tìm được chìa khóa dự phòng trong thư phòng."
"Làm sao anh biết em... em bị mất chìa khóa?"
Tất nhiên Ngạn Hi biết Ngạn Nghê sẽ không dễ dàng mở cửa, cho nên cậu đã sớm ra tay chuẩn bị.
Cậu cầm một cái chìa khóa tra vào ổ, có lẽ người bên trong nghe thấy tiếng mở cửa nên theo bản năng xoay tay vặn. Áo khoác da thừa cơ cầm một cây chổi giơ lên cao, một kích trí mệnh!
Ngạn Nghê che miệng đứng hình nhìn Vương Cẩm Duy bị đuôi chổi đánh ngã sấp mặt ngất xỉu dưới đất, hồi lâu sau mới hít một ngụm khí lạnh.
Tác giả có lời muốn nói: Giám đốc Thiệu đang trên đường đuổi giết tới!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT