Buổi tối 10 giờ.

Trong một dãy nhà xưởng bỏ hoang ngoại thành Hải Thị, một chiếc Minibus chậm rãi lái vào, một thanh niên đầu vàng cùng một người đàn ông trung niên từ trên xe bước xuống, nhanh chân đi vào xưởng. Vào xưởng rồi, hai người tiếp tục đi vào bên trong ước chừng mười phút, đi tới trước một cánh cửa sắt đóng chặt.

"Là tao, mở cửa đi." Người đàn ông trung niên đứng trước cửa sắt, nhìn thoáng qua góc bên phải phía trên cửa sắt một chút. Ngay sau đó, ánh sáng đỏ chợt loé lên, phảng phất như có thiết bị nào đó được khởi động, sau đó bên trong cửa sắt truyền tiếng "tít" một cái, người đàn ông trung niên lúc này mới đi lên đẩy cửa, đi vào.

Phía sau cửa là một cái cầu thang đi xuống phía dưới, hiển nhiên phía dưới còn một tầng, người đàn ông trung niên cùng thanh niên tóc vàng đi xuống, dưới tầng hầm ngầm gặp được một thanh niên mang mắt kính, đầy mặt râu ria phờ phạc suy sút, trước mặt hắn bày bừa bộn vài cái máy vi tính, trong một màn hình đang chiếu cảnh tượng xung quanh khu nhà xưởng.

"Tam ca, cơm chiều của anh đây." Thanh niên đầu vàng đem hộp cơm mua về tới cho thanh niên mặt mày suy sút kia.

Thanh niên đó tựa hồ như vô cùng đói, nhận hộp cơm liền ăn ngấu nghiến, ăn được một lát, phảng phất như khôi phục một ít tinh thần, hắn mới nói: "Lão đại, bên kia lại giục rồi."

"Không phải vẫn còn thời gian sao?" Người đàn ông trung niên nghe vậy sửng sốt, tựa hồ rất không kiên nhẫn.

"Cháu trai ông ta lại phát bệnh, bác sĩ nói nếu còn phát bệnh một lần nữa, có thể không cứu được." Thanh niên mặt mày suy sút nói.

Người đàn ông trung niên nghe vậy, sắc mặt tức khắc càng khó nhìn, rối rắm một lát nói: "Ngày mai động thủ đi, trước hết làm chết mục tiêu số một đã, lại nghĩ cách xử lý mục tiêu số hai. A Đức, mày xác nhận một chút chi tiết lại đi, đặc biệt là mục tiêu hai, cố gắng làm thành kiểu như bị bệnh mà chết."

Người vừa được gọi là A Đức chính là thanh niên đầu vàng, hắn gật gật đầu, ngồi vào trước máy tính kéo ra một tệp hồ sơ, trên hồ sơ có một tấm ảnh chụp, đúng là Công Tôn Liên. Phần hồ sơ này ghi lại tin tức của Công Tôn Liên vô cùng toàn diện, đặc biệt là bệnh án của Công Tôn Liên, ghi lại vô cùng kỹ càng tỉ mỉ. Phía dưới bệnh án có thêm một hàng ghi chú màu đỏ, là lời dặn của bác sĩ chủ trị cho tình huống của Công Tôn Liên.

【 không thể chịu kích thích lớn, một khi cảm xúc lên xuống quá lớn, sẽ có nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào. 】

"Đáng tiếc, vậy mà lại xếp hạng thứ năm." A Đức nhìn ảnh chụp Công Tôn Liên, cảm thán.

"Như thế nào, theo dõi mấy ngày, thương hoa tiếc ngọc?" Người đàn ông trung niên thực hiểu biết tính cách A Đức, vừa nghe lời này liền biết hắn suy nghĩ cái gì.

"Thật rất xinh đẹp." A Đức cười hì hì nói.

"Chờ làm xong vụ này, cầm tiền, mày còn sợ không có gái đẹp sao?" Người đàn ông trung niên ghét bỏ nói.

"Gái đẹp thì rất nhiều, nhưng cái loại sạch sẽ lại nhu nhược, làm người có ý muốn bảo hộ thế này thì không nhiều lắm." Trong giọng nói A Đức tràn đầy tiếc nuối.

Khách hàng của bọn họ cần một trái tim khỏe mạnh, mà vị khách hàng này vừa vặn xếp thứ sáu trong danh sách chờ, nói cách khác, họ cần phải chờ đến người tình nguyện thứ ba mới được. Bọn họ vốn dĩ đã lấy được ba người tình nguyện, chỉ tiếc khi bọn họ cầm trong tay tư liệu của người tình nguyện, thì mới biết trong số ba người đó có một người lại là Công Tôn Liên, cũng chính là người chờ được hiến tạng, như vậy thì tương đương với chỉ còn lại hai người tình nguyện.

Khách hàng không có thời gian lại chờ thêm người tình nguyện thứ ba, như vậy chỉ có thể làm người chờ nhận tạng xếp thứ tư thứ năm chết một người. Người thứ tư bởi vì tình huống chuyển biến xấu, vẫn luôn nằm viện, bọn họ không có cơ hội xuống tay, vậy nên chỉ có thể đặt mục tiêu lên Công Tôn Liên.

Lúc này, thanh niên mặt mày suy sút đã ăn xong phần cơm chiều của mình, bỗng nhiên nói: "Các ngươi lúc ban ngày không phải nói, cô gái này có quan hệ gì đó với nữ Quý Lãng sao? Không thể nào trùng hợp như vậy."

Nghe vậy, người đàn ông trung niên lập tức liền nhớ tới ban ngày khi Quý Lãng bỗng nhiên chụp vào vai hắn một chút, chuyện này xảy ra cũng quá đột ngột rồi, thế cho nên hắn luôn có dự cảm không tốt: "Cảnh sát có hoài nghi gì không?"

"Không có." Thanh niên mặt mày suy sút lắc đầu, " Ba vụ trước chúng ta đều đi theo đúng quy trình hiến tặng bình thường, không có bất luận vấn đề gì. Cảnh sát cho dù có hoài nghi, cũng tra không ra đâu."

"Vậy tốt." Người đàn ông trung niên tựa như thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Vậy đặt vé máy bay trước đi, làm xong vụ này, chúng ta lập tức đi ngay."

"Không báo thù cho nhị ca sao?" A Đức kinh ngạc nói.

Người đàn ông trung niên lại nghĩ tới ánh mắt Quý Lãng ban ngày nhìn hắn, nhíu mày nói: "Cái tên Quý Lãng kia thoạt nhìn không đơn giản, một thân khí tràng của hắn còn muốn giống người xấu hơn tao, tạm thời đừng động đến hắn. Hơn nữa hôm nay kho quan sát mục tiêu tao có tình cờ đối mặt với hắn, lỡ như hắn nổi cơn hoài nghi, rất có thể sẽ nhớ tới tao. Cho nên chúng ta vẫn nên tránh đầu sóng ngọn gió trước đã, chờ về sau còn có rất nhiều cơ hội giúp lão nhị báo thù."

Người đàn ông trung niên rất tin vào trực giác của mình, cả đời này của hắn, có rất nhiều lần đều phải dựa vào trực giác mà tránh khỏi rất nhiều nguy hiểm.

"Tao đi ngủ một lát đã." Nói xong, người đàn ông trung niên xoay người đi về ghế sô pha đằng sau, tùy ý thả người nằm lên trên, chậm rãi ngủ.

Ban đêm 12 giờ.

Quý Lãng mở TV phòng khách ra, bật đến một bộ phim hoạt hình còn đang phát sóng, nói với Oa Oa: "Ngoan ngoãn ở chỗ này xem TV, không được vào phòng ta."

Oa Oa ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc này Quý Lãng mới yên tâm, vỗ vỗ đầu Oa Oa, xoay người trở về phòng, đóng cửa lại, chuẩn bị đi vào mộng. Sở dĩ hắn dặn dò không cho Oa Oa vào phòng hắn chính là sợ trong chốc lát khi hắn đi vào mộng, Oa Oa chạy tới cắn nuốt năng lượng Mộng ma, vậy chuyện vào mộng của hắn sẽ bị ngắt ngang.

Từ sau khi nghe được giọng nói của người đàn ông trung niên kia trước đại học Hải Thành, Quý Lãng liền vẫn luôn suy đoán xem đối phương là ai. Nghe ý của đối phương, mình hình như đã làm gì cái lão nhị trong miệng hắn ta thì phải.

Cái gì kêu là chết trong tay hắn?

Sinh hoạt hắn luôn luôn đơn giản, ngoại trừ công tác chính là về nhà, cơ hồ như không tiếp xúc với người xa lạ nào. Hơn nữa, người khác thấy hắn đều sẽ tự động tránh đi, cho dù hắn muốn đi tìm đối phương làm phiền, cũng không có cơ hội. Nếu nói chỗ duy nhất có chút căng thẳng với hắn, cũng chỉ có Hiệp Hội Huyền Học, nhưng thực hiển nhiên, cái người đàn ông trung niên này không phải người của Hiệp Hội Huyền Học. Cho nên mặc kệ nghĩ như thế nào, mình cùng với cái lão nhị trong miệng người đàn ông này không thể tồn tại giao thoa nào được.

Từ sắc thái oán đọc trong giọng nói của người đàn ông đó, Quý Lãng có thể cảm nhận được căm hận của tên đó đối với chính mình. Nhưng thứ hoàn toàn chọc giận hắn không phải là căm hận của tên đó với hắn, mà là khi tên đó nhắc đến ba chữ "bạn gái hắn", cái loại âm hiểm, tính kế, phảng phất như đang tìm nhược điểm đó, mới thật sự làm hắn nổi giận.

Hắn có thể mặc kệ người đàn ông trung niên đó căm hận hắn, người căm hận hắn đã quá nhiều, hắn cũng không để bụng, nhưng hắn không thể chịu đựng được có người muốn tính kế Vu Miểu Miểu, hơn nữa còn là vì hắn mà tính kế.

Lỡ như Miểu Miểu bị thương thì sao? Lỡ như Miểu Miểu sợ hãi thì sao? Lỡ như cô ấy cảm thấy ở bên cạnh mình quá nguy hiểm, bỗng nhiên không muốn ở cùng mình nữa thì sao?

Quý Lãng chỉ cần như vậy tưởng tượng, hai mắt cơ hồ đều muốn sung huyết.

Cho nên, tên đó rốt cuộc là ai?

Đây là lần đầu tiên, Quý Lãng bức thiết muốn xâm lấn vào cảnh trong mơ của một người xa lạ đến như vậy.

Xuyên qua cánh cửa giấc mơ quen thuộc, Quý Lãng dễ dàng tiến vào mộng cảnh của người đàn ông trung niên. Người này cũng vừa vặn đang nằm mơ, cảnh tượng trong mộng là một đường cái to rộng, cái đường cái này làm Quý Lãng cảm thấy có chút quen thuộc, hắn nhìn xung quanh mọi nơi một lát, đột nhiên nhớ đến, đây là đường Tề Dương, từ cửa đông đại học Hải Thành ra tới, rẽ phải sẽ đi vào con đường chính này.

Người này lại nằm mơ về đại học Hải Thành, chẳng lẽ hắn ta đang theo dõi Miểu Miểu?

Ngay lúc Quý Lãng đang nghĩ như vậy, một chiếc xe hơi màu đen từ hướng đại học Hải Thành rẽ phải lại đây, trong nháy mắt chiếc xe này xuất hiện, những chiếc xe khác trên đường đột nhiên mờ đi, chỉ có mỗi chiếc xe này là hình ảnh rõ ràng. Loại xuất hiện này cũng giống như khi xem phim, ống kính quay đặc tả một đối tượng nào đó, nên Quý Lãng biết, chiếc xe này là mục tiêu chú ý của chủ nhân mộng cảnh.

Quý Lãng cũng theo thị giác của chủ nhân mộng cảnh nhìn qua, tiếp theo, hắn thấy một chiếc xe thứ hai xuất hiện, chiếc này cũng không bị làm mờ, cũng rẽ phải vào con đường này. Chiếc xe kia vốn dĩ chạy theo sát đuôi chiếc xe thứ nhất, nhưng đang di chuyển bỗng nhiên bị nổ lốp, chiễ xe mất khống chế phóng mạnh về phía trước, hung hăng đâm sầm vào chiếc xe thứ nhất.

Một tiếng vang ầm lớn, chiếc xe thứ nhất đã bị ép thẳng vào lan can ven đường.

Quý Lãng đánh giá lực va đập một chút, nếu có thắt đai an toàn, hẳn là sẽ không đến mức ra mạng người.

Đúng lúc này, cảnh tượng mơ hồ chung quanh bỗng nhiên lại rõ ràng lên, một đống người tiến đến xem xét tình huống, Quý Lãng lúc này cũng thấy rõ cảnh tượng bên trong chiếc xe thứ nhất. Một người đàn ông trung niên diện mạo nho nhõ đang ôm một cô gái trẻ ngồi ở ghế phụ, khàn cả giọng gào lên·: "Xe cứu thương, kêu xe cứu thương giúp tôi với, con gái tôi có bệnh tim."

Quý Lãng quét mắt nhìn cô gái kia một cái, cảm thấy có chút quen mắt, sau khi nhớ lại một lát liền nghĩ ra, hắn hình như đã gặp người này trong số bạn bè của Vu Miểu Miểu, cô gái này là một trong những bạn cùng phòng của Vu Miểu Miểu, hình như tên là kêu Công Tôn Liên.

Vậy cái tên đàn ông trung niên ban sáng hẳn là tính toán lợi dụng tai nạn giao thông ngoài ý muốn làm Công Tôn Liên phát bệnh tử vong? Hắn ta và Công Tôn Liên có thù oán gì?

Quý Lãng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, hiện tại hắn muốn biết rõ ràng nhất chính là thù hận của đối phương cùng chính mình.

"Tiến vào biển mộng cảnh." Theo Quý Lãng dứt lời, mộng cảnh của người đàn ông trung niên bắt đầu hỗn loạn, phảng phất như có một lực hấp dẫn thật lớn từ bên ngoài hút lấy cái mộng cảnh này, làm cho nó vặn vẹo biến hình, cuối cùng bị thu nhỏ lại, biến thành một bong bóng mộng cảnh màu vàng, trôi nổi bồng bềnh trong không gian.

Quý Lãng nhìn biển mộng cảnh đủ màu trước mặt, lên tiếng dò hỏi: "Ông vì sao biết tôi?"

Vừa dứt lời, một bong bóng mộng cảnh màu xám chợt trồi lên, dừng ở trước mặt Quý Lãng, Quý Lãng giơ tay chạm một chút, mộng cảnh liền trải ra.

Trong mộng, người đàn ông trung niên đang ở trong một căn biệt thự cùng một thanh niên đầu tóc vàng hoe lớn tiếng nói chuyện.

"Mày vừa nói cái gì?"

"Nhị ca bị bắt rồi!" Thanh niên tóc vàng biểu tình khẩn trương.

"Sao có thể chứ? Đường dây đó nó đã làm rất lâu rồi, không phải vẫn luôn rất an toàn hay sao?"

"Là cái tên viện trưởng cô nhi viện đó bị bắt, tên kia bị bắt rồi cũng khai luôn cả nhị ca ra, nhị ca còn chưa kịp chạy, cảnh sát đã ập vào xử lý hết nguyên ổ."

"Không phải nói cái tên viện trưởng kia nổi tiếng là đại thiện nhân trong nước sao? Sao bỗng nhiên liền có chuyện? Trước đó cũng đâu có chút dấu hiệu nào?"

"Là vì người này đây."Thanh niên tóc vàng lấy ra một cái máy tính, mở ra một trang web.

Quý Lãng liếc mắt một cái, nhịn không được nhướng mày, bởi vì trang web mà thanh niên tóc vàng kia mở ra, đúng là chuyên mục tiểu thuyết của hắn.

"Đây không phải là tiểu thiếu gia mà mày thường hay xem sao?"

"Đúng vậy, chính là hắn. Đại ca, lúc trước em nói với anh rồi, cái ông tiểu thuyết gia tên Tử Hòa này viết tiểu thuyết tâm lý tội phạm vô cùng xuất sắc, cơ hồ có thể hoàn mỹ mà tái hiện cảnh tượng gây án vô cùng chi tiết. Lúc trước trong nước có cái vụ án Đào Gan Ma vô cùng nổi tiếng đó, liên tiếp chết ba người, cảnh sát cũng không có đầu mối, chính là do ông ta trinh thám ra tới, viết thành tiểu thuyết trên mạng, giúp cảnh sát bắt được thủ phạm. Lần này chuyện của tên viện trưởng cái cô nhi viện kia cũng là ông ta trinh thám ra tới." Thanh niên tóc vàng vẻ mặt đầy hối hận, "Đều do em, nếu ngày đó em không đi ra biển, có thể đọc được cái tiểu thuyết đó khi nó mới ra lò, đã có thể nhắc nhở nhị ca rồi."

Hóa ra lại là fans sách của hắn, hèn gì biết hắn.

Đối với chuyện fans sách của mình là tội phạm, Quý Lãng cũng không cảm thấy quá kỳ quái, hắn viết sách chính là thiên về mặt âm u, hơn nữa trên mạng ngư long hỗn tạp, ai cũng không biết người sau lưng ID là cái dạng gì.

Cho nên người đàn ông trung niên này chính là cầm đầu băng đảng mua bán nội tạng của sự kiện Hồng viện trưởng? Hoắc Minh Tri không phải nói bắt người hết rồi sao? Kết quả chỉ bắt được một tên nhị ca? Còn không biết xấu hổ tự xưng là thần thám trong giới cảnh sát, đúng là đồ vô dụng.

Quý Lãng nhịn không được mắng một câu, tiếp tục lật xem mộng cảnh.

"Lần này ông tới Hải Thị làm gì?" Vừa dứt lời, một mộng cảnh màu vàng nhạt phao phao bay ra, dừng lại trước mặt Quý Lãng.

Quý Lãng chạm mở.

Trong mộng cảnh này, người đàn ông trung niên tựa hồ như đang nói chuyện với ai đó qua internet, mà phần mềm bọn họ sử dụng để nói chuyện không phải bất luận là phần mềm chat phổ biến nào, mà là một tài khoản game online. Hai nhân vật trong trò chơi đứng mặt đối mặt, đang ở nói chuyện với nhau. Nick name bọn họ cũng vô cùng kiêu ngạo, trắng trợn và táo bạo, một bên là Khách Hàng 0199, một bên là Thương Gia Nội Tạng.

Thật là trốn tránh nhưng vẫn không quên thị uy, trắng trợn táo bạo đặt cho mình cái tên Thương Gia Nội Tạng, nhưng sợ là ai cũng không thể tưởng tượng được hắn thật sự mua bán nội tạng người.

Khách Hàng 0199: 【 Trái tim ông đồng ý bán cho tôi đâu? Không phải nói cuối tuần này giao cho tôi sao? 】

Thương Gia Nội Tạng: 【 thật sự xin lỗi, bên cung ứng chúng tôi liên tiếp xảy ra vấn đề, đang suy nghĩ biện pháp. 】

Khách Hàng 0199: 【 nghĩ cách, các người nghĩ như thế nào ra cách? Cháu tôi đang cần gấp một trái tim, bác sĩ nói chỉ có thời gian ba tháng thôi. 】

Thương Gia Nội Tạng: 【 ngươi yên tâm, chúng ta thu tiền liền nhất định sẽ giao hàng, cho ta ba ngày thời gian, ta hồi đáp ngươi. 】

Hình ảnh vừa chuyển, ba ngày sau, vẫn là hình ảnh giao diện game quen thuộc, hai người tiếp tục nói chuyện.

Thương Gia Nội Tạng: 【 Cháu của ngài có đăng ký nhận ghép tạng ở bệnh viện không? 】

Khách Hàng 0199: 【 nếu có thể chờ đến lượt ghép tạng, tôi sẽ đến chỗ các người mua sao? 】

Thương Gia Nội Tạng: 【 Cứ nói cho tôi, ngài có đăng ký không? 】

Khách Hàng 0199: 【 Có đăng ký, nhóm máu A, xếp hàng thứ sáu, cơ hồ không có hy vọng gì. Cho nên, các người cần phải tìm cho tôi được trái tim. 】

Thương Gia Nội Tạng: 【 Ngài cứ an tâm chờ, tôi sẽ làm cho cháu của ngài trong vòng ba tháng nhận được trái tim thích hợp. 】

Xem đến chỗ này, Quý Lãng đột nhiên nhớ tới câu chuyện Hoắc Minh Tri lúc trước tới văn phòng hắn nói.

Nhóm máu A, xếp hàng thứ sáu, trong ba tháng phải có được một trái tim thích hợp? Chẳng lẽ vì đường dây quan mua bán nội tạng ở cô nhi viện bị cảnh sát chặt đứt, người này liền nghĩ cách đánh chủ ý lên đầu người tình nguyện, sau đó không biết như thế nào tìm được danh sách người tình nguyện, an bài những cái chết 'ngoài ý muốn'?

"Ba người tình nguyện hiến nội tạng kia có phải do ông giết hay không?" Quý Lãng hỏi.

Hình ảnh vừa chuyển, người đàn ông trung niên cầm ra một chồng danh sách, sàng chọn rồi chọn ra ba người, đưa cho thanh niên tóc vàng và một thanh niên mắt kính xa lạ: " Ba người này, trong đó một người sống một mình, bị suy thận, nếu vì suy thận mà ngoài ý muốn tử vong trong nhà sẽ không có ai hoài nghi. Người này, thích vận động mạnh, mà vận động mạnh mạo hiểm dễ dàng ra chuyện ngoài ý muốn. Còn người này đi làm hay tan tầm đều đi xe đạp, lại luôn đi sớm, cho nên sáng sớm đường vắng hay đi rất nhanh, dễ dàng xảy ra sự cố."

Quý Lãng xem tới chỗ này, cảnh trong mơ bỗng nhiên mơ hồ một trận, tiếp theo, một lực lượng đột nhiên xuất hiện, đẩy hắn ra ngoài.

Quý Lãng thần sắc âm u xoa xoa giữa mày, tình huống hắn bị đẩy ra khỏi cảnh trong mơ chỉ có một, đó chính là chủ nhân mộng cảnh đã tỉnh.

Còn chưa có xem đến lúc hắn muốn đối phó mình như thế nào mà? Quý Lãng rối rắm ngồi dậy. Cái tên thanh niên nhuộm tóc vàng kia chính là fans sách của mình, như vậy mình sẽ không thể dùng cách viết sách trên internet như trước nữa, chẳng lẽ thật sự phải nói cho Hoắc Minh Tri?

Mà đồng thời khi Quý Lãng còn đang rối rắm, người đàn ông trung niên mồ hôi đầy đầu bị thanh niên tóc vàng đánh thức.

"Đại ca, anh làm sao vậy, sao ngủ một giấc mà luôn thấy ác mộng, lại còn nói mê." Thanh niên tóc vàng rót một ly nước cho người đàn ông trung niên.

"Tao nói cái gì?" Sắc mặt người đàn ông trung niên xám trắng hỏi.

"Anh nói rất nhiều, đứt quãng, nói nhị ca, nói khách hàng, còn nói người tình nguyện." Sắc mặt thanh niên tóc vàng không tốt lắm, nói, "Đại ca, làm mấy chuyện này của chúng ta, không thể nằm mơ nói mê được, dễ dàng xảy ra chuyện."

"Nói mê? Tao nằm mơ chưa bao giờ nói mê." Người đàn ông trung niên tất nhiên cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này, trong lòng, cảm giác lo sợ bất an càng ngày càng dữ dội, "Thật là tà môn, sao tao lại có cảm giác vừa rồi hình như tao nhìn lại tất cả mọi chuyện của mấy tháng qua trong đầu một lần, phảng phất như có người hỏi tao ở trong mộng vậy."

"Đại ca, có phải anh chịu áp lực quá lớn không?." Thanh niên mặt mày suy sút hỏi.

Người đàn ông trung niên nhận ly nước uống một ngụm, sắc mặt âm trầm nói: "Hôm nay sau khi gặp cái thằng Quý Lãng kia, tao luôn có một dự cảm bất an."

"Đại ca, hay là anh lại lên mạng cầu một quẻ?" Thanh niên mặt mày suy sút kiến nghị.

"Cũng chỉ có thể như thế."

Người đàn ông trung niên ngồi dậy, lấy di động ra, lướt tới trang web coi bói online Tâm Thành Tắc Linh, lại click vào một cửa hàng tên Quỷ Quái, trả một vạn đồng mua một quẻ tượng.

Cái cửa hàng này là do một tên bán thông tin dữ liệu hắn quen biết trên mạng giới thiệu, nói người này xem bói vô cùng linh. Ban đầu người đàn ông trung niên cũng không tin, chỉ nghĩ tên bán thông tin kia muốn dụ hắn vào xem để kiếm thêm chút tiền, lại nghĩ một vạn đồng cũng không nhiều lắm, cho nên liền thuận tay mua hai quẻ. Kết quả không nghĩ tới quẻ tượng vô cùng tinh chuẩn, giúp hắn vượt qua những cửa ải khó khăn rất nhiều lần.

"Đinh" một thanh âm vang lên, trên khung chat của cửa hàng hiện ra tín hiệu thông báo, là chủ tiệm xem bói đang trả lời.

【 thí chủ, muốn tính cái gì? 】 lời ít ý nhiều, vừa thấy chính là biết khách hàng cũ.

【 đại sư, tôi muốn tính một chút xem đại sự kế tiếp của mình có thuận lợi hay không. 】 Người đàn ông trung niên nói.

【 Đợi ta bốc quẻ. 】

Ước chừng năm phút sau, chủ tiệm xem bói mới trả lời lại.

【 hôm nay có phải thí chủ gặp người nào đó m làm thí chủ cảm thấy vô cùng bất an hay không? 】

Người đàn ông trung niên ngẩn ra, vội vàng trả lời: 【 Đúng vậy, tôi gặp một người, sau khi nhìn thấy hắn vẫn luôn thực bất an. 】

【 từ quẻ tượng mà xem, chuyện thí chủ phải sẽ vì người này mà thất bại. 】

Người đàn ông trung niên kinh hãi: 【 hắn đã biết tôi muốn làm gì? 】

【 quẻ tượng biểu hiện, có người sẽ làm một chuyện gì đó vào sáng mai, hủy hoại bước tiếp theo trong kế hoạch của thí chủ. Ta chỉ có thể tính được như vậy. 】

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào dòng chữ cuối cùng này hồi lâu, tàn nhẫn trong ánh mắt dần dần biến thành điên cuồng.

"Đại ca, hay là chúng ta triệt đi, nếu Quý Lãng thật sự đã biết chuyện của chúng ta, sáng mai hắn sẽ viết sách." Thanh niên tóc vàng khẩn trương nói, "Chúng ta hiện tại bỏ trốn đi, còn kịp."

"Nếu hắn thật sự lợi hại như mày nói vậy, có thể suy đoán ra tất cả mọi chuyện, vậy mày cảm thấy chúng ta chạy thoát sao? Hiện tại cảnh sát quốc tế lợi hại bao nhiêu mày cũng không phải không biết, nếu không tao cũng không cần tránh né khắp nơi như chó nhà có tang thế này." Đôi mắt người đàn ông trung niên che kín tơ máu, không biết là vì không ngủ đủ, hay là vì trong lòng lúc này đang điên cuồng.

"Đại ca, vậy anh tính sao?" Thanh niên tóc vàng cùng thang niên mặt mày suy sút nhìn về phía người đàn ông trung niên, biết trong lòng hắn đã có quyết định.

"Đại sư không phải nói sáng mai hắn mới có thể hủy diệt kế hoạch của chúng ta sao? Vậy làm hắn ngày mai không mở miệng được, thuận tiện, chúng ta cũng báo thù cho lão nhị luôn." Mặt người đàn ông trung niên dữ tợn, trong mắt là hung ác bất chấp, được ăn cả ngã về không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play